Oan Gia Tổng Tài

Quyển 1 - Chương 6-2: Túi hương thầm, đoan chắc là cố nhân đã tới (2)




Tiếng chuông cứu hỏa đầu tiên réo vang. Lucy đá tung cái chăn viền đăng ten đang quấn quanh chân nàng và lộn xộn trên giường, chồm về phía cửa sổ, nhìn vào khung cảnh bên ngoài cho đến khi nàng hoàn toàn hốt hoảng. Bầu trời đầy những đám khói dày và thấp, phủ xuống một đám bụi nhẹ lên thị trấn say ngủ. Mặc cho sự đe dọa của cơn mưa, đám mây rực lên một màu sương đỏ choé, đặc biệt là phía trên khu vực đường Lexington của Concord.

Đám mây đỏ, và mắt nàng mở to hơn khi con đường bắt đầu đầy những người, xe cộ và ngựa. Gió mang đến cho nàng một đợt sóng ẩm hơi nước, mang theo một mùi khói nhè nhẹ. Nàng vội vàng đến phòng thay đồ và vội tròng vào cái váy cũ nhất của mình, những chuyển động của nàng ngượng nghịu giữa sự khẩn trương và buồn ngủ. Tất cả mọi người đều đến giúp khi có hỏa hoạn, có lẽ sẽ có những công việc mà phụ nữ và những đứa trẻ lớn có thể làm.

Mặc kệ cái áo nịt ngực đang nằm trên một cái ghế thêu hoa, Lucy nhé

t mình vào cái váy màu xanh lơ và cài nút vội vàng. Nếu bỏ ra thêm một chút thời gian có thể làm cho nó hợp với nàng hơn, nhưng không còn thời gian để lãng phí. Nàng buộc tóc lại bằng một dải ruybăng và mang vào một đôi giày mòn, chỉ gây ra một chút tiếng sột soạt khi nàng đi xuống dưới lầu.

Lucas Caldwell đã ở đó, đang quấn lại cuộn dây thừng. Ông đút sợi thừng vào một cái xô, những thứ đã từng được mang trước đây khi ông còn ở trong đội cứu hỏa, được tổ chức trước khi đội cứu hỏa chuyên nghiệp, được trả tiền với máy bơm nước ra đời. Bộ râu trắng muốt luôn được giữ gọn gàng của ông đang xù lên trong một sự mất trật tự tức cười.

" Cha, con sẵn sàng. " Lucy nói trong hơi thở, sự nhộn nhạo của nàng mờ đi trước vẻ điềm tĩnh của ông. Ông luôn luôn thực tế, quá kiên nhẫn với tất cả mọi việc, dù cho đang đối mặt với thảm ho

" Nhà Hosmers đã cho dừng xe ngựa của họ ở ngoài. Chúng ta sẽ đi với họ. " Ông trả lời, vỗ nhẹ vào vai nàng khi họ đi đến cửa ra vào.

" Cha, làm ơn đừng cố gắng làm những việc không thể vào tối nay… Cha luôn giành những công việc nguy hiểm hơn thay vì để nó cho những người trẻ tuổi. Nhớ rằng, cha là tất cả con có, và nếu có mệnh hệ gì với cha… "

" Cha sẽ làm những gì cần làm, không hơn. " Ông trấn an nàng. " Không một hành động anh hùng nào cả. Nhưng một người họ Caldwell không bao giờ bỏ mặc trách nhiệm của mình, Lucy. "

" Vâng, con nhớ. " Lucy nói, và khi nàng liếc nhìn về ông, nàng chợt nhận ra ông già đi nhanh đến mức nào. Những nếp nhăn dài chi chít chạy khắp má ông và lan xuống tận cổ, với những đốt tàn nhan bắt đầu chấm trên da ông. Nàng ghét phải suy nghĩ đến việc ông dễ bị thương đến mức nào. " Làm ơn cẩn thận. " Nàng nói thật nhẹ, khẩn trương. Lucas không gật đầu, sự chú ý của ông bị giữ bởi đám khói mù mịt ở đằng xa. Sẽ không đủ mưa để dập tắt đám cháy hay gây trở ngại cho sự lan tràn của nó.

Có rất ít lời giữa họ và nhà Hosmer khi chiếc xe ngựa chạy như đua về hướng mọi người đang tụ tập. Ba đứa con nhà Hosmers đang ngồi háo hức trên ghế ngồi của chúng, tất cả bọn chúng đều đang ở tuổi thiếu niên và đầy háo hức do không biết được những gì người lớn đang phải đối mặt. Lucy níu chặt tấm nệm lót ghế trong sự căng thẳng, mái tóc màu hạt dẻ dài thướt tha của nàng cứ chực xổ tung ra khi một cơn gió thổi qua. Nàng thốt ra một tiếng sững sờ ngắn khi họ tới nơi hoả hoạn.

Đó là nhà của Emerson. Mái ngói và tầng trên đều đã bị thiêu rụi bởi lửa, thứ đang có vẻ như càng bốc lên cao hơn theo từng giây, cho đến khi nó gần như liếm vào đám mây khói. Một đám người lăng xăng trên mặt đất, một vài người dám thâm nhập mau lẹ vào tầng giữa để đem ra đồ nội thất và quần áo. Những thành viên của đội cứu hỏa bận rộn với việc kiểm soát ngọn lửacó vẻ đã quá muộn cho họ để làm việc đó đủ hiệu quả. Trước nhà, những con ngựa trắng lớn dùng để quay động cơ máy bơm đang đi thình thịch một cách mất kiên nhẫn. Cái nồi đen lớn của động cơ hơi nước phun ra những làn khói rộng khi nó phun nước vào ngôi nhà to lớn đang hút lửa, trong khi nước nhỏ giọt trên những bánh xe bằng đồng có sọc màu vàng. Xe ngựa từ từ dừng lại trước sân nhà đang rải rác những bài báo và những tờ giấy vừa được đem từ trong nhà ra.

" Người đàn ông tội nghiệp đó. " Bà Hosmer thì thầm, một phụ nữ có mái tóc đỏ xám với đôi mắt xanh nhân từ không hề mờ đi sau mười lăm năm làm việc vất vả. Bà là một người nhanh nhẹn, nhưng là một phụ nữ tốt. Lucy nhìn theo hướng mắt bà đang chú ý và thấy ông Emerson đang đứng trước ngôi nhà của mình, mái tóc hoa tiêu của ông rũ xuống gò má, bờ vai cong của ông được phủ bởi một cái áo khóc đẫm nước. " Ông ấy sẽ bắt đầu lại, ông ấy sẽ, như thể tất cả mọi thứ đầu phải ở chỗ chúng phải ở. Điều này thật khó khăn với ông ấy hơn bình thường. "

" Ông ấy có nhiều bạn. " Lucas nhẹ nhàng nhận xét, giúp Lucy leo khỏi xe, " Nhà Emerson sẽ vượt qua chuyện này tốt thôi. "

" Con mong thế. " Lucy nói, trao cho cha một cái hôn nhanh, rồi hòa vào dòng phụ nữ và trẻ em gần cửa sổ tầng trệt. Họ đang chuyền đi những đồ xách tay được như quần áo và đồ sứ xa khỏi tầm nguy hiểm. Những người đàn ông đang bận rộn đưa những đồ nội thất còn nguyên vẹn nhất ra ngoài, cằn nhằn sự ảnh hưởng và đổ mồ hôi vì sức nóng không thể tưởng tượng được của ngọn lửa. Từ nhiều feet cách đó mà Lucy còn cảm thấy sức nóng đó như liếm vào gò má nàng. Như thể đang đứng trước lò lửa vào giữa tháng tám.

" Có ai thấy hộp đựng tài liệu của ông Emerson không? " Chị của Daniel, Anigail hỏi lớn, đi đến chỗ ông Emerson và gia đình ông đang tụ họp. " Nó đang ở trong thư viện. Cô ấy nói cô ấy để những giấy tờ quan trọng trong đó, những khế ước và những bản hợp đồng. " Họ đều nhanh chóng kiểm tra trong sân, nhưng không có một cái hộp nào được tìm thấy. Một khoảnh khắc im lặng và do dự. Và Lucy nhìn từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, tất cả bọn họ đều sợ phải đi vào trong n

" Tôi sẽ lấy nó. " Nàng nói và kiểm tra lại dải ruybăng buộc tóc để đảm bảo nó không bị tuộc ra.

" Nhưng rất nguy hiểm… "

" Vẫn chưa đâu. Những người đàn ông và những cậu trai vẫn còn ở trong đó lấy đồ nội thất ra. Lửa vẫn còn chưa tràn tới tầng trệt đâu. " Lucy lao vào cánh cửa sổ nửa mở trước khi ai đó đưa ra những lời phản đối nặng hơn, tự kéo mình lên và leo lên ngưỡng cửa. Nàng gần như đóng cánh cửa lại trước khi liều lĩnh xông vào xa hơn trong căn phòng trông giống như phòng khách. Quá nóng và quá nhiều khói mù trong đó khiến nàng khó lòng nhìn được. Một sự yên lặng khủng khiếp ngự trong căn phòng khi khắp xung quanh âm thanh của lửa đang gầm rống.

