Oan Gia Tương Phùng

Chương 27: Ngoại truyện 2: Ám ảnh




Bình tĩnh nhìn hắn, gằn từng tiếng nói:” Hạ Mộc Lạo, sau khi quay về Thẩm Phong, chúng ta không gặp nhau nữa có được không? Tôi thực sự thực sự rất sợ anh, cho dù bây giờ anh có ôn hòa dịu dàng nói với tôi, tôi còn cảm thấy sợ hãi. Chuyện tối hôm qua, cũng đừng nhắc lại nữa.”

Chuyện tối hôm qua coi như một cơn ác mộng đi, tôi đã cố hết sức tránh xa anh rồi, nhưng anh làm ra cái việc như thế, chung quy lại chúng ta vẫn nên nói lời tạm biệt đi. Tuy rằng tối hôm qua không phải tôi tự nguyện, nhưng dù sao chúng ta cũng đã lên giường với nhau rồi. Sau khi lên giường, chúng ta sao có thể thản nhiên đối mặt với nhau được? Khi gặp nhau, sẽ chỉ khiến chính mình cảm thấy khó chịu, chỉ không bao giờ gặp lại, mới có thể không ảnh hưởng tới cuộc sống của nhau.”

Trong mắt hắn không có lấy một tia cảm xúc, trên mặt không có một chút biểu cảm, lẳng lặng nhìn thẳng vào tôi. Thời gian dần trôi qua trong im lặng.

Chuyện đêm qua, Hạ Mộc Lạo hẳn sẽ không nói ra bên ngoài chứ? Tôi chắc chắn là sẽ không tiết lộ nửa chữ, Hoa Thần lại càng không thể, anh từ trước đến nayít nói, cho dù ở trước mặt Tô Ngưng cũng ít khi chịu mở miệng.

“ Được, anh đồng ý, về sau sẽ cố hết sức tránh không gặp em.” Trong thanh âm của hắn lộ ra một chút tiếc nuối. Giờ phút này, tôi còn tưởng mình nghe lầm, chính là đôi mắt ảm đạm u sầu kia đã xác minh tôi không hề nghe sai.

Hạ Mộc Lạo như vậy thật giống một đứa trẻ yếu ớt, khiến tôi không đành lòng nói ra những lời làm tổn thương người khác. Cố nặn ra vẻ tươi cười,” trước khi quay về Thẩm Phong, chúng ta cứ tiếp tục diễn kịch đi.”

Hắn cười xin lỗi:”Thiển Thiển, anh vốn nghĩ em sẽ không bao giờ chịu ngồi yên lặng như vậy nghe anh nói chuyện.”

Quay đầu tránh đi ánh mắt của hắn, dừng lại ở bể phun nước.

Kỳ thật tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có thể yên lặng ngồi ở đây với hắn, trước kia nhìn thấy hắn tôi luôn lo lắng sợ hãi, vội vã muốn tránh đi. Nhưng hôm nay tôi không nghĩ tới phải tránh đi, tất cả mọi thứ bắt đầu từ tối hôm qua so với bây giờ tựa như không còn giống nhau nữa. Tôi tránh hắn cũng chỉ có thể tránh một lúc, hơn nữa trốn tránh cũng không thể giải quyết được căn nguyên của vấn đề, chỉ có thể nói chuyện rõ ràng.

Thấy tôi im lặng, hắn tiếp tục nói:” Thiển Thiển, chuyện tối hôm qua là anh không đúng, anh biết em sẽ không tha thứ cho anh. Tuy là như thế, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một câu, nếu không có chuyện tối qua, em cũng không muốn phải nhìn thấy anh phải không?”

Đối với vấn đề này, đáp án đã được khẳng định rồi. Từ lần đầu tiên tiếp xúc, hắn vẫn sắc bén như vậy, nói chuyện vẫn đáng ghét như vậy, tôi thậm chí còn hoài nghi có phải kiếp trước đã đắc tội gì với hắn , cho nên kiếp này mới bị hắn bắt nạt, bị hắn áp bức.

“ Không có nếu. Hạ Mộc Lạo, cho dù anh bây giờ có hối hận về chuyện tối qua, thì phiền anh hãy nhớ kĩ, về sau đừng bao giờ quấy rầy cuộc sống của tôi, đó là cách thức đền bù tốt nhất. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của anh. Chúng ta hãy giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có một ngày gặp mặt.”

Lời nói còn chưa dứt, một tay hắn đã ôm lấy đầu tôi tựa vào trong lồng ngực, động tác rất tự nhiên, giống như chúng tôi vẫn thường như vậy. Hắn nói nhỏ bên tai tôi:” Thiển Thiển, đừng nhúc nhích, cũng đừng quay đầu lại.”

Tôi không biết tại sao hắn lại nói như vậy, đầu vẫn dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng nhịp tim của hắn. Đây là động tác thân mật cuối cùng giữa chúng tôi, cho bây bây giờ lòng tôi đang tràn ngập hận ý đối với hắn, cũng tạm thời không đề cập tới. Sau khi quay về Thẩm Phong, không bao giờ gặp lại, tất cả hận ý cũng theo gió mà đi, cuộc sống vẫn tiếp tục, tại sao phải gây ra những chuyện đau khổ dây dưa.

“ Tôi tự hỏi tại sao Mộc Lạo lại đi nhanh như vậy, hóa ra là Thiển Thiển ở trong này. Quả nhiên, tình yêu cuồng nhiệt của nam nữ chỉ cần tách ra một giây thôi cũng đã là một loại tra tấn rồi.” Giọng nói của Tô Ngưng truyền vào trong tai.

Là cô ấy đến đây, khó trách Hạ Mộc Lạo bảo tôi đừng nhúc nhích, đừng quay đầu lại.

Hạ Mộc Lạo chuyển đề tài:” Tô Ngưng, sao chỉ có một mình cậu? Hoa Thần đâu?”

“ Anh ấy không chịu xuống.”

Hạ Mộc Lạo thản nhiên đáp một câu:” Cậu ngồi chơi với Thiển Thiển một lúc đi, tôi đi tìm Hoa Thần bàn vài việc.”

Từ trong ngực hắn, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, vừa nãy hắn còn nói là sẽ không để ai biết chuyện tối qua, sao chủ ý lại có thể nhanh chóng thay đổi như vậy?

Hắn cúi đầu xuông hôn thật mạnh lên trán tôi:” Thiển Thiển, anh đi tìm Hoa Thần có chút việc, em ở lại với Tô Ngưng nhé.” Nói xong, hắn đứng dậy định đi, tôi nhất thời sợ hãi, vội bắt lấy tay hắn.

Hắn giương mắt nhìn Tô Ngưng liếc một cái, vỗ vỗ tay của tôi:” Thiển Thiển, chuyện anh đã đồng ý với em, nhất định sẽ làm được.”

Tôi vốn không muốn buông tay, nhưng nghe được hắn nói như vậy, tôi cũng an tâm buông ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.