Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 3




Bạch Tố Tố nhăn mày lại, thần sắc có chút phức tạp nói:

- Điểm này ngươi đã nói với điện hạ? Ngài ấy nói gì?

- Tại sao ta phải nói với ngài ấy?

Chu Hân Như phản bác.

- Nhuyễn giáp vừa người chứ?

Bạch Tố Tố hỏi.

Chu Hân Như đỏ mặt, thoáng chút do dự, nhưng vẫn gật đầu.

- Tâm ý của điện hạ ngươi còn không hiểu sao? Có thể ngươi chưa từng để ý, nhưng điện hạ e là đã vật sở hữu của ngài ấy rồi.

- Hiểu thì thế nào, không hiểu thì thế nào, hai người bọn ta là không thể, ngài vạch trần làm gì. Điều này tướng quân có thể yên tâm, ta sẽ không tranh đoạt ngài ấy với ngài.

Chu Hân Như cười nói.

Bạch Tố Tố gượng cười lắc đầu nói:

- Ta hiện tại lại muốn ngươi tranh đoạt cùng ta! Cho dù ngươi có muốn, sợ rằng ta cũng vô lực. Bởi vì ta đã thua rồi.

- Thua rồi? Sao lại thế? Lý Lân có nữ nhân khác rồi?

Chu Hân Như nhíu mày, trên khuôn mặt đẹp thoáng qua chút thần sắc không ngờ. Mặc dù vẫn luôn khẳng định mình và Lý Lân không có quan hệ mập mờ, nhưng nghe được Lý lân di tình, Chu Hân Như không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa giận.

- Điện hạ tất nhiên không phải là người như vậy, nói chính xác hơn là điện hạ đã có hôn ước! Hơn nữa là bệ hạ đích thân tứ hôn!

Nếu là nữ nhân bình thường, Bạch Tố Tố bây giờ cũng có ý tranh giành, nhưng thân phận đại tiểu thư Tần gia khiến nàng đến dũng khí tranh chấp cũng không có.

- Là tiểu thư nhà nào lại có thể khiến Bạch nương tử anh tư táp sảng trở nên nhụt chí đến như vậy?

Chu Hân Như cảm nhận được vẻ buồn bã của Bạch Tố Tố. Bạch Tố Tố có thể đảm nhiệm trọng trách chủ soái của Vệ Quốc quân, đã chứng minh tâm tư nàng kiên nghị. Theo như Chu Hân Như hiểu, nàng sẽ không nhanh chóng cúi đầu trước hiện thực thế này.

- Cháu gái duy nhất của Tần soái, Tuyết Linh quận chúa do đích thân bệ bạ sắc phong, Tần Tuyết Linh. Ngươi nói thiên chi kiêu nữ thế này thì làm sao ta tranh chấp được? Nói đến cùng Đại Đường vẫn nói đến môn hộ, ta chỉ có chút thành tựu kia thì khó có thể phù hợp thế tục truyền thống được truyền thừa vô số năm của Đại Đường.

Bạch Tố Tố buồn bã nói. Thần sắc trên mặt có chút phẫn uất, cũng có một chút sợ hãi.

- Tần Tuyết Linh? Sao có thể là nàng ta?

Sắc mặt Chu Hân Như cũng có chút nghiêm trọng.

- Ngươi biết nàng ta?

- Chưa từng gặp qua, nhưng đã nghe nói qua! Tần Tuyết Linh là cháu gái duy nhất của Tần soái, cũng là đích hệ huyết mạch đương đại duy nhất của Tần gia. Cha của nàng ta chính là Tần Định Quốc Nguyên soái để lại tiếng tăm cái thế nơi Phí Thành này mười lăm năm trước. Ngoại trừ những điều này, Tần Tuyết Linh còn là một trong tứ đại mỹ nhân của Yến kinh, ở Đại Đường hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu nữ. Nhưng theo như ta biết đã đến Thần Ma học viện cũng nửa năm rồi, sao có thể đính hôn cùng điện hạ?

Chu Hân Như khó hiểu nói.

- Bệ hạ tứ hôn, ai có thể phản đối. Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, e là điện hạ cũng khó mà phản đối.

Bạch Tố Tố thấp giọng nói.

