Oan Ức Của Mỗ Tà

Chương 7




Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa đường hầm ẩm ướt tối tăm, có thí sinh rốt cục không nhịn được hưng phấn mà hô to “Đến cửa ra rồi!”

Đúng lúc chạy ra cửa, gió lạnh đập vào mặt. Tôi dụi dụi hai mắt bởi vì gặp bóng tối quá lâu mà nhất thời không thích ứng kịp, phía sau, nhiều thí sinh không ngừng vọt ra cửa, chỉ chốc lát sau, cửa sắt bắt đầu chậm rãi hạ xuống, một vài thí sinh gắng gượng chạy đến, nhưng vẫn không kịp, bị nhốt ở bên trong, vô duyên với cuộc thi Hunter năm nay.

Chúng tôi đứng ở góc gần cửa ra, không nhập vào đám đông. Các thí sinh chạy ra cũng bất giác chen chúc ở phía trước, sợ lại mất dấu giám khảo. Cho nên chỗ chúng tôi đứng đúng ở góc vắng vẻ phía sau, dù sao lấy tốc độ của nhóm Shalnark, trừ khi cố ý, nếu không thì không thể nào mất dấu giám khảo được.

Satotz đứng ở phía trước, giơ tay về phía đầm lầy rộng lớn khôn cùng, cây cối mờ mờ ảo ảo, quay đầu giải thích trọng điểm với các thí sinh “Đầm lầy Numere, nơi này có rất nhiều sinh vật quý hiếm mà bên ngoài không có, đại đa số đều là động vật ăn thịt, vì thức ăn mà có thể không từ thủ đoạn, cho nên nó còn có tên là sào huyệt Dối Trá, đây cũng là đường đến hội trường cuộc thi phần hai.”

Các thí sinh vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vì lời nói của giám khảo mà phải căng dây thần kinh lên.

Tôi hơi thất thần, làm ổ trong ngực ấm áp khiến tôi rất muốn ngủ. Ánh mặt trời trên vùng đầm lầy này không có độ ấm, tôi rốt cục cảm thấy có chút lạnh, thì ra mùa đông thành phố Zaban ở đây.

“Lance, qua vùng đầm lầy này có khó khăn không?” Tôi nghiêng mặt đi, thấy hắn lơ đãng nhìn quanh, biểu cảm dưới dải vải màu trắng có lẽ cũng rất không tập trung, như là hoàn toàn không tìm thấy thứ khiến hắn thích thú vậy.

“Không khó khăn.” Hắn nhàm chán ngừng nhìn xunh quanh, trực tiếp trả lời, trong đôi mắt màu xanh rất bình tĩnh.

Trình độ của cuộc thi như thế này, ngay từ đầu đã không thích hợp với trình độ biến thái của đám con nhện ấy.

Satotz tiếp tục ung dung nói: “Hoàn cảnh độc đáo của đầm lầy này đã sáng tạo ra rất nhiều cạm bẫy trí mạng, mong các vị cần phải cẩn thận.”

Tôi cảm thấy giám khảo cửa thứ nhất rất dễ tính, bởi vì anh ta luôn nắm chắc được chỗ khó của cuộc thi và nói cho các thí sinh biết.

Mùi máu tươi nhè nhẹ tràn ngập, tôi mẫn cảm ngửi được. Sau đó, một thanh niên đầy vết thương nhuốm máu tươi, đi ra từ góc tường mà chúng tôi đang đứng, run rẩy hô to “Hắn là kẻ bịp bợm! Mọi người đừng bị hắn nói dối che mắt!”

Tôi chú ý tới Machi lé mắt nhìn thanh niên kia một cái, không hiểu sao bỗng nhiên nhếch khóe miệng lên, cười lạnh không tiếng động.

“Tên kia không phải giám khảo thực sự, tôi mới là giám khảo thật.” thanh niên đầu đầy máu ôm vết thương dưới nách, mạnh mẽ chỉ vào Satotz hô to, biểu cảm phẫn nộ vặn vẹo.

Thí sinh bất giác lui lại mấy bước, cho hai giám khảo thật giả không gian giằng co, bọn họ bắt đầu dao động, có người nghi hoặc hỏi ra miệng “Thế này là thế nào?”

