Oan Gia Tổng Tài

Quyển 1 - Chương 2-2: Tương tư dứt, hương thầm tỏa bên bóng mai mờ ảo (2)




“Chết tiệt, tất nhiên là anh muốn,” Jack nhìn cô đăm đăm với vẻ cam chịu thích thú khi anh gật đầu, “Nhưng anh phải biết em muốn sắp xếp cái chuyện quái quỷ này ra sao mới được.”

“Bộ em làm thế là sai sao?” Amanda hỏi. “Tại sao em không nên thử dàn xếp chuyện ái tình một cách có lý trí?”

“Thôi được rồi.”Giọng anh run lên vì cười. “Chúng mình hãy vào bên trong rồi thương lượng. Anh hầu như không thể chờ để nghe được những kế hoạch của em.”

Anh hầu mở cửa xe ngựa, và Amanda để Jack hộ tống cô vào bên trong ngôi nhà không cóười. Đôi chân của cô đang run rẩy và chỗ giữa hai đùi cô ẩm ướt, đau đớn và nhức nhối. Nhăn nhó, cô ngẫm nghĩ đây chắc chắn là một đêm Giáng Sinh cô sẽ không bao giờ quên. Một lọn tóc xoăn nâu đỏ rớt ra khỏi mái tóc đã rối bù của cô, và đang lắc lư qua lại trước mắt phải. Cô vuốt lại lọn tóc nhún nhảy và vén nó ra phía sau vành tai, trong khi suy nghĩ về những ngón tay gấp gáp của anh ôm chặt lấy đầu cô, và miệng anh vừa vặn một cách chắc chắn với miệng cô.

Chắc chắn cô đã không dâng hiến trinh tiết của mình theo kiểu như thế này … nhưng sự đau đớn âm ỉ giữa hai đùi cô, cùng với những dấu vết vô hình như

ng có thể cảm nhận rõ ràng của bàn tay anh trên cơ thể cô là minh chứng cô quả thật đã làm thế. Cô tìm kiếm trong lòng sự hối tiếc, nhưng cô chẳng thấy gì.

Không một người đàn ông nào từng làm cô cảm thấy thèm muốn và thỏa mãn đến như vậy, và không giống một bà cô chưa chồng đến thế. Cô chỉ mong sao mình có thể giữ kín trong lòng, không bộc lộ tình cảm của mình với anh.

Nếu như cô thực sự yêu anh.

Nhận thức đó đã ập đến bao trùm lấy cô, không phải đi cùng với cơn bão sấm sét mùa hạ, mà là với một cơn mưa tháng Tư rả ríc kéo dài. Cô nghĩ bất cứ người phụ nữ nào cũng dường như không thể không phải lòng Jack Devlin, một anh chàng điển trai, quỷ quyệt và xấu xa đến vậy. Cô chẳng ấp ủ những ảo tưởng về chuyện anh sẽ đáp lại tình yêu của mình, hay sự thích thú của anh đối với cô có thể chịu đựng được thử thách của thời gian. Nếu anh có thể yêu một người phụ nữ nào, thì anh đã yêu từ trước đây lâu lắm rồi, với một trong những người mà anh đã quen biết trong quá khứ.

Và cho dù là có người phụ nữ nào bẫy được anh vào tròng hôn nhân đi nữa, thì chẳng còn nghi ngờ nó sẽ là một kinh nghiệm không thỏa nguyện và đau đớn. Anh là một người đàn ông tuấn tú đi cùng với giàu có và địa vị; đàn bà mãi mãi sẽ lao mình vào anh. Và anh sẽ không bao giờ có thể đáp trả lại tình yêu của một người vợ.

Cô đơn giản sẽ lấy được những thứ mà cô có thể có ở anh, và làm hết sức mình để đảm bảo rằng cuộc tình này sẽ không kết thúc trong cay đắng cho cả hai bên.

Họ đi vào trong phòng khách, nơi Jack rút ra mấy que diêm từ hộp đựng diêm màu bạc rồi đánh lửa lên và bỏ vào trong lò sưởi. Amanda gieo mình xuống chiếc thảm hoa trước ngọn lửa cháy bập bùng, và giơ hai bàn tay về phía hơi nóng. Hạ mình ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, Jack trượt cánh tay mình ra sau lưng cô. Cô có cảm giác anh đang hôn trên đỉnh đầu mình, miệng anh đi chuyển nhẹ nhàng xuống giữa những lọn tóc xoăn rối bời.

“Giờ nói cho anh nghe những điều kiện của em đi, trước khi anh lại cưỡng đoạt em lần nữa,” anh nói, và giọng anh trở nên khàn đi.

