Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 2




- Rất vừa! Tên khốn chết tiệt còn nói không nhìn thấy!

Cảm nhận được sự thoải mái trước ngực mà trước nay chưa có, Chu Thắng Nam đỏ mặt đến mức có thể chảy ra nước. Bộ nhuyễn giáp này của Chu Thắng Nam có cấm chế đặc thù, mặc vào có thể che giấu được bộ ngực đầy đặn, thế này giúp nàng không cần dung khăn trắng buộc cũng có thể che giấu dáng người. Chỉ là Lý Lân càng săn sóc, càng khiến Chu Thắng Nam cảm thấy ngượng ngùng. Cuối cùng loại ngượng ngùng này biến thành xuất hổ, Chu Thắng Nam chỉ có thể hung hăng mắng Lý Lân để trút giận.

Tâm tư của hai nữ nhân Lý Lân tất nhiên khó đoán được, hắn sở dĩ vội vã đưa đi, chỉ hy vọng hai bộ nhuyễn giáp này có thể giúp hai nữ có thêm phần bảo đảm trên chiến trường. Dù sao thì thế cục nơi biên quan cũng khiến hắn cảm thấy sầu lo. Những cao thủ Tiên Thiên trú đóng ở Thành Nam Chân Vũ Quan không phải tiến đến để làm vật trang trí. Nếu Đại Đường từ chiến tranh với Tam Đại Lang Quốc chính thức chuyển biến thành giao chiến với Thần Lang Hoàng Triều. Vậy chuyện cao thủ Tiên Thiên tham chiến chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó quân đội của thế tục chỉ có thể là vật hy sinh. Lý Lân thực lực tuy là có bước tiến lớn, nhưng lại không nắm chắc có thể giúp được gì trong trận chinh chiến này, nếu thế cục thật sự nguy hiểm, hắn chỉ sợ đến năng lực bảo vệ nữ nhân của mình cũng không làm được.

Bạch Tố Tố dù sao cũng là nhất quân chủ suất, sự quan tâm của Lý Lân khiến nàng ấm lòng, nhưng nàng không thể nào đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế. Nàng đã không còn là tiểu nữ nhân, trên người nàng gánh vác sinh tử tồn vong của mấy chục vạn đại quân.

- Uất Trì Hổ, ngươi dẫn theo vài người đến Chân Vũ Quan nghe lệnh của điện hạ, điện hạ có mệnh lệnh gì lập tức đến báo!

Bạch Tố Tố truyền Uất Trì Hổ đến, cho hắn tiến đến Chân Vũ Quan. Dù sao Lý Lân một mình nơi đó, bên người cũng không có ai là người của mình.

- Rõ, tướng quân! Chỉ là có một việc mạt tướng không biết có nên nói hay không?

Uất Trì Hổ có chút muốn nói lại thôi.

- Nói đi! Là chuyện gì?

Bạch Tố Tố thần sắc bình tĩnh hỏi.

- Rõ! Lúc mạt tướng tiễn đặc sứ Chân Vũ Quan, nghe ông ta nói Tam điện hạ và cháu gái của Tần soái là Tuyết Linh quận chúa đã đính hôn rồi, là bệ hạ đích thân tứ hôn! Sở dĩ Vệ Quốc quân bình an vô sự cũng là nhờ nhận được sự chiếu cố của Tần soái.

Uất Trì Hổ thấp giọng nói.

Bạch Tố Tố biến sắc, mày nhíu lại, cuối cùng, Bạch Tố Tố buồn bã thở dài một hơi.

- Ngươi đi đi! Chuyện này bản tướng quân biết rồi!

Vẻ cô đơn trên mặt Bạch Tố Tố tất nhiên Uất Trì Hổ có thể nhận ra. Hắn vô cùng cung kính cúi người thi lễ, sau đó cẩn thận lui ra ngoài.

Trong quân trướng của Chu Thắng Nam, Bạch Tố Tố lẳng lặng ngồi trước mặt nàng. Từ lúc đi vào đến bây giờ đã gần nửa canh giờ rồi. Bạch Tố Tố một câu cũng không nói. Chỉ là thỉnh thoảng giương mắt nhìn, ánh mắt của nàng khiến Chu Thắng Nam có chút hốt hoảng.

- Tướng quân, hôm nay sao lại có hứng trí đến tìm ta uống trà?

Chu Thắng Nam có chút chịu không nổi bầu không khí này, lên tiếng đánh tan yên tĩnh trước.