Satotz trầm mặc nhìn người đột nhiên xuất hiện kia, biểu cảm lạnh lùng trước sau như một, thậm chí mang theo một chút lười nhác, thờ ơ với mọi sự hoài nghi quanh mình.

Tôi nheo mắt lại, có chút bất đắc dĩ vươn ngón tay gãi gãi má. Trí nhớ về bộ truyện tranh chậm rãi mất khống chế hiện ra, giám khảo thật giả là khúc mở màn cho phần thi ở đầm lầy. Tôi nhẹ nhàng thu lại tầm mắt, đầu con nhím của Gon kích thích đến mỗi mảnh trí nhớ của tôi, tôi không hy vọng mình lại lặp lại sai lầm lúc nhìn thấy Tonpa, bị người nào đó nhìn ra tôi không chỉ quen biết sát thủ Người Mới mà thôi. Dù sao, lòng hiếu kỳ của người nào đó rất đáng sợ.

“Mọi người xem, đây là vượn mặt người sống ở trong đầm lầy Numere... Á!!!” Người thanh niên vừa mới túm một con khỉ quái dị gầy trơ xương như tiêu bản khô héo từ sau lưng ra, mở miệng, chưa kịp giải thích hết, đã bị ba lá bài Tú Lơ Khơ đột ngột xuất hiện sắc bén cắt mặt, tàn nhẫn thẳng tắp cắm sâu vào đầu.

Máu tươi văng tung tóe, phun lên mọi thí sinh đứng gần.

Shalnark vẫn dựa vào cổng sắt, quay đầu nhìn về phía thi thể gần trong gang tấc, màn hình di động trên tay đột nhiên tối sầm.

Lá bài Tú Lơ Khơ tinh chuẩn phi về ba phương hướng, Satotz hơi híp mắt rốt cục lạnh lùng nâng tay lên, hai tay anh ta che khuất mặt, mười ngón kẹp lấy bốn lá bài Tú Lơ Khơ. Dưới biểu cảm nghiêm túc của anh ta, cho dù là có râu quặp cũng không trông giống như đang mỉm cười lễ phép.

“Ha ha ha, thì ra là như vậy.” tiếng cười quỷ dị vang lên khiến người ta không thoải mái cùng với tiếng trộn bài linh hoạt xuất hiện, một người đàn ông đi ra khỏi đám người. Bước đi của hắn rất kỳ lạ, cử chỉ khoa trương giống như đang biểu diễn, khiến mọi người tự giác tránh ra cho hắn một cái vũ đài, để hắn tùy ý diễn.

Mái tóc màu xanh nhạt kia duỗi lên trời như bị cơn lốc thổi qua, ngôi sao và nước mắt bắt mắt hơn cả kỹ thuật trộn bài hoa lệ trong tay hắn.

Nếu một thứ gì đó ngoan cố đến mức chết cũng không đi, trang phục đầy màu sắc, sở thích hoàn toàn bất đồng với người thường, hình vẽ ngôi sao và giọt nước mỗi bên má, mỗi một câu nói đều mang âm điệu lên xuống liên tục, không hề thích tiết chế, thì chắc chắn đó là nhà ảo thuật trong trang phục hề - Hisoka.

Tôi gãi gãi mu bàn tay một chút, tôi vẫn không quen có người nói chuyện điệu đà đến thế.

“Đáp án chính xác được công bố, giám khảo thật là vị này.” Hisoka tươi cười giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ, thuận tay lại phi bài ra, giải quyết con khỉ giả chết đang định bỏ trốn “Giám khảo đều là Hunter được hội thẩm tra chọn, mà Hunter cũng là mục tiêu của thí sinh chúng ta, giám khảo thật thì không có khả năng không tránh được loại công kích này.”

Machi đứng ở bên cạnh chúng tôi, như là xem trò hay nhìn tình cảnh trước mặt, cô hơi bới lông tìm vết, nói thẳng: “Tên kia cho rằng mình là diễn viên sao? Diễn thật quá khoa trương.”

“Cám ơn lời khích lệ của anh, nhưng lần sau dù là lý do gì, chỉ cần anh có hành vi công kích với giám khảo...” Satotz buông lỏng tay, lá bài Tú Lơ Khơ trí mạng kia bay xuống đất, ánh mắt chuyên chú đối chọi gay gắt với Hisoka, giọng điệu của hắn kiên quyết “Tôi sẽ lập tức hủy bỏ tư cách dự thi của anh.”

