Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Quyển 1 - Chương 15-2: Bắt cóc và đoàn tụ (2)




Trưởng ban tổ chức Sở Giang, Mễ Tiềm, ở Sở Giang có tên “Mễ mặt sắt”

Mễ Tiềm chưa bao giờ cười, nghe nói từ khi ông tốt nghiệp đại học, luôn tham gia công tác tới hiện tại, người khác cũng rất ít khi nhìn thấy ông cười.

Còn về công việc, Mễ Tiềm nổi tiếng là kiên trì nguyên tắc. Lúc còn trẻ, ông nổi tiếng cứng đầu, thường xuyên chống lại lãnh đạo, khiến nhiều lãnh đạo đều không thích ông.

Nhưng lâu dần, người ta hiểu tính cách của ông, rất nhiều người bắt đầu e ngại ông, còn cái tên “Mễ mặt sắt” bắt đầu xuất hiện.

Sau đó, năng lực làm việc và thái độ công tác của Mễ Tiềm dần dần được cấp trên khen ngợi, tổ chức sắp xếp ông tới trường Đảng trung ương học tập, trên chính đàn Sở Giang, ông liền bắt đầu bộc lộ tài năng.

Hiện tại, Mễ Tiềm uy vọng trong hệ thống cán bộ Sở Giang rất cao, nhắc tới Trưởng ban Mễ Tiềm, rất nhiều cán bộ từ sâu trong lòng đều cảm thấy sợ hãi, mà cái biệt danh “mặt sắt” của ông cũng càng ngày càng vang.

Sau khi Trần Kinh vào Ban tổ chức, hôm nay là lần đầu tiên một mình gặp trưởng ban Mễ. Tiếp xúc gần gũi với trưởng ban Mễ, Trần Kinh càng nhận thức sâu hơn về uy nghiêm của Mễ Tiềm.

Mễ Tiềm tóc trăng phau, ngay cả lông mi cũng trắng, gương mặt thì lại đen kịt, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt rất lợi hại, nhìn quanh khiến người đối diện không dám nhìn.

Biên Kỳ An ngồi bên cạnh Mễ Tiềm, hai người uống cà phê, trong phòng không khí có chút nặng nề.

Trần Kinh dưới sự hướng dẫn của thư ký Liên Cường đi vào phòng, trước tiên hắn hơi cúi đầu chào hỏi Mễ Tiềm.

Ánh mắt Mễ Tiềm sắc bén lướt qua mặt hắn, Biên Kỳ nói:
- Ngồi đi, ngồi bên này.
Biên Kỳ chỉ cái ghế bành trước mặt mình.

Trần Kinh có chút thận trọng ngồi trên ghế, không nói một lời.

Biên Kỳ nói:
- Trưởng ban, Trần Kinh tới rồi, ý của chúng ta có phải nói cho cậu ta không?

Mễ Tiềm nhìn chằm chằm Trần Kinh, khiến Trần Kinh rất mất tự nhiên. Một lát sau nói:
- Hôm nay tỉnh ủy mở cuộc họp, bí thư tỉnh ủy Cát có ý theo hai bước. Bước đầu tiên, ban tổ chức chúng ta đến Hongkong mất bò mới lo làm chuồng, tiến hành khuyên đồng chí Triệu Đại Lâm quay lại công tác, bước còn lại, chuyện này đã xảy ra rồi, chúng ta nên báo cáo với cấp trên, phải suy xét tới tình huống xấu nhất.

Một khi tình huống xấu nhất phát sinh, chúng ta sẽ phải dùng con đường ngoại giao nghĩ cách bắt Triệu Đại Lâm trở về.

Ông ta dừng một chút, ánh mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Cách khuyên về tôi nghe nói là cậu nghĩ ra, cậu có thể đưa ra đề nghị này, cậu cảm thấy nắm chắc bao nhiêu phần thành công?

Trần Kinh hít xâu một hơi chi tiết nói:
- Tôi cho rằng nắm chắc rất ít. Dù sao hiện tại chúng ta cũng không rõ Triệu Đại Lâm có ở Hongkong hay không. Nếu ở Hongkong chúng ta sẽ nắm chắc hơn nhiều, nếu đến nước khác, hy vọng sẽ nhỏ hơn.

Hắn trầm ngâm một chút bổ sung:
- Nhưng hy vọng nhỏ, chúng ta cũng phải nắm chắc, dù sao chuyện này ảnh hưởng quá lớn. Hơn nữa tổn thất kinh tế tạo thành cũng quá lớn.

Mễ Tiềm không nói lời nào, Biên Kỳ sắc mặt rất âm trầm, một lát sau ông ta nói:
- Hiện tại ý đồ của Tỉnh ủy là như vậy. Công tác khuyên quay lại phải làm từ cục An ninh quốc gia, ban Tổ chức, còn có Uỷ ban kỷ luật điều người tới Hongkong, bởi vì suy xét chuyện này không thể tiến hành công khai, nên tỉnh ủy quyết định cử hai người đi, bên phía An ninh quốc gia chắc chắn có một người, người còn lại cần chọn từ mấy đơn vị.