Nắm cửa có vẻ như vẫn còn khá lạnh. Nàng thận trọng mở cánh cửa và đi vào hành lang, nơi mà những người đàn ông đang khẩn trương lùi ra ngoài, cố gắng cứu những thứ có giá trị. Trong khoảng thời gian điên cuồng, không ai trong hành lang đó chú ý đến nàng, và nàng rụt rè đi dọc theo tường đến lối cửa tiếp theo. Đó là thư viện, nàng thở phào nhẹ nhõm và trượt vào trong. Khói xộc vào mắt và gần như làm khô đi mũi nàng. Ho sặc sụa, nàng té nhào vào một cái bàn lớn chắc chắn và va mạnh vào một cái ghế, làm đổ cái gì đó lên sàn. Một tiếng đập mạnh vui mừng trong ngực nàng khi nàng liếc nhìn xuống cái hộp vuông bằng kim loại. Hộp đựng tài liệu.

Vồ lấy cái hộp đang ấm nóng lên, nàng xếp nó dưới nách, và đánh bạo lao ra ngoài hành lang, nơi những lời cảnh báo nguy hiểm và tiếng đổ vỡ inh tai. Nàng ho nhiều đến nỗi gần như không thể thở. Khi một cậu trai mang một cái ghế nặng băng ngang qua và vô tình đụng trúng nàng, nàng vấp chân, va vào tường. Thình lình một cây xà rơi xuống từ trần nhà, suýt trúng nàng, và nàng nhìn chằm chằm vào khúc gỗ to cháy rực vỡ ra thành từng mảnh. Trần nhà đang sụp dần. Sự dũng cảm trong khoảnh khắc biến ra khỏi nàng khi khuôn mặt nàng tái đi với nỗi sợ thực sự. Nhịp tim nàng đập nhanh như chớp. Một giây phi lý, bản năng mách bảo nàng tìm một góc nào đó để trốn. Nàng phải ra khỏi đây. Lo sợ rằng cái váy của nàng sẽ bốc lửa, nàng bắt đầu lá qua cây xà một cách cẩn thận. Ngay lúc đó một bàn chân mang ủng đá mạnh cây xà nhà sang một bên và vai nàng bị nắm chặt một cách hung bạo đến nỗi nàng làm rơi cả cái hộp tài liệu.

" Em đang làm cái quái quỉ gì ở đây thế? " Một giọng đàn ông khàn khàn hạch sách, và nàng nhìn lên đôi mắt cứng rắn của Heath Rayne. Nàng quá kinh ngạc trước cái siết tay mạnh kinh khủng của bàn tay chàng và sự xuất hiện không ngờ của chàng, đến nỗi nàng không thể nói một từ nào để cứu lấy tính mạng nàng. Làn da màu đồng của chàng bóng lên vì những giọt mồ hôi và bụi nhòe đi vì ám muội khói, mắt chàng nheo lại và đỏ lên vì khói. Tay áo chàng được xăn lên đến tận vai, lộ ra những bắp thịt chắc khỏe, căng chặt lên lớp vải lanh, áo chàng được phanh tới tận cái bụng săn chắc và phẳng lì. Chàng trông giận dữ đến nỗi chàng sẵn sàng để tát nàng, và trong một giây nàng lo sợ rằng chàng thực sự sẽ làm như vậy. " Anh muốn em nhấc cái mông nhỏ bé của em ra khỏi đây ngay lập tức. " Chàng nạt. " Tại sao cha em và tên hôn phu khốn khiếp của em lại không trông chừng em như thế hả? Nếu không ai trong số họ đánh vào mông em vì chuyện này, thì anh chắc chắn sẽ làm cái việc chết tiệt đó. "

" Em vào trong đây vì lí do quan trọng. " Lucy ngắt ngang một cách căm phẫn, cố gắng rút tay ra khỏi cái siết đau đớn của chàng và cúi xuống nhặt cái hộp lên. Nàng ngừng lại khi một cơn ho ập đến làm nàng đau đến rung người.

Heath chửi thề và lấy cái hộp ra khỏi nàng ngay khi nàng vừa đứng dậy. Cánh tay chàng vòng quanh eo nàng và chàng nhanh chóng nửa lôi, nửa nâng nàng ra khỏi hành làng. Cửa trước mở ra nhưng với hai lưỡi lửa ở mỗi bên lề cửa. Lucy ngừng giãy giụa khi chàng bảo vệ nàng bằng cơ thể chàng và mang nàng ra ngoài. Mũi và má nàng cọ vào mái tóc màu vàng lúa mì của chàng, thứ đang sẫm màu lại vì mồ hôi. Nàng có thể cảm nhận cánh tay đầy giận dữ và không giới hạn về sức mạnh của chàng vòng quanh nàng, chắc chắn, không khoan nhượng như hàm một con sư tử. Chàng như thiếu đi sự hoảng sợ, và điều đó làm cho nàng cảm thấy như thể nàng là loại phụ nữ mà nàng từng khinh miệt, loại người hành động như những kẻ đa cảm và vô dụng trước sự có mặt của những người đàn ông mạnh mẽ. Hít sâu hơn, nàng nâng người lên và ngẩng đầu ra khỏi vai chàng. Nàng sẽ tách ra khỏi chàng ngay khi họ ra khỏi cửa. Chàng đặt chân nàng xuống cửa trước, giữ cho nàng đứng vững, và trao cho nàng cái hộp kim loại. Nó có vẻ nặng hơn lúc nãy, và nàng cầm nó với cánh tay run run.

" Đầu tiên là em gần như chết sặc, sau đó em gần như cháy thành tro. " Heath nói, và chỉ tay một cách chắc chắn về hướng cái cầu thang dẫn ra đường. Chàng nghe vẫn còn giận nhưng đỡ hơn lúc nãy. " Có Chúa mới biết em sắp sửa lại lao vào cái gì. "

" Em vẫn ổn nếu không có anh. "

" Như địa ngục ấy! Bây giờ thì tránh xa khỏi chỗ này. "

Nàng không dám nói nữa khi nàng nhìn khung vai rộng của chàng biến mất vào cánh cửa một lần nữa. Nàng bước xuống cầu thang và nhận ra đầu gối mình yếu như thế nào khi nàng đi tới đống đồ nội thất chất trước sân. Sau khi cẩn thận đặt cái hộp lên ghế sofa, nàng nhìn vào những người đàn ông đang mang những món đồ nội thất cuối cùng ra. Ngọn lửa đã hủy diệt tầng trên và đang lan rộng xuống lầu, ăn sạch những cây xà nhà, bức tường vụn vỡ, trước khi nó biến căn nhà thành một đống đổ nát.

Nàng bước qua phía cha nàng, người đang đứng gần gia đình Emerson, cùng nhìn vào đám lửa kinh hoàng đó. Ông Emerson rõ ràng đang đau đớn vì sốc, mắt ông lướt chầm chậm qua ánh lửa kêu lách tách nhưng có vẻ như chẳng có hình ảnh nào lọt vào mắt ông. Tràn đầy thương xót, Lucy quay mặt đi, không đủ can đảm đển nhìn gương mặt đau khổ đó tiếp nữa. Vài yard cách đó, nàng trông thấy cái dáng cứng nhắc của Daniel cùng vài người khác đang kiểm kê những thứ đã được đưa ra. Một cách tội lỗi, nàng nhận ra nàng không hề nghĩ về Daniel, hay lo lắng rằng anh có ổn hay không. Siết chặt bàn tay, nàng tự bảo mình là sẽ đi qua chỗ anh ngay khi quang cảnh có vẻ được ổn một chút xíu.

" Bản thảo của tôi. " Ông Emerson bất ngờ nói, giọng nói của ông ban đầu quá nhẹ đến nỗi khó có thể nghe được. " Bản thảo cuối cùng của tôi. Không có bản sao nào của nó ngoại trừ bản đang ở trong căn nhà. Bản thảo của tôi.

" Đừng lo, ông Emerson. " Ai đó xoa dịu ông. " Tôi chắc chắn ai đó sẽ lấy nó mà. "

" Ai? Nó ở đâu? " Emerson như bật ra khỏi cơn khủng hoảng với một nguồn năng lượng mới, giọng ông cao lên trong sự kích động.

" Nó được giữ trong cái hộp trắng trong thư viện. Nó ở đâu? "

Có một cuộc xô đẩy nho nhỏ trong sân khi tất cả bọn họ cố tìm bản thảo, nhưng nó vẫn không xuất hiện. " Bản thảo của tôi. " Giọng Emerson rung dữ dội. Khuôn mặt ông trắng như giấy khi ông nhảy ra khỏi những người vây quanh ông, cố gắng an ủi ông. Ông gần như vấp vào Heath khi chàng đang ngồi trên đất với cẳng tay chống lên đầu gối trong một điệu bộ mệt mỏi rã rời. Heath, đôi mắt xanh của chàng nheo lại, ngẩng đầu lên và nhìn vào người đàn ông già. Có cả một thế giới khác biệt giữa họ, một người đàn ông già cả yếu đuối, đầy những kiến thức và kinh nghiệm của cả cuộc đời, người kia thì mạnh mẽ và rất trẻ, với toàn bộ cuộc đời trải rộng ra trước chàng. Một người đến từ miền Bắc, một người từ miền Nam. Nhưng có những sự giống nhau giữa họ. Không còn gì khác, họ đều chia sẻ sự tôn trọng lạ lùng với viết lách, và Heath biết chính xác sự mất mát bản thảo tác động như thế nào đến người đàn ông già. Khi họ nhìn nhau trong yên lặng, Heath đứng lên, chàng rủa một lời chửi dứt khoát. Và chạy vào trong nhà.

