Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 3 - Chương 22




- Căn bản không có khả năng. Ngụy Thần Thông lần này cố gắng tạo thành trọng thương lớn nhất với tam đại thế lực, nhưng còn xa mới đạt tới mức thương gân động cốt. Chẳng qua Ngụy gia tan vỡ cũng đã mở màn cho lần động loạn này của Hắc Thủy vương thành. Lý Lân, ngươi phải chuẩn bị tâm lý. Thế cục lúc này, cho dù là lão phu cũng chưa chắc có thể đảm bảo ngươi được an toàn.

Lý Hoành thần sắc vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt từ đầu tới cuối luôn nhìn về phía nơi giao chiến đang bị khói bụi che phủ. Ngụy gia đã coi như triệt để tan nát rồi, cho dù có một số tộc nhân chạy thoát sợ rằng trong đoạn thời gian ngắn cũng khó lòng đặt chân trên Hắc Thủy vương thành.

Cùng lúc đó, một đạo kim mang, một đạo thanh mang, một đạo hồng mang từ đống đổ nát lao thẳng lên trời.

- Là chưởng giáo của tam đại thế lực!

Lý Chấn Uy biến sắc.

- Quả nhiên là lão quái vật đánh không chết. Trong thương như vậy cũng không có việc gì!

Cảm nhận được khí tức kia gần như không giảm xuống, Lý Lân không thể không cảm thán những chưởng giáo tông phái này thực lực cường hãn.

- Tam đại thế lực đều có linh bảo trấn áp giáo phái, nào có dễ dàng chết đi như vậy.

Lý Hoành mở miệng nói. Đột nhiên, thân thể lão trong nháy mắt căng thẳng, khí tức trên người dường như núi lửa sắp bùng nổ, không ngừng khởi động.

- Thúc tổ, đã xảy ra chuyện gì?

Lý Lân cảm nhận được khí tức của Lý Hoành biến hóa, thần sắc thay đổi.

- Các ngươi lui về phía sau!

Lý Hoành trầm giọng mở miệng.

Lý Chấn Uy sắc mặt cũng đại biến, hắn không chút do dự, dẫn Lý Lân và Ny Ny cô nương đi vào sâu trong phủ tổng đốc.

Bụi mù hoàn toàn tan đi, lộ ra bên trong ba đạo thân ảnh giống như thiên thần. Đỉnh đầu Dư Thương Hải có một thanh kim kiếm, trên người tuy rằng có phần chật vật, nhưng khí tức lại khá ổn định. Quần áo trên người La Lợi tan vỡ quá nửa, nếu không phải có chiến giáp màu xanh bao bọc, sợ rằng đã lộ ra chỗ hiểm rồi. Khiến mọi người kinh ngạc nhất là Phùng Vô Lương bị Hỗn Thiên Côn đánh nát nửa người. Hắn không hề giống như mọi người tưởng tượng mất đi nửa đoạn thân thể. Hiện giờ nhìn bộ dạng không có chút biến hóa nào, cả thân chiến giáp màu đỏ lửa thỉnh thoảng truyền ra tiếng phượng minh chấn nhiếp nhân tâm, thân thể tan vỡ cũng đã khôi phục nguyên dạng một cách thần kỳ, chỉ là khí tức trên người có phần không ổn định, sắc mặt cũng trắng bệch, khí tức coi như yếu nhất.

- Hỗn Thiên Côn đã hủy, chúng ta đi!

La Lợi thần sắc vô cùng u ám. Mặc dù vận dụng linh bảo trong đường, nhưng một trận chiến này cũng chưa chắc có thể đạt được thắng lợi. Huống hồ kim kiếm của Dư Thương Hải tuy bị tổn thương, nhưng cũng không phải quá lớn. Mà bên bản thân nhìn qua Phùng Vô Lương có vẻ vô sự, nhưng La Lợi biết, sợ rằng đã không thể chiến một trận nữa, dù sao chưa trị nửa phần thân thể tất nhiên sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu.

Phùng Vô Lương gật đầu, chân khí màu đỏ lửa trên người khởi động, cả người giống như một con hỏa phượng hình người, trong nháy mắt biến mất.

- Dư Thương Hải, có Kim Mã đường chúng ta ở đây, dã tâm của Thần Lang giáo các ngươi tất nhiên tan vỡ. Hy vọng ngươi tự sắp xếp được.

