Ốc Sên Chạy

Chương 15




Trung tuần tháng ba trong kinh thành có một trận mưa nhỏ, nhiệt độ chợt giảm xuống không ít, tiết trời ngày càng ấm lên, trong phòng Bình An lò sưởi còn chưa cất đi, hôm nay lại nóng, xung quanh còn rải chút rơm rạ. -diễn.đàn-lê-quý.đôn- Bình An không chịu nổi oi bức, cho người đặt cái bàn ở ngoài phòng bày chút bánh ngọt nước trà, cầm quyển sách muốn trải qua một buổi chiều an tĩnh ở trong viện.

Một nhánh liễu nảy mầm nhẹ nhàng buông xuống trên trán Bình An cọ tới cọ lui, chọc cho Bình An khẽ cười một tiếng, vừa ngẩng đầu liền đón nhận đôi mắt sáng như sao của Tô Bá Hiên.

"Hầu gia, sao hôm nay lại về sớm như vậy?"

"Được nghỉ do Trần đại nhân trở lại, thấy ta mấy ngày thay ca khổ cực nên rất áy náy, cố ý cho ta nghỉ nửa ngày. Sao nàng không ở yên trong nhà mà chạy ra sân hứng gió lạnh thế?" Tô Bá Hiên cầm lấy bàn tay nhỏ mảnh khảnh của Bình An để bên miệng hà hơi, nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái.

"Xì" Thúy Hồng ở một bên cười ra tiếng: "Hầu gia ngài có điều không biết rồi, mấy ngày gần đây mưa liên tục, tiểu thư sợ hơi ẩm trong phòng làm tái phát vết thương cũ của ngài, nên bảo người nhóm bếp lửa rải rơm rạ để trừ đi ẩm ướt, tiểu thư lại không chịu được nóng bức nên mới mang bàn ghế ra bên ngoài ngồi cho mát mẻ."

Trên mặt Tô Bá Hiên tràn đầy nụ cười, ánh mắt nhìn Bình An vô cùng ấm áp, hắn đột nhiên nắm tay Bình An kéo đi ra ngoài: "Vậy thì đừng ở trong viện, ta cùng nàng đi dạo một lát."

Bên ngoài cửa phủ, người làm mới vừa tháo xe ngựa xuống đang muốn dắt ngựa về trong chuồng, Tô Bá Hiên liền để cho bọn họ buộc ngựa lại lần nữa, đỡ Bình An lên xe, cũng không muốn những người khác đi theo, mà tự mình đánh xe đi về phía ngoại thành.

Sau cơn mưa con đường vẫn hơi lầy lội, không khí có vẻ lành lạnh mà ngọt ngào, mặc dù ngồi trong xe ngựa, chóp mũi Bình An vẫn cảm giác được không khí trong lành đang quẩn quanh dụ dỗ nàng, -- nhấc một góc màn kiệu lên, xe vẫn đang chạy trên đường lớn trong thành, nhưng người đi đường và cửa hàng đã hơi thưa thớt, xem ra là con đường ra khỏi thành, không biết Tô Bá Hiên sẽ đưa nàng tới nơi nào, gió lạnh chạm vào mặt có chút kích thích, khiến tim Bình An hơi hưng phấn.

"Xuống xe đi." Xe ngựa ngừng lại, bên ngoài vang lên giọng nói ấm áp của Tô Bá Hiên.

Bình An hơi hồi hộp mới vừa nhấc màn kiệu lên, thân thể đột nhiên bị Tô Bá Hiên ôm xuống dưới, nàng dùng sức híp híp mắt, chỉ thấy bầu trời sáng ngời trong suốt trôi nhẹ ở phía trên, một hai con Chỉ Tước nhẹ kêu xẹt qua bầu trời, cách đó không xa là núi xanh có sương mù bao quanh như một bức tranh thủy mặc. Mà dưới chân lại phủ kín cỏ non mới mọc đầu xuân, màu xanh khắp nơi vô cùng động lòng người. Bình An vừa đặt chân xuống đất, cảm giác mềm mại liền xuyên thấu qua đôi giày vải truyền tới lòng bàn chân, nàng dứt khoát cởi giày và vớ ra chân trần giẫm lên bãi cỏ, nhẹ nhàng đi lòng vòng ở trên đất.

"Hầu gia, đây là đâu vậy?" Bình An cười hỏi, "Vì sao dẫn thiếp đến chỗ này?"

