Oan Gia Tổng Tài

Quyển 1 - Chương 4-2: Rèm đông sâu thẳm. bóng dáng đơn côi quạnh quẽ (2)




Cơn gió thổi lào xào qua những chiếc lá, mang theo mùi hương của đất trời tươi-mát cùng những đóa hoa oải hương. Amanda nghiêng người sang một bên ban công, nơi cô hoàn toàn được che khuất khỏi tầm nhìn. Khi cô tựa người vào bức tường nhà, bề mặt lớp gạch đỏ khẽ cạ vào đôi vai trần của cô.

Cô mặc trên người một chiếc đầm dài lụa màu xanh nhạt có sọc nổi với phần lưng khoét sâu, và những nếp gấp bằng lưới mịn bắt chéo ở thân trên hình chữ X. Tay áo dài của chiếc đầm được làm bằng lưới trong suốt, trong khi hai bàn tay cô bọc trong đôi găng tay trắng. Hai cánh tay trần thoáng ẩn hiện bên dưới làn lụa xanh mỏng đã làm Amanda cảm thấy mình tự tin và dạn dĩ.

Những cánh cửa kiểu Pháp mở ra rồi đóng lại. Amanda liếc nhìn về một bên, đôi mắt cô quá quen thuộc với bóng tối đã nhất thời bị chói lòa bởi ánh đèn tỏa ra từ bên trong. “Quay lại sớm thế, Charles? Chắc dãy xếp hàng ở quầy rượu pân phải ngắn lắm từ khi chúng ta tới.”

Chẳng có câu trả lời nào cả. Amanda nhanh chóng nhận ra rằng bóng người tối đen đang ở trước mặt cô không phải là Charles Hartley. Người đàn ông đang tiếnại gần cô cao, vai rộng, và di chuyển với vẻ duyên dáng mà không thể nào thuộc về ai khác ngoài Jack Devlin.

Cảnh đêm dường như quay mồng mồng quanh cô. Cô hơi lảo đảo người trên đôi giày có gót của mình, sự cân bằng của cô bị chao đảo. Những chuyển động của Jack đầy thận trọng đáng báo động, y như thể anh sắp sửa dồn cô vào trong góc và ăn tươi nuốt sống cô như một con cọp làm với con mồi của nó vậy. “Anh muốn gì?” cô cảnh giác nói. “Tôi cảnh báo anh, anh Hartley sẽ quay trở lại sớm với tôi, và—”

“Chào em, Amanda.” Giọng anh ngọt ngào nhưng đầy đe dọa. “Có chuyện gì em muốn nói cho anh biết không?”

“Chuyện gì?” Amanda lắc đầu vì hoang mang. Lẽ ra anh không xuấ

t hiện ở đây tối nay. Anh nói sẽ không đến. Tại sao—”

“Anh muốn chúc em và Hartley được hạnh phúc.”

“Ồ. Anh thật quá tử tế.”

“Có vẻ Hartley cũng nghĩ vậy. Anh có nói chuyện với anh ta không đầy một phút trước đây.”

Sự rùng mình khó chịu chạy khắp người cô khi hình dáng mạnh mẽ của anh nghiêng về phía cô. Hai hàmăng cô bắt đầu khua vào nhau lập cập một cách không thể hiểu được, cứ y như cơ thể cô dần nhận ra được một chuyện khó chịu mà tâm trí cô lại chưa tiếp nhận được. “Hai người đã nói gì với nhau?”

“Đoán thử xem.” Trong khi Amanda vẫn ngoan cố giữ im lặng, run rẩy trong chiếc đầm tuyệt đẹp của mình, thì anh đã chộp lấy cô với tiếng càu nhàu khe khẽ. “Em là đồ hèn nhát nhỏ mọn.”

Quá choáng váng để kịp phản ứng lại, Amanda trở nên cứng người khi hai cánh tay trừng phạt của anh vòng quanh người cô. Bàn tay anh nắm sau đầu cô, mặc kệ việc làm rối bù kiểu tóc gọn gàng của cô, anh buộc cô ngẩng mặt lên. Cô thở dồn dập, và cử động để tự giải thoát bản thân mình, nhưng miệng anh lao xuống và chiếm lấy miệng cô, mãnh liệt, nài nỉ, và đói khát ngấu nghiến hơi ấm và mùi vị của cô. Amanda run lên và đẩy anh ra, cố gắng tảng lờ đi luồng cảm xúc vui sướng hoang dại đang được thổi bùng lên trong cô, sự hưởng ứng háo hức đó quá mãnh liệt để xấu hổ hay để hành động một cách có lý trí.

Sự nóng bỏng và sức ép của môi anh thật ngọt ngào, và nỗi thèm muốn có anh quá lớn đến mức cô thực sự thở hổn hển khi giật mạnh người ra khỏi anh. Cô lảo đảo lùi lại một bước, và đấu tranh lấy lại thăng bằng mà chỉ trong một đêm đã đột ngột bị ném bay ra khỏi quỹ đạo trật tự của mình. Bức tường bằng gạch đỏ trở nên cứng ngắt áp vào lưng cô, ngăn cản sự thoái lui xa hơn.

“Anh điên rồi,” cô thì thầm, trái tim cô nện từng mãnh liệt đau nhói.

“Nói anh nghe đi, Amanda,” anh nói cộc cằn. Hai bàn tay anh trượt lên người cô, làm cho cơ thể cô run rẩy bên trong chiếc đầm lụa xanh. “Nói anh nghe em lẽ ra nên nói chuyện gì sáng nay trong văn phòng của anh.”

“Anh đi đi. Người ta sẽ nhìn thấy chúng ta ở ngoài đây đấy. Charles sẽ quay lại và anh ấy—”

“Anh ta đã đồng ý hoãn lại lời tuyên bố đính hôn cho đến khi em và anh có cơ hội nói chuyện với nhau.”

“Về chuyện gì chứ?” cô khóc, và đẩy hai bàn tay anh ra. Cô liều lĩnh cố gắng giả vờ chẳng biết gì. “Em không có hứng thú thảo luận bất cứ chuyện gì với anh cả, tất nhiên không phải chuyện yêu đương nhăng nhích trong quá khứ mà giờ đây chẳng có ý nghĩa gì hết!”

“Nó có ý nghĩa chút gì đó đối với anh.” Bàn tay to lớn của anh giữ chặt trên bụng cô trong cái ôm chiếm hữu rõ ràng. “Nhất là về đứa con em đang mang.”

Amanda trở nên yếu đuối vì cảm giác có lỗi và sợ hãi. Nếu cô không quá lo sợ bởi cơn thịnh nộ đang kiềm nén của Jack, thì cô sẽ sà vào người anh nhằm tìm kiếm điểm tựa cơ thể. “Charles lẽ ra không nên nói anh biết.” Cô đẩy vào ngực anh, và cảm giác như chỗ ấy cũng cứng như hồ và gạch ở phía sau cô. “Em không muốn anh biết.”

“Anh có quyền được biết, chết tiệt em đi.”

“Chẳng thay đổi được gì đâu. Em vẫn sẽ cưới anh ấy thôi.”

“Chết tiệt nếu em làm thế,” anh nói một cách cay nghiệt. “Nếu em quyết định cho riêng mình, thì anh sẽ không hé răng một lời về chuyện ấy. Nhưng giờ dính líu đến một người khác—đứa con của anh. Anh có tiếng nói về tương lai của nó.”

“Không,” cô điên cuồng thì thầm. “Không phải đến khi em đi đến quyết định điều đó đúng đắn cho em và con. A-anh không thể trao cho em những gì Charles có thể. Chúa ơi, anh thậm chí còn không thích con nít nữa!”

“Anh sẽ không quay lưng lại với đứa con ruột của mình.”

“Anh không còn sự lựa chọn nào đâu!”

“Phải vậy không?” Anh nắm lấy cô thật nhẹ nhưng chắc chắn. “Em nghe cho kỹ đây,” anh nói bằng giọng khe khẽ khiến tất cả sợi lông tơ trên khắp người cô đều dựng đứng lên. “Cho đến khi chuyện này được giải quyết xong xuôi, thì sẽ không có lời hứa hôn nào giữa em và Hartley. Anh sẽ chờ em ngay trước trong xe ngựa của anh. Nếu em không ra chính xác đúng mười năm phút, anh sẽ đi tìm em và đích thân mang em ra ngoài. Chúng ta có thể rời khỏi đây một cách kín đáo, hoặc là gây ra cảnh ồn ào mà sẽ trở thành chuyện ngồi lê đôi mách trong mọi phòng khách ở Luân Đôn vào ngày mai. Em quyết định đi.”

Anh chưa bao giờ nói chuyện với cô theo cách này trước đây, giọng nói êm ái của anh được bọc bằng thép. Amanda không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng anh. Cô muốn chửi bới và thét lên, sự bất mãn của cô đang leo thang dần đến mức không thể chịu nổi. Trước sự ghê tởm thực sự với chính bản thân, cô cảm thấy mình gần như muốn khóc, giống như những nhân vật nữ chính đần độn trong những cuốn tiểu thuyết cảm động mà cô luôn luôn thích giễu cợt. Miệng cô run rẩy khi cô cố gắng kiểm soát những cảm xúc dễ vỡ òa của mình.

