Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 4 - Chương 1




Hắc Thủy Tùng Lâm vẫn là chỗ vui chơi của linh thú như trước, tùy thời đều có thể thấy từng đàn linh thú. Hơn nữa, theo Lý Lân phát hiện, linh thú trong Hắc Thủy Tùng Lâm đều có lãnh địa riêng của mình, rất ít linh thú dám tiến vào lãnh địa của kẻ khác. trật tự trong Hắc Thủy Tùng Lâm cũng chỉ tương đối, càng ra bên ngoài Hắc Thủy Tùng Lâm thì trật tự càng thêm hỗn loạn. Linh thú biểu hiện ra bản chất thú vật càng rõ ràng hơn, quy tắc cá lớn nuốt cá bé cũng lộ rõ.

Hiện giờ Hắc Thủy vương thành nhiễu nhương, rất nhiều tán tu không dám ở lại trong thành mà bị vạ lây, nhưng bọn họ lại không muốn rời khỏi Hắc Thủy vương thành. Ngoài một số ít tán tu với thực lực không được mạnh thì chạy tới vài chỗ hẻo lánh xung quanh vương thành tạm cư ra, phần lớn tán tu đều tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm. Đương nhiên bọn họ không dám đi vào sâu, chỉ lượn lờ khu ngoài cùng nhất của lãnh địa của linh thú cấp một.

- Grào…

Một tiếng gầm lớn từ trong rừng vang lên, một con địa long dài năm sáu thước lộ ra thân hình dữ tợn đang giằng co với nhân loại xâm nhập lãnh địa của nó. Đây là một tiểu đội nhân loại, tổng cộng có bảy người. Đối với tán tu mà nói, sống một mình trong Hắc Thủy Tùng Lâm cực kỳ gian nan, vì vậy mà họ luôn tạo thành tiểu đội mà hoạt động, trải qua mấy trăm năm phát triển, hình thức tiểu đội này càng trở nên hoàn thiện, sinh ra nhiều loại hoạt động khác nhau. Thậm chí nhiều tiểu đội có thể phát triển thành những thế lực lớn, leo lên bảng xếp hạng thế lực trong Hắc Thủy vương thành. Điều này làm cho loại tiểu đội tán tu này càng thêm phát triển thịnh vượng, cũng không phải nhóm nào có thể tái hiện huy hoàng của tiền nhân, chỉ là phương thức hoạt động này có thể an toàn hơn mấy phần mà thôi.

Nhưng tiểu đội này thật sự có vận khí không tốt, tại vòng ngoài cùng mà gặp phải một linh thú cấp hai đi lại. Người có thực lực cao nhất trong bảy người này chỉ mới võ tông tứ phẩm, mà linh thú cấp hai như địa long thì thực lực kém nhất cũng đủ sánh ngang với võ tông ngũ phẩm lục phẩm. Hơn nữa, với thân hình vô cùng cường hãn của nó, với lực lượng khủng bố này, thậm chí còn có thể chống lại võ tông thất phẩm.

- Vương đại ca! Chúng ta chạy đi thôi! Chúng ta không thể đối phó với tên này được đâu!

Một gã đội viên trầm giọng hô.

- Không được! Con địa long này đã tập trung chúng ta, khả năng chạy trốn cả bảy người không cao lắm. Một khi chúng ta phân tán thì càng thêm nguy hiểm, trước mắt chỉ có giết nó mới là đường thoát tốt nhất!

Một gã trung niên khoảng bốn mươi tuổi nói, rõ ràng người này là cầm đầu tiểu đội, trong thần sắc gã cũng vô cùng ngưng trọng.

- Không! Vương đại ca, đây chính là linh thú cấp hai, sao chúng ta có thể chống chọi được, vẫn nên mau trốn đi thôi!

Địa long cấp hai đang nhìn chằm chằm mọi người, nó cũng không lập tức ra ta. Nhưng dưới tình huống yên tĩnh ngắm nghía này làm cho mọi người cảm thấy áp lực cực lớn, trong bảy người này có hai nữ nhân, ăn mặc đều là trang phục bảo thủ, người thứ nhất có vẻ ngoài không tệ, hơi có vài phần tư sắc, còn một người thì tỏ vẻ hơi tầm thường, nhưng dưới trang phục võ sĩ kia là một thân hình ngạo nhân. Hiện tại, hai nữ nhân này tránh ở phía sau năm tên đàn ông, câu nói kia chính là từ miệng nữ nhân có vài phần tư sắc.