Trường thi không phải nơi chơi trò chơi, cho dù là kẻ mạnh cũng phải tuân thủ quy tắc của giám khảo, nếu không thì lập tức bị knockout.

“Rồi, rồi.” Hisoka cong lên khóe miệng trả lời, ngữ điệu như ma quỷ.

Thi thể gần ngay trước mắt, mùi máu tươi nồng đậm, chim ăn thịt của đầm lầy nóng vội phi thành đàn tới, ngay sau đó, tiếng xé thịt vang lên bên tai không dứt, hình ảnh ghê tởm đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

“Phép tắc thiên nhiên cá lớn nuốt cá bé, chuỗi thức ăn ở đầm lầy này thật hoàn mỹ.” Hắn quen tay sờ sờ tóc tôi, thoải mái híp lại đôi mắt đeo kính sát tròng, thưởng thức hình ảnh cướp đoạt thức ăn trước mặt, tôi nghe ra sự tán thưởng trong lời nói thản nhiên của hắn.

Tôi lý giải sự tàn nhẫn và không thể tránh được của chuỗi thức ăn, nhưng tôi thật sự không có dây thần kinh dẻo dai kiên cường đến mức có thể ung dung chứng kiến. Nhớ tới giọng nói của nhà ảo thuật khiến tôi nghe mà sợ hãi, lại nhìn nhìn người đàn ông ôm tôi đang cao hứng nhìn hình ảnh đầy máu me, tôi không tự chủ được lại gãi gãi mụn trên mu bàn tay một chút, sắc mặt khó coi cảm thán, đúng là có bang chủ kiểu gì thì sẽ có bang viên kiểu đó.

“Hisoka xuống tay quá nhanh, món đồ chơi của tôi bị phá hỏng mất rồi.” Shalnark lắc lắc di động trên tay, nói, hắn quay đầu không chút biểu cảm nhìn bang viên số 4 đi vào trong đám người, đôi mắt xanh trong trẻo nhưng lạnh lùng “Vốn đang định dùng con vượn mặt người kia để thử xem thực lực chân chính của giám khảo.”

“Thực lực thao túng động vật của anh quá yếu, ngay cả việc tránh lá bài Tú Lơ Khơ công kích cũng không làm được.” Machi cúi đầu nhìn thi thể bị đàn chim mổ xẻ, màu vàng mắt to lóe ra “Thú vật vẫn chỉ là thú vật, ngay cả tránh né tấn công cũng không hiểu.”

“Bang chủ, tôi có thể giết chết số 4 Hisoka không?” Feitan nâng tay lên, trong lòng bàn tay là một lá bài Joker, vừa nãy, Hisoka tung ba lượt công kích bằng lá bài Tú Lơ Khơ, một trong số đó mang theo sát khí phi về phía này.

“Điều này không hợp quy tắc, anh bình tĩnh lại đi.” Machi lên tiếng ngăn lại.

Trên gương mặt nhợt nhạt của Feitan hiện lên một tia tàn nhẫn, bài Joker trong tay bị vò nát thành bụi “Như thế này là khiêu khích rồi, giết hắn rồi tìm thành viên mới là được, cái tên kia luôn khiến người ta không vừa mắt.”

“Khiêu khích sao?” Hắn không để ý đến, tiếp tục thưởng thức xong phép tắc thiên nhiên, quay đầu mới nói với thành viên đang nổi lửa “Bang viên cấm nội đấu, nếu mọi người có chuyện gì không giải quyết được thì tung tiền xu con nhện.”

Quy củ được định ra ngay từ đầu, không cho phép sửa đổi.

Tôi cúi đầu chậm rãi nghịch ngón tay, nhân duyên của số 4 ở băng Ryodan hình như rất kém. Nhưng thế cũng đúng, một tên chỉ thích hành động một mình như vậy, cho dù là ở nơi toàn quái nhân như băng Ryodan cũng rất khó tìm thấy đồng bọn cùng chung chí hướng.

“Tung tiền xu căn bản không thể giải quyết.” Feitan đè ép sát khí, vốn định lao ra lôi Hisoka đi để đánh giết, nhưng bị bang chủ không đồng ý mà đành phải kiềm chế lại.