Jack thấy được dấu hiệu yếu đuối đó, và mặt anh giãn ra phần nào. “Đừng khóc. Không việc gì phải rơi nước mắt cả, mhuirmim,” anh nói bằng giọng dịu dàng hơn.

Cô hầu như không cất lời nổi; cổ họng cô nghẹn lại vì khổ sở. “Anh đưa em đi đâu?”

“Tới nhà anh.”

“E—em cần nói chuyện với Charles trước đã.”

“Amanda,” anh nhẹ nhàng nói, “Em nghĩ anh ta có thể cứu em thoát khỏi anh sao?”

Phải, phải, tâm trí cô âm thầm gào thét. Nhưng khi cô nhìn lên gương mặt tối sầm của người đàn ông đã từng là người yêu và giờ là kẻ thù của cô, thì tất cả mọi hy vọng đều bốc cháy thành tro hết. Có hai mặt trong Jack Devlin, một mặt là tên đểu cáng quyến rũ còn mặt kia là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn. Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì cần thiết theo cách của mình.

“Không,” cô chua xót thì thầm.

Bất kể tình hình hết sức căng thẳng giữa hai người, thì Jack vẫn khẽ mỉm cười. “Mười năm phút,” anh cảnh báo, và bỏ lại cô đứng run rẩy trong bóng tối.

Việc Jack im thin thít trong suốt quãng đường xe chạy về đến nhà anh là lời minh chứng cho biệt tài đàm phán của anh. Trong lúc anh duy trì sự im lặng mang tính chiến lược, thì Amanda chìm đắm trong sự rắm rối pha lẫn tức giận. Những dây buộc và ruy băng của cô dường như đè ép phần thân trên cho đến khi cô khó có thể thở nổi. Chiếc đầm xanh nhạt bằng lụa sọc nổi có cảm giác nhẹ hững và tao nhã trước đó giờ đây lại trở nên quá chật chội và khó chịu, còn những món trang sức của cô thì nặng hết biết. Những cây kẹp trên tóc đã làm trầy xước da đầu cô. Cô cảm giác như mình bị sập bẫy, bị kiềm chế, và hoàn toàn khổ sở. Ngay khi họ đến nơi, cuộc đấu tranh nội tâm của cô đã làm cô kiệt s

Lối vào đại sảnh lát đá cẩm thạch sáng lờ mờ, với chỉ duy nhất một ngọn đèn để làm nổi bật lên những điểm tối trên bề mặt mấy bức tượng cổ xưa được đẽo bằng đá cẩm thạch. Hầu hết những người hầu đã đi ngủ, ngoại trừ người quản gia và hai anh hầu còn thức. Ánh sao sáng chiếu tràn qua ổ cửa kính màu bên trên, khiến cho những tia màu xanh tím, xanh dương và xanh lá cây rọi xuyên qua chiếc cầu thang giữa nhà.

Vẫn giữ một tay trên tấm lưng nhỏ nhắn của Amanda, Jack dẫn cô lên hai tầng cầu thang. Họ bước vào một dãy buồng mà cô chưa bao giờ thấy trước đây, một phòng tiếp khách riêng được nối thông qua phòng ngủ ở phía bên kia. Cuộc tình của họ đã được sắp đặt ở tại nhà cô, chứ không phải nhà anh, và Amanda hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào khung cảnh không quen thuộc xung quanh. Đó là một nơi lộng lẫy đầy nam tính và thật tối, những bức tường được bao phủ bởi loại da có nhãn hiệu, và sàn nhà được trải thảm dày kiểu Aubusson màu đỏ thẳm và vàng.

Jack khéo léo thắp một ngọn đèn, rồi đi lại cô. Anh tháo đôi găng tay cô ra, nhẹ nhàng kéo từng đầu ngón tay để duỗi chúng ra. Cô trở nên cứng người khi đôi bàn tay trần của mình bao bọc trong sức nóng của bàn tay anh.

“Đây là lỗi của anh, chứ không phải của em,” anh khẽ nói. Hai ngón cái của anh vuốt ve những đốt ngón tay của cô. “Anh là người có kinh nghiệm trong chuyện tình của tụi mình. Anh lẽ ra nên chú ý hơn để ngăn chuyện này không xảy ra.

“Vâng, anh lẽ ra nên thế.”

Jack ôm chặt cô vào lòng, phớt lờ đi cái cách cô chùn bước khi hai cánh tay anh vòng quanh lưng cô. Sự gần gũi của anh làm cho toàn bộ cơ thể cô nổi da gà và sự run rẩy yếu mềm phấn kích chạy dọc khắp người cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn và nói vào mớ tóc quăn được kẹp lên của cô.

“Em có yêu Hartley không?”

Chúa ơi, cô muốn nói dối hết sức. Miệng cô mấp máy khi cô cố gắng phát âm rõ từ “vâng,” nhưng hình như lại không thể thốt nên lời. Cuối cùng hai vai cô trùng xuống vì thất bại, và cô cảm thấy yếu đuối hoàn toàn vì sự đấu tranh thầm lặng. “Không,” cô nói bằng giọng khàn khàn, “Em thích và quý trọng anh ấy, nhưng đó không phải là tình yêu.”

Anh bật ra một tiếng thở dài, và hai bàn tay anh di chuyển từ hai cánh tay cô ra sau lưng. “Anh muốn em, Amanda. Trong từng ngày chết tiệt từ khi anh rời bỏ em. Anh đã nghĩ về chuyện đến với một người phụ nữ khác, nhưng lại không làm được.”

“Nếu anh đang yêu cầu em tiếp tục cuộc tình của hai ta, thì em không thể.” Những giọt nước mắt nóng hổi chạm nhẹ vào hai hàng lông mi của cô. “Em sẽ không trở thành nhân tình của anh và buộc con em phải sống một cuộc sống hổ thẹn và lén lút.”

Bàn tay Jack nhẹ nâng cằm cô, và anh buộc cô nhìn vào anh. Có một sự pha trộn lạ lùng giữa sự ân cần và quyết tâm trên nét mặt anh. “Hồi còn là một cậu bé, anh từng tự hỏi tại sao mình được sinh ra là một đứa con hoang, tại sao mình không có gia đình như bao đứa trẻ khác. Thay vào đó, anh nhìn thấy mẹ anh qua lại với hàng loạt nhân tình, cứ mỗi lần lại cầu mong với Chúa là bà có thể khiến cho một người trong số họ lấy bà. Với mỗi một người đàn ông xuất hiện, bà lại bảo anh gọi ông ta là Ba … cho đến khi từ đó chẳng còn ý nghĩa gì với anh nữa. Em hiểu điều này chứ, Amanda. Con anh sẽ không lớn lên mà không có người cha thực sự của nó. Anh muốn trao cho nó cái tên của anh. Anh muốn lấy em.”

Khoảnh khắc ấy xoay tròn với những cảm xúc choáng váng và lạ lẫm,, cô chòng chành bên cạnh anh. “Anh thật sự không muốn lấy em. Anh muốn làm cho lương tâm mình được nhẹ nhõm bằng việc tự nhủ với bản thân là anh đã làm được một việc đáng kính. Nhưng anh sẽ sớm chán ngấy em, và chẳng bao lâu nữa em sẽ thấy mình bị giấu đi ở vùng quê để anh có thể thuận tiện quên phức em và con của chúng ta—”

Jack lắc nhẹ cô để cắt ngang những lời nói sợ hãi cay đắng đó, gương mặt anh trở nên đanh lại. “Em đúng thật không tin điều đó, mẹ kiếp. Sao em lại tin tưởng anh quá ít như vậy chứ?” Khi anh đọc được câu trả lời trong đôi mắt cô, thì anh lại khẽ văng tục. “Amanda … em biết là anh không bao giờ thất hứa. Anh hứa sẽ làm một người chồng tốt. Một người cha tốt.”

“Anh còn không biết trở thành những thứ ấy như thế nào nữa mà!

“Anh có thể học.”

“Người ta không thể ‘học’ để muốn một gia đình,” cô nói với vẻ chế nhạo.

“Nhưng anh rất muốn em.” Jack hôn cô, miệng anh thúc ép và đòi hỏi cho đến khi cô mở ra chào đón anh vào trong. Hai bàn tay anh di chuyển trên khắp lưng và hông của cô, xoa nắn và siết chặt y như thể anh đang cố kéo cô vào bên trong cơ thể mình. Ngay cho dù qua những lớp váy của cô, cô vẫn cảm thấy vật đàn ông cương cứng nổi cộm lên của anh. “Amanda,” anh nói giọng rời rạc, chà xát môi mình trên khắp mặt và tóc cô, in hằn những nụ hôn lên từng phần cơ thể một của cô mà anh có thể chạm đến. “Anh không thể thôi muốn em … cần em. Anh phải có em. Và em cũng cần có anh nữa, ngay cho dù em có quá bướng bỉnh để thừa nhận điều đó.”