- Ngài cũng không cần buồn bã thế này, điện hạ tuy là có chút lang thang, nhưng lại là một nam nhân có chân tình. Chỉ cần ngài ấy nhận ngài rồi, tự nhiên không dễ dàng bỏ cuộc. Tướng quân không nên gây cho mình áp lực, dù sao điện hạ cũng Tuyết Linh quận chúa chỉ là đính hôn, tương lai thế nào ai có thể nói rõ ràng. Ta nghe nói đi Thần Ma Học Viện trở về ít nhất cần thời gian ba năm. Mà thời gian ba năm này đã đủ để ngài lưu lại nhiều địa vị hơn trong lòng điện hạ. Nếu ngài có thể vì điện hạn sinh hạ nhất nam bán nữ, cho dù Tần Tuyết Linh là chính thất cũng khó có thể gây ra uy hiếp quá lớn đối với ngài.

Chu Hân Như nghĩ nghĩ rồi nói.

- Không! Ta không muốn giống nữ nhân bình thường dựa vào con để giữ vững vị trí. Điện hạ cũng chưa chắc thích nữ nhân yếu đuối thế này. Ta có mục tiêu của ta, sẽ có một ngày ta dung công trận của mình để chứng minh bản thân.

Bạch Tố Tố lắc lắc đầu, nữ nhân tích cách quật cường kiên nghị này rất có tôn nghiêm. Nếu cuối cùng Lý Lân bỏ rơi nàng, nàng cũng sẽ không thương xuân bi thu, mà là càng thêm cố gắng tiến lên. Quật cường tận trong xương cốt khiến nàng không muốn cúi đầu trước vận mệnh.

Chu Hân Như chăm chú nhìn nàng, giống như quen biết nàng lại từ đầu. Một lúc lâu, trên mặt lộ ra ý cười khâm phục.

- Ta tin, ngài tuy là không phải chủ công ta lựa chọn, nhưng trước khi điện hạ thật sự lên ngôi, ta sẽ cố gắng hết sức phụ tá cho ngài.

- Cám ơn! Biết ngươi là thân nữ nhi rồi, ta càng có động lực. Hãy để hai tỷ muội ta cùng nhau cố gắng, tạo ra một đội tinh nhuệ chân chính của Đại Đường.

Bạch Tố Tố đứng dậy nắm lấy tay Chu Hân Như nói.

- Được! Để chúng ta nỗ lực cho đám xú nam nhân kia xem.

Chu Hân Như cười, rạng rỡ như trăm hoa đua thắm khoe hồng.

Từ sau khi Vệ Quốc quân phá vây Nha thành, giằng co biên quan giữa Đại Đường và Hắc Lang hoàng triều lập tức yên tĩnh hẳn. Nhưng giằng co biên quan giữa Đại Đường và Xích Lang Hoàng Triều, Ngân Lang hoàng triều lại bùng nổ đại hội chiến quy mô lớn. Mỗi ngày đều có quân tình khẩn cấp từ phương tây truyền đến, hơn nữa Tần Mục cũng mỗi ngày triệu tập các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội đến nghiên cứu quân tình, mặc dù bộ thống soái của Chân Vũ Quan và hai nơi không có quan hệ lệ thuộc, nhưng tình hình chiến đấu của bộ thống soái hai nơi này khiến cho bầu không khí của Chân Vũ Quan cũng khẩn trương hẳn lên.

Mà Lý Lân sau ba ngày nghỉ ngơi điều chỉnh, rốt cuộc cũng khiến bản thân trở về trạng thái tốt nhất. Mà lực khôi phục của Ám Ảnh càng đáng kinh người. Vết thương kinh khủng trên người nó đã hoàn toàn đóng vảy, chỉ cần không vận động kịch liệt thì không thành vấn đề. Hơn nữa điều khiến Lý Lân kinh ngạc là trải qua trận chiến này, hình thể của Ám Ảnh thu nhỏ đi một vòng lớn, thân hình khổng lồ dài hơn hai trượng trước đó đã rút còn hơn một trượng, hình thể không khác long mã nhiều, điều này cũng làm nó không còn quá nổi bật, Lý Lân tự nhiên vui lòng mang theo nó. Hơn nữa sau lần trọng thương này, hình thể của Ám Ảnh dường như đã phát sinh biến hóa khó hiểu gì đó, mấy ngày này tinh thần nó có chút uể oải, rất nhiều khi đều ngủ khò khò, nếu không phải Lý Lân cảm thấy sinh cơ bừng bừng kia trong cơ thể hắn, e rằng sớm đã lo lắng nó xảy ra vấn đề gì rồi.