Cô cố gắng nhớ xem chính xác những điểm nào cô muốn nói rõ với anh. Thật là khó khăn để nghĩ thông suốt khi cơ thể anh đang ở quá gần cơ thể cô. “Đầu tiên, em muốn chúng ta phải thật thận trọng,” cô nói . “Em sẽ mất rất nhiều thứ, nếu quan hệ thân mật của em và anh trở thành tin tức bị công khai. Tất nhiên là sẽ có những lời đồn thổi, nhưng miễn là chúng mình không hành xử lộ liễu thì chuyện đó sẽ chẳng gây ra tai tiếng nghiêm trọng. Ngoài ra …”cô khựng lại khi cảm thấy tay anh vuốt dọc sống lưng mình. Đôi mắt cô nhắm lại, trong khi ánh lửa cứ cháy lập lòe tạo thành những vạch đỏ ngang qua hai mi mắt cô.

“Ngoài ra gì em?” anh thúc giục, hơi thở anh nóng hổi phả vào tai cô.

“Ngoài ra, em cũng muốn chuyện tình của tụi mình phải giới hạn trong một khoảng thời gian. Có thể là ba tháng chẳng hạn. Vào cuối khoảng thời gian ấy, chúng ta sẽ chấm dứt quan hệ và trở thành bạn bè, đường ai nấy đi.”

Mặc dù cô không thể nhìn thấy mặt Jack, nhưng dựa theo sự căng thẳng bất chợt của người anh thì cô biết lời yêu cầu đó đã làm anh giật mình. “Anh cho rằng em có cả một danh sách những lý do về chuyện ấy. Có trời mới biết anh lại muốn nghe về chúng.”

Amanda gật đầu một cách dứt khoát. “Từ những gì em thấy, dường như những cuộc tình lúc nào cũng kết thúc trong buồn tẻ, hay gây gỗ, hoặc là ghen tuông. Nhưng nếu chúng ta quyết định trước chuyện tình mình nên chấm dứt vào khi nào và như thế nào, thì mình vẫn có thể chia tay một cách thân thiện. Em rất ghét phải mất đi tình bạn giữa hai ta khi sự đam mê kết thúc.

“Sao em lại quá chắc chắn nó sẽ kết thúc chứ?”

“Thì, không có cuộc tình nào có thể kéo dài mãi mãi … đúng không?”

Thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh hỏi ngược lại một câu khác. “Nếu lỡ không người nào trong chúng ta muốn cắt đứt quan hệ trong ba tháng thì sao?”

“Vậy càng tốt hơn chứ sao. Em thà chấm dứt trong khi vẫn còn muốn,còn hơn là kéo dài cho đến khi hai người đều chán ngấy nhau. Hơn nữa, cơ hội chúng ta bị bắt gặp tăng dần theo thời gian … mà em thì lại không muốn trở thành người bị xã hội ruồng bỏ.”

Anh kéo cô quay lại đối mặt với mình, và không biết vì sao anh lại mang vẻ như bị giằng xé giữa thích thú và bực bội. “Anh sẽ vẫn còn muốn em sau ba tháng,” anh nói với cô. “Và khi tới lúc đó, anh muốn được có quyền suy tính và thay đổi suy nghĩ của em.”

“Anh có thể thử,” cô báo anh biết với một nụ cười nhăn nhó. “Nhưng anh sẽ chẳng thay đổi được suy nghĩ của em đâu. Em rất kiên định đấy.”

“Anh cũng thế.”

Ánh mắt họ chiếu vào nhau chứa đầy sự thách thức thú vị. Hai bàn tay Jack ôm quanh đôi vai Amanda, và anh kéo cô về phía trước, miệng anh dần hạ xuống miệng cô. Song, họ lại bị gián đoạn bởi những âm thanh của người nào đó bước vào nhà, và Jack dừng lại nửa chừng.

“Đó là những người hầu của em,” Amand rầu rĩ nói. Cô cố gắng bật dậy khỏi sàn. Còn Jack di chuyển nhanh chóng để đứng lên, và kéo theo cô cùng đứng lên với mình.

Mặc dù đã biết Suckey hầu như suốt quãng đời mình, và chịu đựng sự phàn nàn không ngớt của người phụ nữ ấy về việc thiếu vắng một người đàn ông trong cuộc đời cô, thì Amanda vẫn cảm thấy ngượng ngùng vì tình cảnh đã được thỏa hiệp này. Cô cảm thấy mặt mình trở nên nóng bừng, ngay cả khi cô làm ra vẻ hòa nhã đến hoàn hảo. Suckey đi đến cửa phòng khách và mặt cô ta nghệch ra vì ngạc nhiên khi thấy Amanda đang ở một mình trong nhà cùng với Jack Devlin. Sự lộn xộn của quần áo và tóc Amanda, cùng với bầu không khí thân mật trong phòng khách, thì khó có thể nghi ngờ về những gì đã xảy ra giữa họ.

“Xin thứ lỗi cho tôi, cô Amanda.”

Amanda đi tới cô ta ngay tức khắc. “Chào buổi tối, Suckey. Tôi tin là cô và Charles đã tận hưởng buổi liên hoan mừng Giáng Sinh của mình.”