Đờ người, Lucy nhìn chàng cầm lấy một cái mền ướt đẫm từ mặt đất và nhảy lên bậc thang trước. Không ai cử động để ngăn chàng lại. " Không " nàng nói, quá nhỏ để chàng có thể nghe, và khi chàng tiến gần hơn đến địa ngục lửa đó, nàng gào lên trong tuyệt vọng. " Đừng! "

Nếu Heath nghe thấy nàng, thì chàng đã lờ nàng đi, tiếp tục đi vào căn nhà bốc hỏa. Khi nàng cố gắng bước về phía trước, cha nàng ngăn nàng lại và thì thầm với nàng rằng mọi người đang nhìn nàng. Hơi thở của nàng tr nên thô ráp trong cổ họng, tim nàng nện mạnh cho đến khi nó đau nhói. Mắt nàng dán chặt vào ngưỡng cửa khi nàng đứng yên như tượng, từng bó cơ của nàng cứng lại như thép. Từ đâu đó trong căn nhà, một tiếng gãy vỡ như sấm vang lên, âm thanh của một phần mái nhà đang sụp xuống. Cha nàng đặt một bàn tay lên cánh tay nàng, gắng lôi nàng đi trong khi nàng nhìn chằm chằm vào cái cửa như thể chỉ mình nó mới có thể làm Heath xuất hiện. Như thể hàng giờ đã trôi qua, và vẫn không có dấu hiệu gì của chàng.

" Lucy, có chuyện gì vậy? " Nàng nghe thấy tiếng Daniel, và nàng quay sang anh. Anh có vẻ mệt mỏi và đang co giãn những bắp cơ của mình.

" Cái… em… ông Rayne đang ở trong đó. " nàng nghẹn lại. " Anh không lo sao? "

" Lo? " Daniel lặp lại, nắm lấy khủy tay nàng và nhìn vào khuôn mặt nàng. Sự bối rối và sau đó là tức giận ánh lên trong đôi mắt màu nâu tối của anh. " Anh nghĩ chúng ta đã… nhưng không ai phản ứng thái quá như em, Lucy. Tại sao lại như thế? "

" Anh ấy là một con người. Tại sao không ai quan tâm đến anh ấy? Tại sao không ai chịu hiểu hết vậy? "

Giọng Daniel sắc và cứng nhắc khi anh trả lời nàng. " Em chỉ là một đứa trẻ khi chiến tranh diễn ra. Em mới là người không hiểu gì hết. Sự khoan dung của anh ta nhanh như anh ta bắn chúng ta hay như anh ta cho chúng ta sống. Chúa tôi, em biết những tên Reb đã làm gì với chúng ta trong suốt chiến tranh không? Một số trong bọn chúng không khác gì mọi da đỏ, chúng lột da đầu những chiến binh Liên minh, lột da họ! Em có biết chúng làm gì với chúng ta trong những hầm ngục hôi hám đó không? Chúng đối xử với chúng ta như những con thú, làm cho chúng ta chết vì đói và vì cần thuốc men, ồ không, anh vẫn không quên, và anh sẽ không tha thứ. Và đặc biệt như tên Liên bang này, hắn có thể đẹp trai và lịch thiệp như một con quỷ, nhưng bên dưới đó, hắn nhơ bẩn và mục nát như đồng bọn của hắn. Hắn không xứng để ta quan tâm. "

" Nhưng họ không phải là những người duy nhất làm như thế, em đã nghe những gì Liên minh đã làm với những người miềnNam. " Lucy nói, quệt nước mắt đang lăn trên đôi gò má nàng.

" Về những gì họ làm với nhà cửa, đất đai… và những gì họ làm với phụ nữ… "

Daniel trở nên cực kì bàng hoàng. " Em đang n… nói cái gì thế? " anh nhấn từng lời, khuôn mặt anh thô bạo và ánh mắt anh sắc nhọn.

" Em không nghĩ cả hai phe đều toàn tốt hay xấu… "

" Em đã rối tung vì sự kích động. " anh lạnh lùng chen ngang. " Đó là tại sao anh sẽ quên cuộc đối thoại này. Đừng nói về những chuyện ngoài tầm hiểu biết của em, Lucy. Nếu em tham gia chiến tranh thì em sẽ biết những tên miềnNamlà những kẻ như thế nào, và em sẽ biết đủ để ghét chúng. Và nếu anh là em, anh sẽ ngừng lo lắng cho cái tên miềnNamhôi thối đó, vì thứ duy nhất có thể đưa hắn ra khỏi ngôi nhà lúc này là phép màu. "

Lucy cắn môi khi Daniel bỏ đi. Tại sao tất cả mọi người đều bất ngờ trở nên xa lạ với nàng? Daniel, cha nàng, những người dân trong thị trấn – cứ như thể nàng chưa từng biết đến họ trước đây, như thể nàng đang đứng ở rìa một sân khấu và nhìn họ tham gia vào một thứ gì đó mà nàng hoàn toàn không hiểu được. Tất cả những gì nàng biết là Heath đang ở đâu đó trong căn nhà bị cháy và nàng lo lắng cho những gì có thể xảy ra cho chàng. Lo lắng một cách tuyệt vọng. Không bận tâm về việc chàng là ai hay những gì chàng đã làm trong quá khứ, nàng không muốn chàng chết. Nàng ấn ngón tay vào thái dương để làm dịu đi cái đầu đang réo như chuông của mình, và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cho đến khi mắt nàng lòa đi vì lửa.

Có một chuyển động ở ngưỡng cửa. Heath loạng choạng bước ra, làm rơi tấm chăn và ôm chặt cái hộp trắng. Bóngổ lên nền lửa vàng làm chàng như bước hai bước song song cùng một lúc, trong khi mái nhà và những bức tường phía trên sụp xuống bên trong. Đám đông quan sát chàng, không một lời nào được nói, vài người lùi lại khi chàng đi ngang qua. Mặt chàng, ngực chàng và cánh tay bị phủ đầy muội khói. Cái áo-trắng-một-thời của chàng bị cháy xém và chuyển thành màu xám, khi chúng hoàn toàn phanh ra để lộ một cơ thể rám nắng và trơn láng bởi mồ hôi, một cơ thể chi chít sẹo do những vết thương đã khắc sâu rất lâu trước đó. Chàng hơi khập khễnh, nhưng thay vì làm giảm giá trị về sự xuất hiện đáng sợ của mình, những bước khập khễnh làm chàng trông đáng sợ hơn, như một con thú bị thương sẵn sàng nhảy xổ vào bất cứ ai vì tự vệ. Thận trọng nhìn tất cả bọn họ, chàng đến chỗ ông Emerson và trao cho ông bản thảo.

" Cảm ơn. " Emerson nói, cúi đầu ông xuống và cầm lấy cái hộp với bàn tay nhẹ nhàng như một đấng sinh thành ôm con họ. " Tôi đội ơn… "

" Đừng. Như thế này không có nghĩa là tôi thích ông hay cái quan điểm chính trị của ông thêm chút nào đâu. " Heath nói cộc cằn, và chàng khập khễnh đi về phía rừng gỗ ở gần phía sau ngôi nhà. Lucy dán mắt vào khu đất để che đi cảm xúc của mình, gần như muốn bệnh vì nhẹ nhõm.

Sau khi bình minh đến, mọi người trong thành phố đều tập trung vào việc phân loại những thứ ở trong sân và ghim những tờ giấy, lá thư mà gió đã thổi tung lên thảm cỏ lại với nhau. Ngọn lửa cuối cùng cũng tắt ngúm, không còn sót lại một tàn tích nào ngoại trừ những bức tường đen ám khói cùng hàng feet gạch vụn và gỗ cháy xung quanh.

Một cách lén lút, Lucy nhìn về phía mà Heath đã rời đi ban nãy và đi theo chàng, khi những người khác không chú ý đến nàng. Nàng biết là nàng phải ở lại đó với cha nàng hoặc Daniel, nhưng nàng bị thúc đẩy phải đi tìm người miềnNamđó và sẽ không thể thở một cách dễ dàng nếu nàng chưa tìm thấy chàng.

Chàng đang ngồi trên một phiến đá phẳng, dài, lưng tựa vào một thân cây bulo sò trắng già cỗi, đầu gối chàng co lại, khuỷu tay chống lên đó, và đầu chàng thì bị chôn vùi trong đ bàn tay. Chàng nghe thấy tiếng lạo xạo do bước chân nàng gây ra khi bước đi trên thảm dày của những cái lá thông kim, nhưng chàng không hề động đậy.

" Anh không nên làm như vậy. " Lucy nói gay gắt, trao cho chàng cái môi đựng đầy nước. Chàng nhận lấy nó và uống một cách ngấu nghiến, cái lạnh ngọt ngào của dòng nước chảy tràn xuống ngực và áo của chàng. Nàng cúi xuống bên cạnh chàng và lấy ra một cái khăn tay ướt nàng đã tìm thấy trong đống trang phục ở ngoài sân, chần chừ đúng một giây trước khi lấy một góc khăn chùi sạch những vết bẩn trên cằm chàng. Heath tựa đầu mình vào thân cây, quan sát nàng một cách thận trọng. " Đống giấy lộn đó không đáng để phí cuộc sống của anh. " Lucy tiếp tục cái kiểu nói-bặm-môi. " Dù cho thứ gì có được viết trên đó đi nữa… "

" Vài thứ có thể chỉ rõ… " chàng nói, giọng chàng cọt kẹt, và sau đó chàng bắt đầu ho.

" Điều đó thật là ngớ ngẩn. " nàng nói sắc gọn, đôi mắt màu nâu lục nhạt của nàng sáng lên. Nàng chấm nhẹ vào gương mặt chàng với sự tự tin tăng dần. Heath có thể sẽ cười vào cái lối chăm sóc của nàng nếu chàng không mệt đứ đừ. Chàng không biết sẽ như thế nào nếu nàng biết nàng trông tự mãn đến nhường ấy khi nàng chùi gò má bị nhuộm bẩn của chàng.

