Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 5




Tiên Thiên Thuần Dương chân khí có tính chất bình hòa, cộng thêm Lý Lân thân là người xuyên việt, lực tinh thần so với người bình thường vốn mạnh hơn nhiều. Mà chỗ tốt của lực tinh thần mạnh chính là có thể điều khiển chân khí tinh vi hơn. Lý Lân điều khiển chân khí có thể ngưng tụ thành hình dạng của bất kì động vật gì, cũng có thể xem là sống động như thật, nhưng lúc hắn thử ngưng tụ chữ cổ, không ngờ đến chữ cổ cơ bản đầu tiên cũng khó ngưng tụ thành. Điều đồng thời làm cho Lý Lân khiếp sợ, đối với hơn ba trăm chữ cổ này cũng càng phát ra ngưng trọng.

- Những chữ cổ này liên quan đến bí mật của Thiên công bí điển thời Thượng Cổ Đế Triều, tổ tiên lúc trước có để lại cổ huấn, không đến lúc vô cùng bất đắc dĩ, không được nói với người khác, để tránh mang tới họa sát thân. Lão phu không có con nối dõi, Vương gia đến đời của ta cũng có thể xem là huyết mạch đoạn tuyệt, hy vọng điện hạ có thể tiếp tục truyền thừa tâm huyết của mười mấy đời Vương gia.

Vương lão đầu trầm giọng nói.

- Những chữ cổ này quả thật có kì quái, ta sẽ dụng tâm để ghi nhớ. Chỉ khắc họa một phần mười số đó đã có thể luyện chế thành nhuyễn giáp cấp Bán linh khí, nếu khắc lại toàn bộ ba trăm sáu mươi chữ này, vậy hẳn là có thể luyện chế ra vũ khí chiến giáp cấp Linh khí thật sự.

Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói.

- Đâu có dễ vậy, lão phu tiến vào Võ Tông đã hai mươi năm rồi, trong thời gian hai mươi năm này mỗi ngày lão phu đều phải hao phí phần lớn thời gian để luyện tập những chữ cổ này, kết quả cũng chẳng qua chật vật nắm bắt được một phần mười. Với tiến độ này, cho dùng lão phu dùng cả cuộc đời cũng khó có thể nắm bắt toàn bộ những chữ cổ này. Hơn nữa trong quá trình này, lão phu dần dần phát hiện, những chữ cổ càng về sau, thời gian cần hao phí lại càng dài, nếu không có thọ nguyên của cao thủ Tiên Thiên, căn bản không thể hoàn toàn nắm bắt.

Vương lão đầu lắc lắc đầu, có chút buồn bã nói.

- Nếu thật sự là như vậy, e là ba trăm sáu mươi chữ cổ này thật sự có lai lịch lớn. Nếu chúng ta có thể có thể giải được hàm nghĩa của những chữ cổ này, có lẽ có thể rất dễ dàng học được!

Lý Lân nói, trong con ngươi tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử. Nếu thật sự có thể luyện chế vũ khí cấp Linh khí, mặc dù không thể coi đây là phương pháp mưu sinh, nhưng cũng là một loại thủ đoạn chế tạo tài phú. Huống chi trong vũ khí cấp Linh khí, giá bán của linh giáp có tính chất phòng ngự vốn đã cao hơn nhiều so với Linh khí bình thường. Dù sao giới tu luyện vốn là nguy hiểm, có một bộ linh giáp phòng hộ đẳng cấp cao là chuyện mơ ước của mỗi một tu sĩ.

- Điều này cần bản thân điện hạ đi kiểm tra rồi. Nếu thật sự có ngày đó, lão phu hy vọng người có thể ghi chép lại, truyền thừa lại cùng với sổ ghi chép của tổ tiên Vương gia.

Lý Lân gật gật đầu, có thể xem là đồng ý rồi. Nhưng trong lòng hắn cũng không chắc ăn, dù sao mười mấy đời Vương gia, sự truyền thừa mấy trăm năm cũng không tìm được ý nghĩa thật của chữ cổ, Lý Lân hắn thì có thể sao? Nhưng học tập những thứ này cũng không có hại, bản thân sau này cũng sẽ không tùy ý đem những thứ này tặng người, nếu thật sự cần tặng, nếu vậy cũng sẽ lựa chọn người người vừa ý mình.

