Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

Chương 4: Cho ngươi giả bộ




Editor: May

“Không cần...” Trình Thanh Thông gần như là liền lắc đầu cự tuyệt vào một giây giọng nói của Tần Dĩ Nam rơi xuống, sau khi nói xong, cô giống như ý thức được phản ứng của mình quá mức mãnh liệt, có chút áy náy cười với Tần Dĩ Nam: “... Tôi là nói, để cho bọn họ tới đưa cơm cho tôi thì không được tốt lắm đâu, tôi có chút không quen, hơn nữa cơm trong công ty rất tốt, tôi có thể ăn ở trong công ty.”

“Vậy cũng được.” Tần Dĩ Nam cười ôn nhu với Trình Thanh Thông, chậm rãi kéo cửa lại.

Vào một giây cửa sắp đóng kin, Trình Thanh Thông đột nhiên lên tiếng: “Tần Dĩ Nam.”

“Hả?” Tần Dĩ Nam đẩy cửa ra một kẽ hở nhỏ.

“Cái đó...” Trình Thanh Thông động môi, ở dưới cái nhìn chăm chú của Tần Dĩ Nam, lời nói đã đến bờ môi, không cốt khí lại nuốt về trong bụng, cô miễn cưỡng kéo một nụ cười với anh: “... Cám ơn, ngủ ngon.”

Tần Dĩ Nam cười nhẹ một tiếng, không lên tiếng, giúp Trình Thanh Thông nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Theo một tiếng vang “cạch”, Trình Thanh Thông lảo đảo lui về sau mấy bước, liền ngơ ngẩn ngồi ở trên mép giường.

Vừa rồi suýt nữa, suýt nữa cô liền muốn nói một câu thực xin lỗi với anh, thẳng thắn chuyện cô đã lừa dối anh.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nào lấy hết dũng khí, cô sợ biết sau khi anh chân tướng, liền ly hôn với cô, tuổi của cha mẹ cô đã rất lớn, tâm đã gánh hơn nửa đời người cho cô, cô thật... Nhưng mỗi ngày cô trôi qua rất thấp thỏm rất bất an, lời nói dối của cô giống như một con dao treo ở trên đầu cô, giống như có thể sẽ rơi xuống vào bất cứ lúc nào, hung hăng chặt đứt cần cổ của cô, nhất là khi cô đối mặt với sự quan tâm của Tần Dĩ Nam với cô, lúc anh chăm sóc cô, cô liền cảm thấy chính mình quá hư...

Có thể là gánh vác đè ép ở trong lòng quá nặng, Trình Thanh Thông nghĩ đi nghĩ lại, liền một mình ngơ ngẩn rơi nước mắt.

Khóc khóc, đáy lòng cô liền hiện ra một ý nghĩ.

Thẳng đến lúc này, cô mới phát hiện, người là không thể làm chuyện xấu, bởi vì một khi bạn làm chuyện xấu một lần, rất có thể phải làm chuyện xấu vô số lần để giấu giếm chuyện xấu bạn đã từng làm kia.

Nhưng cô không có lựa chọn tốt hơn, không phải sao?

Trình Thanh Thông vừa lau nước mắt, vừa tìm điện thoại di động từ trong túi của mình, gửi qua một dòng tin nhắn cho người bạn bác sĩ mà cô liên hệ lúc đầu đó: “Tớ muốn giả sảy thai, cậu có thể giúp tớ an bài một chút không?”

Chỉ qua vài giây, trong điện thoại di động của Trình Thanh Thông đi vào một dòng tin ngắn: “Có thể, cậu giả vờ té ngã, trực tiếp để cho người đưa tới chỗ của tớ, tớ liền có thể làm cho cậu một giấy chứng nhận xảy thai.”

Đầu ngón tay Trình Thanh Thông run rẩy rất lâu, mới nhẹ gõ ở phía trên hai cái, gửi ra ngoài hai chữ: “Cám ơn.”

“Không cần khách khí.”

Trình Thanh Thông thấy tin trả lời này, lần nữa rơi nước mắt như mưa.

-

Tô Chi Niệm gần như là một đường hôn Tống Thanh Xuân trở lại Vĩnh Huy Hoa Uyển.

Xe ngừng ổn ở trong sân, Tô Chi Niệm đến lửa xe cũng không tắt, liền nghiêng người hung hăng đè Tống Thanh Xuân ở trên ghế lái phụ, kích tình lửa nóng hôn sâu lên.

Hai người dây dưa triền miên với nhau rất lâu, mới quần áo không chỉnh tề xuống xe.

Vừa vào nhà, đến giày cũng không đổi, Tô Chi Niệm liền khẩn cấp vội vã ấn chặt Tống Thanh Xuân vào trong lòng, không biết là cúi đầu lần thứ mấy trong đêm nay, chặn lên môi cô.

Anh cường hãn cạy mở môi răng cô, vừa dây dưa mút thỏa thích lưỡi cô, vừa xô đẩy cô về phía cầu thang.

Áo khoác, ví tiền, chìa khóa xe, áo sơ mi, giày... Từ một đường cửa lan tràn rơi tán loạn đến chỗ rẽ ngoặc cầu thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.