Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

Chương 108: Ghen tỵ vẻ anh tuấn




Đỗ Hoành là cái người phúc hậu, hắn đương nhiên sẽ không làm việc cạn tàu ráo máng, như thế cũng không có quả ngon gì để ăn cả.

Với loại tiểu nhân như Thạch Lộc thì tuy Đỗ Hoành hận không thể dùng đế giày điên cuồng vả lên mặt của hắn đấy, nhưng nếu quả thật đem Thạch Lộc ép lên tuyệt lộ lúc này thì kết cục tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương… Đỗ Hoành cũng không định đưa tiền đồ mình quăng ra chỉ để hả giận.

Quan lại Đại Minh như Thạch Lộc còn nhiều lắm, Đỗ Hoành cảm thấy vẫn nên giữ thân để sau tiếp tục cùng bọn họ âm thầm tranh đấu mới là thực sự tạo phúc cho dân… nếu chỉ kéo một thằng chết chung thì bi hùng là có bi hùng nhưng chung quy lại là quá ngu xuẩn đi rồi...

Cho nên Đỗ Hoành vô cùng hào phóng buông tha Thạch Lộc, hơn nữa còn hiên ngang lẫm liệt gọi người đem hai mẹ con lam lũ kia bảo vệ lại rồi nói gần nói xa cho Thạch Lộc kiểu như ngươi thân là Ngự sử, vụng trộm nuôi vợ hờ ở ngoài là ảnh hưởng tới danh dự, huống hồ cô vợ hờ này ngươi còn đã ruồng rẫy người ta một lần rồi… cái này truyền ra ngoài thì không hay ho gì, chúng ta quan hệ tốt như vậy nên mấy việc khổ nhọc thì ta giúp ngươi làm, vợ hờ của ngươi thì để ta nuôi, về sau con ngươi cũng coi như là con ta, vợ ngươi thì ông cũng cắn răng coi như là vợ ông vậy… vân vân và vân vân…

Thạch Lộc đờ người trơ mắt nhìn ‘vợ con mình ruồng rẫy’ bị Đỗ Hoành phái người dắt đi… ý định muốn lật bàn trong lòng hắn hoàn toàn chết sạch. Hắn biết rõ từ nay về sau thì cái nhược điểm này của mình xem như nằm gọn trong tay Đỗ Hoành mất rồi, về sau nếu định đi trêu chọc Đỗ Hoành thì trừ phi mình ôm bom cảm tử xác định chết chắc còn không thì lượn càng xa mới càng tốt.

Tuần án Ngự sử Thạch Lộc thu thập đồ đạc, âm thầm rời khỏi Sơn Âm huyện ngay trong đêm… Lúc đến phong quang không ai bì nổi, lúc đi thê lương ủ rũ.

Vài ngày sau, dịch trạm tốt đưa tới công văn từ Nam Kinh. Trong đó Thạch Lộc cho Đỗ Hoành đánh giá thành tích là "Ưu". Trong báo cáo hắn đưa lên Nam Kinh Đô Sát viện thì Thạch Lộc đem công tác Đỗ Hoành trị vì Sơn Âm huyện nói khoác tới long trời lở đất, nào là trong huyện già có lộc dưỡng, trẻ có chỗ dựa, dân phong chất phác, đi đường không nhặt của rơi, đêm xuống không cần đóng cửa, sex với vợ giữa đường cũng không ai thèm nhìn… vân vân… toàn bộ là công giáo hóa thống trị kinh tài tuyệt diễm của tri huyện Đỗ Hoành, công lao trời biển… vân vân… Một bản báo cáo này khiến lúc đọc được thì ngay cả Đỗ Hoành cũng đỏ bừng cả mặt mo, bà mẹ nó thằng Thạch Lộc này cũng không sợ đau đầu lưỡi rồi hả!

Đỗ Hoành đương nhiên hiểu dụng ý của Thạch Lộc, hắn đây là đang lấy lòng Đỗ Hoành đấy, ngụ ý là ta thổi ngươi lên cao tít thì ngươi cũng nên biết điều có qua có lại mới toại lòng nhau… hai cái vợ con từ trên trời rơi xuống kia của ta thì ngươi cứ tiếp tục nuôi giúp ta đi thôi, chẳng qua là ngàn vạn lần chớ có mang mẹ con nàng tới trước mặt ta dọa ta là được...

...

...

Nha môn Sơn Âm huyện phong ba ầm ầm.

Trên từ Huyện thừa, dưới tới tạp dịch… ai cũng không tưởng được vị Đỗ đại nhân chắc như ăn bắp bị bãi miễn này vì sao lại không chút sứt mẻ, không chỉ như vậy mà Nam Kinh Đô Sát viện rõ ràng còn cho hắn một cái đánh giá "Ưu" nữa cơ đấy! Cái này đại biểu cái gì? Đại biểu Đỗ đại nhân chẳng những sẽ không bị bãi miễn mà cái chức Tri huyện ngược lại ngồi càng vững, nói không chừng năm tới có lẽ còn có thể thăng quan nữa.