“Em cần ai đó có thể tin cậy được, kiên định, và chung thủy,” cô thở hắt ra. “Điều này rồi sẽ cháy trụi vào một ngày nào đó—và rồi”

“Không bao giờ,” giọng anh khản đi. Miệng anh khép lại trên miệng cô một lần nữa, bằng một nụ hôn cướp phá bắn một luồng rúng động khao khát xuyên qua cô. Anh nâng cô lên và đặt cô ngồi trên chiếc giường bốn cọc to lớn, hai lồng phổi hoạt động như những ống hơi khi anh đấu tranh để tự chủ. Đứng ngay trước mặt cô, anh trút bỏ áo ghi lê, cà vạt lụa, và bắt đầu cởi>

Tâm trí Amanda bị lu mờ đi vì bối rối và ham muốn. Anh không thể đơn giản đem cô lên giường mình bằng cử chỉ thô lỗ như thế được … và hơn nữa cô cũng không thể tảng lờ đi sự kêu gào cứ lặp đi lặp lại trong chính cơ thể mình. Những tuần lễ mất mát vừa qua đã đột nhiên trở nên quá nhiều, và cô muốn anh với một sự cấp bách gần như đau đớn.

Với gương mặt đỏ bừng và run rẩy, cô quan sát khi Jack nhún vai rũ bỏ chiếc áo sơ mi rồi thả nó xuống sàn, và để lộ ra khuôn ngực to vạm vỡ sáng lờ mờ và bờ vai rộng rắn chắc của anh. Anh cúi người về phía cô và với lấy hai chân cô. Trong lúc anh cởi dây và tháo từng chiếc giày của cô ra, bàn tay ấm áp của anh ôm chặt những ngón chân lạnh ngắt của cô, và xoa chúng nhẹ nhàng. Anh nâng váy cô lên đến đầu gối, và những ngón tay dịu dàng của anh trượt lên nịt bít tất của cô. “Em có làm chuyện này với Hartley không?” anh hỏi, nhìn chòng chọc vào hai đầu gối cô trong lúc tháo nịt tất ra và cuộn vớ dài xuống.

“Em đã làm cái gì?” Amanda run run hỏi.

Sự ghen tuông mài sắt thêm giọng nói của anh . “Đừng đùa với anh, Amanda. Không phải với chuyện này.”

“Em không có ngủ với Charles,” cô thì thầm, và cắn môi mình khi anh cởi phăng đi mấy lớp lụa khỏi đôi chân và vuốt ve hai bắp chân cô.

Amanda không thể nhìn thấy mặt anh, nhưng cảm nhận được câu trả lời của cô đã làm anh nhẹ lòng. Anh cẩn thận kéo quần đùi của cô từ bên dưới váy, rồi lại với ra thân sau chiếc áo đầm. Cô vẫn giữ im lặng, cơ thể cô căng lên nhức nhối vì chờ đợi khi anh cởi bỏ chiếc áo đầm và kéo nó qua khỏi đầu. Tiếng thì thầm nho nhỏ vì nhẹ nhõm thoát ra khỏi cô khi chiếc áo nịt ngực cũng được tháo bỏ, và cuối cùng cô không còn bị sức ép đau đớn của những dây buộc ép vào người nữa. Cô cảm thấy hai tay anh trên cơ thể cô, nhẹ nhàng tìm kiếm qua làn áo lót mỏng tang của mình. Anh khum tay lên hai bầu ngực cô, sức nóng của đôi tay anh làm cho hai núm vú cô dựng lên một cách háo hức trong hai lòng bàn tay anh và săn lại vì rúng động đầy đau nhức. Cô rên rĩ trong lúc anh cúi xuống và mở miệng ra ngậm lấy một nụ hồng, rồi liếm và mơn trớn nó. Làn da mềm mại trở nên ướt át vì sự chăm sóc của anh, và cô ưỡn người lên và bật ra âm thanh rời rạc.

Những ngón tay anh nắm lấy đường viền chiếc áo lót và xé nó thật ngọt, thật dễ dàng, phơi trần những đường cong đầy đặn của hai bầu ngực cô. Ôm gọn phần thịt mát lạnh trắng ngần trong hai tay, Jack hôn và múc lấy cho đến khi Amanda căng ra và thở hổn hển bên dưới anh. “Em sẽ làm vợ anh chứ?” anh thì thào, hơi thở nóng hổi của anh phả dồn dập vào hai núm vú đỏ hồng ướt át của cô. Khi cô vẫn cứ im lặng, những ngón tay anh ôm siết đường cong của hai bầu ngực, thúc giục cô trả lời. “Em sẽ chứ?”

“Không,” cô nói, và anh chợt phá ra cười, đôi mắt anh rực sáng đam mê.

“Vậy anh sẽ giữ em ở trên giường này đến chừng nào em thay đổi 83;nh của mình thì thôi.” Anh với xuống phía trước quần của mình, và giải phóng bản thân, rồi lại trèo lên cô. “Cuối cùng em sẽ đồng ý thôi. Em nghi ngờ khả năng chịu đựng của anh à?”

Hai chân cô tách ra, và toàn bộ cơ thể cô nảy lên hưởng ứng khi cô cảm nhận sự nóng bỏng cứng cáp của đỉnh đầu vật đàn ông của anh quét qua lối vào kín đáo giữa hai đùi cô. Cô ưỡn người lên trên, muốn anh quá đỗi đến mức cô phải nghiến chặt răng để khỏi thét lên. “Em là của anh,” anh thì thầm, trong lúc chậm rãi đi vào cô, và đẩy nhẹ phần đầu vào trong. “Trái tim em, thân thể em, tâm trí em, và cả hạt giống đang lớn dần trong bụng em nữa … tất cả mọi thứ của em.” Anh lấp đầy cô, đẩy bản thân tiến vào sâu hơn đến khi cô phải nhấc chân quấn quanh lưng anh để điều chỉnh cho khớp với anh.

“Nói anh nghe em thuộc về ai,” anh thì thầm, trong lúc đẩy vào nhịp nhàng, kéo căng phần da thịt sưng phồng của cô cho đến khi cô rên rĩ vì sức nặng của anh ở trong cô, trên người cô, và chung quanh cô.

“Thuộc về anh,” cô thở gấp gáp. “Về anh. Ôi, Jack –”

Anh đâm vào hết lần này đến lần khác, cơ thể anh không hề mệt mỏi, còn bàn tay thì trượt vào giữa đùi cô, ve vuốt và mơn trớn cái nụ nhỏ nhạy cảm nằm khuất trong lớp cỏ dày. Cô đạt cực đỉnh ngay tức thì, kiệt sức vì khoái cảm bùng nổ do sự chiếm hữu của anh gây ra.

Vẫn cơ thể cả hai gắn chặt với nhau, Jack lăn tròn nằm ngửa ra để cô ngồi giạng chân trên cơ thể dài và săn chắc của mình, và anh ôm siết hông cô hướng dẫn cô theo một nhịp chuyển động mới mẻ. “Em không thể,” cô rền rĩ, ngực cô lắc lư trước mặt anh, nhưng hai bàn tay anh kẹp chặt và khăng khăng di chuyển cô, và cô lại cảm nhận niềm ham muốn khẩn thiết dội lên lần nữa. Lần này khi cô rúng động, anh nhấn vào cô với tiếng rên rĩ trầm khàn, đẩy cơn cực khoái ào ạt vào tâm điểm cơ thể cô. Họ vẫn còn ở trong nhau trong vài phút rúng động kéo dài sau đó, da thịt họ ấm nóng và mằn mặn vì mồ hôi hòa quyện vào nhau.

Siết bàn tay quanh mái tóc xoăn của cô, Jack đưa miệng Amanda đến miệng mình. Anh hôn cô êm dịu bằng đôi môi ấm áp và chòng ghẹo. “Amanda ngọt ngào,” anh thì thào, và cô thấy như anh mỉm cười trên miệng mình. “Anh thề sẽ moi được từ ‘vâng’ ra khỏi miệng em vào sáng mai.”

Đám cưới nho nhỏ nhanh chóng của Amanda với Jack Devlin đã gây ra môt sự náo động giữa gia đình và bạn bè. Sophia không thể phản đối hơn nữa, và tiên đoán rằng cuộc hôn nhân này rồi sẽ có một ngày dẫn đến đổ vỡ. “Chị hầu như không cần chỉ ra hai đứa em chẳng có điểm nào giống nhau cả,” chị gái cô gay gắt nói, “ngoại trừ chắc chắc là sự ham muốn thể xác quá khiếm nhã để đề cập tới.”

Nếu Amanda không ở giữa trạng thái biến đổi cảm xúc đột ngột, thì cô sẽ trả lời còn có một thứ nữa mà cô và Jack giống nhau. Tuy nhiên, cô chưa sẵn sàng thông báo tin mình đang mang thai, nên cô giữ im lặng.

