Ôm Ấp Yêu Thương

Quyển 1 - Chương 6: Không gian phong ấn




Trong phòng, Tô Đàn Nhi xem ra vẫn còn hơi ngái ngủ, trước kia nàng đều gọi Ninh Nghị là "Tướng công", lúc này lại gọi "Phu quân", giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự êm dịu khiến cho lòng người ấm áp. Nhưng mà sau khi trạng thái ngái ngủ rút đi không lâu, nàng đưa tay xoa mặt lắc đầu, sau đó cầm hộp đánh lửa ở bên cạnh. Những tia sáng lóe lên trong phòng, ngọn đèn tiếp tục được thắp sáng, Ninh Nghị bĩu môi, bên kia cười ái ngại.

"À, chắc cũng nhanh xong thôi... còn một chút."

Nàng lắc lắc đầu làm cho tóc mai tán loạn, sau đó đưa tay vén lên, ngẩng đầu cười nhìn Ninh Nghị. Một lát sau, Ninh Nghị xoay người rời đi, bóng cô gái trước cửa sổ lại tiếp tục làm việc, đợi khi ánh đèn tắt cũng là hơn nửa canh giờ sau.

Hôm nay là ngày 11 tháng 7 năm Cảnh Hàn thứ 8. Tại thư viện, Tô Trọng Kham, Tô Sùng Hoa cùng với một số thầy giáo khác mở một hội nghị, đương nhiên trong đó cũng có Ninh Nghị và Lý Tần. Nguyên nhân chủ yếu là tình hình bên ngoài có chút căng thẳng, thư viện cũng chuẩn bị đóng cửa.

Những đứa trẻ học tập trong thư viện đều có quan hệ họ hàng với Tô gia, những đứa có nhà ở ngoại thành, đa số đều đã cùng cha mẹ vào thành, được bố trí sống trong Tô phủ. Lúc cửa thành đóng 1, 2 tháng, ngoài thành tương đối loạn, trong thành cũng không thoải mái cho lắm nên không thể duy trì nhịp điệu cuộc sống như thường. Tần lão hai ngày trước đã thu hồi sạp cờ, không mở nữa.

Những người trong thư viện lúc này cũng đã biết Lý Tần có ý định vào kinh, nhưng do một tháng tới thư viện sẽ đóng cửa, trong thời gian này không thể gặp nhau. Buổi trưa, Tô Trọng Kham mời khách, đặt tiệc chia tay trên tửu lâu tốt nhất gần thư viện.

Từ khi Lý Tần vào thư viện Dự Sơn, Tô Sùng Hoa và mọi người đều biết hắn không có khả năng dạy học ở đây lâu dài. Nhưng mà với danh tiếng của Lý Tần, giá trị của thư viện Dự Sơn đương nhiên cũng được nâng cao. Lần này, mọi người biết hắn sẽ đi làm quan, Tô Trọng Kham không chút keo kiệt trả mức lương bổng và lộ phí rất cao, còn chúc không ít lời tốt, nào là thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng nhận chức.

"Đức Tân và Lập Hằng là hai người xuất sắc nhất thư viện Dự Sơn, chúng ta hiện đã già, không còn nhiều tác dụng nữa rồi. Tính tình của Lập Hằng quá mức thanh đạm, đôi lúc cũng nên chắp tay học tập Đức Tân, Đức Tân là người hiểu sự đời, có chí tu dưỡng, tương lai sẽ là người làm đại sự..."

Trên tiệc rượu phần lớn là ông lão trung niên, tất nhiên không tránh được chuyện đem hai người ra so sánh.

Hiện giờ, hai người đều được coi là tài tử hàng đầu Giang Ninh, nhưng tình hình của Ninh Nghị không được tốt lắm, nghe nói có một số người cho rằng hắn là Giang Ninh đệ nhất tài tử, hắn vừa xuất hiện là người bên cạnh do dự, không dám hạ bút làm thơ. Nhưng hắn không tham dự xã giao trong thơ hội, không qua lại với đa số văn nhân, lại còn mang trên người cái danh ở rể, nên mọi người đều cho rằng hắn có tính tình cổ quái. Cũng có một số người nói hắn mua chuộc danh tiếng, cũng có người cho rằng hắn là thiên tài, nhưng danh tiếng của hắn không giống với Lý Tần, Tào Quan.

Tô Sùng Hoa nói những lời này với thân phận trưởng bối, Ninh Nghị cũng chỉ cười cười.

"Sơn Trường chớ trách ta."

Lý Tần cười nói:

"Lập Hằng là người xử sự lão luyện hơn ta rất nhiều, là ta nên học tập Lập Hằng mới đúng..."