“Rất tuyệt, thưa cô. Quả đúng là một buổi tối tui. Có việc gì tôi có thể làm trước khi đi ngủ không?”

Amanda gật đầu. “Mang một bình nước nóng vào phòng ngủ của tôi nhé.”

“Vâng, thưa cô.” Thận trọng tránh nhìn vào vị khách của Amanda, cô hầu gái hối hả quay ra và đi thẳng xuống bếp.

Trước khi Amanda có thể di chuyển, thì cô đã cảm thấy hai bàn tay anh tóm lấy eo mình từ phía sau. Nhẹ nhàng anh kéo cô lùi ra sau tựa lưng vào ngực anh, rồi cúi đầu xuống và dụi mũi mình vào một bên cổ cô. Sức ép của miệng anh thật nóng bỏng và dịu dàng, truyền vào cơ thể cô một luồng cảm xúc dễ chịu chạy thẳng xuống tận những ngón chân của cô. “Riêng anh có một điều kiện cần thêm vào bản thỏa thuận của tụi mình,” anh nói phả vào làn da cô.

“Điều kiện đó là gì?” m thanh của chính giọng cô, khản đặc và phảng phất chút thích thú, vang lên nghe thật xa lạ với cô.

“Nếu chúng mình là người tình của nhau trong khoảng thời gian ngắn như thế, vậy anh sẽ làm cho nó tốt đẹp nhất. Anh muốn em hứa là sẽ không từ chối anh bất cứ điều gì.” Bàn tay anh di chuyển xuống dọc thân người cô trong cái vuốt ve chậm rãi khi anh thì thầm, “Anh muốn làm mọi việc với em, Amanda.”

“Anh định nghĩa từ ‘mọi việc’ là như thế nào đi?” cô hỏi kh

Anh bật cười dịu dàng thay cho câu trả lời, và âm thanh của tiếng cười vang dội đến từng dây thần kinh một.

Amanda quay người lại anh với cái nhíu mày đầy tự vệ. “Em hầu như không thể nghĩ đến việc đồng ý đối với những chuyện mà em không biết là chuyện gì!”

Môi Jack mím lại vì cố che giấu sự thích thú. “Anh đã đưa em bản sao hồi ký của Gemma Bradshaw,” anh nói và ngẩng mặt nhìn thẳng. “Nó sẽ cung cấp một số chi tiết đáng kể đấy.”

“Em đã không đọc hết quyển ấy,” Amanda sỗ sàng đáp trả. “Em chỉ đọc một số đoạn … và rồi em thấy nó quá khủng khiếp để đọc tiếp.”

“Lẽ ra anh sẽ không nghĩ một quý cô sẵn sàng đánh mất sự trong trắng của mình trong xe ngựa lại trở nên quá đoan trang kiểu cách như vậy.” Anh ngoác miệng cười toe toét khi thấy cái quắc mắt giận dữ đầy khiển trách của cô. “Vậy, đây là giao kèo của chúng ta. Mình sẽ chấm dứt yêu đương trong vòng ba tháng, theo lời yêu cầu của em, miễn là em sẵn sàng làm tất cả mọi điều miêu tả trong cuốn sách của Gemma với anh.”

“Anh không phải đang nói nghiêm túc đấy chứ.” Amanda nói, và hoàn toàn kinh h

“Tất nhiên là có giới hạn. Người ta không thể chắc chắn mọi thứ nằm trong cuốn sách có thể thực hiện được. Nhưng biết đâu nó sẽ thật thú vị khi khám phá ra, phải không?”

“Anh thật là sa đọa,” cô cho anh biết. “Và còn hư hỏng và suy đồi nữa.”

“Phải, và trong ba tháng tới, tất cả con người anh là của em hết.” Anh quan sát cô với tia nhìn thăm dò đầy tinh quái. “Vậy bây giờ, chính xác Chương Một bắt đầu như thế nào nhỉ?”

Amanda bị giằng xé giữa việc phá lên cười và khiếp sợ khi cô băn khoăn tự hỏi lời đề nghị táo bạo của anh nghiêm túc được bao nhiêu. “Em cho rằng nó bắt đầu với cảnh một quý ông đặc biệt xuất hiện ngay trước cửa.”

Jack bao phủ lấy miệng cô với miệng anh bằng một sự xâm chiếm ngọt ngào sâu lắng. “Coi bộ anh lại nhớ nó bắt đầu theo cách này,” anh thì thầm. “Hãy để anh đưa em lên lầu và thể hiện nhiều hơn.”

Amanda dẫn anh đến chỗ cầu thang, nhưng lại ngừng lại trước khi đặt chân lên bậc đầu tiên, cô cảm thấy một làn sóng e thẹn dâng lên trong lòng. Trong khoảng không gian tối mù trên cỗ xe của anh, thì thật dễ dàng cho cô để từ bỏ bản tính cố hữu của mình. Song, ở nơi đây trong mường thân quen của nhà cô, thì cô nhận thấy việc mình đang làm cực kỳ đáng ngượng.

