Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 2 - Chương 13




Vì đẩy nhanh tốc độ đả thông khiếu huyệt, Lý Lân nghĩ tới một biện pháp, khi đả thông huyệt đạo, đầu Thuần Dương chân khí sẽ có một kiếm nhỏ màu đen, từng đạo khí sắc bén sẽ phối hợp với Thuần Dương chân khí đả thông mọi khiếu huyệt. Lý Lân vốn vẫn còn lo lắng về vấn đề cảnh giới võ đạo, nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy.

Bất tri bất giác, thời gian một ngày trôi qua, Lý Lân tu luyện trong tiểu viện truyền ra từng đợt hơi thở cường hãn, quản gia Tần phủ Lâm lão tới đây vài chuyền, nhìn thấy Lý Lân vẫn tu luyện như cũ không dám quấy rầy, chỉ có thể không ngừng tăng mạnh canh gác bên ngoài sân, phòng ngừa xuất hiện nguy hiểm. Đương nhiên có Tần gia lão tổ tông tọa trấn, bọn đạo chích nào có gan tới cửa.

Ngày hôm sau, hơi thở trong thiên viện dao động càng thêm cuồng bạo, ngay cả Lâm lão là Võ Tông ngũ phẩm cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.

- Tam điện hạ đây chính là muốn đột phá. Hơi thở dao động quá mực mãnh liệt! Chỉ sợ là gia chủ cũng chưa chắc có loại hơi thở này.

Lâm lão vẻ mặt ngưng trong nhìn về phía tiểu viện, ánh mắt tràn đầy tò mò.

- Ônggg!

Cửa thiên viện xuất hiện một già một trẻ. Lão giả đầu đầy tóc đen, tuy rằng mặt đầy nếp nhăn, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác đặc biệt hung mãnh. Còn thiếu nữ bên cạnh thì chỉ mười hai, mười ba tuổi, một thân phục sức cung nữ rất là chói mắt. Dưới thân thiếu nữ còn có một con linh hổ màu đen đang nhìn chằm chằm gia đinh ở cửa viện Tần phủ.

- Ngươi là người nào?

Lâm lão sắc mặt đại biến, lúc này người có gan đến Tần phủ tất nhiên không đơn giản. Hơn nữa hai người một thú kia dường như xuất hiện từ hư không, khiến Lâm lão chấn động không thôi. Xuyên qua không gian, đây chính là cao thủ cấp Võ Hoàng trong truyền thuyết mới có bản lĩnh này.

- Bên trong là Tam hoàng tử Đại Đường, Lý Lân?

Lão giả mở miệng hỏi.

- Tiền bối, bên trong đúng là Tam hoàng tử điện hạ.

Không cảm nhận được sát khí trên người vừa đến, trong lòng Lâm lão nhẹ nhàng thở ra. Đối mặt với một cao thủ cấp Võ Hoàng, Lâm lão có thể nói là kinh sợ. Tuy rằng Tần gia lão tổ tông có thể uy hiếp toàn bộ thế lực Yến Kinh, nhưng dù sao cũng không bước qua một bước kia, làm sao có thể uy hiếp được lão giả thần bí này. Chỉ sợ người như vậy, toàn bộ Yến Kinh cũng chỉ có Đại Đường lão tổ tông mới có khả năng chống lại.

- Nói cho tiểu tử đó, Dao Dao lão phu mang đi, còn có tên linh thú này nữa, tôn nữ của ta thích, lão phu cũng nhất định mang đi!

Lão giả uy mãnh cực kỳ bá đạo nói. Không cần đoán, người sẽ nói những lời như vậy trừ bỏ cái lão già Thiết Hạo Dương kia thì không có ai khác.

- Gia gia, Ám Ảnh là tọa kỵ của Điện hạ, chúng ta sao có thể mang đi, huống chi con còn chưa cùng điện hạ từ biệt, con không đi!

Ngồi trên lưng Ám Ảnh, Dao Cơ rất bất mãn nói.

- Rốngggggg!

Ám Ảnh gầm nhẹ một tiếng, giống như phối hợp với lời Dao Cơ, hướng lão già Thiết Hạo Dương bá đạo, không phân rõ phải trái kháng nghị. Tiểu tử kia xem ra ở trong tay lão gia hỏa Thiết Hạo Dương này chịu không ít khổ, nhìn thần sắc nó tràn đầy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.