Tuy vậy, thật dễ dàng để đối mặt với Charles Hartley như thế. Cô thà rằng nhận được lời chỉ trích còn hơn là sự tử tế dịu dàng mà anh biểu hiện với cô. Anh ta thật quá khoan dung, và hết mực thông cảm, đến nỗi cô cảm thấy hòan toàn tệ hại khi cố giải thích rằng cô sẽ không kết hôn với anh, mà kết hôn với Jack Devlin.

“Có phải đây là điều em muốn không, Amanda?” là câu hỏi duy nhất của anh, và cô đáp lại bằng cái gật đầu xấu hổ.

“Charles,” cô xoay sở nói, súyt mắc nghẹn vì tội lỗi của mình, “anh bị em lợi dụng quá nhiều—”

“Đừng, đừng bao giờ nói thế,” anh ngắt lời, và bắt đầu với tay tới cô, rồi bỗng dằn lòng lại. Anh ngập ngừng và trao cô một nụ cười yếu ớt. “Amanda, quen được em khiến anh trở nên tốt hơn. Tất cả những gì anh mong ước là hạnh phúc của em. Và nếu cuộc hôn nhân với Devlin đảm bảo được hạnh phúc đó, thì anh sẽ chấp nhận mà không một lời oán giận.”

Trước sự phiền muộn của Amanda, khi cô kể lại cuộc đối thoại với Jack sau đó, anh dường như không cảm thấy chút ăn năn nào cả. Anh chỉ nhún vai một cách thờ ơ, “Hartley có thể đấu tranh giành lại em,” anh chỉ ra. “Anh ta chọn không làm vậy. Thế sao em và anh phải chịu trách nhiệm về việc ấy chứ?”

“Charles là một quý ông,” cô bắt bẻ, “Một chuyện mà anh hiển nhiên có rất ít kinh nghiệm.” Jack nhe răng cười và kéo cô ngồi vào lòng mình, đôi bàn tay anh xấc xược khum lại trên vạt trên áo cô. “Những quý ông luôn luôn không lấy được thứ họ muốn.”

“Và những tên phóng đãng thì có à?” cô hỏi, khiến anh phá ra cười.

“Tên phóng đãng này thì có.” Anh hôn cô thật trọn vẹn, cho đến khi tất cả mọi suy nghĩ về Charles Hartley đều bị xua ra khỏi tâm trí của cô.

***

Trước sự khiếp sợ của Amanda, tin tức về cuộc hôn nhân vội vàng của cô đã tràn ngập trên trang chuyện vặt ở những tờ báo của Luân Đôn với sự suy đoán khủng khiếp. Tất nhiên, những tờ báo mà Jack sở hữu, còn nhắc đến với sự tôn trọng một cách vừa phải, nhưng có những tờ khác thì không hề thương xót . Công chúng có vẻ như thấy mắc cười về cuộc hôn nhân giữa một nhà xuất bản thành công nhất của Luân Đôn và một tiểu thuyết gia lừng danh. Trong suốt hai tuần lễ sau đám cưới, những chi tiết mới về quan hệ của họ--nhiều chi tiết bịa đặt trong số ấy—nổi bật lên trang bìa của những tờ báo xuất bản mỗi ngày như The Mercury, The Post, The Public Ledger, The Journal, và The Standard. Hiểu được sự tham lam vô độ của ngành công nghiệp tin tức, Amanda tự nhủ với bản thân rằng những chuyện ngồi lê đôi mách sẽ sớm mất hứng thú về cuộc hôn nhân của cô với Jack và tìm kiếm đối tượng mới nào đó mà khai thác. Tuy nhiên, có một chuyện đã làm cô lo lắng, và bất kể điều dối trá rõ rành rành của nó, cô thấy đủ phiền não để đề cập với chồng mới cưới của mình về nó

“Jack,” cô thận trọng nói, tiến lại gần anh trong phòng ngủ to lớn màu xanh lá-và-nâu đỏ.

“Mmm?” Jack nhún vai khoác vào chiếc áo ghi lê màu than chì tiệp với chiếc quần đang mặc. Bộ trang phục được cắt may hợp thời trang theo kiểu đơn giản và thoải mái chứ không bó khít người tôn lên những đường nét mạnh mẽ của cơ thể anh. Nhặt lên một chiếc vớ lụa có trang trí hoa văn đã được người hầu chọn, Jack xem xét nó một cách kỹ càng.

Amanda giơ ra tờ báo trước mặt anh. “Anh có thấy tin này trong mục chuyện vặt của tờ báo Bản Tin Luân Đôn chưa?”

Jack đặt chiếc vớ qua một bên và cầm lấy tờ báo. Tia nhìn của anh lướt trên trang giấy sột soạt với tốc độ đầy kinh nghiệm. “Em biết anh không đọc tin đồn nhảm mà.”

Amanda cau mày và khoanh hai tay ngang ngực mình. “Nó viết về anh và em đấy.” Anh uể oải mỉm cười, vẫn nhìn lướt qua những dòng được in. “Anh đặc biệt không đọc tin đồn nhảm về mình. Nó làm anh bực mình chết đi được khi nó là giả, mà anh thậm chí còn bực mình hơn nếu nó đúng sự thật.”

“Thôi được, có lẽ anh có thể giải thích cho em loại tin tức cỏn con này là …thật hay giả.”

Nghe được sự căng thẳng đang tăng lên trong giọng nói của cô, Jack liếc nhìn vào gương mặt cô và rồi bỏ tờ báo xuống chiếc bàn gần đó. “Em nói anh nghe coi nó nói cái gì,” anh đề nghị, và trở nên nghiêm túc khi nhận ra rằng cô đang tức giận thật sự. Hai bàn tay anh đặt lên vai, rồi vuốt ve hai bắp tay cô. “Thư giãn nào em,” anh dịu dàng thúc giục. “Bất kể chuyện đó là gì, anh không nghi ngờ gì là nó rất ít quan trọng.”

Cô vẫn cứng người ngay cạnh anh. “Đó là mẩu tin xấu xa suy đoán về cuộc hôn nhân của người phụ nữ già với người đàn ông ít tuổi hơn. Có một đoạn chỉ trích về chuyện người đàn ông khôn ngoan biết bao như anh hẳn phải hưởng được lợi lộc từ ‘sự hăng hái biết ơn’ của người phụ nữ già hơn. Nó là một bài báo hoàn toàn khủng khiếp, và nó làm em nghe có vẻ như một mụ già cuồng-dâm xoay sở dụ dỗ một thanh niên vào cái bẫy phục-vụ-nhu-cầu-ham-muốn-thể-xác. Bây giờ, nói em nghe ngay lập tức liệu có bất kỳ sự thật nào trong cái tin đó không!” Người khác lẽ ra sẽ phủ nhận ngay.

Thay vì vậy, vẻ mặt của Jack trở nên cảnh giác, và Amanda nhận ra được với trái tim chùn xuống rằng anh sẽ không bác bỏ lời xác nhận của tờ báo. “Chẳng có bằng chứng thực sự về tuổi của anh cả,” anh cẩn thận nói. “Anh sinh ra là một đứa con hoang, và mẹ anh không bao giờ làm khai sinh trong bất kỳ hồ sơ nào trong giáo xứ cả. Bất cứ suy đoán nào nói anh trẻ hơn em chỉ đơn thuần là—sự đoán mò mà không ai có thể chứng thực được.”

Amanda giật nảy người ra sau và nhìn đăm đăm vào anh đầy vẻ hoài nghi. “Anh đã nói với em ngay lần đầu tiên chúng ta gặp là anh ba mươi mốt tuổi. Điều đó có thật hay không?”

Jack thở dài và xoa xoa phía sau cổ mình. Amanda hầu như có thể thấy hàng loạt những đắn đo nhanh chóng lướt trong tâm trí anh khi anh đang nghĩ ra một kế sách để xử lý tình huống này. Cô không muốn bị xử lý, chết tiệt anh đi! Cô chỉ đơn thuần muốn biết liệu anh có nói dối với cô về chuyện gì đó cơ bản như là tuổi của anh không. Cuối cùng anh dường như nhận ra rằng chẳng có cách nào để tránh thừa nhận sự thật.

“Nó không thật,” anh cộc cằn nói. “Nhưng nếu em nhớ lại, lúc đó em đã vô cùng nhạy cảm về sinh nhật lần thứ ba mươi của mình. Và anh biết nếu em dần nhận ra anh có thể nhỏ hơn em một hai tuổi, thì anh chắc chắn sẽ bị xách tai đuổi ra ngoài ngay lập tức.”

“Một hai tuổi hả?” Amanda lặp lại, giọng cô căng thẳng vì ngờ vực. “Chỉ thế thôi ư?” Đường rộng của miệng anh mím lại vẻ mất kiên nhẫn. “Năm tuổi, mẹ kiếp.”

Cô bất chợt cảm thấy như không thở nổi, hai lồng phổi lép xẹp ở trong ngực cô. “Anh mới hai-mươi-lăm tuổi thôi hả?” cô thốt ra một tiếng thì thào không ra hơi.