Dường như hiểu được sự cắn rứt vì không dứt khoát của cô, Jack dừng lại và ghìm chặt cô vào thành cầu thang, trong khi những ngón tay anh bấu quanh thành gỗ bóng loáng ở cả hai bên người cô. Đôi môi anh vẫn còn vương vấn dấu hiệu của nụ cười. “Anh bồng em nhé?”

Cô đứng cao hơn anh một bậc nên mặt của hai người ngang nhau. “Thôi không được đâu, em nặng lắm. Anh sẽ làm em té cho coi, còn không thì khiến hai đứa lộn nhào và té gẫy cổ đấy.”

Cặp mắt xanh của anh lấp lánh với sự thích thú gian xảo. “Anh sẽ phải dạy cho em biết không được đánh giá thấp anh mới được.”

“Không phải chuyện đó mà, em chỉ—” Cô chỉ kịp rít lên ngạc nhiên khi anh cúi xuống và nhấc cô lên một cách dễ dàng bằng hai cánh tay anh. “Ối, đừng mà! Không được, Jack, anh sẽ làm té em mất.”

Nhưng anh ôm cô thật vững chắc, và anh hình như không cảm thấy sức nặng của cô trong khi bế cô đi lên những bậc thang. “Em thậm chí còn không bằng nửa khổ người của anh nữa,” anh nói. “Anh có thể bế em đi hàng dặm đường mà không bao giờ hụt hơi. Giờ thì đừng có vặn vẹo người nữa.”

Amanda quàng cánh tay của mình quanh đôi vai của anh. “Anh đã thể hiện đúng như mình nói rồi,” cô thở hắt ra. “Anh làm ơn đặt em xuống dùm.”

“Được thôi, anh sẽ đặt em xuống,” anh quả quyết với cô. “Trên giường của em, ngay khi mình tới đó. Phòng nào là của em?”

“Phòng thứ hai phía cuối hành lang,” cô nói, trong khi giọng nói bị nghẹn lại bên ngực anh. Cô chưa bao giờ được bồng bế đi bất cứ nơi đâu như thế này, và trong lúc cô cảm thấy hơi buồn cười, thì chuyện này lại có một sức lôi cuốn nguyên sơ nào đó. Cô tựa má mình vào vai anh và cho phép bản thân tận hưởng cái cảm giác được ôm gọn trong vòng tay của người đàn ông mạnh mẽ.

Họ đã tới phòng cô, và Jack đóng cửa lại bằng gót chân mình. Anh cẩn thận đặt cô trên một chiếc giường rộng lớn với những cột trụ có vòng xoắn hình lúa mạch và rèm bằng lụa Đa mát màu vàng-đồng. Những làn hơi nước bốc lên từ chiếc bình đựng nước nóng đã được đặt một góc ngay chỗ bồn rửa. Những đốm lửa nhảy múa trong lò sưởi khi mồi lửa nhen nhóm bốc cháy hóa thành ngọn lửa bập bùng.

Amanda quan sát Jack với đôi mắt mở to, và tự hỏi liệu anh có định cởi bỏ quần áo ngay trước mặt cô không. Anh quẳng cái áo choàng của mình lên trên bàn trang điểm gần đó rồi cởi nốt áo ghi lê và cà vạt ra. Amanda hắng giọng, trong khi trái tim cô dội lên một nhịp đập kích động và máu cô bừng cháy vì sự kích thích không ngừng. “Jack,” cô thì thào, “chúng ta chưa sẵn sàng để thực hiện theo Chương Một, đúng không?”

Anh nhe răng cười toe toét khi nhận ra cô đang ám chỉ đến quyển sách Tội Lỗi Của Quý Bà B. “Cô gái ngọt ngào à, anh phải thú nhận là trí nhớ anh cần được nhắc nhở. Anh không tài nào nhớ ra chuyện chết tiệt ấy bắt đầu như thế nào … trừ phi em sẽ muốn bật mí cho anh biết?”

“Không,” cô đột ngột nói, làm anh phá ra cười.

Jack lại gần cô với chiếc áo sơ mi mở ra một nửa, ánh đèn lập lòe chiếu trên bề mặt vạm vỡ của ngực anh. Anh với lấy đôi bông tai hình giọt nước đang đung đưa cạnh cằm cô. Rồi nhẹ nhàng tháo chúng ra, chà xát hai dái tai đau nhức của cô với ngón cái và ngón trỏ của mình. Đặt món nữ trang sang một bên trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, anh tháo kẹp ra khỏi tóc cô. Amanda nhắm mắt lại, hơi thở của cô bỗng trở thành tiếng rít bất thường. Mỗi một cử động của anh đều chậm rãi và cẩn thận, y như thể cô là một người yếu ớt nào đó yêu cầu cần được đối xử hết sức nhẹ nhàng.