Trần Kinh, theo ý cậu, cậu cảm thấy người của bộ phận nào thích hợp?

Trần Kinh nhíu mày đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Đương nhiên ban tổ chức chúng ta là thích hợp nhất. Đầu tiên, vấn đề của Triệu Đại Lâm còn chưa xử lý, tính chất của việc ông ta ra ngoài lần này còn chưa định hình, nếu Uỷ ban kỷ luật đi, có phải quá nhạy cảm không?

Chúng ta là đại biểu tổ chức tới, khả năng sẽ nhẹ nhàng hơn chút, cho nên cơ hội này chúng ta phải tranh thủ.

- Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, nếu lần này chúng ta cử người tới, công tác không làm tốt, không đạt được mục đích mong muốn, lãnh đạo sẽ ý kiến gì về công tác của chúng ta?
Biên Kỳ nói.

Trần Kinh lắc đầu nói:
- Việc đã đến nước này, cục diện chắc chắn là rất bị động. Bởi vì thực ra, về việc của Triệu Đại Lâm, nếu nói trách nhiệm lớn nhất đầu tiên thuộc về sở Tài chính, sau đó là tới ban tổ chức chúng ta.

Nếu không có hai bộ phận này phê chuẩn, ông ta không thể xuất cảnh.

Mà trong chuyện này vấn đề nghiêm trọng nhất là ở bộ phận chúng ta. Rõ ràng điều kiện chứng minh xin xuất cảnh của Triệu Đại Lâm không quen thuộc, tư liệu cũng không hoàn thiện, nhưng chúng ta lại cho ông ta cơ hội xuất cảnh, trách nhiệm này rất lớn.

So với việc chúng ta ngồi bị động, chi bằng hành động.

Mễ Tiềm hắc một tiếng nói:
- Tiểu Trần nói như vậy rất có lý, phải lập tức hành động.

Ông nhìn Trần Kinh chằm chằm, nói:
- Tiểu Trần, nói thật với cậu, xuất này tôi đã giành rồi, vừa rồi tôi đã bàn với Trưởng ban Biên, định cử cậu đi Hongkong, đến phụ trách cụ thể công tác này.

Trần Kinh cả kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mễ Tiềm.

Trần Kinh không quen thuộc gì Hongkong, hơn nữa bên đó hắn cũng không có mạng lưới quan hệ gì, cứ hai chân không tới đó, có thể đạt được mục đích mong muốn?

Biên Kỳ nhìn ra nghi ngờ của Trần Kinh, nói:
- Phái cậu đi là bất đắc dĩ, vì chúng tôi không thể cử cán bộ cấp cao hơn ra ngoài, bởi vì càng làm vậy, càng phiêu lưu. Hiện tại bên ngoài nước có những thế lực đối địch, luôn ra sức nói xấu và công kích chúng ta.

Nhất là loại sự việc này, một khi cán bộ cấp cao của chúng ta tới, miệng thối của bọn này sẽ thổi lên lớn gấp mười, như vậy sẽ khiến nhiều người hiểu nhầm, do đó tạo thành ảnh hưởng tiêu cực lớn hơn.

Hơn nữa, cả cậu tới, còn suy nghĩ tới chuyện mạng lưới quan hệ của cậu cũng không phải rất rộng, nhất là ở Hongkong.

Càng như vậy, càng an toàn, dù sao Hongkong là nơi theo chế độ pháp luật cơ bản. Nếu mạng lưới quan hệ quá rộng, lãnh đạo lo biện pháp ngoài việc khuyên về này, nếu như vậy, cục diện dẫn tới rất có thể sẽ khó thu thập.

Trần Kinh tay bó trán, cố sức xoa xoa, hắn thấy áp lực tương đối lớn, cứ như vậy đi Hongkong, hoàn toàn không biết tình hình bên đó, hơn nữa từ trước Trần Kinh chưa từng làm công tác kiểu này, căn bản không nói tới kinh nghiệm, hắn có thể nắm chắc không?

Nhưng việc đã đến nước này, Biên Kỳ và Mễ Tiềm đã nói tới mức này, việc này hẳn là nhất định phải đi làm rồi.

Khó khăn hơn nữa là phải khắc phục, vấn đề quan trọng hơn là phải nghĩ cách giải quyết, lần này đi Hongkong, nhất định phải cố gắng hết sức.

- Trưởng ban Biên, tôi đi cũng được. Tôi nhất định cố gắng làm việc tốt việc này.
Trần Kinh cất cao giọng nói.

Biên Kỳ và Mễ Tiềm nhìn nhau, Biên Kỳ nói:
- Tốt lắm, cậu có quyết tâm này là tốt rồi, sau 20 phút nữa, sẽ có xe tới đón cậu, buổi tối có một chuyến bay tới thành phố Lâm Hải, ước chừng hai giờ sáng hai người sẽ tới Hongkong.

