Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 12-3




Lệ Thú khẽ hí mắt, chậm rãi nâng Huyết Yêu kiếm lên, chỉ về phía chóp mũi Tiểu Tiểu.

"Đại đầu gỗ?" Tiểu Tiểu không thể tin nhìn thanh kiếm đã trở thành màu đỏ trước mắt, Tà Ngọc kiếm trên cổ vẫn nóng lên như trước, nhưng Tiểu Tiểu lại sợ hãi đến phát run.

Nàng sợ Lệ Thú là người ôn hòa như chú mèo già cứ như vậy mà biến thành một thị huyết cuồng ma, nàng sợ Lệ Thú là người sẽ lải nhải giảng giải đạo đức luân lý kia sẽ mất đi tất cả lý trí, nàng sợ Lệ Thú là người nghiêm túc quy củ kia không bao giờ nữa nhớ được nàng nữa, nàng sợ...

Lại cũng không ai có thể nói với nàng một câu: "Đừng sợ, có ta ở đây."

Lệ Thú đang mất đi lý trí khẽ nheo mắt lại, dường như không hiểu vì sao có người nhìn thấy hắn sẽ không chạy, nhưng là loại nghi hoặc này rất nhanh đã bị tàn khốc thay thế.

Tiểu Tiểu nhìn thấy biến hóa của Lệ Thú, cắn răng một cái, loại thời điểm này không cho phép nàng có một chút do dự gì!

Trước khi Lệ Thú có động tác tiếp theo, Tiểu Tiểu chợt khẽ nhảy lên, dùng bả vai trực tiếp chống lại mũi kiếm của Huyết Yêu kiếm, trong lúc nhất thời, máu văng khắp nơi.

Dòng máu màu đỏ nóng bỏng bắn lên mặt Lệ Thú, đồng tử người đàn ông tựa như tu la kia co rút lại một trận.

Còn Tiểu Tiểu vẫn không có dừng lại bước chân, bước thẳng về phía trước hai bước, Huyết Yêu kiếm hoàn toàn đâm xuyên qua bả vai Tiểu Tiểu, mãi cho tới khi đâm tới tận chuôi kiếm.

Như bị điện giật, Lệ Thú chợt buông Huyết Yêu kiếm ra, nhưng Tiểu Tiểu lại giữ chặt Lệ Thú đang muốn trốn tránh.

Đây là phương pháp duy nhất có thể tới gần Lệ Thú!

"Trở về đi, Thú ca!" Tiểu Tiểu khẩn cầu, mất đi máu tươi khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

Toàn thân Lệ Thú đang nhập ma run lên.

"Thú ca..." Tiểu Tiểu giữ chặt Lệ Thú không hề buông lỏng, thân hình bé nhỏ bộc phát ra lực lượng kinh người: "Thú ca..."

Theo mỗi một tiếng kêu gọi của Tiểu Tiểu, ánh mắt Lệ Thú xuất hiện một tia độ ấm, không lại giống như dã thú thấy người là cắn nữa, đang muốn thoát ra khỏi tay Tiểu Tiểu cũng dần dần ngừng lại.

"Ngươi cho là người tẩu hỏa nhập ma dễ dàng khôi phục thần trí như vậy sao?" Đột nhiên một thanh âm xông tới, nụ cười tàn nịnh khiến mọi người cảm thấy người này so với Lệ Thú càng thêm khủng bố, Lệ Thú là phá hoại không có ý thức, mà người này cũng là gian trá có lý trí!

Giang Du!

Người này vậy mà tránh được đợt công kích như gió dật sóng dữ của Lệ Thú!

Tuy rằng quần áo bị phá nát, thân hình chật vật, nhưng hắn vẫn còn sống!

Nhìn thấy Giang Du đột nhiên xuất hiện, Tiểu Tiểu cả kinh, Lệ Thú nhân cơ hội này thoát khỏi trói buộc của Tiểu Tiểu, thần trí đã hơi khôi phục vậy mà lại biến mất, tay không tấc sắt chạy về phía Giang Du!

Giang Du cười điên cuồng, nghênh đón, Lệ Thú không có vũ khí chỗ nào là đối thủ của hắn?

Nhưng ngoài dự kiến của Giang Du, Lệ Thú nhập ma dường như càng trở nên dũng mãnh hơn.