“Chắc hẳn phải có một đoạn nào đó trong sách của Gemma mà em thích nhỉ.” Tháo đôi giày cô ra anh thả chúng xuống nền sàn trải thảm. “Một thứ gì đó hấp dẫn em … làm em bị kích thích.”

Cô hơi giật mình một chút khi cảm thấy đôi bàn tay anh nắm chặt hai mắt cá chân và trượt lên trên nịt bít tất của mình. Dải băng đã được cởi ra chỉ với vài cái vặn khéo léo. Jack cuộn bít tất dài bằng lụa của cô xuống ngay lập tức, rồi dừng lại vuốt ve những đường cong rắn chắc của bắp chân cô. Mấy đầu ngón tay của anh kích thích những nơi nhạy cảm phía sau đầu gối, khiến chân cô co lại vì phản ứng thích thú.

“Em khó có thể kể với anh những chuyện như thế,” cô phản đối với một tiếng cười nghẹn lại. “Vả lại, em chẳng thích bất kỳ đoạn nào trong quyển sách khủng khiếp ấy cả.”

“Ồ, có, em có thích,” anh nhẹ nhàng nói. “Và em sẽ nói cho anh biết, cô gái ngọt ngào à. Sau tất cả mọi chuyện chúng ta chia sẻ cùng nhau đến nhường này, thêm một hai ý nghĩa kỳ quặc nữa cũng sẽ không khó khăn đến thế.”

Cô rào đón anh. “Vậy anh nói cho em biết trước đi.”

Anh khép bàn tay mình quanh mắt cá chân cô, và kéo cô về phía anh. “Anh tưởng tượng ra những hình ảnh bao gồm mỗi một phần của cơ thể em trong đó. Mái tóc của em, cái miệng và bầu ngực … ngay cả đến bàn chân của em nữa.”

“Bàn chân của em ư?” Cô phản ứng giật nảy lên khi thấy hai ngón cái của anh vuốt ve dọc chỗ hõm hai bàn chân, và xoa dịu sự căng thẳng ở đó. Anh đặt bàn chân cô lên quần dài của mình, trên ngay cái đỉnh dày nặng nề đang căng ra áp vào chất liệu pha trỗn giữa len và vải pôpơlin. Hơi nóng của cơ thể anh thấm qua lớp vải và dường như thiêu đốt bàn chân cô, và những ngón chân cô phản xạ tự động co>

Cảm thấy thật ngượng ngùng và bị khuấy động, Amanda lén nhìn anh qua hai hàng lông mi, và trông thấy một chút đùa nghịch trong đôi mắt xanh tinh quái của anh. Cô giật bàn chân mình ra và nghe anh bật cười. Sau đó anh cởi nốt số quần áo còn lại trên người mình và để mặc chúng rơi sột soạt dưới sàn. Căn phòng trở nên tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng nổ lách tách của ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi. Amanda bèn đánh bạo, e thẹn liếc nhìn vào hình thể người đàn ông khỏa thân ngay trước mặt cô, và tia nhìn của cô bị dán chặt vào hình ảnh ấy. Sự tác động của bóng tối và ánh lửa đã hoàn toàn làm nổi bật lên mỗi một chi tiết của anh, tất cả cơ bắp, làn da màu đồng và điểm khuất quen thuộc, cùng với những đường gân dài đều toát lên sự thanh lịch và sức mạnh. Cô đã không tưởng tượng được có người lại có thể quá thoải mái với tình trạng trần truồng của chính mình đến thế, vậy mà anh còn đứng trước mặt cô ung dung như thể mình đang hoàn toàn mặc đồ. Cơ thể anh bị khuấy động, cái bộ phận đàn ông đẹp tuyệt vời đang dựng đứng lên vì khao khát mà anh chẳng hề cố sức che đậy. Trong khi Amanda nhìn đăm đăm vào anh, thì một luồng cảm xúc thích thú choán lấy cả tứ chi cô. Cô chưa bao giờ muốn bất cứ thứ gì trong cuộc đời nhiều như trong giây phút này … để cảm nhận sức nặng không che đậy của cơ thể anh trên khắp cơ thể cô, được cảm nhận hơi thở gấp gáp của anh phả vào làn da cô và đôi bàn tay anh nắm lấy tay cô và dẫn lối cho chúng.

“Bây giờ em đã nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân hoàn toàn rồi đấy.” Jack nói. “Em nghĩ sao?”

Cô dùng lưỡi liếm ướt đôi môi khô của mình. “Em nghĩ sống ba mươi năm để chờ đợi điều này đúng là quá lâu.”

Anh với tay vòng quanh người cô và tháo phía sau lưng áo dài của cô. Mùi thơm của da anh, ấm áp và mằn mặn, làm cho cô có cảm giác hơi choáng một chút giống y như đôi lúc cô uống rượu quá nhanh. Cô đặt hai tay lên vai anh để khiến mình đứng vững, những đầu ngón tay rộn lên vì tiếp xúc với khối thịt trơn láng rắn chắc của anh.