“Điều đó chẳng khác biệt gì hết.” Thái độ có lý bất ngờ của anh gây ra một cơn giận dữ giữa lúc cô đang căng thẳng. “Nó có khác biệt rất lớn trên thế giới này đấy,” cô khóc. “Chỉ một chuyện thôi, anh đã nói dối em

“Anh không muốn em nghĩ anh là người nhỏ tuổi hơn.”

“Anh đúng là nhỏ tuổi hơn mà!” Cô giận dữ liếc nhìn anh. “Năm tuổi … Ôi, lạy Chúa, em chắc chắn không thể tin mình lại cưới một người thực chất là một chàng thanh niên!”

Lời lẽ đó dường như khiến anh bất ngờ, và cả khuôn mặt anh cứng lại hơn. “Thôi đi,” anh khẽ nói. Anh tóm lấy cô khi cô lùi bước khỏi anh, hai bàn tay to của anh vòng quanh người cô.

“Chết tiệt, anh không phải là một chàng thanh niên, Amanda. Anh nhận lấy trách nhiệm của bản thân, và như em biết đó, anh chịu rất nhiều trách nhiệm. Anh không phải là một thằng hèn nhát, một tay cờ bạc, hay là kẻ lừa đảo. Anh chung thủy với người mà anh quan tâm tới. Anh biết rõ là không có những đòi hỏi nào khác để trở thành một người đàn ông.”

“Có thể là sự thành thật chăng?” cô chua chát gợi ý.

“Anh lẽ ra không nên nói đối em,” anh thừa nhận. “Anh thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Em tha thứ cho anh đi mà.”

“Chuyện này không thể giải quyết dễ dàng như thế đư̖.” Cô chùi đôi mắt mọng nước của mình với sự tức giận đầy khổ sở. “Em không muốn kết hôn với một người nhỏ tuổi hơn.”

“Ờ thì, em đã lấy rồi còn gì,” anh nói thẳng thừng. “Và anh ta sẽ chẳng đi đâu hết.”

“Em có thể yêu cầu lệnh hủy hôn!”

Tiếng cười lục khục bất ngờ của Jack càng làm cô tức điên lên. “Nếu em làm thế, cô gái ngọt ngào, thì anh buộc sẽ công bố chính xác bao nhiêu lần và bao nhiêu cách mà anh đã có được em. Không có quan tòa nào ở nước Anh sẽ cấp cho em lệnh hủy hôn sau đó đâu.”

“Anh sẽ không dám làm!”

Anh mỉm cười và kéo cơ thể kháng cự của cô vào mình. “Không,” anh thì thầm. “Bởi vì em sẽ không rời bỏ anh. Em sẽ tha thứ cho anh, và chúng ta sẽ bỏ chuyện này lại sau lưng vĩnh viễn.”

Amanda cố gắng duy trì chút giận dữ còn sót lại của mình. “Em không muốn tha thứ cho anh,” cô nói, giọng cô nghẹn lại bên vai anh. Tuy nhiên, cô đã thôi vùng vẫy, và tựa vào ngực anh, ngăn lại những dòng lệ tuôn rơi.

Anh ôm cô một lúc thật lâu, và ôm ấp cô trong sự che chơ thể mình, rồi thì thầm những lời xin lỗi và lời yêu thương vào đường cong của cổ cô và chỗ hõm ngay bên dưới tai cô. Cô bắt đầu thư giãn dựa vào anh, không thể duy trì sự giận dữ vì bẽ mặt khi khám phá ra cô là người vợ lớn tuổi hơn trong cuộc hôn nhân của họ. Quả thật, chẳng có gì mà cô có thể làm về chuyện ấy bây giờ cả. Họ đã bị khóa vào nhau một cách hợp pháp và tất cả những cách khác nữa.

Đôi bàn tay anh di chuyển đến phía sau mông cô, ép phần dưới cơ thể của cô vào vật đàn ông to lớn nổi cộm lên của anh.

“Nếu anh nghĩ em sẽ lên giường với anh sau chuyện này,” cô nói ngay vào phía trước áo sơ mi của anh, “thì anh chắc bị điên rồi đấy.”

Jack chậm rãi cọ xát cô vào nơi vật đàn ông đang cộm lên của mình. “Ừ, anh bị điên vì em đó. Anh yêu em tha thiết. Anh luôn thèm muốn em. Anh yêu cái lưỡi sắc sảo, đôi mắt xám to và cơ thể khiêu gợi của em. Bây giờ đi lại giường và để anh chứng minh những gì một người đàn ông trẻ tuổi hơn có thể làm cho em.”

Bị giật mình khi nghe được từ “yêu” thốt ra từ miệng anh, Amanda hít thở khó khăn khi cảm thấy anh qua chiếc váy trắng sột xoạt đang mặc. Anh kéo mạnh hai vai áo cho đến khi nữa thân trên của cô bị phơi trần ra. “Để sau đi anh,” cô nói, nhưng sự mơn trớn của những đầu ngón tay anh trên khắp lưng cô để lại những vệt lửa trên đường đi của mình, và những sợi lông tơ trên cơ thể cô bất chợt dựng lên vì kích thích.

“Ngay bây giờ à,” anh khăng khăng, có chút thích thú trong giọng nói của anh. Anh đẩy bộ phận đàn ông của mình vào cô. “Xét cho cùng, em không thể cho anh đi lòng vòng như thế này suốt ngày được.”

“Theo những gì em được biết cho đến bây giờ, thì đây là trạng thái tự nhiên của anh,” cô thốt lên câu trả lời xấc xược. Cô cảm thấy miệng anh chạm vào cổ cô và di chuyển dần theo từng mạch đập ở cổ họng.

“Và anh chỉ trông cậy vào mỗi mình em xoa dịu nó thôi.” Anh thì thào, và kéo sợi dây ruy băng đang buộc thân trước chiếc áo đầm của cô ra. Lớp vải muxơlin màu trắng tuyệt đẹp rơi khỏi thân thể cô, và anh siết chặt tay chân trần của cô vào tay chân vẫn còn mặc đồ của mình.

“Anh sẽ bị trễ giờ làm cho coi,” cô nói.

Bàn tay táo bạo của anh lướt khắp cặp mông của cô, siết lấy và xoa nắn vùng da thịt mềm. “Anh đang giúp em thực hiện công việc của em đó chứ,” anh cho cô biết. “Anh đang trao cho em tư liệu mới để dùng vào cuốn tiểu thuyết kế tiếp của em.”

Tiếng nói líu ríu chứa đầy sự thích thú miễn cưỡng dấy lên trong cổ họng cô. “Em sẽ không bao giờ viết một cảnh thô tục như thế này vào sách của mình.”

“Tội Lỗi của Quý Bà D,” anh mơ màng nói, rồi nhấc cô lên bằng hai cánh tay mình và mang cô đến chiếc giường chưa được sắp xếp lại. “Chúng ta sẽ giành cho Gemma Bradshaw một sự cạnh tranh nào đó.” Anh thả cô xuống giường, và nhìn chằm chằm một cách khen ngợi vào da thịt trắng hồng đẫy đà, và những lọn tóc quăn đổ xuống như dòng thác của cô.

“Jack,” cô nói yếu ớt, bị giằng co giữa sự phấn kích và xấu hổ. Cô với lấy khăn trải giường để che phủ cơ thể trần truồng của mình.

Anh trèo lên giường với cô ở giữa một đống vải lanh trải giường trắng như tuyết, vẫn hoàn toàn mặc đồ. Giật lấy tấm khăn trải giường từ cái nắm tay của cô, anh kéo nó ra xa khỏi cô và tách hai chân cô rộng ra bên dưới chân anh.

“Anh không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì bằng cách đưa em lên giường được,” cô nói với anh, thở hắt ra một chút khi làn vải mịn của áo ghi lê của anh chạm lướt qua hai bầu ngực cô.

“Không. Nhưng anh có thể làm hai chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

Hai bàn tay cô vươn lên tới hai cánh tay anh, lướt trên khắp múi cơ săn chắc được che phủ trong lớp tay áo sơ mi mỏng. “Anh còn nói dối em chuyện gì khác nữa

Đôi mắt xanh của anh chiếu thẳng vào cặp mắt cô. “Không có gì nữa.” anh nói ngay lập tức. “Chỉ có mỗi chuyện khác biệt vụn vặt tầm thường về tuổi tác đó thôi.”

“Năm tuổi,” cô rên rĩ trong bực bội khi nhắc lại. “Lạy Chúa, mỗi một cái sinh nhật sẽ là một lần nhắc nhở đầy khổ sở. Em không thể chịu được.”

Thay vì tỏ ra ân hận, tên phóng đãng đã thực sự cả gan mỉm cười. “Hãy để anh xoa dịu nỗi đau khổ của em, em yêu. Chỉ cần nằm yên một lúc thôi.”