" Đã quá lâu rồi kể từ khi có ai đó làm một việc tương tự. " chàng nói khàn khàn.

" Bao lâu? "

" Hai mươi năm. Mẹ anh gần như làm mòn cả gò má anh khi bà cứ chùi nó miết. "

Lucy ngừng việc giúp đỡ của mình lại. " Nhắm mắt anh lại. " nàng nói nhỏ nhẹ, và lau sạch những đám muội khói đáng ghét bám quanh mắt chàng. " Sao anh lại mạo hiểm mạng sống của mình khi mà phải nên ở nhà? " Nàng hỏi, và chàng chộp lấy eo nàng bằng một bàn tay to lớn.

" Đủ rồi. " Chàng nói, và cả hai đều biết rằng chàng không nói về cái khăn tay. Lucy thả mảnh khăn xuống và để yên eo mình tại vị trí hiện tại của nó cho đến khi Heath nới lỏng tay chàng ra.

" Tại sao mọi thứ về anh lúc nào cũng bí ẩn đến như thế? "

" Không có bí ẩn nào… "

" Vậy tại sao anh không bao giờ kể về cuộc đời anh? "

" Vậy em muốn biết những gì? " Chàng hỏi với một cái cau mày nhanh.

Và sau đó cả hai đều im lặng. Lucy biết nàng đã giẫm chân lên vùng đất bị cấm. Nàng không nên biết thêm bất kì thứ gì về chàng nhiều hơn những gì nàng đã từng biết. Nàng không nên hỏi chàng những câu hỏi, và thậm chí là nàng không nên ở đây với chàng, nhưng nàng sẽ không có lại cơ hội này lần nữa.

" Anh chính xác đã ở đây trongVirginia? Và cha anh làm nghề gì? "

" Anh đến từ Richmond. Cha anh là một luật sư, và ông phải bỏ việc thực tập của mình để về quản lí một đồn điền của gia đình ở Henrico Country. "

" Một đồn điền. Nhưng anh đã từng nói là anh không có nô lệ kia mà

" Anh không có. "

" Nhưng nhà Rayne có một đồn điền, và rồi làm thế nào…? "

" Không, không phải nhà Rayne. " Heath nói, nhìn vào vẻ không thốt nên lời của nàng. " Mà là nhà Price. Tên cha anh là Haiden Price. Anh chưa bao giờ sống với gia đình trong đồn điền cả. Anh được sinh ra và lớn lên trong một khách sạn tại Richmond, bởi mẹ anh, Elizabeth Rayne. "

" Cha anh và mẹ anh… chưa bao giờ kết hôn à? " Lucy hỏi, cảm thấy tai nàng đã chuyển sang màu đỏ.

Nàng ước gì chàng không nhìn chằm chằm nàng như thế, cứ như thể chàng đang đo từng phản ứng của nàng theo những lời chàng nói.

" Không. Bà là một họ hàng xa của cha anh và gặp ông trong một cuộc viếng thăm gia đình. Khi đó thì ông đã kết hôn rồi. Ông để bà ở Richmond cho đến khi bà phát hiện mình đang mang thai. Và có thể hiểu được, không ai trong gia đình có ý muốn chăm sóc hay chấp nhận chúng tôi. "

Lucy tự hỏi điều đó như thế nào khi chàng chỉ mới là một câu bé, lớn lên trong một khách sạn, bị ruồng bỏ không vì một tội lỗi nào. " Cha anh có đến thăm anh không? "

" Thỉnh thoảng. Chỉ là để xem anh có được cho ăn mặc đầy đủ và được giáo dục… không hơn không kém những gì ông làm với những đứa con phải miễn cưỡng thừa nhận. Anh bị gửi đi nước ngoài khi mười tám, và một tháng sau khi anh rời khỏi, South Carolina ly khai, và, ừm, em biết phần còn lại

" Và sau chiến tranh…? "

" Anh quay về đồn điền như một thằng ngốc khốn khiếp. Nghĩ rằng họ có thể cần một đôi tay để giúp đỡ. Đúng, họ có cần, nhưng không phải đôi tay của anh. "

Không nhà. Không gia đình. Lucy như phát khóc vì những câu hỏi khiếm nhã của mình khi chàng đã không còn nơi để trở về.

" Ông ấy mất như thế nào? " nàng hỏi, và chàng im lặng lắc đầu, từ chối trả lời. Chàng nhìn nàng với sự thách thức nhuốm màu mệt mỏi trong mắt chàng.

" Tại sao anh lại đến đây? " nàng hỏi.

" Anh không thể kể cho em nghe chuyện đó được. "

" Tại sao? Vì anh không biết à? "

" Không. Vì anh không muốn nói em nghe. "

Nàng bất ngờ cười. " Đó là vì anh quá ngang ngược. "

Chàng thư giãn và nhắm mắt lại. " Anh cho rằng em đúng. "

" Anh gột sạch suy nghĩ của em khi anh đi vào lại trong căn nhà. " Nàng nói hờn dỗi. " Tại sao anh lại làm thế? Để chứng minh điều gì à? "

" Để giữ những bản thảo của ông Emerson cho hậu thế. " Heath nói, bắt chước cái kiểu chán ngắt của Bronson Alcott’s khi nói hoàn hảo đến nỗi Lucy gần như phì cười.

" Lông ngựa ấy. " (“Horsefeathers”. Nguyên văn là thế.)

" Và anh không sợ lửa, trong khi rõ ràng là tất cả mọi người đều không có khả năng đi lấy cái bản thảo. "

" Tại sao anh lại không sợ? "

" Khi những điều tệ hại nhất đã xảy ra, thì không còn gì để sợ nữa. "

Từ ngữ, được nói một cách quá phũ phàng, làm trái tim nàng nghẹn lại. Lucy không thể tự bắt nàng ngừng lại cái việc vuốt những lọn tóc rối và ám mùi khói ra khỏi trán chàng. Chàng không có biểu hiện gì gọi là đáp trả cái chạm nhẹ nhàng của nàng.

" Điều tệ hại nhất? Điều tệ hại nhất nào đã xảy ra trong đời anh? "

" Đó là khi anh còn thanh niên, khách sạn bắt lửa. Anh về trễ sau một đêm… nên gọi là gì nhỉ… ? Hành vi cư xử không được lịch thiệp. Anh thấy khói từ một vài dặm cách đó. Mẹ anh đang ngủ trên lầu, và không ai đến cứu bà kịp lúc. "

Nàng thì thầm điều gì đó nhẹ đến nỗi không thể nghe được. Những ngón tay nàng liên tục cào nhẹ vào mái tóc vàng của chàng.

" Cinda? " chàng nói sau một quãng thời gian trôi qua, giọng ngái ngủ vì kiệt sức và vì những cái vuốt nhẹ của nàng.

" Hmmm? "

" Anh vẫn sẽ tống em vào địa ngục vì đã đi vào căn nhà trời đánh đó đấy. "

" Em sẽ cho anh cơ hội nếu anh muốn thế. Anh cứ làm. "

" Có một sự khác biệt rồi đây. " chàng nói, hàng mi tối màu của chàng nâng lên khi chàng nhìn vào nàng. Nàng rút tay lại nhanh như phải bỏng. " Em có nhiều kinh nghiệm hơn về việc tự chăm sóc mình. "

Nàng cau mày một cách bồn chồn, trán nàng nhăn lại. " Heath… anh có nghĩ em là một đứa trẻ không? "

" Không. Anh đã ước anh đã nghĩ đến điều chết tiệt ấy. "

" Tại sao? "

" Bởi vì anh không cảm thấy như thế này về một đứa bé. "

Chàng với tay ra và vuốt nhẹ lên đường cong trên cổ họng nàng bằng những ngón tay. Đường môi chàng thư giãn khi chàng nhìn nàng. Cái nhìn của chàng quá tập trung và thân mật đến nỗi Lucy không thể cử động, thậm chí vẫn không khi chàng chồm lên và bao bọc tay chàng lên cổ nàng. Trước khi nàng có thể biết, thì nàng đã dựa vào ngực chàng, bao quanh bởi mùi thơm từ làn da màu đồng của chàng.

" Cinda. " chàng thì thầm, và Lucy rùng mình trước tiếng rừ rừ phát ra từ cổ họng chàng. " Em không nên đến đây. "

" Em phải đến để xem anh có ổn không. "

" Em không nên. "

Nàng đã được ôm một cách cẩn thận và đầy tính sở hữu như thế này từ khi nào? Chàng có vẻ như đã hấp dẫn những cảm xúc của nàng về chàng. Có một cảm giác say mê được hình thành từ những hành động này. Những động chạm của chàng thật khác, trong một lúc thất vọng, nàng tự hỏi tại sao lại không như thế này với Daniel. Những cái ôm của Daniel thì quen thuộc và dễ chịu, nhưng nó chưa bao giờ ngọt ngào, nóng bỏng để trào lên trong nàng.

Có phải nàng muốn Heath vì chàng đã bị cấm? Hay là vì chàng là một người miềnNam? Những ngón tay nàng cong lại trên phần áo rách tả tơi của chàng khi nàng tạo thành một nắm tay.

" Có vấn đề gì với em thế này? " Nàng thì thầm

" Không có gì. Em là một phụ nữ… và em muốn được đòi hỏi. " Chàng cười nhẹ. " Và em đòi hỏi được thỏa mãn ham muốn. "

" Nhưng Daniel không c như thế về em. "

" Thế tại sao anh ta lại cứ phải thay đổi những cái gì tốt nhất của em? "

" Những gì tốt nhất? " Nàng lặp lại một cách hoài nghi.