"Tiểu nha đầu, cẩn thận đừng để bị lạnh đấy." Tô Bá Hiên thấy Bình An cởi giày ra đầu tiên là sững sờ, rồi lại có chút lo lắng nàng bị cảm lạnh, sau đó lại nghĩ nàng từ trước đến giờ không sợ lạnh, cũng tùy để nàng hồ nháo, "Có lần trên đường hồi kinh ta đi qua đây, từng đóng doanh ở chỗ này, thấy nàng cả ngày ở nhà ngây ngô phiền muộn, nên muốn dẫn nàng tới đây giải sầu."

Dường như Bình An nghe không rõ, tâm tư đều bị thiên địa rộng lớn trước mắt hấp dẫn, bất giác kéo áo váy chạy nhanh trên bãi cỏ, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn Tô Bá Hiên nói: "Vì sao vào kinh còn phải hạ trại ở chỗ này?"

Tô Bá Hiên gõ nhẹ vào trán của Bình An: "Nàng ngốc à, sao có thể dẫn binh vào Hoàng Thành, khi đó còn chưa tháo ấn soái, binh lại không vào được Tân Tử Khẩu, đành phải đóng quân ở bên ngoài kinh thành."

Tô Bá Hiên mày kiếm mắt sáng ngũ quan tuấn dật, khi cười làm cho người ta có cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, xuất thân từ quân ngũ nên dáng người hắn so với người khác càng thêm cao lớn rắn rỏi, [+DĐLQĐ+] lúc này tuy là đầu xuân tháng ba có hơi rét lạnh, nhưng hắn đã sớm đổi thành áo mỏng, tay áo thỉnh thoảng bị gió khẽ vén lên, vô cùng phong thần tuấn lãng, khiến Bình An cũng không khỏi dừng chân lại, nhìn hắn ngẩn người một lát.

"Hầu gia, khi đánh giặc chắc hẳn là rất khổ cực phải không?"

Đột nhiên nghe Bình An đặt câu hỏi như thế, Tô Bá Hiên hơi sững sờ, cười nói: "Vì sao lại hỏi cái này? Chiến trường nàng cũng đã biết, đương nhiên hung hiểm quỷ quyệt, nhưng đối với người lính mà nói đều là chuyện thường như cơm bữa thôi."

"Khi lão Hầu gia còn tại thế, nhất định đối với chàng hết sức nghiêm khắc." Trong mắt Bình An loé lên tia hào quang.

"Đó là đương nhiên rồi, phụ thân đều gửi gắm tất cả hi vọng vào ta. Ta còn nhớ khi đó mẫu thân mới vừa qua đời, phụ thân liền dẫn ta đi quân doanh, ông nói bất kể ở nơi nào ta đều phải làm một người chính trực, một người đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất), bởi vì đây là nguyện vọng của mẫu thân." Tô Bá Hiên khẽ mỉm cười, đáy mắt dâng lên một tia nhàn nhạt suy nghĩ.

"Vậy vì sao. . . . . . Lão hầu gia lại thờ ơ lạnh nhạt với Bá Xông?" Bình An suy nghĩ một chút vẫn nói ra nghi vấn trong lòng.

"Không phải như vậy, lúc ấy Bá Xông còn nhỏ tuổi, chỉ có thể ở lại trong phủ được Tưởng di nương chăm sóc, khi hắn trưởng thành phụ thân đã từng đón hắn đến quân doanh, lại phát hiện tính tình hắn nhát gan căn bản không thích hợp hành quân đánh giặc. Hơn nữa khi đó Thái phu nhân che chở cưng chiều, chỉ đành phải đưa hắn trở về trong phủ, phụ thân cũng thường trách cứ Thái phu nhân quá nuông chiều hắn nên sinh hư."

"Nhưng kỳ thật trong lòng lão Hầu gia vẫn cảm kích Thái phu nhân nhiều hơn là trách cứ, cho nên khi ông sắp mất mới giao phó chàng vô luận như thế nào cũng phải đối xử tử tế tôn trọng bà." Trên mặt Bình An lộ ra bất đắc dĩ thật sâu, cho nên nhiều năm như vậy, Tô Bá Hiên đối với chuyện trong nhà mới nhắm một mắt mở một mắt, hoàn toàn mặc cho Tô Thái phu nhân trong phủ làm xằng làm bậy.

"Nàng đeo giày vào rồi lại nói." Tô Bá Hiên sợ Bình An đi chân trần quá lâu sẽ bị cảm lạnh, cười cười nói: "Ta biết rõ nàng có chuyện muốn nói với ta, chẳng thế thì ta cũng không tránh tai mắt trong phủ đưa nàng tới đây."