Địa long đột nhiên gào thét, cái đuôi mạnh mẽ quét tới mọi người, gió mạnh quất vào mặt làm cho tất cả đều biến sắc.

- Không kịp rồi, mau bày trận!

Gã trung niên biến sắc, gỡ xuống đại kiếm sau lưng, nhanh nhẹn bổ về cái đuôi địa long đang quét tới.

Keng một tiếng, cự kiếm chém lên cái đuôi, phát ra một tiếng sắt thép chạm nhau. Một kích ẩn chứa lực lượng toàn thân chỉ lưu lại một dấu mờ treen đuôi địa long, ngay cả lân giáp cũng không bị tổn thương gì, lực lượng phòng ngự khủng bố kia làm cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng.

Đôi mắt cực bự của địa long lộ vẻ khinh thường, sau đó nó lại lộ ra thần sắc mèo vờn chuột.

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu xanh nhanh chóng lao vào trong Hắc Thủy Tùng Lâm, chỉ nhảy một cái đã lướt qua đầu địa long.

- Gràooo…..

Địa long thấy có kẻ dám đường hoàng mà phóng đi sâu vào trong Hắc Thủy Tùng Lâm, nó cảm giác tôn nghiêm của linh thú cao giai như nó bị vũ nhục trầm trọng. Hét lớn một tiếng, một móng vuốt tát về thân ảnh màu xanh kia.

- Muốn chết!

Thân ảnh màu xanh thấp giọng quát, thân hình ngừng lại, một cước đá ra, địa long dài năm sáu thước, nặng chừng vài tấn lại bị một cước đá bay. Ngay sau đó, thân ảnh màu xanh nhanh như gió giật mà xuất hiện trên thân địa long, một quyền đánh ra, trong nháy mắt, cái đầu của đại địa bạo long bị đánh sụp xuống, hai con ngươi mất đi thần thái. Thân ảnh màu xanh này chính là Lý Lân, hắn thuyết phục Lý Chấn Uy mà tiến vào trong Hắc Thủy Tùng Lâm, lần này hắn không phải vào lịch lãm, nên cũng không có tâm tư du lịch.

- Địa long cấp hai, coi như là một con mồi không tệ!

Lý Lân vẫy tay thu lấy, hắn chuẩn bị nhấc chân rời đi.

- Xin tiền bối dừng bước!

Tên trung niên được gọi là Vương đại ca kia lớn tiếng nói.

Lý Lân dừng lại, xoay người, nhíu mày nhìn bọn họ.

- Có việc gì sao?

Tên trung niên họ Vương hơi khựng người, biết vị thiếu niên áo xanh này không vui, nhưng gã không thể không cố gắng mở miệng.

- Đa tạ tiền bối cứu giúp, bảy người vãn bối vô cùng cảm kích!

- Không cần, ta cũng không cố ý cứu các ngươi, chỉ là con địa long này cản đường ta mà thôi!

Lý Lân không thèm để ý nói, chuẩn bị tiếp tục đi sâu vào Hắc Thủy Tùng Lâm.

- Tiền bối! Gần đây trong Hắc Thủy Tùng Lâm không yên ổn, thường xuyên có linh thú cao giai xuất hiện ở ngoài địa vực, nếu tiến bối muốn đi thì xin vạn phần cẩn thận.

Trung niên họ Vương cung kính nói.

Lý Lân lạnh nhạt gật đầu, chỉ cần không phải là linh thú cấp bậc Thú vương thì hắn không sợ. Mà dưới loại tình huống này, Thú vương căn bản không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

- Tiền bối có thể mang chúng ta đi theo được không?

Cô ả có chút tư sắc đột nhiên ngắt lời nói, điều này làm cho mấy tên đội viên còn lại đều biến sắc.