Trong tay không kiếm cũng không đao, nhưng là Lệ Thú lại chém mạnh bằng bàn tay, lập tức một cỗ kiếm khí mạnh mẽ đánh về phía Giang Du, mặt đất bằng phẳng lập tức rách ra một lỗ thủng dữ tợn.

Giang Du cả kinh lập tức né tránh công kích của Lệ Thú.

"Đây là..." Giang Du không thể tin nhìn chằm chằm lỗ thủng kia nói, vốn đang khí thế bị quét bay sạch sẽ.

Nơi đó!

Giang Du đột nhiên phát hiện đứng Tiểu Tiểu đứng ở trong sân, lập tức thay đổi phương hướng, chạy thẳng về phía Tiểu Tiểu đang bị thương.

Tiểu Tiểu thấy Giang Du công kích, nhưng miệng vết thương tạo thành do Huyết Yêu kiếm dường như không có cách nào khép lại máu tươi vẫn chảy xuôi ồ ồ, Tiểu Tiểu bây giờ đến khí lực chạy trốn cũng không có.

"Thú ca..." Tiểu Tiểu chợt rút ra Huyết Yêu kiếm, dùng hết khí lực hô lên câu cuối cùng: "Gả cho chàng cuộc đời này Tiểu Tiểu không hối hận!"

"Tiểu Tiểu..." Lệ Thú thì thào.

Giang Du nhanh, Lệ Thú còn nhanh hơn, ngay tại lúc Giang Du sắp đụng tới Tiểu Tiểu, Lệ Thú đột nhiên đứng trước Tiểu Tiểu, vỗ một chưởng đánh úp về phía Giang Du.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Giang Du bị một chưởng này chấn động khí huyết cuồn cuộn, liên tục rút lui về phía sau.

"Tiểu Tiểu..." Dường như vẫn chỉ là thì thào một mình, Lệ Thú chậm rãi xoay người lại, tròng mắt nhìn về phía Tiểu Tiểu, vươn tay lấy lại Huyết Yêu kiếm đang cầm trên tay Tiểu Tiểu — Huyết Yêu kiếm đã nhận chủ, nếu là đi theo bên người Tiểu Tiểu sẽ làm hại tới nàng.

Nhưng là, ánh mắt Lệ Thú vẫn không có thần sắc thanh minh như trước.

"Thú ca." Tiểu Tiểu ôm miệng vết thương trên vai, giống như một đứa trẻ khao khát nhẹ nhàng nắm lấy tay Lệ Thú:"Thiếp ở đây..."

Một câu "Thiếp ở đây" đánh nát tất cả lo lắng, trên mặt Lệ Thú dần dần khôi phục thần thái vốn có, ôn hòa mà lại nghiêm túc, "Tiểu Tiểu..." Bỗng nhiên, Lệ Thú ôm chặt lấy Tiểu Tiểu: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Tiểu, thực xin lỗi..." Lệ Thú không ngừng lặp lại cùng một câu nói, duy nhất tiếng xin lỗi, Lệ Thú nói năng kém cỏi dùng nội lực của mình giúp Tiểu Tiểu chặn lại huyệt đạo, khiến máu tươi chảy xuôi trên miệng vết thương do Huyết Yêu kiếm dần dần ngừng lại.

"Thú ca..." Tiểu Tiểu ở trong lòng Lệ Thú an tâm cười: "Tiểu Tiểu không có việc gì."

"Thực xin lỗi." Lệ Thú khẽ hôn nhẹ lên trán Tiểu Tiểu, ngẩng đầu thấy Giang Du vẫn đứng ở trước mặt hắn, điều chỉnh hơi thở.

Lệ Thú khẽ nheo mắt nhìn Giang Du.

"Thế nào, nghĩ bây giờ muốn mạng của ta?" Giang Du cười lạnh như không sao cả, lại không tự chủ được lọt ra hơi thở sợ hãi.

"Tiểu Tiểu." Lệ Thú không để ý đến Giang Du ngược lại bế Tiểu Tiểu lên.

"Thú ca." Tiểu Tiểu suy yếu trả lời, tuy rằng mất rất nhiều máu, nhưng cũng không tổn thương tới chỗ yếu hại, bởi vậy Tiểu Tiểu trừ bỏ suy yếu bên ngoài, cũng không có thương tổn gì lớn.

"Nàng có thể kiên trì một chút không?"