Lần này đổi thành Bình An ngẩn ra, nàng cũng không nghĩ tới tâm tư của Tô Bá Hiên lại tinh tế như thế, có thể nhìn thấu tâm sự của mình.

"Mấy ngày trước đây thiếp phát hiện, Thái phu nhân âm thầm lấy bạc tích trữ trong kim khố của tướng phủ ra." Bình An rất nhanh đã đeo xong giày chuyển sang đề tài chính, "Thái phu nhân nói bạc được cất trữ đều là do các thế hệ đương gia phu nhân truyền xuống, toàn bộ cơ nghiệp trăm năm của Tô gia đều ở chỗ này."

"Hả…?" Tô Bá Hiên thấy nghi hoặc, "Đang êm đẹp sao lại muốn lấy bạc tích trữ ra? Ta nhớ lần trước nàng đã nói, nàng phái một cô nương là Trinh nương âm thầm điều tra, bạc tích trữ trong phủ chưa đủ ngàn lượng. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Bình An thở dài, sắc mặt nặng nề: "Lúc ấy Thái phu nhân lấy ra từng rương khóa lại, trong rương ngoài một vài đồ trang sức chính là một xấp ngân phiếu của tiễn trang (ngân hàng tư nhân) ở Kinh Thành có khắc con dấu ‘Tô Môn Tưởng thị’. Thiếp thấy những thứ đồ trang sức kia giá trị sơ qua cũng khoảng một ngàn lượng, mà những ngân phiếu tích góp đó trị giá ba vạn lượng."

Tô Bá Hiên nghĩ nghĩ rồi nói: "Theo gia sản nhà ta truyền qua các đời đến nay, có ba vạn lượng bạc là số lượng rất bình thường."

"Chàng còn nhớ lúc ở Điền Châu thiếp từng gặp qua Thiếu phu nhân Kim gia không? Khi đó cùng tán gẫu với nàng ấy từng nhắc tới tiễn trang Kinh Thành, nàng ấy có nói qua đại môn phú hộ ở kinh thậm chí ở cả Đại Lương đều thích trữ bạc ở tiễn trang Kinh Thành, đó là tiễn trang lớn nhất, lại thuộc về triều đình, nó còn có quy định là lúc lấy bạc phải mang theo con dấu tương ứng mới có thể thực hiện được, cho dù có người khác giả tạo hoặc trộm ngân phiếu, không có con dấu cũng không được. Thái phu nhân là người cẩn thận như vậy, tại sao lại đặt ngân phiếu và con dấu ở cùng một chỗ? Hơn nữa trên ngân phiếu của tiễn trang Kinh Thành có hỏa ấn (dấu sắt nung) riêng biệt, bảy hư tam xỉ, cũng chính là trên hỏa ấn có bảy đường kẻ mờ và ba dấu răng cưa, những đường kẻ mờ kia đều tương ứng với từng dấu răng, ngân phiếu bình thường rất khó bắt chước được dấu này, thiếp đã cẩn thận quan sát thì phát hiện những ngân phiếu kia có điểm không đúng."

Tô Bá Hiên biến sắc, trầm giọng nói: "Nàng nói là những ngân phiếu kia đều là giả?"

Bình An gật gật đầu: "Thái phu nhân nói, đây là quy củ của nàng dâu mới vào cửa. Phàm là ngày con dâu dòng chính vào cửa được tròn một năm, đương gia phu nhân nhất định phải nói rõ ngọn ngành cho nàng, để ngày sau khi giao nhận sẽ không bị bất ngờ."

Sắc mặt Tô Bá Hiên càng thêm khó coi, cười lạnh một tiếng: "Bà làm chuyện này thật ‘tốt’ đấy. Bên Tưởng gia ở Giang Châu muốn kiếm chút lợi từ Hầu phủ thôi, mà bà lại muốn vét sạch của cải của Tô gia. Tiếp tục như vậy, sợ về sau tiền cưới vợ của con trai chúng ta cũng bị móc hết đi."