" Anh gọi sự cáu kỉnh của em… "

" Anh thích sự cáu kỉnh của em. "

" Và tính hay khóc của em… "

" Em là một người có trái tim nhạy cảm. "

" Và những giấc mộng ban ngày vô dụng của em… "

" Trí tưởng tượng của em. " chàng nhẹ nhàng chỉnh lại. " Anh sẽ không thay đổi bất kì điều gì trong số đó, ngoại trừ một việc. Em trông như không được yêu thương một cách tốt nhất, Lucy. Em nhìn có vẻ… không thoả mãn. "

Chán nản, nàng quay mặt ra khỏi chàng. " Anh đừng nói nữa. Anh nói đúng, lẽ ra em không nên tìm đến đây với anh… "

" Nhưng em đã làm như thế. Và cả hai chúng ta đều biết tại sao. Em muốn được giải cứu một lần nữa. "

Nàng giật mình vì những từ ngữ của chàng. " Cái gì? "

" Giả vờ em là của anh! " chàng thúc giục, cánh tay chàng chặt hơn quanh nàng.

" Chỉ một phút thôi. Vờ như không có ai khác cả ngoại trừ anh…Vờ như anh là người đã hứa hôn với em. Hãy làm điều đó vì anh… anh sẽ không bao giờ đòi hỏi nó một lần nữa. "

Đó là trí tưởng tượng bí mật của nàng, tại sao chàng lại biết điều đó. Chàng biết về nàng đủ nhiều để cám dỗ nàng khi chàng biết nàng không thể chối từ. Nàng cố gắng nghĩ về Daniel nhưng hình ảnh đó nhanh chóng nhạt đi trong tiếng thở hổn hển của nàng, và có thứ gì đó mà nàng không kiểm soát được đang thúc giục nàng và bảo nàng đầu hàng trước làn môi chàng. Heath hôn nàng thật sâu, thật nồng nàn, đến nỗi như cả thế giới dường như nhạt đi. Chàng thật ấm áp, thật nhẹ nhàng. Nàng quên rằng nàng không thuộc về chàng, quên rằng mọi chuyện đều sai khi nàng muốn chàng. Mê hoặc bởi nụ hôn của chàng, nàng để sự thật trôi ra khỏi người nàng.

Heath nghiêng người và ấn nàng lên bề mặt phẳng lì của tảng đá, cẳng tay chàng chống sau cổ nàng. Nàng bắt gặp nét thoáng qua của bình minh đang sáng dần trên bầu trời và lo lắng về chuyện sự gần gũi của họ sẽ dẫn đến những hậu quả gì, vì thế nàng chống cự lại chàng.

" Đừng. Đừng sợ. Tất cả đều ổn. " Chàng thì thầm trên cổ họng nàng, nhấm nháp mùi hương từ làn da của nàng bằng môi chàng. Cả cơ thể chàng nâng bên trên người nàng, và những tiếng ngèn ngẹt của chàng làm nàng quên bẵng những gì mình định nói. Qua lớp trang phục, nàng có thể thấy đùi chàng đang len vào giữa đùi nàng, chà xát lên làn da nhạy cảm của nàng ở đó. Tự nhiên một cách đáng kinh ngạc là chúng lại vừa khít với thân người chàng đến như thế. Lucy lướt nhẹ tay nàng bên dưới áo chàng và tới cái lưng rộng của chàng, khám phá làn da mượt mà đó cho tới khi nàng cảm thấy một vết sẹo kéo một đường dài trên lưng chàng. Chậm rãi, nàng chạm vào cái sẹo trên trán chàng và cố lấy môi nàng ra khỏi môi chàng. Mắt chàng cháy lên một ngọn lửa xanh quyết liệ

" Ở đâu? " nàng hỏi trong hơi thở. " Ở đâu mà anh có nó. "

" Trong chiến tranh. "

" Tất cả chúng ư? "

" Ừ. Chúng làm phiền em ư? "

" Không… em… chỉ là không thích cái ý nghĩ… có ai đó cố gắng làm hại anh. "

Heath cười nhẹ. " Tự anh cũng không cảm thấy nồng nàn lắm về chúng đâu. "

" Heath, để em đi. "

Chàng không thể. Sự tự chủ của chàng đã biến mất rồi. " Một phút nữa thôi. Chỉ thêm một phút nữa thôi. "

Nàng nhắm mắt lại và rùng mình khi chàng hôn lên cổ họng nàng. Môi chàng khám phá và nhấn nhá tại vùng da nhạy cảm nhất. " Tại sao anh lại chuyển lên miền Bắc? " nàng hỏi, cố gắng làm lệch đi sự chú ý của chàng.Taynàng đẩy ngực chàng ra. " Bởi vì em ở đây. " Nàng cười run run. " Không, đó không phải là lí do… đó không phải… ôi, Heath… "

Môi chàng đang ở đường cong cao nhất nơi ngực nàng, nàng có thể cảm thấy ngón tay chàng đang giật những cái cúc áo của nàng

" Làm ơn, anh không thể… "

" Anh chỉ đang hôn em thôi. "

" Không, em không muốn… "

Nhưng môi chàng trượt xuống một inch, rồi một inch nữa, cho đến khi miệng chàng trên vùng da non mềm nhất của bầu vú. Nàng có thể cảm thấy núm vú nàng săn lại trong miệng chàng, phản ứng lại những cái vuốt ve nhẹ nhưng lông tơ của lưỡi chàng, và nàng rên rỉ trong cổ họng. Một sự đấu tranh khủng khiếp nổi lên trong nàng – điều này là sai trái, nàng không nên khuyến khích chàng, nhưng những gì chàng đang làm với nàng quá tuyệt để nàng có thể sớm từ bỏ. Những ngón tay nàng đan chặt lại trong mái tóc của chàng, chặt hơn khi nàng cảm thấy bàn tay chàng đang lướt dần trên cơ thể nàng. Một cách táo bạo, bàn tay chàng trượt xuống bên dưới váy nàng, úp tay lên ngực nàng và mơn trớn nụ hoa nơi đó bằng ngón cái.

Nàng tan ra trong một cơn mưa ấm áp, nặng nề của cảm xúc, sức nặng của chàng đang ở bên trên nàng, những cái mơn trớn nóng bỏng của chàng trên da thịt nàng, những bắp cơ cứng cáp, có thể nghiền nát nàng thì đang bao bọc lấy nàng một cách nhẹ nhàng, hơi thở thấp, hổn hển của chàng, những mạch đập đang hoạt động điên cuồng.

" Đây là điển hình. " Heath nói khàn khàn. " để có một người đàn ông ham muốn em, Cin, hơn bất cứ thứ gì trên đời này… người có thể sát hại kẻ khác để có em. "

" Anh phải dừng lại. "

" Chưa đâu. " Chàng chiếm lấy môi nàng trong một nụ hôn rát bỏng, và nàng suy nghĩ choáng váng, nàng sẽ ngừng chàng lại, sẽ ngừng chỉ sau một nụ hôn này thôi. Bàn tay thon thon của nàng trượt trên vai chàng, bám vào chàng chặt hơn khi chàng cúi xuống nữa và thì thầm tên nàng. " Lucy… Lucy của anh… Chúa tôi… anh muốn em đến nhường nào… " Bàn tay phủ lên ngực nàng một lần nữa, xoa nó một cách nhẹ nhàng. Những ngón chân nàng xoắn lại, người nàng nhũn ra, nàng nằm một cách không thể tự chủ được bên dưới chàng và rên rỉ tên chàng. Trái tim nàng cầu xin chuyện này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng khi nàng vừa quằn quại bên dưới chàng, nàng nghe một tiếng thét sắc rõ của phụ nữ.

Giật mình ra khỏi lớp mù sương của khoái cảm, Lucy mở mắt ra. Môi nàng đỏ và sưng mọng lên. Nàng loạng choạng nhìn về phía nơi có âm thanh phát ra. Đứng cách chỗ họ chỉ vài feet, là Sally và Daniel, mặt họ đều trắng bệt.

Heath bật ra tiếng nguyền rủa và chồm dậy, kéo Lucy ra đằng sau chàng với một cử chỉ dứt khoát.

" Chúng tôi… chúng tôi đang tìm bạn… Lucy. "

Sally lắp bắp, bàn tay cô che trên miệng, sau đó cô quay đi và chạy khỏi đó, gây ra những tiếng rào rạt ồn ào trên nền lá.

Daniel không nói bất cứ thứ gì ngoài việc nhìn vào hai người ngồi đó, ấn tượng sốc của anh đang dần chuyển sang căm ghét. Khu rừng vẫn còn vang vọng tiếng ồn ào của đám lá. Đôi mắt nâu chua xót của anh bắt gặp đôi mắt xanh chế nhạo, rồi Daniel cười nhợt nhạt.

" Tao sẽ bắn một viên đạn vào giữa hai mắt mày. " Anh nói trong một giọng nhỏ. " Nhưng mày không đáng điều đó. "

Lucy vùi mặt mình vào bàn tay, lắng nghe âm thanh khi Daniel bỏ đi. Trái tim nồng nàn trôi tuột khỏi nàng, để lại cho nàng lạnh lẽo, bệnh hoạn.