La Lợi trầm giọng nói với Dư Thương Hải.

Nếu không phải Thần Lang giáo dã tâm quá lớn, La Lợi còn không muốn toàn diện khai chiến với Thần Lang giáo, ít nhất là giai đoạn hiện tại cũng không muốn. Dù sao La Tư hoàng triều sau lưng hắn không hề có ý định nhúng tay vào Hắc Thủy vương thành, ý kiến trong triều cũng không thống nhất, hoàng chủ ý kiến không vững vàng. Dù sao La Tư hoàng triều cách Hắc Thủy vương thành quá xa, cho dù có được cũng rất khó giữ được.

- Hừ, bản tọa lại muốn kiến thức một chút thực lực của Kim Mã đường các ngươi, hy vọng đến lúc đó đừng khiến bản tọa thất vọng!

Dư Thương Hải cuồng ngạo nói.

La Lợi sắc mặt âm trầm, không tranh miệng lưỡi với Dư Thương Hải, dù sao hiện giờ đã trở mặt rồi, tiếp đó chính là so sánh thực lực song phương. Không có thực lực, cho dù miệng lưỡi sắc bén cũng không có chút ý nghĩa nào.

Chiến trường yên tĩnh lại, chỉ còn một mình Dư Thương Hải lẳng lặng đứng đó. Hắn không hề rời đi, điều này khiến tất cả mọi người giật mình.

Dư Thương Hải chậm rãi quay người, chăm chú nhìn vào phủ tổng đốc. Khí tức trên người khởi động, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Dư Thương Hải vận dụng kim kiếm, hung hăng bổ ra một đạo kiếm khí vàng kim.

- Tiếp một kiếm của bản tọa! Hôm nay không rảnh thu thập các ngươi, tạm thời thu một chút lợi tức đi!

Dư Thương Hải lạnh lùng nói. Một đạo kiếm khí này là một cửu phẩm Vương Tọa lợi dụng linh bảo kích phát ra, uy lực đạt đến tình trạng cực kỳ khủng bố.

Người của phủ tổng đốc sắc mặt đại biến, nhưng không ai dám động thân chạy trốn. Lý Hoành bay lên, trong tay xuất hiện một thanh trường đao, nghênh đón kiếm mang trong nháy mắt bổ ra mười mấy đao, đao khí liên miên không dứt xông về phía kiếm mang nhưng vẫn khó có thể thực sự triệt tiêu uy lực khủng bố của đạo kiếm mang này.

- Vun vút...!

Kiếm khí nhập thể, cả người Lý Hoành bay ra. Trước ngực lão hiện ra một vết thương thấy cả xương, máu tươi nhuộm đỏ nửa người lão.

- Oa...!

Lý Hoành phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

- Hừ!

Dư Thương Hải nhìn một màn này, chỉ hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục ra tay. Thân thể khẽ động, đi về phía Thần Lang giáo.

- Thúc tổ, người không sao chứ!

Lý Chấn Uy và Lý Lân vội chạy đến trước người Lý Hoành.

- Không sao, một kích của Dư Thương Hải chỉ là cung căng hết cỡ, còn không đủ để lấy mạng lão phu. Chẳng qua sợ rằng trong hai tháng khó mà hoàn toàn khôi phục thương thế. Hơn nữa đạo kiếm khí kia lão phu cũng cần thời gian để bế quan hóa giải!

Vẻ mặt Lý Hoành khó coi nói.

- Xin thúc tổ cứ yên tâm dưỡng thương, thế cục của Hắc Thủy vương thành, con sẽ xem xét xử lý.

Lý Lân trầm giọng nói. Hắn biết lời nói của Lý Hoành có ý gì. Trước đây hắn hứa hẹn bảo vệ Lý Lân sợ rằng khó thực hiện được rồi.

- Trong khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận ở trong phủ tổng đốc! Mặc dù lão phu bị thương, nhưng không phải ai cũng có thể gây bất lợi với ngươi.

Lý Hoành có vẻ yếu ớt nói.

Lý Lân hơi chấm chân, cùng Lý Chấn Uy đỡ Lý Hoành đi vào trong phủ tổng đốc nghỉ ngơi.

Lần đại chiến quy mô lần trong trăm năm gần đây này đã hoàn toàn hạ màn. Nhưng ảnh hưởng mà nó sinh ra lại giống như động đất sóng thần cải biến cả thế cục Hắc Thủy vương thành.