Trong nháy mắt, thời gian nửa tháng qua đi, thương thế của Ám Ảnh về cơ bản đã phục hồi như cũ, hình thể của nó cũng hoàn toàn duy trì ở chiều dài hơn một trượng. Lúc đầu nó rất không muốn làm tọa kỵ của Lý Lân, nhưng dưới sự mê hoặc từ tinh thịt linh thú và các loại rượu ngon của Lý Lân, nó vẫn là phải cúi cái đầu cao ngạo của nó xuống. Da lông trên người Ám Ảnh cực kỳ dày, mặc dù ngoài thân dày đặc lân giáp, nhưng ngồi ở phía trên lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, điều này làm cho Lý Lân rất là vừa lòng. Về phần có muốn cùng Ám Ảnh ký kết huyết thệ hay không, Lý Lân nghĩ nghĩ rồi vẫn là quyết định buông tha. Ám Ảnh xem hắn là người thân, lại từng cứu mạng của hắn, Lý Lân cũng xem nó là đồng bạn, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện hoàn toàn hạn chế phát triển của nó. Dù sao máu huyết là một trong nhưng thứ căn bản của sinh mệnh, sử dụng nhiều sẽ dễ dàng làm tổn thương đến bản nguyên.

Trong khoảng thời gian này, Sát Sinh Vương ẩn núp tiến vào Hắc Lang hoàng triều rốt cục cũng có hành động, Hắc giáp vệ dưới trướng hắn không ngờ đã vượt qua Khả Đôn thành, đánh tới Hắc Thủy vương thành Yến kinh, từ khi hắn triển lộ binh phong thì thành trấn thôn trang lớn nhỏ dọc đường không một nơi sống sót, trên đường chúng đi tới quả thật là từng bước giết chóc.

Đại bộ đội Lang kỵ binh trú tại Nha Thành sau khi nhận được tin tức này, vô cùng khủng hoảng. Thác Bạt Hàn càng không quan tâm sự phản đối kịch liệt của Đại thái tử Đế Quốc Uy trong Thần Lang hoàng triều, cố chấp điều động hai mươi vạn Lang kỵ binh tinh nhuệ trở về Hắc Lang hoàng triều Yến kinh, đồng thời phái bộ đội Lang kỵ binh tinh nhuệ bao vây Sát Sinh Vương và Hắc giáp vệ của hắn. Hắc Lang hoàng triều vốn thế cục khẩn trương vì sự giết chóc vô nhân tính của Sát Sinh Vương, càng thêm rung chuyển.

Đối mặt với hành động của Sát Sinh Vương, mệnh lệnh mà quân bộ Đại Đường truyền cho quân đoàn Chân Vũ nơi tiền tuyến phương bắc là yên lặng quan sát, chinh chiến giữa Đại Đường và Xích Lang hoàng triều, Ngân Lang hoàng triều sau vài trận giao thủ rốt cục cũng kết thúc ổn định. Song phương đều là tử thương thảm trọng, trong thời gian ngắn vô lực tái chiến. Chiến trường ngàn dặm trước mặt lập tức bình lặng trở lại.

Trong bộ chỉ huy trung ương của Tần Mục, Lý Lân cũng được mời đến, lại dưới chủ ý của Tần Mục, hắn ngồi ở vị trí chủ vị. Điều này rõ ràng biểu lộ thái độ của Tần Mục.

- Tần soái, người chính thức mời bản hoàng tử như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?

Sắc mặt của Lý Lân hơi tái nhợt, tinh thần cũng không tốt lắm. Trong thời gian nửa tháng này, Lý Lân vẫn luôn nghiên cứu ba trăm sáu mươi chữ cổ kia, cả người gần như điên rồ rồi. Mặc dù là như vậy, hắn cũng chẳng qua miễn cưỡng khắc họa được ba chữ đầu, hơn nữa về hình dáng còn có chút khiếm khuyết, không thể lưu loát bằng Vương lão đầu, điều này khiến Lý Lân rất là buồn bực.

- Điện hạ, lần này Yến kinh gửi thư, cùng với mệnh lệnh bộ binh phát tới còn có thư của Bát hoàng tử. Mời người xem qua.

Tần Mục đưa một lá thư cho Lý Lân.

- Bát hoàng tử?