Lucy sẽ không bao giờ quên cái cảnh khổ sở trên đường về nhà, suốt trên đường, nhà Hosmer nhìn chằm chằm vào nàng mà không nói lời nào. Bà Hosmer che thằng con nhỏ nhất của bà bằng hai cánh tay và nhìn Lucy với vẻ đe doạ, như thể Lucy là một mối nguy hiểm cho nền đạo đức nhà bà. Khi họ được bỏ xuống, Lucy ngồi một mình trong phòng khách trong khi cha nàng xuống dưới lầu để trông cửa hàng. Nàng không thể suy nghĩ một cách mạch lạc. Nàng chỉ đơn thuần là nhìn chằm chằm vào bức tường, sắp xếp lại từng miếng, từng mảnh của những chuyện vừa xảy ra, hết lần này đến lần khác. Nàng máy móc chuẩn bị bữa trưa và dọn bàn, chùi sạch dòng nước mắt đang tràn ra trên má nàng. Bàn chân của Lucas Caldwell vẫn luôn nhẹ nhàng trên cầu thang, như thể ông kinh sợ việc đối mặt với nàng cũng như nàng kinh sợ điều tương tự.

" Việc kinh doanh thế nào ạ? " Lucy hỏi bằng một giọng run run. Có một cảm giác hoàn toàn không thực về tất cả những chuyện này. Sao họ có thể nói về những thứ thông thường khi mà cuộc đời nàng hoàn toàn bị đảo lộ kia chứ.

" Chậm. " Lucas nói và ngồi vào bàn với một tiếng thở dài. Nàng quan sát ông khi ông ăn, và biết rằng nếu nàng động vào một mẩu thức ăn trong đĩa của nàng thôi cũng đủ làm nàng phát bệnh. Cuối cùng Lucas đặt cái nĩa xuống và bắt gặp đôi mắt sưng lên của nàng trong một cái nhìn cương quyết. " Biết những cảm xúc của con về Daniel, cha tin tất cả những cô gái trong thị trấn có thể vướng vào chuyện này, ngoại trừ con. Không những thế, mà còn… " Vẻ mặt ông lúng túng và băn khoăn một cách nghiêm khắc. " Làm những gì con đã làm, trong khi toàn bộ người ởConcordchỉ cách đó vài yard. " Lucy gật đầu, đặt bàn tay run rẩy lên trán, không thể nhìn vào ánh mắt của ông thêm nữa. " Cha ngạc nhiên vì hành động của con, không phải của anh ta. " Cha nàng tiếp tục, cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. " Ai cũng biết những gì con người miềnNamđó nghĩ về phụ nữ. Dĩ nhiên là anh ta có thể lợi dụng con, cho con một nửa cơ hội. Nhắc con rằng, anh ta có thể không xấu như những người miềnNamkhác, nhưng anh ta có cùng một lỗi lầm giống như họ. "

" Tại sao cha tại nói về anh ấy? " Lucy yêu cầu, dây thần kinh nàng đập bưng bưng đến mức nó sắp sửa nổ tung. " Con là người đang

" Để cho cha nói hết cái đã. " Lucas ngắt ngang, vẻ mặt ông trở nên nóng nảy hơn dù giọng ông vẫn còn đủ bình tĩnh. Lucy nhanh chóng lặng đi, nhìn chằm chằm vào cái đĩa của nàng và vòng tay quanh người. " Ông Brooks vừa ghé qua sáng nay. Ông ấy nói rằng vợ và con gái nhỏ của ông ấy sẽ không làm ăn gì với cửa hàng nếu như con còn làm việc sau quầy tính tiền, vì những ảnh hưởng của con với họ, và tất cả mọi người đều nghĩ như thế, Lucy. "

" Rồi thì con chỉ đơn giản là không làm việc trong cửa hàng nữa thôi. "

" Nhưng họ vẫn còn chống lại cha. Việc kinh doanh sẽ vẫn còn chậm nếu như con chưa làm đám cưới và trở nên đoan chính một lần nữa. "

" Họ không có quyền để phán quyết con. "

" Đúng là vậy. Nhưng họ sẽ làm, cũng giống như thế. Và những gì con đã làm, Lucy, gây hại cho cha và cửa hàng của cha cũng nhiều như nó gây tổn thương đến lòng tự trọng của con. "

" Cha hẳn phải ghét con lắm. " Nàng thì thầm, ước gì nàng vẫn còn là một đứa con nít để ông tha thứ dễ dàng những lỗi lầm của nàng cũng như ông từng một thời làm thế. Ôi, thời gian mà tất cả những lỗi lầm của nàng được cho qua chỉ với một vài lời khuyên, một đồng đôla hay một cây kẹo.

" Cha không ghét con, nhưng cha thất vọng về con. Điều cha quan tâm nhất lúc này là con sẽ làm gì. Nếu Daniel vẫn còn muốn con, gia đình cậu ta sẽ không đồng ý. Họ có cả một kho tự trọng trong nhà. "

" Cái đó thì ổn thôi. " Lucy nói đều đều. " Con sẽ chỉ là gái già như Abigail Collier. Con sẽ chỉ cần ở đây với cha. "

" Lucy. " Trong một giây, ông như thể không biết phải nói gì. Rồi ông hắng giọng trong cổ họng. " Nếu con ở lại đây, thì công việc kinh doanh của ta sẽ tệ đi. Ta không có khả năng chịu đựng mất mát kiểu đó. "

" Cha nói thật? " nàng hỏi, đứng bật dậy từ cái bàn như vừa được tiếp thêm một nguồn năng lượng mới, nàng lau sạch mắt một cách giận dữ. " Những gì con đã làm tệ đến thế sao? Kinh tởm đến thế sao? "

Ông không nói gì. Ông nhìn vô cảm. Những đường nhăn quanh môi và mũi ông hằn sâu. Lucy nhẹ nhàng ngồi xuống. Khuôn mặt nàng cứng đờ và lạnh lùng, như thể nàng được chạm ra từ đá. Ông đang sử dụng cửa hàng như một lời bào chữa. Sự chê trách của ông đối với nàng rõ ràng quá lớn, đến nỗi ông không còn muốn nàng ở với ông nữa. Ông không muốn phải đứng cạnh đứa con gái với danh dự bị vấy bẩn. Nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến thế.

" Cha nói con không thể sống với cha nữa? " nàng nói thật chậm, " Vậy thì, ở đâu… cái gì… con sẽ phải làm cái gì? "

" Chúng ta có thể cố gắng tìm ai đó bên gia đình mẹ con ở NewYork, và gửi gắm con, nhưng ta nghi ngờ khả năng thực hiện việc đó. Bà ấy đã tách ra khỏi tất cả bọn họ khi lấy ta thay vì một người họ hàng của bà. Hoặc con có thể sống với dì và dượng con ởConnecticut. "

" Ôi không! " Lucy thở, lắc đầu. " Căn nhà của họ quá nhỏ. Và họ không có đủ khả năng tài chính… Ôi, chuyện này hoàn toàn không thể thực hiện được. Con rất thích họ, nhưng họ thì quá… nghiêm khắc… "

Nàngha nàng nhìn nàng một cách tiếc nuối.

" Con cần một sự giáo dục nghiêm khắc hơn. " Ông nói. " Ta đã sai khi nuông chiều con quá nhiều. Ta đã nhận thấy điều đó bây giờ. Nhưng con là đứa con duy nhất của ta, và vì mẹ con, ta không muốn từ chối con bất cứ điều gì… "

" Làm ơn đừng nói về bà. " Lucy bối rối, quay lưng về phía ông và vùi mặt mình vào chiếc khăn tay.

" Còn một sự lựa chọn khác. " Lucas nói, lưỡng lự một lúc lâu trước khi tiếp tục. " Con có thể lấy ông Rayne. "

Lucy xoay người lại và nhìn chằm chằm vào ông, choáng váng: " Cha vừa nói gì cơ? "

" Anh ta đến gặp ta chưa tới hai giờ trước, và đề nghị con làm vợ anh ta. "

" Cha… cha đã gả con cho một kẻ ủng hộ Liên Bang? "

" Anh ta nói anh ta có thể chu cấp cho con. Ta tin anh ta. "

Hơi thở rời bỏ cơ thể nàng. Trong một khoảnh khắc, toàn bộ những lời hứa về vật chất, những hứa hẹn hạnh phúc khi thành vợ của Daniel Collier treo trước mặt nàng. Họ có thể là cặp đẹp đôi nhất trong thị trấn, nổi tiếng và được ngưỡng mộ, với đủ tiền để ăn tối và vui chơi ở Boston, được mời tới những bữa tiệc lớn nhất, được chấp nhận bởi những con người lớn tuổi và được kính trọng nhất ở Concord này. Tất cả những thứ đó sẽ không bao giờ đến với nàng. Trở thành vợ của Heath Rayne? Họ sẽ khinh rẻ nàng, Sally có lẽ sẽ thông cảm và tiếc thương cho nàng, và nàng sẽ cảm thấy hèn mọn và thu mình lại nhiều năm nàng được tha thứ vì đã tự làm nhơ bẩn mình với một người miềnNam.

" Không. Con sẽ không làm thế. " nàng nói với một vẻ gần như là hoảng loạn. " Cha không thể khiến con cưới anh ta, cha không thể bắt ép con… "

" Dĩ nhiên ta không bắt ép con. " Lucas nói.

" Nói với anh ta là không. Con không bao giờ muốn nói chuyện với anh lần nữa. Nói với anh ta con sẽ không trở thành vợ anh ta, con vĩnh viễn không… "

" Ta đã nói với anh ta chúng ta sẽ đợi một vài ngày trước khi cho anh ta câu trả lời. Chờ đã, Lucy, và hãy nghĩ về những gì con sắp làm. Ta không nghĩ là con chưa nhận ra mọi chuyện sẽ như thế nào từ giờ trở đi. "

Chỉ cần ít hơn 12 tiếng đồng hồ để tin đó lan ra trong cả thị trấn. Dù có là bạn tốt hay không, thì Sally có vẻ không thể giữ được mồm miệng của mình về chuyện đó. Lucy phải trốn trong nhà, mỗi khi nàng đánh bạo ra ngoài, nàng gặp những cái nhìn lạnh lẽo hoặc tọc mạch, hay tệ nhất, là những cái nhìn thương hại.