- Ta vốn không hiểu trà, uống trà cũng là chịu ảnh hưởng của ngươi, bây giờ cũng dần dần có chút không bỏ được rồi.

Bạch Tố Tố thần sắc bình tĩnh trở lại, trên khóe miệng thậm chí còn treo một nụ cười.

- Trà là thứ tốt, tiếc là linh trà tồn trữ trước đây của ta đã hết, đây chỉ là lá trà bình thường. Bằng không là có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi hưởng thụ một chút.

Chu Thắng Nam hơi cười ngượng nói. Bạch Tố Tố có thể xem là một tay nàng bồi dưỡng. Nhưng đến lúc này, Chu Thắng Nam mới lĩnh giáo được sự lợi hại của nàng.

- Nơi này dù sao cũng là quân doanh, nữ nhân chúng ta vốn đã ở khó khăn, vẫn là cẩn thận chút tốt hơn.

Bạch Tố Tố nâng chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.

- Tướng quân, lời này của ngài có ý gì? Nếu có chuyện gì thì xin cứ nói thẳng.

Chung Thắng Nam có chút đứng ngồi không yên.

- Đến bây giờ ngươi vẫn muốn giấu ta sao?

Bạch Tố Tố đặt chén trà xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn về hướng Chu Thắng Nam.

- Xem ra tướng quân hiểu lầm rồi. Nhuyễn giáp điện hạ tặng ta nhất định là nhầm lẫn chỗ nào rồi. Ngài xem ta là thân nam nhi thật!

Chu Thắng Nam mở miệng giải thích.

Bạch Tố Tố lắc đầu nói:

- Quân sư trí kế vô song, hẳn đã biết giác quan thứ sáu lợi hại nhất của nữ nhân. Ta cũng là nữ nhân, ta cũng tin vào cảm giác của ta. Ngươi… không phải nam nhân!

Bạch Tố Tố thần sắc càng thêm bình tĩnh. Chính phần bình tĩnh này của nàng khiến Chu Thắng Nam thế nào cũng khó bình tĩnh trở lại.

- Tướng quân nói đùa rồi. Ta sao có thể không phải nam nhân chứ! Cho dù bộ dạng ta có thanh tú, nhưng cũng là thân nam nhi thật sự!

Chu Thắng Nam bất mãn nói.

- Điện hạ không thích nam nhân!

Bạch Tố Tố gằn từng chữ nói. Lời này tuy rằng nghe như không liên quan, nhưng trên mặt Chu Thắng Nam trong nháy mắt lại tràn ngập vẻ cười khổ.

- Nhưng dựa vào điểm này đã liền kết luận ta không phải nam nhân thì cũng quá võ đoán rồi!

- Võ đoán sao? Ngươi quá xem thường ánh mắt của một nữ nhân. Điện hạ là người yêu của ta, ta thế nào cũng hiểu ngài ấy hơn ngươi. Ta sớm đã phát hiện cái bất thường giữa hai người, nhưng vẫn luôn chưa lý giải rõ ràng được. Đặc biệt là lần trở về này của điện hạ, quan hệ giữa hai người càng thêm vi diệu, cộng thêm bộ nhuyễn giáp kiểu nữ màu vàng nhạt kia, quân sư, ngươi cảm thấy tiếp tục che giấu vẫn còn ý nghĩa sao?

Bất kể Chu Thắng Nam nói gì, Bạch Tố Tố đã khẳng định Chu Thắng Nam là thân nữ nhi rồi.

Chu Thắng Nam cười gượng không nói, Bạch Tố Tố đột nhiên làm khó dễ khiến nàng nhất thời không biết đáp lại thế nào. Huống chi trong lòng nàng còn có may mắn, cho rằng Bạch Tố Tố chỉ là đoán mà thôi. Chỉ cần không có căn cứ chính xác, nàng vẫn không định thừa nhận.

- Điện hạ đã có được thân thể ngươi rồi sao?

Bạch Tố Tố trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên mở miệng hỏi.

- Không có… cái gì?

Chu Thắng Nam ngạc nhiên, không nghĩ tới Bạch Tố Tố đột nhiên hỏi như vậy, nàng không cẩn thận đã tiết lộ.

- Để lộ tướng mạo vốn có của ngươi đi! Ta có chút vấn đề muốn trò chuyện cùng con người thật sự của ngươi.

Trên mặt Bạch Tố Tố lộ ra thần sắc quả nhiên như thế. Sau đó vẻ mặt chậm rãi khôi phục bình thản. Dường như biết Chu Thắng Nam là thân nữ nhi cũng không có gì đáng kinh ngạc.