Amanda lẽ ra sẽ thích kéo dài sự bực tức của mình ít nhất thêm vài phút nữa, nhưng miệng anh đã nhẹ nhàng và nhanh chóng bao phủ miệng cô và vị mằn mặn của làn da anh trêu ghẹo hai cánh mũi cô. Cơ thể cô ưỡn lên khi luồng khoái cảm chấn động xuyên khắp cơ thể cô. Cảm giác thật lạ khi cơ thể cô trần truồng nằm bên dưới cơ thể đang mặc đồ của anh … cô bị phơi bày hơn nhiều, và dễ bị tấn công hơn rất nhiều nếu như anh cũng khỏa thân như cô. Một âm thanh khe khẽ dân lên trong họng cô, và cô kéo giật mấy lớp vải che chắn anh ra khỏi cô.

“Không,” Jack thì thầm, di chuyển xuống dưới để hôn góc xương đòn chắc chắn của cô. “Đặt hai tay em xuống đi.”

“Emốn cởi áo cho anh,” cô phản đối, nhưng anh đã tóm lấy hai cổ tay và ấn chặt nó xuống hai bên người cô.

Amanda khép mắt, nhịp đập của phổi cô trở nên dồn dập hơn. Hơi thở anh phả vào núm vú cô giống như một luồng hơi nước, và cô ưỡn ra phía trước cùng tiếng rên rĩ tắt nghẹn khi cô cảm nhận được cú đánh lưỡi khéo léo của anh. “Jack,” cô hổn hển, vươn tay ra túm lấy mái tóc đen sẫm của anh, nhưng một lần nữa anh lại nắm hai tay cô và kéo chúng về lại hai bên hông.

“Anh bảo em nằm yên mà,” anh thì thầm, giọng anh đầy mơn trớn. “Hãy là một cô gái ngoan nào, Amanda, và em sẽ nhận được điều em muốn.”

Bối rối và tò mò, cô cố thả lỏng người bên dưới anh, dù hai tay cô nắm chặt trong nỗ lực tránh chạm vào anh lần nữa.

Thì thầm lời ngợi khen, anh cúi xuống trên ngực cô, nhẹ hôn lên khoảng trũng giữa chúng, những đường cong nhạy cảm bên dưới, sự đầy đặn săn chắc ở hai bên. Núm vú của cô se lại thành những đỉnh nhỏ đau đớn, và cô cảm thấy một làn hơi ẩm thoát ra trên làn da khi cô chờ, và chờ, cho đến khi cuối cùng anh cũng phủ chụp một đỉnh bằng miệng mình và giật mạnh. Niềm vui sướng bỏng cháy từ điểm đụng chạm đó truyền tới phần còn lại của cơ thể, và nơi nữ tính của cô phồng lên trong sự khao khát được chuẩn bị cho anh.

Một bàn tay to lớn dời tới đ̏u nhẹ trên bụng cô, ngay phía trên tam giác loăn xoăn nâu vàng. Cô không thể ngăn được hông mình quằn quại vẻ nài nĩ, và Jack ép chặt lên bụng cô, giữ cô nằm thẳng trên nệm. “Anh đã nói em đừng cử động mà,” anh nói, giọng nói có vẻ thích thú hơn là đe đọa.

“Em không thể kiềm được,” Amanda thở hổn hển.

Anh bật cười khẽ. Ngón cái xoay tròn ở rốn cô, và kích thích sự hưởng ứng của da thịt. “Em phải kiềm được, nếu em còn muốn anh tiếp tục.”

“Vâng,” cô đáp lại, bỏ qua lòng kiêu hãnh hoặc tự trọng. “Em sẽ nằm im mà. Nhưng nhanh lên, Jack.”

Lời cầu xin không màng đến xấu hổ của cô làm anh thích thú. Một cách tai quái, anh thậm chí còn chậm chạp hơn, nếu có thể, anh phủ lên mỗi centimet da thịt cô bằng những nụ hôn và nhấm nháp chậm rãi. Cô cảm thấy anh chạm vào chỗ loăn xoăn giữa chân cô, lòng bàn tay anh lướt nhẹ qua như gió, và cô cần ngón tay anh chạm vào cô, vào trong cô, cấp thiết đến nỗi cô không thể chặn được tiếng rên rĩ khẩn cầu.

Môi anh tìm kiếm xuyên qua đám cỏ xoăn, rồi tìm thấy cô, và miệng anh bất ngờ nút mạnh khiến hơi thở cô rít lên. Khoái cảm bắn xuyên qua cô, nóng bỏng và không ngớt, và cô cảm thấy ngón tay anh ve vuốt nếp gấp giữa hai đùi mình. Ngón tay ẩm ướt của anh chu du xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, tìm kiếm một cách nhẹ nhàng giữa hai mông cô theo cách khiến cô bắt đầu thấy bứt rứt. “Không đượ thì thào. “Không, chờ đã …”

Nhưng ngón tay anh đã trượt vào trong, trong một nơi cực kỳ xa lạ và cấm kỵ đến nỗi tâm trí cô trở nên trống rỗng vì cơn choáng váng. Động tác trượt vào êm ái vẫn liên tục, và cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng không hiểu sao thân thể cô lại đầu hàng và rung động, và khoái cảm bao bọc cô trong một đám mây tràn ngập nóng bỏng. Cô thét lên hết lần này đến lần khác, rã rời, quằn quại, cho đến khi rốt cuộc cảm giác dịu lại và cô điên cuồng nỗ lực hít thở.

Khi tay chân cô vẫn còn co giật trong sự dễ chịu sau đó, cô cảm thấy Jack cởi bỏ quần của mình. Anh trượt mạnh và sâu vào cô, và cô bao bọc quanh anh, rên rĩ, trong lúc anh cưỡng đoạt và chiếm hữu cô. Amanda hôn lên gương mặt hoàn hảo, khuôn miệng và gò má đã được cạo râu của anh, ấp yêu hơi nóng của anh trong cô, cách anh rền rĩ trong dáng vẻ của một người đã hoàn toàn thỏa mãn.

Họ nằm ôm nhau một lúc, bắp đùi trần của cô vòng qua trên bắp đùi còn mặc quần của anh. Amanda cảm thấy kiệt sức và thỏa mãn đến nỗi cô đồ rằng mình chẳng thể nhúc nhích gì được nữa. Cô đặt bàn tay lên phần bụng rắn chắc của chồng mình.

“Giờ thì anh có thể đi làm được rồi,” cuối cùng cô lên tiếng.

Anh bật cười khẽ trong cổ và hôn cô say đắm trước khi rời khỏi giườ

****

Mặc dù Jack không phải là một người đầy học thức, nhưng anh sở hữu sự kết hợp giữa trí tuệ và bản năng khiến Amanda kinh ngạc. Sức ép công việc của anh có thể đè bẹp một người kém cỏi hơn, nhưng đến giờ anh đã xử lý chúng bằng năng lực điềm tĩnh. Dường như tầm hiểu biết của anh không có giới hạn, và anh chia sẻ với cô rất nhiều mối quan tâm, mở mang trí óc cô bằng những ý tưởng chưa bao giờ nảy đến trong cô trước đây.

Trước sự ngạc nhiên của Amanda, Jack thảo luận với cô về công việc, anh đối xử với cô như một người cộng sự ngang hàng chứ không phải chỉ là một người vợ. Không người đàn ông nào từng chấp nhận cô với sự nuông chiều và tôn trọng cô như vậy. Anh khuyến khích cô thoải mái trò chuyện, tranh cãi với cô về những quan điểm của cô mà anh không đồng tình với chúng và thẳng thắn thừa nhận khi anh sai lầm. Anh khuyến khích cô trở nên táo bạo và liều lĩnh, và vì thế anh đưa cô đi khắp nơi cùng anh, tới những cuộc thi đấu thể thao, quán rượu, và những phòng trưng bày kỹ thuật, thậm chí là tới những cuộc họp làm ăn mà ở nơi đó sự hiện diện của cô nhận được sự ngạc nhiên không giấu nổi của những quý ông tham dự. Dù Jack ý thức được hành vi như vậy là không được xã hội tha thứ, nhưng anh hình như không quan tâm.

Hầu hết mọi buổi sáng Amanda đều dành thời gian để sáng tác trong căn phòng rộng rãi được trang hoàng lại cho cô sử dụng. Những bức tường màu lục xám dễ chịu với những tủ sách bằng gỗ dái ngựa cao ngất bao quanh, trong khi những khung ảnh được chạm khắc treo ở giữa. Thay cho những vật dụng gỗ cồng kềnh hay được nhìn thấy trong thư viện hay phòng đọc sách, thì bàn ghế và ghế dài trong phòng này đều sáng màu và nữ tính. Vì Jack liên tục mua thêm cho Amanda bộ sưu tập quản bút, một số chúng được nạm đá quý và chạm trổ, nên cô cất chúng trong một cái hộp bằng da màu ngà để trên bàn mình.