“Không có gì không thể giải quyết, chẳng phải anh muốn giết chết hắn sao? Toàn bộ sự tình đều là vấn đề kiểu chọn 1 trong 2, anh có thể nói cho hắn nếu đoán sai thì phải đi chết.” lời nói lạnh như băng xé rách tạo ra lỗ hổng của quy tắc, cho dù là tiền xu con nhện cũng có lỗ hổng để chui, bang viên cấm tự giết nhau, nhưng quy tắc nào cũng không có khả năng hoàn mỹ, khiến đối phương tự nguyện tự sát cũng là một phương thức giết người.

Tôi rốt cục không nghe nổi nữa, vươn tay túm chặt cổ áo của vị bang chủ đại nhân đang giáo dục bang viên kia, khiến hắn nhìn mình, tôi mất hứng nói: “Lance, đừng chọc cười nữa, vừa rồi Shalnark thao túng vượn mặt người để lừa thí sinh công kích giám khảo là anh ngầm đồng ý, đừng nói cho em là anh tính giết sạch mọi người giúp em lấy được giấy phép Hunter, hay là... anh muốn bức cả hội trưởng ra?”

Mấy con nhện trước mắt này làm chuyện luôn theo lối cũ, ngay cả giám khảo cũng dám tính kế, tôi đến để thi giấy phép, người không biết chuyện còn tưởng rằng chúng tôi tới để tập kích hiệp hội Hunter.

“Đâu có, anh rất tuân thủ quy củ, Miru, em không thể đổ hết mọi chuyện lên người anh, những người khác không liên quan gì đến anh cả, mọi người nói đúng không.” bang chủ rất vô tội cười nói, vẻ mặt ghi rõ ‘hắn không hề biết Feitan Machi Shalnark cộng thêm cả Hisoka’.

“Đúng, không có quan hệ gì cả.” chỉ số thông minh của não con nhện phản ứng trước tiên, trả lời, híp mắt cười tủm tỉm.

Machi mặt than nghiêm mặt cứng ngắc nói “Đúng.” Dáng vẻ lạnh như băng kiểu ‘không đúng cũng phải đúng’.

Mà Feitan cúi đầu, vẻ mặt nhợt nhạt tối tăm đang dùng chân nghiền xi-măng trên cửa sắt, hung hăng nghiền.

Tôi không nói gì trừng mắt nhìn hắn một hồi, khuôn mặt dưới dải vải kia vô tội đến mức thế giới thật hòa bình, lòng người thánh khiết, chuyện ma quỷ mà nói như thần thoại. Hắt nước cũng không vào, lì lợm, thiên chân vô tà đến mức bạn chỉ có thể hoàn toàn trầm mặc, muốn mắng hắn da mặt dày mà lại cảm thấy mình quá không phóng khoáng, loại chuyện ma quỷ này mà hắn cũng nói được ra miệng.

Tôi hất mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Thôi vậy, đến lúc tất yếu, em sẽ lập tức gọi điện thoại tự thú với hiệp hội Hunter, tương lai, mọi người cùng nhau đi vào tù có lẽ còn có thể giảm hình phạt.”

Đối với cái đám tùy ý làm bậy này, tôi hoàn toàn không có cách.

“Xin hãy theo sát sau tôi, vừa rồi mọi người cũng thấy được, những âm mưu kiểu đó chỗ nào cũng có, hy vọng mọi người đừng bị ảnh hưởng dễ dàng.” Satotz bước trên đầm lầy lầy lội, thẳng tay thẳng chân bắt đầu chạy “Chúng ta bắt đầu xuất phát đến hội trường thứ hai.”

“Trò khôi hài đã xong, chúng tôi đi đến phía trước đi.” Hắn ôm tôi tươi cười với đường đầm lầy, sau đó không hề báo động chạy nhanh hơn, trong thời gian rất ngắn đã bỏ rơi số thí sinh vốn ở phía trước.

Trên đường đầm lầy rất hỗn tạp, sương mù dày đặc bắt đầu bao phủ con đường.

“Số báo danh 1, là thí sinh đến từ Esme, cô Miru đúng không?”

Khi chúng tôi dần dần chạy cạnh giám khảo, Satotz hơi liếc mắt nhìn thẻ báo danh trên người tôi rồi hỏi.