Nhẹ nhàng anh dìu cô đứng lên sàn nhà và đẩy cho chiếc áo đã được nới lỏng rơi xuống cho đến khi cô bước ra khỏi chúng. Phía bên trái chiếc áo ngực màu nhạt, áo lót và quần đùi của mình, Amanda lách mình ra khỏi anh với tiếng thì thầm xấu hổ.

“Jack …” Cô đi tới chỗ rửa và đổ chút nước đang bốc hơi vào một cái tô bằng đất nung được sơn. “Nếu anh không phiền đợi qua màn cởi đồ,” cô nói mà không nhìn anh. “Thì em cần một vài phút riêng tư.”

Anh đi tới phía sau cô, rồi dùng hai tay vịn lấy thắt lưng cô. “Để anh giúp em.”

“Không, không,” cô nói trong tình trạng bất chợt lúng túng tột cùng. “Nếu anh ra đằng kia … em sẽ tự xoay sở một mình.”

Nhưng anh làm cho cô im bặt bằng một nụ hôn và tảng lờ đi sự phản đối của cô trong lúc cởi bỏ chiếc áo lót và lột trần quần lót của cô. Mặt cô đỏ lựng vô cùng, Amanda buộc mình gi im lặng khi anh nhìn chằm chằm vào cơ thể cô. Cô đã nhận biết rất rõ về những nhược điểm của mình: đôi chân lẽ ra nên dài hơn, còn hông lại quá to, và bụng thì không được phẳng hoàn toàn. Nhưng khi Jack nhìn vào cô, một mạch đập rõ ràng xuất hiện trên cổ anh, và bàn tay anh hơi run nhẹ khi anh chạm vào bầu ngực dưới của cô. Lẽ ra người ta có thể nghĩ anh ngắm nhìn một nữ thần chứ không phải là một bà cô chưa chồng ba mươi tuổi. “Chệt tiệt, anh muốn em quá chừng,” anh nói, giọng nói gay gắt trong họng. “Anh có thể ăn sống em được đó.”

Cô bối rối về lời phát biểu có chút rùng rợn và khó hiểu kia. “Anh làm ơn đừng cố bảo là em đẹp đấy. Cả hai chúng ta đều biết nó không đúng như thế.”

Jack nhúng khăn vải lanh vào nước nóng và vắt khô nó, rồi nhẹ nhàng rửa hai bên đùi trong của cô. Trước sự xấu hổ của cô, anh bảo cô để một chân lên chiếc ghế gần đó, bằng cách ấy cơ thể cô có thể được phơi bày càng trọn vẹn hơn để cho anh chăm sóc. “Mỗi một người đàn ông đều có những sở thích riêng của mình,” anh nói. Cái khăn được giũ ra và lại nhúng vào nước, rồi anh áp nó trực tiếp vào chỗ giữa đùi cô, để hơi nóng làm dịu đi cơn đau nhức đã gây ra bởi lần quan hệ của họ trên cỗ xe ngựa. “Em tình cờ đáp ứng được mọi sở thích của anh.”

Amanda nghiêng ra phía trước cho đến khi má cô tựa vào bờ vai trần của anh, thả lỏng người vào cơ thể ấm áp đầy hấp dẫn của anh. “Bộ anh thích phụ nữ thấp người với cái hông to à?” cô ngờ vực hỏi.

àn tay để không của anh mơn man khắp viền mông căng tròn của cô, và cô có cảm giác anh mỉm cười ngay bên má mình. “Anh ưa thích mọi thứ về em. Cái cách em cảm nhận bên dưới hai bàn tay anh, cách em nếm náp từng đường cong và chỗ hõm. Nhưng cũng nhiều như anh thèm khát cơ thể của em, nơi hấp dẫn nhất của em là ở đây này.” Anh gõ nhẹ vào vùng kín của cô bằng đầu ngón tay. “Em mê hoặc anh rồi,” anh thì thào. “Lúc nào em cũng làm thế. Em là người phụ nữ kích thích và trong trắng nhất mà anh từng gặp gỡ. Anh đã muốn đưa em lên giường ngay từ giây phút đầu tiên thấy em ở bậc thềm cửa.”

Cô vẫn đứng yên, để cho anh lau rửa và vuốt ve, áp hơi nóng hơn nữa vào giữa hai chân cô. Khi đã làm xong, anh kéo cô đi với mình đến chiếc giường, và nhấc người cô nằm lên trên tấm nệm được bọc vải lanh. Tim cô nện điên cuồng vào lồng ngực, và những bức tường trong căn phòng dường như tan ra, chỉ để lại mỗi bóng tối và ánh lửa cùng với sự ôm ấp đầy ấm áp của họ.