Lý Lân liếc nhìn ả ta một cái, đối với bộ dáng vuốt tóc gãi đầu của ả, hắn rất chán ghét.

- Tiền bối không nên phiền lòng, chúng ta nào dám phiền toái tiền bối. Là nha đầu kia chỉ hồ đồ nói sảng mà thôi!

Tên trung niên kia là người gặp qua nhiều tràng diện. Thấy Lý Lân liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp kia liền khó chịu, tuy không thể đồng hành với một cao thủ thì cũng có chút tiếc nuối, nhưng nếu vì vậy mà đắc tội với đối phương thì cái được không bù nổi cái mất. Chỗ này chính là Hắc Thủy Tùng Lâm, không hề có ước thúc, là một nơi thực lực là trên hết, quyền lực lớn chính là đạol ý cứng rắn nhất. Tại trong mảnh địa vực này, địch nhân không chỉ là từng lớp kia mà còn là nhân loại nhân lúc cháy nhà hôi của. Vì vậy, khi tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm thì luôn phải đề cao cảnh giác hơn một vạn lần, nếu không thì mình có thể chết đi thế nào cũng không biết.

- Hừ!

Lý Lân hừ một tiếng, thân hình lại động, nhảy hai ba cái đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Tên trung niên thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

- Vương đại ca, người thiếu niên kia là một cao thủ đó, nếu chúng ta ở bên cạnh hắn thì an toàn hơn nhiều, cũng không phải lo lắng sợ hãi ở trong rừng rậm này.

Nữ tử xinh đẹp oán giận nói.

- Câm miệng, ngươi cũng biết những lời vửa rồi của ngươi đại biểu cái gì. Nếu làm vị cao thủ kia mất hứng, giết chết chúng ta cũng dễ như bóp chết một con kiến. Ngươi muốn chúng ta đều chết cùng ngươi sao?!

Tên trung niên họ VƯơng biến sắc, vô cùng nghiêm khắc nói, những thành viên khác cũng bị gã dọa cho hết hồn.

- Vương đại ca, không nghiêm trọng như vậy chứ?!

Nữ nhân còn lại kia mở miệng nói.

- Hừ! Các ngươi mới vào Hắc Thủy Tùng Lâm lần đầu tiên nên còn không biết. Ở nơi này, cao thủ võ đạo của nhân loại còn nguy hiểm hơn linh thú cao giai, huống chi người thiếu niên kia là đại cao thủ phía trên Tiên Thiên. Muốn nhân vật như vậy đồng hành cùng chúng ta, chúng ta có tư cách sao? May mắn là người kia hình như rất gấp gáp, nếu không thì an toàn của chúng ta cũng không biết thế nào rồi!

Trung niên họ Vương vô cùng ngưng trọng nói.

Hai nữ tử không nói gì, nhưng cô ả xinh đẹp lại bĩu môi, rõ ràng không để ý tới lời của trung niên họ Vương kia. Trung niên kia lạnh lùng liếc nữ nhân này một cái, cũng không tiếp tục nhắc nhở, trên thế giới này còn có nữ nhân không có đầu óc gì như vậy, tự cho mình có một bề ngoài xinh đẹp là có thể đi khắp thiên hạ. Không biết rằng trong mắt những nhân vật lớn kia, sắc đẹp chỉ là nhất thời mà thôi.

- Đại ca, người kia nhìn qua còn rất trẻ tuổi, với tuổi này mà đạt tới Tiên Thiên, thiên tài như vậy thì trước giờ chưa nghe nói qua!

Một gã thanh niên mặt sẹo mở miệng nói.

- Cũng không biết là thiên tài võ đạo nhà ai tới đây lịch luyện, cũng có thể là lão quái vật tu luyện công pháp có thuật trú nhan mới được vậy. Đối với cao thủ Tiên thiên thì chúng ta không nên bàn tán nhiều thì tốt hơn. Hiện tại, trong Hắc Thủy Tùng Lâm có khả năng có vấn đề, bằng không sẽ không xuất hiện nhiều linh thú cao gia như vậy. Hay là chúng ta rút lui ra ngoài một đoạn, tránh gặp phải nguy hiểm tương tự.

Trung niên họ Vương trở nên ngưng trọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.