Lý Lân nhướng mày, thần sắc có một chút kinh ngạc. Hơn nửa năm trước hắn còn ở Yến kinh, Ngũ hoàng tử phong tư bất phàm còn đích thân ghé thăm, đem ấu đệ tinh quái Bát hoàng tử phó thác cho hắn. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, bản thân còn lo không nổi, căn bản là vô lực chăm sóc nó, mà nó cũng không hề liên hệ với mình.

- Phải! Từ sau khi Đại Đường trưởng lão viện thành lập, bộ binh cũng đang phát sinh biến hóa rất lớn. Một số các loãi soát mười mấy năm, mấy chục năm phân chia ra mặt, quyền lực của Thượng thư Nghê Sùng Tư vì vậy mà mất đi rất nhiều, thậm chí hội trưởng lão có ý phế bỏ chức vụ Binh Bộ Thượng Thư của hắn. Thượng Thư Nghê Sùng Tư viết thư cho lão phu cũng có ý cầu cứu. Về phần thư của Bát hoàng tử, ta nghĩ hẳn là Bát hoàng tử nhờ Nghê Thượng Thư tiện thể mang đến.

Tần Mục mở miệng nói. Binh Bộ Thượng Thư Nghê Sùng Tư chính là cậu ruột của Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử, là tâm phúc do vua Đường đương đại đích thân đề bạt. Nếu không phải Đại Đường xảy ra biến cách lớn thế này, với tính cách nhớ tình bạn cũ của đương kim bệ hạ, cũng đủ để Nghệ Sùng Tư trở thành nhân vật lớn chạm tay có thể bị bỏng. Đáng tiếc, địa vị của vua Đường bị ảnh hưởng, lúc nào cũng có khả năng thoái vị, Nghê Sùng Tư tự nhiên cũng sẽ theo cùng. Mà Nghê Sùng Tư có thể leo đến vị trí Binh Bộ Thượng Thư, không chỉ bởi vì hắn là cậu em vợ của bệ hạ, bản thân hắn cũng rất có đầu óc, hiểu được lúc này chỉ có leo lên xe ngựa của Tần gia thì mới có thể được an ổn.

- Nghê Thượng Thư bổn hoàng tử từng gặp, nếu Ngũ đệ không đến Thần Ma học viện, hắn tất nhiên sẽ là nhân vật ngoan ngoãn bên người Ngũ hoàng tử. Bây giờ Ngũ hoàng tử rời đi, Bát hoàng tử quá nhỏ tuổi, hắn tất nhiên lựa chọn lại người ủng hộ, mà Tần gia vốn là gia tộc quân phương đệ nhất, thực lực hung hậu, hắn có cách nghĩ này cũng không có gì đáng trách. Tần soái, bản hoàng tử cho rằng nếu Nghê Thượng Thư về phe chúng ta, tất nhiên càng có ích cho với việc bản hoàng tử đoạt ngôi vị thái tử.

Lý Lân trầm tư một lúc rồi nói. Hắn đã hạ quyết tâm cạnh tranh ngôi vị thái tử, tự nhiên muốn bắt đầu mưu sự. Đối với âm mưu quỷ kế, Lý Lân cũng không am hiểu, cũng không có tâm tư đi làm. Mà Tần Mục mặc dù là xuất thân quân lữ, nhưng vài chục năm quan trường chìm nổi, tuyệt đối là nhân vật như cá chạch già, có lão tận tâm tận lưu phụ tá, Lý Lân cũng có vẻ yên tâm. Về phần Tần Mục có phải thật sự chấp nhận đem Tần gia cột vào xe ngựa của hắn hay không, Lý Lân sau khi suy nghĩ rất lâu thì cũng xác định rồi.

Lý Lân đã có thói quen, nếu đã xác định rồi thì sẽ hoàn toàn tín nhiệm. Đây là thói quen được tạo thành từ trên chiến trường ở kiếp trước của hắn, dù sao trên chiến trường có thể tin tưởng chỉ có chiến hữu của ngươi. Giao sau lưng cho chiến hữu của ngươi chính là quy tắc sinh tồn trên chiến trường. Đương nhiên, nếu nếu cách nghĩ này của Lý Lân bị những người tranh quyền đoạt lợi khác biết được, tất nhiên sẽ bị trào phóng là ngây ngô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.