“Jack,” cô thì thầm khi anh duỗi dài người cô ra bên dưới anh, khối đàn ông bị khuấy động của anh dựng lên cứng ngắt áp vào bên trong đầu gối cô. Hai bàn tay cô tìm thấy cặp mông của anh, và siết chặt lấy khối thịt săn chắc như môt con mèo đang xoa nắn hai bàn chân của nó, và Jack thở hắt ra phả vào tóc cô. Cảm thấy như mình được khuyến khích, cô trượt tay đến vật đàn ông và chạm vào anh, những ngón tay của cô ôm chặt quanh khối hình dáng căng phồng đó. Anh nằm nghiêng, trao cho cô nhiều khoảng trống để áp sát vào cơ thể anh hơn nữa, và chạm vào anh theo bất cứ kiểu nào mà cô mong muốn.

Nhẹ nhàng cô khum lấy hai viên ngọc được cỏ bao phủ, nằm khuất dưới vật đàn ông của anh, cảm giác mềm mát hơn so với cái vật hình trụăng cứng. Đầu ngón tay của cô lần theo những lằn tĩnh mạch hướng lên phần chóp to lớn. Ngập ngừng khám phá, cô rê thân ngón cái lên phần đầu nhẵn bóng, và anh xoắn hai bàn tay trong tóc cô rên rĩ.

“Thế này anh thích chứ?” cô thì thào hỏi.

Xem ra anh thật khó tìm từ để trả lời. “Thích,” anh cuối cùng cũng xoay xở thốt ra với tiếng cười nghẹn. “Chúa ơi, thích chứ … nếu em làm anh thích hơn nữa, anh chắc sẽ nổ tung mất.” Anh ngửa đầu cô ra sau và kề sát hai khuôn mặt vào nhau, những đường nét cơ thể anh sáng lấp lánh vì lấm tấm những giọt mồ hôi, còn đôi mắt anh rực sáng một màu xanh thẵm. Hai bàn tay to lớn của anh bao trùm lên đôi bàn tay cô, dẫn dắt giúp cho phần đỉnh của anh tới đồi cỏ xoăn mềm thô ráp giữa hai chân cô. Lòng bàn tay anh di chuyển tới đùi cô, kéo nó quắp lên hông mình để cô mở rộng ra cho anh. “Chà xát nó vào em đi,” anh rì rầm.

Cả cơ thể Amanda trở nên đỏ lựng. Chầm chậm cô nắm phần đầu của anh trong mấy ngón tay và đưa nó tới hai bờ mép ẩm ướt giữa hai đùi mình. Hơi thở cô hổn hển vì cảm giác khó chịu dâng lên khi cô mơn trớn phần đầu vật đàn ông của anh lên nơi nữ tính của mình, cho đến khi chất ẩm ướt từ cơ thể cô tiết ra làm anh trơn tuột.

“Jack,” cô rền rĩ, và ấn vật đàn ông của anh vào vùng kín ướt đẫm của mình, “chiếm lấy em ngay đi. Đi anh. Em muốn anh ở bên trong em. Em muốn –”

Anh ngắt l bằng một nụ hôn đê mê, lưỡi anh vờn lưỡi cô, bàn tay anh bao phủ lấy bầu vú cô. “Quay người lại đi,” anh thì thầm. “Em nằm nghiêng sang một bên, và giữ mông em áp vào anh.”

Amanda rên rĩ khi mấy ngón tay anh giật nhẹ núm vú cô. “Không, em muốn –”

“Anh biết em muốn gì.” Miệng anh lướt khắp khuôn mặt nóng bừng của cô. “Rồi em sẽ có được nó, em yêu. Chỉ cần em làm đúng như lời anh bảo thôi.”

Amanda vâng lời anh với một tiếng nấc nhẹ, rồi nằm xuống để lưng cô áp vào ngực anh, và cơ thể anh ấn vào phía sau cơ thể nằm sấp của cô.

Cô cảm thấy bộ phận đàn ông dựng đứng của anh ép vào mông cô, và cô oằn người tỳ vào anh, nhu cầu của cô bức thiết đến nỗi tất cả sự ngượng ngùng đều đã tan biến. Anh hôn và cắn lên gáy cô, rồi thì thầm những lời hướng dẫn, thúc giục cô giang chân ra và ưỡn lưng xuống. Trước sự kinh ngạc của cô, cô cảm thấy anh đi vào cô từ phía sau. Cô bật ra tiếng rên rĩ từ yết hầu khi anh đẩy vào sâu hơn, và lấp đầy cô cho đến khi cô căng ra ôm chặt lấy anh. Dẫu cho anh có nhẹ nhàng đi nữa, cô vẫn cảm thấy một sự co thắt khó chịu, cơ thể cô vẫn chưa quen được với sự xâm nhập thân mật này.

“Đau hả em?” anh thì thầm phả vào dái tai cô.

“Vâng, có một chút,” cô hổn hển đáp lại.

Hai bàn tay to lớn của anh vuốt ve dọc thân trước, mơn trớn hai bầu vú, và vùng bụng phập phồng của cô, rồi di chuyển đến nụ nhỏ nhức nhối của cô. Ngón tay khéo léo của anh dừng lại gần chỗ da thịt râm ran mà không hề chạm vào nó, cứ vờ như trêu ghẹo, rồi trượt khỏi mỗi lần Amanda cong người để đẩy bản thân mình chạm vào nó.