"Làm sao lại kéo tới. . . . . . xa như vậy rồi?" Lời này vừa nói ra, mặt Bình An hơi đỏ lên, "Thiếp đang nghĩ, Thái phu nhân dưới gối không con, mà chàng và Bá Xông đều không phải do bà sinh ra, dù hiếu kính bà thế nào chỉ sợ trong lòng bà vẫn có khúc mắc, cho nên đã sớm trải tốt đường lui cho mình. Số tiền kia không đi được nơi khác, nhất định là có liên quan đến Tưởng gia ở Giang Châu, Tưởng gia gia nghiệp lớn, Tô gia chúng ta muốn lấy lại của cải về thì phải bắt đầu từ người của Tưởng gia."

"Ừm." Tô Bá Hiên lâm vào trầm tư.

…………………

Qua mấy trận mưa của tháng ba, tiết trời trong kinh thành đã dần ấm lên, đến tháng tư thì nơi nơi đều là cảnh tượng ánh nắng tươi sáng, tất cả tiểu thư phu nhân của các phủ đã sớm thay đổi trang phục màu sắc tươi đẹp, mỗi nhà mỗi hộ bắt đầu đi lại, tham gia các loại yến hội gặp gỡ.

Ngày hôm đó, Tô Hầu phủ nghênh đón mấy vị phu nhân, đều qua lại thân thiết với Thái phu nhân.

"Chúc mừng Tô Thái phu nhân, chúc mừng Tô Thái phu nhân." Mấy vị phu nhân vừa tới đã biểu đạt ý vị chúc mừng, khiến Tô Thái phu nhân không hiểu ra sao.

"Không ngờ Tô Thái phu nhân người còn chưa biết." Một vị phu nhân nịnh hót cười, "Hôm nay Hầu Gia các ngài thật phong quang, là người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng. Hiện giờ việc làm ăn của phủ Nội Vụ khẳng định không chạy được, sẽ rơi vào Hầu phủ ngươi đó, đến lúc đấy Tô Thái phu nhân cũng đừng quên chiếu cố mấy nhà chúng ta."

Thì ra việc trù thất tất cả tơ lụa vải vóc của phủ Nội Vụ đều do bên ngoài cung cung cấp, vốn việc làm ăn này do người Vương gia tiếp nhận, nhưng vì Thục phi nương nương thất sủng, Vương Thượng Thư cũng bị hoàng thượng trị tội xa hoa tột đỉnh, chuyện làm ăn kia đương nhiên bị phủ Nội Vụ thu hồi, phải tìm người hợp tác mới, tất cả mọi người trong kinh thành đều tranh nhau cướp đoạt cục thịt béo này, nghe nói ngày trước Tô Bá Hiên cũng có qua lại với phủ Nội Vụ.

"Còn có chuyện này sao?" Tô Thái phu nhân nửa tin nửa ngờ, sau khi mấy vị phu nhân rời đi, vội vàng gọi Chu Vân Hương tới để thương lượng.

"Đoạn thời gian trước bên Giang Châu gửi thư tới, nói Hầu Gia phái người điều tra chuyện cửa hàng, phải tạm thời thu tay thôi, không thể lại nhúng chàm việc buôn bán của Hầu phủ nữa. Nhưng hôm nay chờ tin này truyền đi, sợ rằng bọn họ ngồi không yên, song phủ Nội Vụ lại có thể có khối thịt béo như vậy." Tô Thái phu nhân nói xong hai mắt tỏa sáng.

"Vậy còn phải xem bọn họ hiếu kính Lão nhân gia như thế nào." Vẻ mặt Chu Vân Hương tươi cười, nhưng trong lòng lại lạnh như băng: đúng là lòng người không thể làm rắn nuốt voi, vừa lấy hết của cải của Tô gia, vừa gả ta cho Tô Bá Hiên, dù có làm Hầu phu nhân thì như thế nào, cũng chỉ là ôm cái xác không ăn không khí.

"Nhưng nếu muốn lấy được cục thịt béo này, nhất định phải đả thông quan hệ ở khắp nơi, vậy đều cần ngân lượng, nếu đến lúc đó Hầu gia tìm chúng ta đòi tiền. . . . . ." Tô Thái phu nhân thoáng cái lại lo lắng.

Chu Vân Hương ‘xì’ cười: "Hầu gia muốn nhận vụ buôn bán này chỉ sợ cũng là chủ ý của Quý Bình An, trong phủ này tiền mỗi tháng đều thiếu hụt có lẽ nàng cũng muốn tìm con đường phát tài đấy. Nếu chủ trương của nàng thì để nàng tự mình bỏ tiền đi, chúng ta chỉ cần không nhắc tới cũng không ủng hộ, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đưa tay đến bên này, chìa khóa trữ bạc vẫn còn trong tay người mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.