Ông dừng một chút, nói:
- Lần này, người của cục An ninh quốc gia đi với cậu là trưởng phòng Diệp, cậu nhất định phải chú ý đoàn kết, ngàn vạn không được tự tiên làm việc.

Trần Kinh trịnh trọng gật đầu, tâm tình có chút khẩn trương.

Hiện tại liền đi, rạng sáng mai tới Hongkong, hiệu suất cao như vậy vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Cứ như vậy đi, không nắm chắc gì, trọng trách trên vai lại nặng, gánh bao nặng như vậy ra ngoài, hơi có cảm giác lành lạnh.

Trong phòng rất im lặng, ba người đều không có lời gì để nói, đều đang lẳng lặng chờ đợi.

Chờ đợi như vậy, khiến người ta thấy thời gian thực sự khó khăn, Trần Kinh hô hấp chậm dần, dần dần làm mình trở nên bình tĩnh.

Mễ Tiềm nhìn chằm chằm, thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào, vẫn luôn nghiêm túc, vẫn thận trọng.

- Tít, đô.

Hai tiếng ngắn ngủi bên ngoài vang lên, Biên Kỳ đứng lên nói:
- Đến rồi, Trần Kinh, đi.

Trần Kinh đứng dậy, Mễ Tiềm bỗng nhiên nói:
- Đợi chút.

Trần Kinh và Biên Kỳ đều đứng lại, Mễ Tiềm chậm rãi đi lại trong phòng mình, lát sau ông lấy ra một cuốn tranh, đi đến trước mặt Trần Kinh.

- ở Hongkong tôi có người bạn, ông ấy thích nhất vẽ, có thời gian, cậu đưa vật này cho ông ta.
Mễ Tiềm nói, biểu cảm trên mặt vẫn không chút thay đổi.

Trần Kinh nhận lấy cuốn tranh, cảm giác Mễ Tiềm nhét cho hắn một tờ giấy, trong lòng hắn hiểu, trên tờ giấy hẳn là viết địa chỉ.

Hắn trịnh trọng gật đầu nói:
- Xin yên tâm, trưởng ban, tôi nhất định không làm nhục sứ mệnh.

Hắn cầm cuốn tranh, đi theo phía sau Biên Kỳ, hai người ra khỏi biệt thự.

Bên ngoài biệt thự một chiếc xe đen có rèm che đang đỗ, Audi A8, biển dân dụng, nhìn thấy hai người Trần Kinh đi ra, cửa sổ ghế lái chậm rãi hạ xuống.

Trần Kinh nhờ ánh đèn bên ngoài nhìn rõ người nọ.

Mặt râu quai nón, chừng bốn mươi tuoir, đeo kính râm, mặc áo khoác, trên tay đeo găng tay, nhìn qua rất lạnh, rất mơ hồ.

Biên Kỳ qua nói:
- Hoàng Tước trong lồng.

Người râu quai nón gật gật đầu nói:
- Ông là trưởng ban Biên?

Biên Kỳ chỉ vào Trần Kinh nói:
- Người của tôi chính là vị này, cậu ấy họ Trần, tên Trần Kinh.

Người râu quai nón nói:
- Lên đi, ngồi phía trước.

Trần Kinh đi tới mở cửa xe, tiến vào trong xe, không đợi hắn ngồi vững, người râu quai nón đột nhiên khởi động ô tô, xe lao đi như tên rời cung…

Tốc độ xe rất nhanh, người râu quai nón một tay đặt bên cửa trái, dùng một tay lái xe, dường như đang khoe khoang kỹ năng lái xe cao siêu của mình.

Trần Kinh ho khụ, cảm thấy có chút không thoải mái, hắn nói:
- Xin hỏi, anh chính là trưởng phòng Hoàng?

Người râu quai nón quay đầu nhìn về phía Trần Kinh, cười ha hả nói:
- Cậu vẫn nên chuyên tâm ngồi vững đi, không nên hỏi nhiều. Thứ cần cậu biết chắc chắn sẽ nói cho cậu.

Trần Kinh hơi nhíu mày, hắn đã sớm nghe nói người của cục An ninh quốc gia kiêu ngạo, hôm nay bản thân tiếp xúc, quả nhiên không sai.

Người râu quai nón dường như tuyệt không để ý tới cảm nhận của Trần Kinh, trong miệng hắn phát ra một điệu hát dân gian, vẻ mặt khá thong dong.

Xe vẫn chạy như bay dọc vùng ven sông, sau đó nhanh chóng đi vào đường tới sân bay.

Ngay lúc tới sân bay, người râu quai nón bỗng nhiên chuyển tay lái, từ con đường hẹp đột nhiên hạ hành, tốc độ xe rất nhanh, ở chỗ quẹo, đuôi xe tạo ra một đường cong rất đẹp.

Trần Kinh ngồi bên trong, mặt trắng bệch…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.