- Vẫn là thế này nói đi! Ta đã thích ứng với nhân vật Chu Thắng Nam này rồi.

Lời này của Chu Thắng Nam vừa nói ra cũng tương đương với việc thừa nhận mình là thân nữ nhi.

- Không!

Bạch Tố Tố lắc đầu, thần sắc rất kiên định nói:

- Ta có chuyện muốn nói với Chu Thắng Nam thân nữ nhi, mà không phải muốn nói với quân sư ngươi!

- Thế có khác nhau sao?

Chu Thắng Nam nhíu mày, khó hiểu nói.

- Rất khác biệt, nam nhân Chu Thắng Nam là quân sư của Vệ Quốc quân, là trợ thủ quan trọng nhất của ta và điện hạ. Mà một con người khác của ngươi thì là một nữ nhân, là một nữ nhân có cùng mục tiêu với ta.

Bạch Tố Tố thần sắc nghiêm túc nói.

- Không, không! Ngài hiểu lầm rồi, ta và Tam điện hạ không có gì.

Chu Thắng Nam vội vàng giải thích nói.

Bạch Tố Tố chỉ lắc đầu không nói gì, nhưng thần sắc trên mặt lại rất kiên định.

Chu Thắng Nam thoáng chần chừ một lúc, tháo đai lưng cấp linh khí bên hông xuống, lộ ra thân nữ nhi xinh đẹp động long người.

Trên mặt Bạch Tố Tố thoáng qua một tia sợ hãi. Nàng quả thật đoán đúng Chu Thắng Nam là thân nữ nhi, nhưng nàng chỉ cho rằng Chu Thắng Nam nữ giả nam trang, cho dù khôi phục thân nữ nhi thì độ xinh đẹp cũng có hạn. Nàng không nghĩ tới bộ dạng Chu Thắng Nam lại xinh đẹp thế này. Nam trang trên người nàng không chỉ không ảnh hưởng đến dung mạo nàng, ngược lại còn khiến nàng tăng thêm phần khí chất dịu dàng.

- Đẹp quá!

Bạch Tố Tố nhịn không được khen.

- Tướng quân đừng nói đùa. Tướng quân chỉ là không thích trưng diện, nếu quả thật nói về dung mạo, ta tuy có tự tin, nhưng cũng chưa chắc thắng được tướng quân.

Chu Thắng Nam cười khổ nói. Bị một nữ nhân khen ngợi như vậy khiến nàng không được tự nhiên.

- Ta và ngươi phong cách không giống nhau, nếu ta là nam nhân sợ rằng cũng thích ngươi rồi!

Bạch Tố Tố trên người anh khí rất mạnh, mà trên người Chu Thắng Nam lại là phong độ của người trí thức, đó là khí chất sinh ra từ trí tuệ.

- Ta tên thật là Chu Hân Như, tướng quân gọi ta Hân Như là được!

Dù sao cũng đã bị người ta biết, Chu Hân Như cũng không che giấu nữa.

- Cũng tốt, ta liền đi thẳng vào vấn đề, ta lần này ngoài việc muốn biết tình huống thật sự của ngươi, còn muốn trò chuyện một chút về nam nhân chung của chúng ta.

Bạch Tố Tố chưa nói xong đã bị Chu Hân Như ngắt lời.

- Tướng quân hiểu lầm rồi, ta và điện hạ thật sự không có gì, ta không phải là nữ nhân của Lý Lân, ta cũng không phải là người yêu của ngài ấy.

- Không phải?

Bạch Tố Tố ngạc nhiên. Mặc dù Chu Thắng Nam đã phản bác trước đó, nàng cũng không tin. Dù sao cùng một Chu Thắng Nam thân nam nhi thảo luận chuyện thích hay không thích nam nhân quả thật là không tự nhiên! Nhưng bây giờ thì khác rồi, Chu Thắng Nam thân nữ nhi kiên định phủ nhận, nàng không thể không xem xét lại lần nữa thái độ chân thực của Chu Hân Như.

- Tuyệt đối không phải! Hơn nữa ta và Lý Lân cũng không thể! Nói thế này đi! Hôn nhân của ta không phải là ta có thể làm chủ. Nếu ta và Lý Lân thật sự nảy sinh gì đó, điều đó chỉ hại ngài ấy mà thôi!

Chu Hân Như vô cùng khẳng định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.