“Xin chào, tôi là Miru Sylvia.” Tôi hơi xấu hổ nói, không lẽ anh ta đến để tính sổ sao.

“Hoa Phong Tử Mật của Esme rất ngon, tôi rất thích.” tốc độ của Satotz không giảm, anh ta vừa thẳng tắp chạy về phía trước vừa nói chuyện phiếm với tôi, sau lưng bắt đầu có nhiều thí sinh kêu thảm thiết vang lên.

“Vậy sau khi trở về, tôi sẽ gửi qua bưu điện cho anh nhé, Esme không chỉ có mật hoa, mà còn có rất nhiều thực vật có vị độc đáo.” Tôi vừa nghe thấy có người nói đến Esme, tâm tình vốn bị đàn con nhện phá hỏng lập tức tốt lên.

“Thế thì phiền toái cô quá, tác phẩm Tarian mà cô phiên dịch rất hữu dụng với Hunter di tích chúng tôi, toàn bộ tác phẩm của cô, tôi đều xem cả, lát nữa nếu có rảnh, mong cô cho tôi một chữ ký.” Satotz nghiêm túc nói, dù nghiêm túc nhưng cũng có một chút nhu hòa.

“Đây là vinh hạnh của tôi.” Tôi lúng túng trả lời, đây là lần đầu tiên có người xin chữ ký của tôi, tôi đột nhiên lo lắng chữ mình liệu có xấu đến mức không dám nhìn hay không.

“Còn nữa, cô Miru đến từ Esme, tôi nghe nói gần đây Esme và hiệp hội khá căng thẳng, cô mang nhóm người này là đến để thi...” mặt Satotz như là một chiếc mặt nạ, dù nói gì, anh ta cũng không có biểu cảm gì lớn “Hay là đến để khiêu khích hiệp hội?”

Tôi vẫn tươi cười, chỉ là biến thành cười khổ mà thôi. Quả nhiên là tới để tính sổ, đã nói là đám người này rất chói mắt mà, giờ nói cái gì cũng muộn.

“Esme còn chưa đến mức bảo chúng tôi đến khiêu khích các anh, dù có đúng thế thì khiêu khích cũng vô dụng.” Hắn dẫm chân đạp con rùa Ô Mai vừa ngẩng đầu lên, cực kỳ áp bách.

Nhóm Shalnark đúng lúc theo kịp, họ đều chạy đến cạnh giám khảo, tôi phát hiện họ từ khiêu khích giám khảo biến thành bao vây giám khảo.

“Dù thế nào thì tôi vẫn là giám khảo, tôi hy vọng các anh theo sát tôi ở cửa thứ nhất, dù sao tôi vẫn hy vọng cuộc thi có thể thuận lợi tiến hành.” Satotz vẫn giữ tốc độ vững vàng, không nhanh đến mức tất cả mọi người không theo kịp, nhưng cũng tuyệt không chậm.

“Chúng tôi chỉ là đến dự thi, chỉ cần anh không gây trở ngại cho chúng tôi.” Hắn nghiêng đầu rất lạnh nhạt nói với giám khảo, tốc độ trùng với giám khảo.

Từ vây quanh giám khảo đến uy hiếp giám khảo, tôi vươn tay dùng sức bóp cánh tay hắn, anh đến khơi mào cừu hận cho em sao, cho nên mới nói là tôi ghét nhất đi cùng đầu lĩnh con nhện, không có chuyện gì cũng đều có thể gây lên sóng gió.

“Các anh cũng vậy, nếu chỉ đơn thuần là thí sinh thì mong các anh có thể tuân thủ quy tắc trường thi.” khí thế của Satotz không hề thua kém, anh ta nhìn phía trước, không hề khẩn trương dù quanh người mình đột nhiên xuất hiện một đống cao thủ.

“Chúng tôi sẽ.” Tôi thành khẩn gật đầu hứa, sau đó quay mặt véo mạnh cánh tay của tên ngu ngốc dám uy hiếp giám khảo “Lance, anh nói xem có đúng hay không?” Ngoài cười nhưng trong không cười trừng hắn.

Hắn vô tội mím miệng, một chút cảm giác đau cũng không có, chỉ cười nói mạch lạc “Anh vẫn đều rất tuân thủ quy tắc mà, thật đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.