Đánh giá: 9/10 từ 116 lượt
VĂN ÁN
Mùa đông rất lạnh, Tống Oanh đạp lên từng vũng tuyết đọng dày đi về phía trước, để lại một chuỗi dấu chân thật sâu ở sau lưng.
Ở phía trước, có một người thiếu niên đang nằm trong tuyết, hai tay dang rộng, mắt nhắm chặt, tuyết rơi nhiều bao phủ cả người anh, đôi lông mày đẹp thanh tú bị nhuộm thành một màu trắng tinh khiết, da gần như trong suốt.
Tống Oanh nhìn đôi môi cóng đến tím ngắt của cậu, do dự tiến lên, gọi thử hai tiếng.
“Xin chào, xin hỏi có cần giúp gì không ạ?”
Thiếu niên đó không động đậy, lông mi không động đậy, giống như đã chết vậy.
__
Rất nhiều năm sau, khi hai người đã kết hôn, Tống Oanh hỏi Lâm Tống Tiện, lúc nằm trong tuyết, anh đang suy nghĩ gì.
Anh lật cuốn sách trong tay dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt mũi yên tĩnh, nghe vậy thì hơi suy tư, quay đầu sang.
“Không nhớ rõ lắm.”
“Hình như là……muốn thử xem nằm như vậy có chết được hay không thôi.”
Cổ quái kì lạ X Dịu dàng đáng yêu
#Một nam chính đã thử mấy trăm phương pháp để chết nhưng cuối cùng vẫn không thể chết thành công#
Lâm Tống Tiện vô cùng phản nghịch, làm những việc rất chi là kì lạ, phong thái phóng khoáng trời sinh của người thiếu niên này không ai có thể sánh bằng.
Những đám bạn bè anh em bên cạnh anh chỉ dám gọi tên anh là Lâm Tiện, tuyệt nhiên không dám hé miệng gọi chữ Tống đó.
Tống Oanh chuyển tới trường không bao lâu, đại thiếu gia của bọn họ lại bắt đầu sửa tên.
“Từ nay về sau, gọi tao là Tống Tiện.” ——Tống trong Tống Oanh.
**
Nhân vật chính: Tống Oanh, Lâm Tống Tiện
Một câu tóm tắt: Hôm nay Lâm Tống Tiện đã đòi chết chưa?
Chủ đề: Cảm nhận đời người.
Bình luận truyện