Nàng đã bị làm cho nhục nhã quá nhiều đến nỗi nàng bắt đầu trông đợi vào việc đó thay vì bất ngờ về nó. Những người đã quen biết nàng suốt cuộc đời của nàng và đã luôn luôn thân thiện với nàng, giờ phớt lờ nàng như thể nàng đã tận tụy với một tội ác đáng ghê tởm. Nàng đã chẳng bao giờ tưởng tượng ra chuyện này kinh khủng tới mức nào.

Chẳng có lời nào từ Daniel, và Lucy bị giày vò bởi những đêm không ngủ, tự hỏi về những suy nghĩ của anh dành cho nàng. Không thể, nàng tự nói với bản thân, anh không thể không cảm thấy gì về nàng, nếu như anh đã từng yêu nàng đến vậy. Có thể nàng sẽ làm cho anh hiểu, khi mà không ai trông có vẻ hiểu, lvẫn còn chưa bị chiếm đoạt; nhưng có thật là mọi scandal đều xoay quanh chuyện đó không? Nàng bắt đầu nhận ra trong vài ngày tiếp theo là mọi người không loạn lên vì chuyện nàng còn trong trắng hay không. Không, sự thật là vì nàng đã bị bắt gặp với một người đàn ông miền Nam. Những vết thương xưa vẫn còn chưa lành lại, và vẫn còn sớm sau khi chiến tranh đã kết thúc để Lucy có thể được tha thứ cho những gì nàng đã làm. Không ai dám ra ngoài và nói điều đó, nhưng họ coi nàng như một kẻ phản bội, và đó là lí do tại sao họ lại cư xử với nàng như vậy.

Sau khi đã gần một tuần trôi qua, cha nàng làm một bài diễn văn dài trước nàng về việc ra quyết định. Mặc dù đó là một đêm lạnh bất thường, Lucy chạy ra khỏi nhà mà không trùm nón hay choàng khăn, gương mặt nàng trông quẫn trí và tái mét. Trước khi nàng có thời gian để nghĩ về những gì mình đang làm, thì nàng nhận ra nàng đã đứng trước ngưỡng cửa nhà Collier. Nancy, một hầu gái người Ai-len với đôi mắt xanh lục nhạt và mái tóc đen, cho nàng vào nhà và dẫn nàng vào phòng khách. Lucy ngồi đơn độc trong phòng khách sáng sủa, bị bao quanh bởi những đồ nội thất trang nghiêm bằng gỗ gụ. Mắt nàng dán chặt lên cánh cửa đóng, đằng sau nó, nàng có thể nghe thấy những tiếng thì thầm bị nén lại của nhà Collier. Cuối cùng thì Daniel bước vào, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại phía sau anh. Có một chút nhẹ nhõm cho Lucy khi nàng thấy anh trông gượng gạo và trắng bệch như nàng. Đôi mắt nâu của anh, quá đỗi trìu mến, quá thân thuộc, giờ đây tối tăm và mờ đục.

" Em phải đến đây, " nàng nói, giọng nàng run rẩy, " Em phải nói chuyện với anh. "

Anh ngồi vào đầu bên kia của sofa, tư thế của anh cứng đờ. " Em luôn hiểu anh khá rõ, " anh lẩm nhẩm, " Anh nghĩ em biết anh cảm thấy như thế nào về chuyện này. "

" Daniel, " nàng thầm thì, đông lại với nỗi sợ, " Thật dễ để có thể yêu một người trong những khoảng thời gian thích hợp, khi mọi thứ đều ổn và không có bất kì rắc rối nào… nhưng tình yêu thật sự… cái em nghĩ chúng ta có… tình yêu thật sự ở đó khi anh cần đến nó, khi mà tất cả mọi thứ thật… kinh khủng và… " Thình lình giọng nàng vỡ ra và nàng khóc nức nở, với những giọt nước mắt tức tưởi. Daniel không hề di chuyển. " Làm ơn đừng trừng phạt em nữa. " nàng khóc, " Đó là một sai lầ tồi tệ, nhưng em rất tiếc về những gì mình đã làm. Em sẽ làm bất cứ điều gì anh nói, mọi điều anh nói, trong phần còn lại của cuộc đời em… Ôi Chúa ơi, em cần anh biết bao… Em cần anh giữ lấy em… Làm ơn, làm ơn… tha thứ cho em… " Nàng van nài trong cái giọng vỡ òa, xa lạ đó cho tới khi nàng nhận thấy bàn tay anh trên vai nàng. Nàng thổn thức vì cái chạm của anh, cố gắng đổ ập vào người anh vì sự nhẹ nhõm vô bờ, nhưng cánh tay anh khóa lại và giữ nàng tách ra khỏi anh.

" Anh rất tiếc cho em. " Anh nói. Có gì đó chết chóc trong cái nhìn của anh. Giọng anh băng giá đến khủng khiếp. " Anh tiếc cho những gì em đã làm với chúng ta, và những gì em đã gây ra cho chính mình. Nhưng anh sẽ không cưới em vì sự thương hại đó, và đó là tất cả những gì anh cảm thấy về em lúc này. Anh đã từng muốn em trước kia, khi mà anh nghĩ em là… một loại người có thể chắc chắn được. Nhưng anh không muốn người phụ nữ mà em đã trở thành. Anh rất tiếc. "

Mặc cho sự thống khổ của mình, nàng vẫn có thể nghe thấy sự dứt khoát trong giọng nói của anh. Sẽ không có những cuộc cãi vả. Sẽ không có bất kì sự tha thứ nào. Lucy chậm rãi kéo người ra khỏi anh, và đứng lên trên đôi chân run run. Anh cũng đứng dậy, với tay ra một cách tự động khi cả thân hình nàng lắc lư.

" Đừng chạm vào tôi. " Nàng nói, cả hai đều sốc khi nghe tiếng the thé, giận dữ trong giọng nàng. " Giữ lấy sự thương hại của anh. Tôi không cần nó. "

Nàng lảo đảo quay lưng về phía anh và rồi bỏ chạy ra khỏi ngôi nhà như thể nó bị ám ảnh bởi quái vật. Chỉ có duy nhất một nơi để tới vào lúc này. Tâm trí nàng tràn đầy sự thinh lặng, tiếng lập cập bồn chồn khi nàng tập trung vào mục đích của mình.

Heath xuất hiện trước ngưỡng cửa căn nhà nhỏ khi nàng vừa đến bằng Dapper, con ngựa cái mà cha nàng đã tặng nàng từ rất lâu trước đây. Heath không hề lộ ra bất kì vẻ ngạc nhiên nào cho cái sự thật là nàng đang ở đây, và chàng không có bất cứ lời bình phẩm nào về việc nàng đang ở một mình. Có một sự tự do chắc chắn trong cái tình thế bị ruồng bỏ của nàng, Lucy nhận ra. Chẳng có vấn đề gì cho những việc nàng làm, những đôi chân mày không thể nhướng cao hơn nữa và những cái lưỡithể tía lia hơn. Khi nàng bước vào căn nhà và ngồi trước ngọn lửa, sự liều lĩnh của nàng biến mất, để lại đằng sau một sự lạnh giá lặng lẽ và đáng nguyền rủa, dội vào sự hổ thẹn và đau khổ đã nhen nhóm trong lòng nàng một tuần qua. Heath câm lặng ngồi đối diện trước nàng. Nàng cảm thấy mắt chàng, ước định và bình tĩnh, chiếu vào nàng; và nàng ngẩng mặt lên vẻ thách thức.

Chỉ một tuần thôi cũng đã đủ để truôi rèn một sự thay đổi dữ dội trong nàng, nhiều thay đổi hơn những gì nàng phải trải qua trong suốt cuộc đời nếu nàng không gặp chàng. Nàng đã sụt cân và vẻ ngoài rực rỡ mềm mại của nàng chỉ còn là một cơ thể hoàn toàn ốm o, mất sinh khí. Mặc cho những vết sưng khi khóc, khuôn mặt nàng rõ ràng là ốm đi. Đôi gò má đầy đặn ngọt ngào đã biến mất, làm cho đường viền cằm bướng bỉnh của nàng nổi rõ hơn và xương gò má của nàng nhô lên hơn. Đôi mắt màu nâu đỏ của nàng bây giờ lập lòe một sự khắc nghiệt, đã trở nên xa vắng hơn sau những trận khóc dài. Đôi chân mày bướng bỉnh của nàng xếch lên hơn bao giờ hết, và cái nhìn ngây thơ trẻ con đã biến mất mãi mãi, thay vào đó là một thứ gì quyến rũ hơn. (arestting: có nghĩa là kiềm hãm, hoặc là lôi cuốn, quyến rũ. Em chọn nghĩa quyến rũ vì kiềm hãm thì nghe hơi kì. Nhưng mọi người thích hiểu sao cũng được. _RiRi_)