- Vương thúc, ta chuẩn bị đi Hắc Thủy Tùng Lâm một chuyến!

Lý Lân vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Tiểu tử ngươi điên rồi, Hắc Thủy Tùng Lâm là nơi có thể tùy tiện tới sao? Đừng cho rằng ngươi từng may mắn trốn thoát thì có thể coi thường Hắc Thủy Tùng Lâm, nơi đó đừng nói ngươi chỉ là một vũ giả tiên thiên sơ giai, cho dù là thiên thiên đỉnh phong cũng chưa chắc có thể an toàn ra vào. Mấy đại thú vương trong Hắc Thủy Tùng Lâm há có thể ăn chay sao.

Lý Chấn Uy biến sắc, lớn tiếng ngăn cản. Hiện giờ loạn cục đã thành, Lý Lân cho dù muốn tị nạn cũng không phải chọn Hắc Thủy Tùng Lâm, nơi đó là hung địa thực sự đó.

- Không sao, ta nếu có thể một lần sống sót đi ra, thì sẽ có lần thứ hai. Huống hồ so với lần trước, thực lực của ta tăng trưởng rất nhiều, đủ để đảm bảo an toàn của bản thân.

Lý Lân trầm giọng nói. Cảnh giới võ đạo của hắn tuy chỉ là Nhất phẩm Vương Tọa, nhưng dựa vào chân khí trong một trăm lẻ tám khiếu huyệt trong cơ thể, cùng với tác dụng của Kim Cương Bất Hoại thần công, cho dù linh thú cấp bốn cũng có sức đánh một trận. Đương nhiên, đánh không lại hắn không biết chạy sao! Thú vương trong Hắc Thủy Tùng Lâm nào dễ đụng phải như vậy chứ.

- Tóm lại là không được, thúc tổ đã nói rồi, trong hai tháng này ngươi phải ở lại trong Hắc Thủy vương thành mới được. Thực sự không được ngươi gửi thỉnh cầu về đế đô xin chuyển phủ tổng đốc. Từ tình hình hôm nay, lão già Dư Thương Hải kia không thể buông tha cho ngươi.

Lý Chấn Uy trầm giọng nói.

- Ý tốt của hoàng thúc ta xin nhận, lần này đến Hắc Thủy vương thành là chủ ý của ta, không có được chút thành tựu sao có thể rời đi. Lại nói ta cũng không thể ngồi chờ chết. Nếu như lần này thuận lợi, khi ta từ trong Hắc Thủy Tùng Lâm đi ra, nói không chừng, chỉ cần đặt chân trong Hắc Thủy vương thành tuyệt không thành vấn đề.

Lý Lân vô cùng tự tin nói.

- Tiểu tử ngươi thực can đảm, muốn đặt chân trong Hắc Thủy vương thành nhất định phải có được cao giai Vương Tọa tọa trấn, mà trưởng lão viện vừa phát ra tin tức yêu cầu hai tháng sau Thiết Giáp Vệ của thúc tổ phải đi về biên giới phía bắc, cho dù thúc tổ không hoàn toàn đồng ý, nhưng có thể lưu lại cho ngươi cũng không nhiều cao thủ. So ra tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm nguy cơ tứ phía, không bằng nhân cơ hội này, thu phục cao thủ Ngụy gia, cũng có thể thêm một phần bảo vệ sau khi chúng ta rời đi.

Lý Chấn Uy lắc đầu nói.

- Sự việc Ngụy gia không đơn giản như vậy. Ngụy Duyên tuy rằng làm người thừa kế gia chủ hiện giờ, nhưng dù sao cũng chưa hoàn thành nghi thức. Người của Ngụy gia trốn được ra đều là cao thủ, bọn họ chưa chắc sẽ nghe một tiểu tử chưa ráo máu đầu như Ngụy Duyên điều khiển. Còn về bản hoàng tử, tin rằng sau khi bọn họ biết tin tức siêu cấp đại cao thủ như thúc tổ rời đi, khẳng định không thể quy thuận ta. Vì thế, đối với cao thủ của Ngụy gia, tất phải từ từ, vội vã chỉ khéo quá hóa vụng.

Lý Lân lắc đầu, cách nhìn của hắn với Ngụy gia hoàn toàn trái ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.