Tiểu Tiểu gật đầu: "Yên tâm đi, thiếp không yếu ớt như vậy đâu!"

Lệ Thú nở nụ cười, lúc này đây là ấm áp mà thoải mái, hắn ngay từ đầu đã biết Tiểu Tiểu là người phụ nữ kiên cường mà độc lập, Tà Ngọc kiếm trên cổ Lệ Thú cũng bắt đầu nóng rực, cùng Tà Ngọc kiếm trên cổ Tiểu Tiểu tản mát ra nhiệt độ giống nhau.

Thiên hạ có tình.

Đây mới là phương pháp khống chế Huyết Yêu kiếm.

Ma quỷ không máu làm cho người ta sợ hãi, thiên hạ có tình lại là lực lượng khó kháng cự nhất.

Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu chậm rãi đi về phía Giang Du, biểu cảm trên mặt nhu hòa vậy mà khiến cho Giang Du cũng thả lỏng cảnh giác.

"Ngươi muốn cái gì?" Giang Du đánh bạo hỏi Lệ Thú.

"Muốn mạng của ngươi." Lệ Thú lần đầu tiên nói ra lời nói tàn nhẫn như thế, lúc nhìn về phía Giang Du vậy mà lại khôi phục cái loại trạng thái khủng bố này.

Hai loại trạng thái cực đoan lại để Lệ Thú chuyển hoán thông thuận như vậy.

Lệ Thú đã có thể nắm trong tay kiếm chiêu của Yêu Tuyệt kiếm hoàn mỹ.

Tất cả, đơn giản chỉ là vì Tiểu Tiểu.

"Trụ trì Thiếu Lâm!" Giang Du dường như cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Các ngươi không muốn cứu Trụ trì Thiếu Lâm sao?"

"Chỉ cần giết chết ngươi, Giang gia lấy ngươi cầm đầu sẽ lui bước, thế gia khác cùng môn phái như rắn mất đầu, cuộc bao vây Thiếu Lâm tự nhiên được giải." Không bao gồm nôn nóng Lệ Thú bình tĩnh phân tích.

"Nhưng Trụ trí Thiếu Lâm bị trúng độc!" Giang Du nheo mắt lại nhìn Lệ Thú, nắm chặt kiếm trong tay, một lời không hợp liền vung tay.

"Ta có thể giải!" đột nhiên Tiểu Tiểu xen mồm: "Dạ Ngưng Bảo có Dược vương." Tiểu Tiểu trào phúng nhìn Giang Du, chính là tên trứng thối này làm hại Lệ Thú nhập ma!"Dược vương là ai, ngươi cũng sẽ không biết chứ?"

Giang Du cứng lại, người dùng độc dược xuất thần nhập hóa như Dược Vương, hắn làm sao mà không biết chứ?

Hơn nữa Dược vương còn từng nghiên cứu chế tạo ra khiến cả võ lâm khiếp sợ, Lục độc đan có thể giải trăm độc?

Lệ Thú một tay ôm Tiểu Tiểu, một tay cầm Huyết Yêu kiếm, khẽ đạp về phía trước một bước, nhưng là ngay tại lúc hắn đi ra ngoài tới chỗ xung yếu, lại chợt lui về phía sau.

Trước mắt chợt lóe ánh sáng bạc.

Một lưỡi dao sắc bén từ trong thân thể Giang Du xuyên ra khỏi cơ thể, chính giữa trái tim.

Một kiếm khách che mặt đứng phía sau Giang Du, chuôi kiếm này...

Thuộc về hắn.

Mặt nạ bằng sắt, thân pháp quỷ dị khó lường đến Lệ Thú cũng không phát hiện ra, còn có...

Đi theo sau hắn là một người phụ nữ cũng đeo mặt nạ sắt.

Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu lui mạnh về phía sau.

Đó là người đàn ông tấn công Thiếu Lâm!

"Ngươi..." Giang Du khẽ quay đầu, thấy là người đàn ông mang mặt nạ sắt không dám tin mở miệng: "Vì... Cái gì?"

"Chó không thể cắn người cần đến để làm gì?" Nhìn không thấy biểu cảm của người đàn ông dưới mặt nạ, nhưng lời nói lãnh khốc lại khiến Tiểu Tiểu rùng mình.

Lệ Thú cảm thấy Tiểu Tiểu sợ hãi, nắm thật chặt tay Tiểu Tiểu.