Các quan viên lớn nhỏ trong huyện trợn lọt tròng mắt...

Vô thanh vô tức, không ai nhìn ra một tia dấu hiệu nào… thế mà Đỗ đại nhân đến cùng làm sao xử lý vị Ngự sử cùng hắn ân oán sâu đậm được nhỉ?

Không hiểu a... học vẫn làm quan quá thâm ảo rồi...

Nhưng cho dù mọi người không hiểu chút mô tê nào thì cũng không ảnh hưởng tới việc bọn hắn ngay tức thì đem hết bản lãnh ra để chữa trị quan hệ với Huyện tôn đại nhân.

Thế nha môn lại náo nhiệt hẳn lên, văn phòng của Đỗ Hoành nô nức người đến kẻ đi, xin chỉ thị có, hồi báo có, mời khách có mà tặng lễ cũng có... đủ mọi loại lời tán tụng từ ngữ cảm động đẹp đẽ biểu lộ sự khâm phục với Huyện tôn đại nhân bay mù trời… sau đó mới nơm nớp trở lại chỗ mình tiếp tục công tác.

Đỗ Hoành vẫn ung dung bình tĩnh như trước, chỉ có khóe miệng là khẽ nhếch lên thêm một nụ cười lạnh kín đáo.

Ngắn ngủn mấy ngày này, Đỗ Hoành đã duyệt tẫn ấm lạnh của lòng người, nhân tâm quả là thứ quá mức yếu ớt, nó cũng giống như đậu hũ vậy… nhìn qua trắng nõn long lanh nhưng chỉ cần mấy cây lạt nhỏ quấn vào là nát tươm ngay.

Đỗ Hoành nheo mắt, hắn bỗng nhiên rất muốn uống rượu, muốn cùng cái người thi kế giúp hắn vượt qua cửa ải khó kia đối ẩm vài chén, hàn huyên mấy câu đạo lý nhân sinh cuộc đời mấy ngày nay lĩnh ngộ được.

************************************************** ********

Tần Kham cũng thích uống rượu, nhưng hắn ghét mấy con ma men lắm.

Ở đời cái gì cũng vậy, nên có chừng mực, quá mức thì có tốt cũng thành hỏng.

Cho nên mặc dù vừa giúp Đỗ Tri huyện một cái ơn lớn bằng trời là thế nhưng Tần Kham cũng không hề có ý định dựa vào cái này để lôi kéo quan hề hòng tiến thân sau này.

Khi người quan thi ân với ngươi thì ngươi mang ơn hắn cũng là chuyện nên làm, nhưng tới phiên ngươi thi ân cho quan thì sau đó tốt nhất là té được bao xa thì té bấy xa… bằng không một khi vị quan lão gia này lòng dạ hẹp hòi thì ân nhân như ngươi tự nhiên sẽ thành thứ kiêng kị trong lòng hắn, sau một thời gian thì sẽ lên cấp thành cái gai trong mắt, hận không thể trừ đi cho thoải mái.

Không tin à? Xem lại lúc Tào Tháo gặp rủi ro thời điểm đi, ám sát Đổng Trác thất bại xong hốt hoảng chạy trốn tới nhà người quen, người quen này chẳng những liều mạng chứa chấp hắn mà còn giết gà thịt dê cho hắn ăn nữa. Mà kết quả thì sao? Tào Tháo chẳng những giết cả nhà người ta mà sau còn dõng dạc tuyên bố: "Thà ta phụ người trong thiên hạ chứ đừng để người thiên hạ phụ ta".

Nghe đó, đấy là đại nhân vật nói đấy nhé?

... Bà mẹ!

Tần Kham không biết Đỗ Hoành bụng dạ hẹp hòi hay là không, nhưng dù sao cứ trốn trước là hơn, cứ coi như việc này chưa từng xảy ra đi cho khỏe.

Nhưng điều khiến hắn còn băn khoăn lúc này là cái bà chằn Đỗ Yên kia khi trước hứa hẹn hai trăm lượng bạc tiền công tới giờ mà vẫn chưa thấy tăm hơi gì cả hết… bà chằn này sẽ không quên mất đấy chứ?

Sau này thật sự hết sức không nên làm ăn với đàn bà mới được… quá không có thành tín rồi. Chẳng lẽ phải đi gặp nàng đòi nợ, cơ mà cũng đêk đánh lại người ta...

...

...

Đường Bá Hổ lại uống say.