Vào mỗi buổi tối Jack thường thích được tiêu khiển, vì có một đám đông dài đăng đẳng muốn tranh thủ đặc ân của anh … những chính khách, nghệ sỹ, lái buôn, và thậm chí cả những kẻ quý tộc. Nó khiến Amanda sửng sốt khi nhận ra thế lực chồng mình nắm giữ mạnh biết bao. Mọi người đối đãi với anh bằng sự thân tình dè dặt, biểt rằng anh có thể thay đổi quan điểm của công chúng trong những vấn đề mà anh quan tâm. Họ được mời đến ở mọi nơi, từ những buổi khiêu vũ và những bữa tiệc sang trọng cho đến những cuộc đi chơi đơn giản, và họ hiếm khi được thấy không đi cùng nhau.

Rõ ràng đối với Amanda theo mọi vẻ phù hợp bề ngoài của cô với Charles Hartley, anh ấy sẽ không bao giờ có thể thấu suốt tâm hồn cô như cách Jack đã làm. Việc Jack hiểu cô đến từng ngóc ngách gần như khiến cô sợ hãi. Anh rất phóng khoáng, khó đoán biết được, và thỉnh thoảng đối xử với cô giống như đối với một người đàn bà hoàn toàn trưởng thành, nhiều lần ôm cô trong lòng anh như thể cô còn là một cô gái bé nhỏ, dỗ dành và trêu chọc cô cho đến khi cô bật ra một tràng cười không kiềm nén nổi. Vào một tối nọ anh bảo người hầu chuẩn bị phòng tắm đặt trước lò sưởi trong phòng họ, và một cái khay đồ ăn tối được mang đến. Anh cho những cô hầu gái đi nghỉ và tự tay tắm cho cô, bàn tay to lớn của anh mơn trớn cô bên dưới làn nước ấm nóng đầy xà phòng. Sau đó anh chải mái tóc dài của cô và đút cho cô những mẩu thức ăn trongĩa lúc cô thư thái dựa vào ngực anh và nhìn đăm đắm mơ màng vào ngọn lửa trong lò sưởi.

Lòng ham muốn mạnh mẽ của Jack tất nhiên là hướng tới phòng ngủ, nơi họ đã chia sẻ sự thân mật nguyên sơ và không ngần ngại đến nỗi thỉnh thoảng Amanda e rằng cô không thể đối mặt với anh trong ánh sáng rực rỡ ban ngày. Jack không cho cô giấu giếm anh điều gì, dù là về thể xác hay cảm xúc, và cô không bao giờ thấy thoải mái khi bị phô bày hoàn toàn như thế. Anh lấy đi, anh trao tặng, và anh đòi hỏi, đến khi dường như cô không còn là của chính mình nữa. Anh dạy cô những thứ mà không quý cô nào nên biết. Anh là người chồng mà cô chưa hề nhận ra là mình cần có: người khiến cô sửng sốt về khả năng thỏa mãn và kiềm chế của mình, người khiến cô vui đùa và vui sướng tới mức cô quên bẵng hết những cay đắng của gánh nặng trách nhiệm trong những năm tháng tuổi trẻ.

***

Cùng với sự xuất bản ấn phẩm mới nhất của Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo, vị trí nữ tiểu thuyết gia sáng giá nhất nước Anh của Amanda là không thể phản đối. Jack đề ra những kế hoạch xuất bản toàn bộ tác phẩm thành dạng tiểu thuyết ba tập, theo dạng phiên bản được đóng bằng da bê đắt tiền và một phiên bản tương tự, một dạng vừa túi tiền hơn được đóng bằng vải “giả tơ”.

Nhu cầu về dạng tiểu thuyết gồm ba tập của Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo sắp tới nhiều đến nỗi Jack ước chừng nó sẽ tạo ra doanh số kỷ lục. Anh ăn mừng việc đó bằng cách mua một chuỗi vòng cổ kim cương và ngọc mắt mèo cùng đôi hoa tai đồng bộ tặng cho Amanda, một bộ cực kỳ sang trọng đến mức cô cự nự một cách vui sướng khi thấy nó. Chuỗi vòng cổ ban đầu được chế tác dành cho Catherine cao quý, nữ hoàng của Nga, cách đây ba phần tư thế kỷ. Kiểu này được gọi là “mặt trăng và những vì sao,” với những mặt trăng bằng ngọc mắt mèo rực rỡ khảm trên vòng vàng, và những chòm ngôi sao bằng kim cương lớn khảm ở giữa chúng.

“Em có lẽ không thể đeo một vật như thế này được,” Amanda nói với anh lúc cô ngồi khỏa thân trên giường, quấn tấm chăn quanh mình.

Jack đến bên cô với chuỗi vòng cổ trên tay, ánh sáng mặt trời làm mớ trang sức lấp lánh với sự rực rỡ huyền ảo. “Ồ, được, em có thể chứ.” Anh ngồi xuống nệm bên cạnh cô và vén mái tóc xoăn màu nâu vàng của cô qua một bên vai. Khi anh vòng một chuỗi hạt nặng nề quanh cổ cô, cô thở hắt ra vì những viên đá lạnh lẽo áp vào làn da ấm áp của mình. Anh đặt một nụ hôn lên bờ vai trần của cô và đưa cho cô một cái gương cầm tay. “Em thích không?” anh dịu dàng hỏi. “Chúng ta sẽ đổi nó thành kiểu khác, nếu em muốn.”

“Chiếc vòng cổ này thật tuyệt,” cô thẫn thờ đáp. “Nhưng nó không hợp với người như em.”

“Tại sao không?”

“Vì em biết khá rõ nhược điểm của mình là gì. Anh giống như đang thắt lông con công vào đuôi bồ câu!” Miễn cưỡng cô với tay ra sau cổ và cố tháo móc. “Anh thật hào phóng, nhưng cái này không –”

“Nhược điểm,” anh khịt mũi lặp lại. Anh cầm hai bàn tay nắm chặt của cô và nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống nệm. Ánh mắt xanh đăm đắm cháy bỏng của anh lang thang khắp cơ thể trần truồng, và nấn ná trên vùng ngực nhợt nhạt trong trẻo của cô khi những viên ngọc mắt mèo tỏa ra những cầu vồng thu nhỏ trên làn da cô. Vẻ mặt anh thấm đẫm ham muốn và tôn sùng khi anh cúi đầu hôn lên cổ họng cô, lưỡi anh đánh vào khe hở nhỏ giữa những viên kim cương và ngọc mắt mèo tròn trịa. “Tại sao em không nhìn thấy mình khi anh nhìn em vậy?”

“Ngừng lại,” cô nói, và oằn người khi cảm thấy cái vật bị khuấy động của anh nhô lên qua lớp áo choàng. “Jack, đừng ngớ ngẩn thế.”

“Em đẹp thật,” anh khẳng định, di chuyển lên người cô, hai bắp đùi chắc nịch của anh giạng trên đùi cô. “Và anh không định để em rời khỏi giường cho đến khi nào em chịu thừa nhận mới thôi.”

“Jack,” cô rên rĩ, đảo tròn mắt.

“Nói theo anh … ‘Tôi xinh đẹp.’”

Cô đẩy ngực anh, anh đã chụp cổ tay và đẩy chúng lên đầu cô. Động tác đó làm ngực cô vươn cao lên, trong khi chuỗi kim cương nặng nề ấm lên vì nhiệt độ của thịt da cô. Amanda cảm thấy mình đang đỏ bừng, nhưng cô bắt mình phải nhìn không chớp vào đôi mắt chăm chú của anh. “Tôi xinh đẹp,” cô nói, bằng một giọng nói có thể dùng để làm chiều lòng một người mất trí. “Giờ thả em ra được chưa?”

Hàm răng anh vụt lóe lên trong một nụ cười ranh mãnh. “Anh sẽ thả em ra, thưa phu nhân.” Anh cúi xuống thấp hơn, miệng anh suýt chạm miệng cô. “Nói lại nào,” anh thì thầm gần môi cô.

Cô giật phắt bàn tay đang bị kiềm giữ, và láu lỉnh cố gắng giải thoát cho mình. Jack để cô quẫy đạp bên dưới mình cho đến khi áo choàng của anh bị đẩy dạt ra, tấm chăn bị đá văng đi, và hai bộ phận trần trụi của họ gặp nhau. Bộ phận đàn ông nóng rực của anh rung động áp vào cô, và cơ thể cô rộn ràng hưởng ứng lại. Thở ra nặng nề, cô mở hai đầu gối ra, tự mở rộng mình cho anh. Anh hôn lên ngực cô, hơi nóng ẩm ướt của miệng anh bị bao quanh bởi hàm râu mới nhú lúc sáng sớm.

“Nói đi,” anh thì thào. “Nói đi nào.”