"Ngươi là ai?" Lệ Thú trầm giọng hỏi.

"Ta?" Người đàn ông dường như cảm thấy buồn cười lắc đầu: "Bây giờ còn không thể để ngươi biết, chẳng qua, hẳn là nhanh thôi."

"Là ngươi tấn công Thiếu Lâm? Vì sao?" Lệ Thú tiếp tục hỏi, câu hỏi thứ nhất bằng giọng điệu khẳng định.

"Vì sao?" Người đàn ông lẩm bẩm một mình: "Ai mà biết được?" Ánh mắt người đàn ông dưới mặt nạ nhìn chằm chằm vào Lệ Thú, thỉnh thoảng nhìn Tiểu Tiểu trong lòng Lệ Thú: "Ngươi hạnh phúc sao?"

Lệ Thú không có trả lời, chỉ là nhìn Tiểu Tiểu, tuy rằng vẫn là một bộ dáng nghiêm túc chết, nhưng ấm áp trong mắt cũng không thể bỏ qua.

Khi tình yêu dung hợp với tình thân, trở thành tình cảm không thể xóa nhòa.

Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu chính là cảm giác như vậy.

Trong nháy mắt, người đàn ông liền hiểu rõ đáp án.

"Ngươi không cha không nương sao?" Người đàn ông tiếp tục hỏi, vấn đề lại nhảy ra cực kỳ lưu loát.

"Ta có cha nương!" Lệ Thú phản bác.

Người đàn ông khinh thường hừ lạnh: "Không chăm sóc ngươi cha mẹ cần đến để làm gì?"

Nghe vậy, Lệ Thú lập tức nghiêm mặt, lại là vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, hơn nữa, cha mẹ trước khi đi giao ta cho sư phụ chiếu cố, nếu không phải có cái việc gì bất đắc dĩ, bọn họ lại làm sao có thể giao ta cho sư phụ?"

Người đàn ông lập tức điên cuồng cười rộ lên: "Tốt lắm, tốt lắm! Tiểu quỷ, ngươi phải nỗ lực, liều mạng luyện võ, liều mạng mạnh lên, lần sau gặp mặt, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết ta! Bằng không ta sẽ giết ngươi cùng những người bên cạnh ngươi, hiểu chưa?"

Nói xong, người đàn ông như có ý nhìn về phía Tiểu Tiểu.

Lệ Thú kéo căng hàm dưới:"Ta sẽ không để cho ngươi làm hại Tiểu Tiểu!"

"Nhưng cũng không phải do ngươi, ngươi phải biết, lấy năng lực bây giờ của ngươi căn bản không có khả năng đánh bại ta."

"Ta sẽ không thua!"

"Ta rất chờ mong." Người đàn ông vẫy tay với người phụ nữ đi theo sau hắn: "Chúng ta cần phải đi!"

Không nhìn mọi người như hổ rình mồi xung quanh, người đàn ông liền tiêu sái như vậy mang theo người phụ nữ nghênh ngang rời đi.

Trong lúc đó chưa từng có một người có gan ngăn cản bọn họ.

Bởi vì, trên người người đàn ông mang hơi thở khủng bố còn kinh khủng hơn cả Lệ Thú vừa rồi.

"Thực xin lỗi, Tiểu Thú, thực xin lỗi!" Trong miệng người đàn ông đã rời khỏi không ngừng thì thào: "Cám ơn con, Tiểu Thú, cám ơn con đã tha thứ."

Người phụ nữ nhẹ nhàng khoát tay ngọc tinh tế lên vai người đàn ông: "Muốn khóc, thì khóc ra đi!"

Người đàn ông yên lặng một chút, đột nhiên ôm lấy người phụ nữ, tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng truyền vào tai người phụ nữ.

Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua là chưa tới chỗ thương tâm.

"Chàng thấy con trai Tiểu Thú không?" Người phụ nữ nhè nhẹ vỗ về lưng người đàn ông, âm thanh mềm mại khiến người đàn ông trầm tĩnh lại.

"Ừ."

"Rất giống chàng nha!"

"Ừ."

Người phụ nữ nhẹ nhàng gỡ mặt nạ trên mặt người đàn ông xuống.

Một khuân mặt phủ kín nước mắt lộ ra, cùng khuân mặt Lệ Thú giống nhau như đúc.

Lệ Hi Kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.