Khi Tần Kham vào phòng hắn thì thấy thằng này đang ôm bình nước tiểu ói lên ói xuống, như kiểu phun từng khúc từng khúc ruột ra vậy, khuôn mặt chỉ thiếu chút nữa là vục luôn vào bình nước tiểu rồi...

Tần Kham nhăn mặt, bụng dạ cũng nôn nao như muốn ói theo.

Mà thôi, dù sao thằng này cũng là Giang Nam đệ nhất tài tử, là cần câu cơm hiện giờ của mình nên Tần Kham đành phải nén buồn nôn dìu hắn ngả vào bàn.

"Đường huynh, tửu sắc không nên quá nhiều, như thế không tốt với thân thể. Cũng giống như ngươi bỏ tiền ra ngủ với gái thanh lâu ấy, chẳng lẽ vì tiếc tiền nên một đêm phải xúc người ta tới bảy tám lần mới thấy đáng giá sao?"

Đường Dần đờ đẫn quẹt quẹt miệng một cái, ngạo nghễ nói: "Ta ngủ với gái thanh lâu chưa bao giờ mất tiền đấy..."

Tần Kham: "..."

Bà mẹ cái thằng khách làng chơi lâu năm chết tiệt không biết xấu hổ, đây là lúc khoe khoang sao?

Thật muốn ấn đầu của hắn vào lại cái bình nước tiểu a......

"Được rồi được rồi, gái thì huynh có thể ngủ miễn phí… nhưng rượu thì lại là thứ hại thân, Đường huynh cần gì tự làm khổ mình như vậy chứ?"

Lời này chọt trúng chỗ đau của Đường đại tài tử, thân thể đang say khướt bỗng lay động vài cái, sau đó ngước một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên xà nhà, nước mắt lặng yên trải dài trên gò má.

"Hết thời, hết thời vậy!" Đường Dần bi phẫn thở dài.

"Ý gì?"

Đường Dần nước mắt lã chã, buồn bã nhìn Tần Kham nói: "Hiền đệ từng nói mấy ngày trước khi ta say mèm thì ý thơ dạt dào, làm một mạch cả chục bài thơ có thể nói là thiên cổ danh tác, Giang Nam văn sĩ kính ngưỡng vạn phần. Thế mà mấy hôm nay ta ngày ngày say mèm, moi hết ruột gan cũng không viết ra được một câu thơ tàm tạm nào cả. Ngu huynh vẫn còn đang cố say tiếp đây!"

Hắn lại với tay lấy mấy tờ giấy trên giá sách xuống, thần sắc trở nên bi thương tuyệt vọng.

"... Hiền đệ xem xem, ngu huynh mỗi lần say mèm thì chẳng những không có viết nổi câu thơ nào nên hồn mà còn tự dưng vẽ ra rất nhiều tranh khiêu dâm! Đây là cớ gì? A? Chẳng lẽ ta không phải là tài tử mà là dâm côn ư?"

Vốn ngươi chính là dâm côn bẩm sinh, Tần Kham ta mới là tài tử.

Tần Kham đón lấy mấy tờ tranh khiêu dâm kia, hai mắt sáng ngời.

Ai nha, tranh của Đường Dần ở hậu thế là rất nổi tiếng đấy nhé. Thứ tốt a, thu nó, sau đem bán lấy tiền...

Mấy tờ tranh khiêu dâm dùng tốc độ thần kỳ biến mất, chui tọt vào trong ngực Tần Kham.

Đường Dần trợn ngược đôi mắt đã say lờ đờ, lúi húi nhìn đi nhìn lại cái bàn: "Á đù? Tranh khiêu dâm ta mới đem ra đâu rồi?"

Tần Kham ngơ ngác: "Đường huynh, huynh hình như uống quá nhiều rồi đó! Tranh khiêu dâm nào cơ?"

Đường Dần ngẩn người ra một lát, biểu tình có chút ảm đạm vò đầu bứt tai, hắn đây là cảm thấy bản thân có chút tâm thần phân liệt.

"Ta chẳng những không phải là tài tử mà còn là một kẻ điên..." Đường Dần đau khổ thì thào tự lẩm bẩm.

Tần Kham cười tủm tỉm đỡ lấy thân hình lung lay sắp gục của Đường Dần.

"Đường kẻ điên, muốn phát tài không? Ngu đệ có một ý tưởng..."

Đường Dần trợn trừng đôi mắt đỏ quạch nhìn hắn: "Ngươi mới gọi ta là kẻ điên à?"

Tần Kham sợ hãi: "Đường huynh, lỗ tai huynh cũng có tật rồi hả? Rõ ràng đệ mới gọi huynh là Đường huynh mà..."

Đường Dần lại ngẩn người một hồi lâu, rốt cục triệt để tan vỡ.

Phanh!

Đường Dần bỗng vùng dậy lao mạnh đầu vào giá sách, tự đem mình đụng ngất xỉu luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.