Cô đầu hàng với một tiếng rên rĩ, kích động đến nỗi không quan tâm cô sẽ thốt ra âm thanh ngớ ngẩn đến mức nào. “Tôi xinh đẹp,” cô nói qua hàm răng nghiến chặt. “Ôi, Jack –”

“Đẹp đủ để đeo một chuỗi vòng cổ dành cho nữ hoàng

“Vâng. Vâng. Ôi, trời –”

Anh trượt vào trong cô, và khiến cô thút thít, khiến cơ thể cô uốn cong trong niềm khoái cảm mãnh liệt. Cô ôm anh bằng cả hai tay và hai chân, hông cô cấp bách nghiêng qua cho vừa khớp với mỗi cú đâm xuống. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ở trên mình. Mắt Jack nheo lại thành một khe hở xanh biếc. Hai bàn tay anh đặt hai bên đầu cô trong một cái ôm nhẹ nhàng, và anh ân ái với cô đến khi cô rên rĩ vì được giải thoát. Anh rùng mình và phun hết niềm say mê của bản thân mình, đập dồn dập mãnh liệt trong cơ thể ấm áp của cô. Cuối cùng khi anh lấy lại hơi thở, anh mỉm cười và đẩy cái vật đang mềm đi của anh vào sâu hơn trong cô. “Điều đó sẽ cho em biết đừng nên từ chối quà tặng của anh.” Anh lăn tròn sang bên, mang cô theo với anh.

“Vâng, thưa ngài,” cô khe khẽ vẻ giả vờ ngoan ngoãn, và anh mỉm cười khi anh vỗ vào mông cô tán thành.

***

Khi Amanda trở nên quen thuộc với nhiều dự án của chồng mình, thì cô có sự quan tâm đặc biệt về tờ tạp chí đang xuống cấp được gọi là Coventry Quarterly Review. Nó đã chịu tổn thất một thời gian vì sự xao nhãng đôi chút của Jack, trong đó gồm có những bài tiểu luận phê bình nghiên cứu những sự phát triển mới đây trong văn chương và lịch sử. Theo Amanda nghĩ giá mà tờ Review đó có được một người biên tập đủ giỏi để định hướng cho nó, và xuất bản ra những tác phẩm có sức thuyết phục về tri thức nào đó thì nó rõ ràng sẽ tạo ra được một kỳ tích.

Tràn ngập những ý tưởng về những gì nên được thực hiện với cuốn tạp chí, Amanda viết lên bản tóm tắt bao gồm những gợi ý cho mấy chủ đề có thể viết, những cộng tác viên, và những quyển sách cần phê bình, cũng như một dàn bài tổng quát nên được thực hiện theo. Tờ Review nên cải tiến thành một ấn phẩm tiến bộ và nhất quán, cô đề xuất, ưu tiên đề cập đến những cải cách và biến đổi xã hội. Mặt khác, nên duy trì hệ thống và cấu trúc hiện tại, và tìm cách để cải tiến nó thay vì loại bỏ, nhờ đó mà duy trì được những nét tốt đẹp nhất của xã hội trong khi loại bỏ những điều xấu xa nhất.

“Tốt,” Jack tuyên bố sau khi đọc được bản tóm tắt, tia nhìn của anh thật xa cách khi tâm trí lại nối kết với hàng loạt những suy nghĩ. “Rất tốt.” Họ cùng ngồi trong nhà kính ngoài trời. Jack ngồi trên một chiếc ghế và dựng hai chân lên, trong lúc Amanda cuộn mình trên tấm đệm của chiếc tràng kỷ nhỏ với một tách trà nóng đặt trong đôi tay cô. Làn gió trưa hè mát mẻ thổi thoang thoảng qua lối đi để mở.

Dường như đi đến một quyết định, Jack nhìn Amanda chăm chú với đôi mắt xanh sắc sảo. “Em đã đưa ra một giải pháp hoàn hảo cho tờ Review. Bây giờ anh cần một người biên tập sẵn lòng hay có thể quản lý dự án như thế này.”

“Có thể là anh Fretwell chẳng hạn?” cô đề nghị.

Jack lập tức lắc đầu. “Không được, Fretwell quá bận rộn, và anh ngờ anh ta sẽ ứng thú về thứ này. Nó là một sự thử thách đòi hỏi vận dụng trí óc hơn anh ta thích.”

“Vậy, anh phải tìm một ai đó thôi,” Amanda nhấn mạnh, và nhìn anh qua vành chiếc tách của mình. “Anh không thể đơn giản để tờ Review chết dần chết mòn được!”

“Anh tìm được người rồi. Chính là em. Nếu như em sẵn sàng đảm nhận nó.”

Amanda buồn bã bật cười, và chắc chắn rằng anh đang trêu chọc cô. “Anh biết chuyện đó không thể được mà.”

“Tại sao?”

Cô điên cuồng kéo kéo một lọn tóc rớt ra đang đong đưa trước trán. “Không ai sẽ đọc một ấn phẩm như thế nếu người ta biết do một phụ nữ đảm nhận. Không nhà văn đáng kính nào thậm chí sẽ đóng góp vào nó. Ồ, tình thế sẽ khác đi nếu cuốn tạp chí đó là sách báo thời trang hay một tạp chí giải trí nhẹ nhàng dành cho phụ nữ, nhưng với một tờ nghiêm chỉnh như Review …” Cô lắc đầu trước suy nghĩ ấy.

Một biểu hiện lướt qua trên mặt anh, thứ mà cô dần dần nhận ra là niềm thích thú của anh với một thử thách dường như không thể thực hiện được. “Nếu chúng mình chỉ đơn thuần đưa Fretwell ra làm người bù nhìn thì sao?” anh đề nghị.“Chúng ta bổ nhiệm em làm ‘trợ lý biên tập’, trong khi thực tế em sẽ chịu trách nhiệm về mọi thứ.”

“Sớm muộn gì sự thật sẽ bị phát hiện thôi.”

“Đúng, nhưng đến khi đó em đã tạo dựng được uy tín và làm được một việc vô cùng xuất sắc mà không một ai dám đề nghị thay thế em.” Anh đứng dậy và đi lòng vòng trong nhà kính, sự nhiệt tình của anh càng tăng lên nhiều hơn qua mỗi bước đi. Anh bắn cho cô tia nhìn chứa đầy thách thức và kiêu hãnh. “Em, nữ biên tập đầu tiên cho một tạp chí chủ lực … Chúa ơi, anh thật muốn nhìn thấy điều đó.”

Amanda lo sợ nhìn anh. “Anh thật buồn cười. Em chẳng làm gì mà xứng đáng với một trọng trách như thế hết. Mà cho dù em có làm tốt đi nữa, thì sẽ không người nào chấp thuận đâu.”

Jack mỉm cười khi lời nói đó. “Nếu em quan tâm từng ly từng tý về sự chấp thuận của người khác, thì em sẽ không bao giờ lấy anh thay vì Charles Hartley.”

“Vâng, nhưng chuyện này … quá táo bạo” Cô hình như không thể bao trùm tâm trí cô quanh cái ý tưởng mình là một biên tập viên tạp chí. “Ngoài ra,” cô cau mày thêm vào, “Em khó có đủ thời gian làm những việc như thế.”

“Có phải em đang nói em không muốn làm?”

“Tất nhiên em muốn chứ! Nhưng còn về tình trạng của em thì sao? Em sẽ sanh sớm, rồi còn chăm sóc con mới chào đời.”

“Chuyện đó có thể lo liệu được. Em cứ thuê bao nhiêu người để giúp tùy thích. Không có lý do gì mà em không thể làm hầu hết công việc tại nhà.”

Amanda hăng hái uống hết trà của mình. “Em sẽ toàn phụ trách toàn bộ về cuốn tạp chí đó?” cô hỏi. “Ủy thác tất cả các bài báo … mướn toàn thể nhân viên mới … lựa chọn những cuốn sách để viết bài phê bình? Không chịu trách nhiệm trước ai cả?”

“Thậm chí không chịu trách nhiệm trước anh luôn,” anh nói đều đều.

“Và khi cuối cùng chuyện một người phụ nữ làm tổng biên tập tích cực khá hơn Fretwell cuối cùng bị lộ ra, và em trở thành một nhân vật nổi tiếng với tất cả nhà phê bình có lời chỉ trích … thì anh sẽ bênh vực em chứ?”

Nụ cười của Jack hơi nhạt đi, và anh đi đến đứng ngay trước mặt cô, chống hai bàn tay mình trên hai tay cầm của ghế cô. “Tất nhiên anh sẽ bênh vực em,” anh nói. “Chết tiệt, cô nương, em thậm chí còn phải hỏi câu như thế--”

“Em sẽ làm tờ Review vô cùng phóng khoáảnh báo, và ngẩng đầu ra sau để nhìn vào anh. Đôi bàn tay cô chạm vào lưng anh, những đầu ngón tay bạo dạn luồn vào bên dưới viền tay áo, và chạm lướt qua sợi lông cứng của hai cánh tay anh. Nụ cười tươi rói của cô đã dụ dỗ được một cười toe toét thay cho câu trả lời của anh.

“Tốt,” anh dịu dàng nói. “Hãy đốt cháy thế giới lên. Để anh cho em mượn mấy que diêm.” Tràn ngập cảm xúc hào hứng pha lẫn kinh ngạc, Amanda nâng miệng mình lên để đón lấy nụ hôn của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.