Tiểu viện của Vương lão đầu sớm đã tu sửa xong, bố trí về cơ bản giống như trước đó, chỉ là trong nhà lão chỉ còn lại một máy dệt, đỉnh đồng khổng lồ kia đã bị bể nát. Lúc Lý Lân nhìn thấy lão, lão đang dùng máy dệt cũ kĩ kia dệt bện nhuyễn giáp. Gương mặt già của lão tuy là khô khốc, nhưng đôi tay lại rất dễ nhìn, cũng rất linh hoạt. Đám tơ nhện hỗn độn trong tay lão biến thành biến thành các sợi quang hoa, sau đó thông qua chiếc máy dệt cũ kia trở thành nhuyễn giáp chỉ sợi ngay ngắn. Mặc dù những nhuyễn giáp này không hề có linh tính, nhưng để ứng phó với chiến tranh thế tục thì căn bản cũng không thành vấn đề.

- Vương sư phụ, ta đến rồi!

Lý Lân tươi cười mở miệng nói.

- Điện hạ, đỉnh đồng đã vỡ, lão phu cũng không nói năng dài dòng. Huống chi trước đó người giúp đỡ lão phu luyện chế nhuyễn giáp, các thứ cơ bản đã hiểu, nây giờ ta sẽ truyền cho người bí thuật cao nhất của Vương gia ta, hy vọng sau này người có thể giúp lão phu tìm ra một truyền nhân, đừng để môn thủ nghệ này thất truyền.

Vương lão đầu nói nhưng vẫn không ngừng tay.

- Điều này ta có thể hứa với ông!

Lý Lân khẳng định gật đầu.

Vương lão đầu đưa mắt nhìn Lý Lân, cảm nhận được vẻ chân thành trong mắt hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, từ trong lòng lấy ra một quyển sách buộc chỉ.

- Trước đó người đã thấy lão phu luyện chế nhuyễn giáp, những chữ cổ và trận pháp đó đều đến từ quyển sách này. Căn cứ theo lời ghi lại của tổ tiên, tổ tiên từng may mắn nhìn thấy Thiên công bí điển, tiếc rằng lại không có duyên nghiên cứu đến cùng. Sau đó nhờ duyên mà xem qua vài lần, ghi lại những điều này. Đáng tiếc, trong đó đến một lưu trình luyện khí hoàn chỉnh cũng không có. Sau đó tổ tiên mượn kỹ thuật dệt nhuyễn giáp của thế tục, kết hợp với tàn văn ghi nhớ được từ Thiên công bí điển, lưu lại thủ nghệ luyện chế nhuyễn giáp này. Tiếc là Vương gia ta tuyền thừa nhiều đời, lại không người nào đạt đến Tiên Thiên, rốt cuộc cũng không thể phát huy phương pháp luyện khí mà tổ tông lưu lại.

Vương lão đầu vẻ mặt tiếc nuối nói. Huyết mạch Vương gia vốn là hi bạc, đến đời Vương lão đầu chỉ có một mình lão. Vương lão đầu lúc còn trẻ võ đạo thiên phú cũng không tệ, mấy người già của Vương gia cho rằng lão là hy vọng của Vương gia, mà bản thân lão gần như dùng cả đời tu luyện võ đạo, học tập dệt may. Đợi đến tóc bạc mọc ra, lại phát hiện bản thân đến huyết mạch gia tộc cũng không có để lại. Nếu không thì lão tuyệt đối sẽ không đem bí điển của gia tộc để lại cho Lý Lân. Từ sau khi Thượng Cổ Đế triều mất, thế gia tông phái nổi dậy, định kiến môn hộ ảnh hưởng đến mọi phương diện của Thương Long đại lục. Hoàng triều thế tục cũng giống như vậy, truyền thừa không chỉ là truyền kỹ nghệ, mà còn là truyền thừa huyết mạch.

Lý Lân gật gật đầu, lúc này có nói mạnh miệng gì nữa cũng không có ý nghĩa gì. Hắn đã ghi nhớ chuyện này trong lòng, nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định sẽ hoàn thành lời hứa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.