"Ai, ta biết quan hệ của hai người thân thiết, nhưng mà Đức Tân không cần nói tốt hộ Lập Hằng."

Tô Trọng Kham cũng ở bên cạnh cười phất phất tay:

"Một khi cửa thành đóng thì chẳng biết lúc nào mới được mở, Đức Tân chí ít cũng còn hơn tháng nữa mới đi, nhưng những lúc tham gia thơ hội cũng nên mang Lập Hằng theo. Lập Hằng tuy là thư sinh nhưng tính tình quá thanh đạm, nói chung là không tốt. Nếu không như vậy, tối nay ta dẫn theo đám người Văn Hưng đặt bàn ở Yến thúy lâu, Lập Hằng, Đức Tân cùng đi, những người trẻ tuổi gặp nhau một chút, đừng từ chối, nếu được đám vãn bối trong nhà coi trọng, Lập Hằng, Đức Tân cũng dễ dàng hơn trong việc dạy đám nhóc, thế nào..."

Lý Tần đương nhiên không ngại loại chuyện này, Tô Trọng Kham là Nhị thúc, trưởng bối đã mở lời, Ninh Nghị cũng không tiện từ chối, trong lúc nhất thời không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Đợi khi cơm nước qua đi, đám người xuống lầu, Tô Trọng Kham tiến tới bên cạnh Ninh Nghị:

"Người bên ngoài nói Tô gia chúng ta có phòng lớn, phòng hai, phòng ba, trên thực tế đều là những người buồn chán kiếm chuyện cho náo nhiệt mà thôi, mọi người đều là người một nhà, không nên phân chia ra như vậy. Mấy anh em họ của cháu đều là người chẳng ra gì, nếu thực sự họ nhận gia nghiệp, sớm muộn cũng đánh mất danh tiếng Tô gia. Đàn nhi buôn bán không kém gì đấng mày râu, tương lai nếu nó quản lý Tô gia, đó là chuyện tốt nhất. Đáng tiếc, dù sao nó cũng chỉ là nữ nhân, đôi khi khó tránh khỏi thế cô lực mỏng, gần đây tình hình bên ngoài thành khá căng thẳng, việc gì cũng phải tự mình giải quyết. Lần gặp mặt gần đây, ta thấy sắc mặt Đàn nhi không được tốt, có phần mệt mỏi. Cháu là phu quân của nó, cũng có một số việc nên bàn bạc với nó một chút, khuyên nó thỉnh thoảng thả lỏng tâm tình, việc buôn bán trong thiên hạ, đâu phải muốn hoàn mỹ là hoàn mỹ."

Tô Trọng Kham ngôn từ khẩn thiết, Ninh Nghị thì cung kính gật đầu đồng ý. Đời thứ 3 của Tô gia có Tô Đàn Nhi là xuất sắc nhất, nhưng Tô Bá Dung, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương đều có bản lĩnh riêng, hiện giờ đại cục Tô gia vẫn do bọn họ nắm giữ. Cho dù thật tình hay giả ý, chỉ bằng những câu nói này là có thể biết Tô Trọng Kham là người không đơn giản.

Lúc về nhà cũng đã quá nửa buổi chiều. Gần đây trong Tô gia có khá nhiều họ hàng tới ở nên ngoại đình và nội viện khá ồn. Trở về khu nhà mình, những tiếng động đó nhỏ lại, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho khu nhà trở nên vắng vẻ. Hiện giờ, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đều không có ở nhà, cũng không biết là theo Đàn nhi đi xử lý công việc hay xử lý chuyện có quan hệ tới đám họ hàng kia. Cửa sổ bên phòng Tô Đàn Nhi vẫn mở, Ninh Nghị đi tới thì thấy nàng đang gục đầu xuống bàn ngủ, không khác gì tối ngày hôm qua, chắc đêm nay kiểu gì giờ Ngọ mới xử lý xong công việc.

Nếu nàng đã ngủ, Ninh Nghị cũng không dự định quấy rầy, trực tiếp trở về phòng mình xem sách. Trong tiếng ve râm ran, hắn đi tới phòng đun nước, nhóm lửa nấu nước, chuẩn bị tắm rửa.

Thời đại này, tắm thật ra cũng là chuyện phiền phức, mỗi lần tắm phải đều phải chuẩn bị rất nhiều thứ, muốn đổ đầy nước vào thùng đã khá, tắm xong đổ nước đi cũng là chuyện khó khăn. Trong phòng tắm có một cái thùng đựng nước lớn, nhưng mà hôm nay nước trong thùng đã hết, phải tới nhà bếp cách đó một gian để xách tới, nước nóng cũng được đun từ bên đó. Nếu là mùa đông thì có thể nhóm lửa nấu nước, nhưng cuối hạ đầu thu thì không cần làm như vậy.