Dày vò cô đến khi cô bắt đầu quằn quại, anh thực hiện hành động dữ dội này để khiến cho sự kích thích mà anh đang kiềm nén không vượt khỏi tầm với. Mỗi lần hông cô đẩy tới, thì anh lại di chuyển theo, đâm sâu hơn vào chiều sâu chặt khít của cơ thể cô. Sự đau nhức đã biến mất khi mỗi lần trượt vào dịu nhẹ ào ạt xô luồng khoái cảm xuyên qua cô, và sự cọ xát mê đắm dâng cao hơn, cao hơn nữa, đến khi cô cắn môi để ngăn lại tiếng thét.

“Jack, làm ơn, làm ơn mà anh,” cô rên rĩ, trong khi tay chân cứng đờ, còn làn da thì đổ mồ hôi thậm chí đến mỗi chân tóc của cô cũng đều ướt đẫm. Cô bấu vào bàn tay dịu dàng giữa hai chân mình, cố gắng để chạm tới được cực điểm bị anh ngăn cản.

“Rồi đấy, em yêu,” giọng nói trầm đục của anh vang vào tai cô. “Em đã đạt được khoái cảm của mình rồi.” Cô cảm thấy cái nụ nhỏ rộn ràng bị kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ của anh, rồi anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mịn cùng lúc đâm thẳng mạnh vào bên trong cô. Dường như cả thới nổ tung trong sự rúng động và ngọn lửa khi cơ thể cô co thắt dữ dội, giữ chặt phần xâm nhập cứng cáp của anh Những cơ bắp phập phồng trong cô đưa anh tới đỉnh điểm cực khoái tương tự, và anh rút ra khỏi cô với một tiếng rên rĩ, rồi đổ tràn hạt giống của mình lên tấm khăn trải giường.

Kiệt sức và thỏa mãn, Amanda lăn người đối mặt với anh, cánh tay cô trượt quanh lưng anh. Cô cảm nhận được những lằn sẹo nhỏ từ những lần bị hành hạ cách đây đã lâu, và hai bàn tay cô nấn ná trên những vết tích đó, mấy đầu ngón tay cô vuốt ve một cách êm ái. Jack vẫn nằm im thin thít, nhịp thở của anh đang thay đổi. Hàng lông mi của anh hạ thấp, giấu kín suy nghĩ của anh khỏi cô.

Cô vuốt ve phần hẹp lại của tấm lưng rồi đưa tay lướt trên chiều dài xương sống mạnh mẽ của anh. Tìm đến những vết sẹo một lần nữa, cô chạm nhẹ vào cứ như cô có thể xoa dịu được chúng. “Anh Fretwell có lần kể với em là anh chịu thay nhiều trận đòn dùm những đứa trẻ khác ở trường Knatchford Heath,” cô nói. “Anh cố gắng bảo vệ mấy cậu bé khỏi bị thương.”

Miệng anh mím chặt bực bội. “Fretwell nhiều chuyện quá.”

“Em thấy vui vì anh ấy kể cho em … Em sẽ không bao giờ đoán được anh lại có thể hy sinh đến nhường ấy.”

Đôi vai anh chuyển động trong một cái nhún vai lơ đễnh. có gì. Anh có bản chất tiềm ẩn cứng cỏi của người Ai len mà – anh chưa bao giờ chịu đựng đòn roi nhiều như mấy cậu bé trẻ hơn.”

Amanda nhích lại gần anh hơn, cẩn thận giữ giọng cô nghe thông cảm hơn là thương hại. “Đừng tự xem nhẹ việc anh đã làm.”

“Suỵt.” Jack nhẹ đặt mấy ngón tay lên môi cô. Màu sẫm tối hiện trên xương gò má anh. “Nói tiếp nữa chắc em sẽ biến anh thành vị thánh chết dẫm nào đó mất,” anh cộc cằn nói, “và tin anh đi, không phải như thế đâu. Anh là kẻ hay gây rối, và anh lớn lên lại thành một tên phóng đãng trụy lạc.”

Amanda chạm lưỡi vào một ngón tay của anh, và mơn trớn cả nếp gấp phía trong.

Ngạc nhiên bởi cú đánh lưỡi trêu đùa của cô, Jack giật phắt bàn tay lại và cúi xuống cười toe toét với cô, bóng tối đau khổ hối tiếc dần biến mất khỏi đôi mắt anh. “Cô phù thủy nhỏ bé à.” Anh kéo tấm chăn lại và lật người Amanda đặt lên bề mặt tấm trải giường bằng vải lanh mềm mịn. “Anh nghĩ chúng mình có thể để lưỡi em được sử dụng tốt hơn thế này đấy,” anh thì thào, và bao phủ miệng cô bằng miệng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.