" Tôi muốn uống cái gì đó. " nàng nói, lơ đãng nhận ra giọng nàng không còn nghèn nghẹt và bực tức nữa. Nàng cảm thấy hoàn toàn tốt hơn, như thể đến đây đã cho nàng sự tự chủ mà nàng đã thiếu trước đây. Biết chính xác thứ thức uống mà nàng cần, Heath đứng lên và nhanh chóng trở lại với một ít whisky. Lucy nhấp một chút và cuốn chặt tay nàng quanh cái ly trong khi chất lỏng thiêu đốt nàng từ bên trong. Lạ thật – làm sao nàng có thể nhận thấy nó bùng cháy, thậm chí khi mà băng giá trong nàng vẫn chưa tan. " Tôi đã bị ghẻ lạnh bởi toàn bộ thị trấn trong tuần qua. " nàng nói chua xót, nhấp thêm một chút rượu nữa và ho vì sự đau xé khi nói: " Mọi người tôi biết đều cố gắng làm lơ tôi đi theo cách này hay cách khác. Cha tôi nói với tôi rằng tôi không thể sống với ông được nữa. Việc kinh doanh… anh biết đấy. " Nàng không đề cập tới Daniel. Sự thật là nàng đang ở đây làm cho những gì đã diễn ra giữa nàng và Daniel thật quá hiển nhiên. " Anh đã nói với tôi địa ngục là một nơi lạnh lẽo. Anh đã đúng. "

Heath vẫn im lặng, lấy lên một que cời và quăng một khúc củi vào đống lửa, đổ đầy sự ấp áp trong ánh lập loè. Ánh sáng chiếu lên một bên khuôn mặt chàng, bỏ lại ía bên kia, nơi có vết sẹo trong bóng tối. Chàng giữ vẻ mặt trống rỗng, không sẵn lòng bộc lộ những suy nghĩ của chàng cho nàng. Chàng biết ở đâu đó bên dưới vẻ ngoài thất bại của Lucy có một lượng khổng lồ giận dữ, và chắc hẳn không ít trong số đó đang hướng về chàng. Đó là một lớp vỏ bọc, chàng biết nàng tự ái khi phải nhận sự giúp đỡ của chàng. Nhưng cả hai bọn họ và tất cả mọi người đều biết chàng là lối thoát ra duy nhất của nàng, trừ phi nàng quay lưng lại, bỏ lại thị trấn của nàng, những người nàng quen, và toàn bộ cuộc đời nàng. Chàng đã có kinh nghiệm chuyện này khó khăn đến thế nào. Chúa ơi, chàng muốn nàng, nhưng không phải theo cách này – không phải với sự ghét bỏ của nàng, không phải vì lòng biết ơn và tôn kính mà nàng cảm thấy sau đó. Chàng nuốt trôi khó khăn, nhận ra thật khó để chấp nhận sự thật là chàng không thể có được những gì chàng muốn mà không có một nhúm chua xót quẳng vào.

" Tôi đã nghĩ về lời đề nghị cưới tôi của anh. "

Lucy tiếp tục, lắng nghe giọng nàng như thể một người nào đó đang nói.

" Nó buồn cười thật, phải không? Rằng anh là người duy nhất có thể cứu mảnh tự trọng cuối cùng của tôi, sau khi nhìn thấy anh đã góp phần quá nhiều vào việc phá hủy nó. Nếu đề nghị vẫn còn đó, thì tôi chấp nhận. Nếu không, tôi sẽ tớiConnecticutvà sống với dì và dượng tôi. Tôi không quan tâm tới việc có hay không, vì thế đừng hành hạ bản thân vì lợi ích của tôi… "

" Không. Nghe có vẻ như ở đây đã có đủ sự hành hạ rồi, " Heath nói, nhưng nàng từ chối để đáp lại sự sắc sảo của chàng.

" Vậy thì anh vẫn còn giữ đề nghị đó? " nàng hỏi.

Chàng ngưng lại, và nàng cảm thấy thời gian như vô tận trước khi chàng nói. " Chỉ khi em mặc một cái váy cưới màu trắng

" Ồ, tôi cũng có ý định như vậy, " nàng nói khắc nghiệt, " Đó là quyền của tôi… mặc dù mọi người trong thị trấn đều nghĩ màu đỏ máu sẽ đẹp hơn. "

" Cinda… " chàng nói chậm rãi, mắt chàng kiếm tìm. " Em đang tự dâng mình cho người đàn ông đã hủy hoại em. "

" Anh không đáng phải nhận toàn bộ lời đổ tội. " Lucy nói sau một quãng ấp úng dài. Rồi nàng uống cạn ly whisky, thứ đã giúp một ít cho cái tảng nặng nề trong cổ họng nàng, và lạnh lùng thêm vào, " Sau rốt, tôi đã không kháng cự hay la hét, đúng không? Đó là gánh nặng tội lỗi của tôi… anh có thể lãnh phần còn lại. "

" Anh không tin vào gánh nặng đeo trên người suốt một cuộc đời… hay sự hành hạ. " Heath nói, mắt chàng lấp lánh sự nhạo báng. " Nhưng vì em tin, nên anh nghĩ anh có sự ăn năn hối lỗi đủ nặng dành cho em. "

Lucy cảm thấy vết đâm của bực bội. Nàng nhìn đăm đăm vào phần trống rỗng của cái ly trong tay nàng. Vậy là chàng biết nàng lấy chàng để tự trừng phạt chính mình. Nàng tự hỏi, không biết tại sao chàng đang cố chấp nhận chuyện này. Không có sự thương hại nào trong biểu cảm của chàng, chỉ có một dạng thích thú rõ rành rành, và có lẽ một chút khó hiểu. Nàng cố gắng hình dung tương lai của nàng với chàng, toàn bộ cuộc đời không thể thoát ra, nhưng nàng không thể thấy được bất cứ thứ gì ngoại trừ bóng tối mù mịt. Và rồi nàng tự bảo mình tương lai cũng chẳng còn quan trọng nữa.

" Tôi muốn thêm chút gì đó để uống. " nàng nói.

" Không, em yêu. Anh sẽ đưa em về nhà bây giờ, trước khi em nốc quá chén và chẳng nhớ chúng ta đã nói về cái gì

" Tôi là một phụ nữ hoàn toàn trưởng thành. Tôi có thể quyết định tôi muốn thứ gì và tôi không muốn thứ gì, và nếu anh không muốn điều đó ở một người vợ, thì cứ quên cuộc thảo luận hôm nay như thể nó chưa từng có, vì tôi sẽ vượt qua khi bị kể là… "

" Shhh. " Chàng lấy cái li ra khỏi tay nàng và giúp nàng đứng lên, cái chạm của chàng nhẹ nhàng và vững dạ đến khó tin. Nàng có một cảm giác kì lạ là chàng biết chính xác những gì đang diễn ra trong đầu nàng. " Đừng vứt bỏ tất cả luật lệ cùng một lúc, em yêu… vứt bỏ từng cái một thôi. Em có thể làm bất cứ điều chết tiệt gì mà em muốn sau khi chúng ta cưới nhau. Bây giờ, anh đưa em về. "

" Bởi vì tôi muốn thế, " nàng xù lông nhím chỉnh lại, giờ đã hoàn toàn mệt lử, " không phải vì anh bảo tôi làm vậy. "

" Ừ, anh biết. " Chàng lịch sự nói, dẫn nàng hướng về phía cửa. Nàng có lẽ phải bảo chàng là đừng nên chiều lòng nàng, nhưng nàng chỉ chấp nhận điều đó vào bây ngờ thôi, khi mà nàng cảm thấy khá dễ chịu vì được chiều chuộng, giúp đỡ và nói chuyện nhẹ nhàng. Heath là người duy nhất trong toàn bộ thế giới không nhìn vào nàng với tia đánh giá trong mắt, người duy nhất không cười nhạo và hau háu vào sự suy sụp của nàng. Dù chàng có là kẻ gây ra điều đó hay không cũng chẳng còn là vấn đề lúc này. Sự thật là, chàng biết toàn bộ sự việc, vì thế thật dễ chịu khi có ai đó tin nàng.

" Ôi, Chúa lòng lành… " Lucy mệt mỏi nói, lắc đầu, " Con sắp làm vợ một kẻ theo phe Liên Bang, không một người nhàCaldwellnào có thể chấp nhận chuyện này. "

" Em yêu, " Heath nói nhỏ, và hàm răng trắng của chàng lóa lên với một nụ cười gượng, " Nó không tệ bằng một nửa việc anh lấy một cô nàng Yankee

" Anh không phải đang lên kế hoạch trở về đó chứ? Em sẽ không đi đâu. Một trong những lí do em lấy anh là vì em muốn ở lại đây, anh cũng nên biết điều đó. "

" Không, anh sẽ không bao giờ quay lại. " Những ngón tay chàng khép chặt quanh bàn tay nàng với một cái siết chặt mạnh bạo. " Đó là một lời hứa mà anh không bao giờ phá vỡ. "

" Anh đang làm đau em. " Nàng nói, kéo mạnh cánh tay nàng, và chàng cũng buông nàng ra ngay lập tức.

Lucy xát vào chỗ đau và nhìn vào vai chàng, đang ở quá gần mặt nàng. Bất chợt, nàng muốn dựa vào nghỉ trên sự mạnh mẽ hấp dẫn của bờ vai ấy, có lẽ tự cho phép nàng khóc thêm chút nữa, tựa má nàng lên nhịp đập đều đặn của trái tim chàng, và trốn khỏi phần còn lại của thế giới trong vòng tay chàng. Nhưng đâu đó trong nàng có một nút thắt tự hào cứng rắn, ngăn nàng không được kiếm tìm sự nhẹ nhõm nơi chàng, và nàng níu lấy niềm kiêu hãnh đó một cách tuyệt vọng, nhận ra điều đó nợ nàng sức mạnh của chính nó. Nàng bắt đầu nhận ra lần đầu tiên, sự bất cần của nàng đối với người khác chỉ có thể bằng một nửa những gì nàng vẫn luôn nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.