Khí lực của hắn gần đây tăng mạnh, đặc biệt là từ lúc luyện phương pháp hít thở do Lục Hồng Đề dạy, lao động đơn giản kiểu này không thể nào ra mồ hôi, bản thân hắn cũng có cảm giác thành tựu. Đại khái là sau khi trộn lẫn nước nóng và nước lạnh, trong khu nhà vẫn rất im ắng, bên ngoài là những thanh âm ồn ã khiến hắn cảm thấy không chân thực. Chiều đầu thu, một người sống cách đây 1000 năm, giờ làm chuyện đun nước tắm rửa này thì đúng là khá kỳ diệu.

Rất nhiều thời này không có, nhưng mà lại có võ công và một gia tộc… nho nhỏ. Lúc đi tới thùng múc nước, hắn cảm thấy lực lượng đang tích lũy trong người, trong đầu đang nghĩ tới việc ba nha hoàn chắc hiện đang bận rộn, tay thì xách hai thùng nước đi ra hành lang, tới phòng tắm rồi vén rèm bước vào, ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy một bóng người đang đứng trong thùng tắm.

Quần áo đã khoác lên trên giá, cô gái đang mặc yếm đỏ và một chiếc quần tơ mỏng, vóc người thướt tha, làn da trắng bóc, giầy cũng đã được tháo ra đặt trên đất, nàng đưa tay thái cái trâm trên đầu làm cho mái tóc dài xõa bung, theo động tác lắc đầu của nàng mà đung đưa. Khi Ninh Nghị đang chăm chú nhìn cảnh này, cô gái kia quay đầu lại, hai tay ôm mặt, ánh mắt vừa tỉnh táo lại vừa ngái ngủ.

Tô Đàn Nhi ngái ngủ cũng có nguyên nhân của nó. Trưa nay nàng ở nhà xử lý công việc, bởi tối hôm qua ngủ quá muộn, chất lượng giấc ngủ mấy hôm nay cũng không tốt, nhiệt độ giữa trưa lại cao, trong nhà yên tĩnh, người thì mệt mỏi nên mới gục đầu xuống bàn chợp mắt. Lúc ngủ nàng vẫn mơ màng là Quyên nhi đang quét tước gì đó, lau một số đồ sứ, trà cụ, bàn ghế, vì vậy nàng vô ý thức bảo Quyên nhi đun nước nóng rồi thiếp đi.

Quyên nhi nghe thấy nàng bảo vậy thì chạy đi đun nước, nhưng khi tất cả chuẩn bị xong quay về thì tiểu thư đã ngủ. Quyên nhi biết mấy hôm nay nàng vất vả, giấc ngủ là rất quan trọng, cho nên tiếp tục làm vệ sinh, lúc dọn dẹp xong thì người đầy mồ hôi mà tiểu thư vẫn đang ngủ rất ngon, nước cũng sắp lạnh nên nàng đi tắm. Sau đó có người đến tìm Tô Đàn Nhi, nàng đành phải ra mặt xử lý công việc, Ninh Nghị trở về phòng tắm thấy trong thùng tắm không có nước cũng là vì nguyên nhân này.

Tô Đàn Nhi mới ngủ dậy, trong lúc nhất thời không phân không rõ thời gian, mơ mơ màng màng đi đến bên này, thực ra nàng cũng không nhớ là mình đã dặn Quyên nhi đun nước, thấy nước còn nóng nên mới chợt nhớ ra, cởi quần áo, quay đầu lại thì thấy tướng công nhà mình đang ở sau lưng, tay xách hai thùng nước hơi nhíu mày.

Ninh Nghị cũng không hiểu, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, hai tay buông thùng nước, im lặng xoay người ra ngoài.

Khi còn chưa đi qua rèm, phía sau đã kêu lên “a” một tiếng, Tô Đàn Nhi vốn đã bước 1 chân vào trong thùng tắm, lúc này bị dọa hoảng sợ.

Ninh Nghị quay đầu lại, liếc mắt nhìn, trong lòng thở dài, cầm cái khăn tắm bế Tô Đàn Nhi từ trong thùng tắm ra ngoài, dùng khăn quấn tròn nửa người trên, sau đó đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh.

Tựa vào lòng Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi sặc nước ho dữ dội, Ninh Nghị vỗ lưng nàng, thở dài.

"Nếu như chết đuối trong thùng tắm nhà mình, sự việc truyền đi không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?"

"Khụ, a... Khụ khụ... Tướng công..."

Tô Đàn Nhi run rẩy, thẹn thùng nhưng cũng phải bật cười, trong lúc nhất thời càng ho mạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.