Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 4




Hữu Xu khẩn trương ứa mồ hôi, đầu tiên là cậu ngồi nghiêng ở bên cạnh thanh niên, chậm rãi nghiêng đầu, bỗng cảm thấy cái tư thế này khó có thể giữ cân bằng, đổi thành nằm úp sấp trên gối đầu.

Miệng cong cong, còn thiếu mấy tấc nữa là có thể để sát vào, nhưng tiến lên trước thì sẽ áp lên bả vai thanh niên, rơi vào đường cùng cậu đổi vị trí một lần, biến thành chống ở hai bên má đối phương.

“Chủ tử, chủ tử?” Cậu không dám nhúc nhích, thăm dò gọi hai tiếng.

Gương mặt Cơ Trường Dạ say ngủ điềm đạm, kì thực hai tay giấu ở trong chăn đã nắm thành đấm. Hữu Xu gây sức ép đến gây sức ép đi, hắn cũng sốt ruột thay đối phương. Hắn chưa từng nghe qua điển cố “Hai chiếc giày*”, nếu không nhất định sẽ tràn đầy đồng cảm. Muốn hôn liền hôn, kêu kêu cái gì, đánh thức người ta thì xem ngươi làm thế nào.

*Điển cố “hai chiếc giày”: chuyện xưa kể có một người trẻ tuổi mướn căn phòng trên lầu hai của một chủ phòng là một người già tim không tốt, thường xuyên mất ngủ. Mỗi đêm người trẻ tuổi cởi giày ném xuống đất vang lên tiếng đông đông khiến chủ phòng tỉnh dậy. Có một ngày lúc định ném giày, nhớ tới mấy ngày trước bị chủ phòng kháng nghị, nên nhẹ nhàng đặt giày xuống. Đêm đó chủ phòng đợi tiếng giày rơi xuống đất, một đêm không ngủ. Điển cố hình dung tâm tình chờ đợi một loại kết quả.

Hữu Xu đợi một lúc lâu, thấy thanh niên vẫn hô hấp trầm ổn như cũ, hai mắt nhắm nghiền, lúc này mới mím môi chậm rãi cúi đầu, còn không quên nỉ non giải thích, “Chủ tử xin lỗi, để ta hút một hơi, chỉ một hơi thôi.”

Cơ Trường Dạ không tự chủ được mở kẽ răng ra. Đứa nhỏ vẫn giống như lần thứ nhất, không có kỹ xảo gì, giống như con chó nhỏ nhẹ nhàng liếm liếm hút hút, đem nước bọt trong miệng mình sụt sụt hút qua, hút chốc lát tạm dừng chốc lát, hút một chốc lại tạm dừng một chốc, tựa như không dứt.

Nhưng mà cách hôn vụng về như thế này, lại khiến Cơ Trường Dạ thiếu chút nữa không cầm giữ được. Không biết khi nào, hắn lại đem đầu lưỡi của mình dò xét ra ngoài.

Khi Hữu Xu cúi đầu hút một lần nữa, lại đụng tới một vật trơn trượt mềm mại, nhất thời sợ tới mức “hừ hừ” một tiếng. Cậu lập tức thối lui vài thước, sờ sờ miệng mình, lại nhìn nhìn thanh niên vẫn ngủ “say như chết”, hai má giống như bị hỏa thiêu mà nóng lên.

Tiếng hít thở nặng nhọc của thiếu niên quanh quẩn trong màn trướng, che giấu nhịp tim đập như trống nổi của thanh niên. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cũng thiếu chút nữa bị cảm giác điện giật này dọa tới mức mở to mắt. Sao lại như thế? Sao lại muốn vươn đầu lưỡi ra quấn quýt lấy đầu lưỡi thiếu niên? Sao lại muốn kéo cậu vào trong ngực, đặt ở dưới thân? Sao lại muốn ấn giữ gáy cậu, khiến đôi môi mềm mại mà lại ngọt ngào đó vĩnh viễn không rời đi? Đến tột cùng thì mình suy nghĩ cái gì vậy?

Mấy năm nhẫn nhục chịu đựng khiến Cơ Trường Dạ nuôi ra công lực “Thái sơn sập xuống mà mặt không đổi sắc”. Giờ này phút này, lòng hắn đã tự hỗn loạn, lại còn không quên giữ vẻ mặt đang ngủ.

Hữu Xu lại vô cùng thất thố, lúc này không chỉ hai má ửng đỏ, ngay cả đỉnh đầu cũng sắp bốc hơi nước. Cậu run run rẩy rẩy mà vươn tay, thăm dò hơi thở của thanh niên, rồi lại ý thức được cái gì đó, vội vàng thu tay về vỗ nhè nhẹ hai cái, biểu tình ảo não.

Cậu từng chút từng chút dịch qua, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt chủ tử, chỉ thấy mày hắn giãn ra, hai mắt nhắm nghiền, nghiễm nhiên ngủ thực sâu.

“Hô…” Hữu Xu thở dài một hơi, mặt than ngồi trên gối đầu, vừa xoa xoa trái tim đang nhảy lên dồn dập. Vốn tưởng rằng hút long khí rất đơn giản, không nghĩ tới đúng là một kỹ năng sống. Lần trước cậu căn bản không dám chạm đến đầu lưỡi chủ tử, lúc này xem ra là đắc ý vênh váo, lại thiếu chút nữa hút luôn vào miệng mình chung với nước bọt, tuy rằng chỉ khẽ liếm một chút, nhưng xúc cảm trơn mềm này thật sự cổ quái cực kỳ.

“Sao ăn vào giống như bánh cuốn vậy?” Sau khi cảm xúc khẩn trương chậm rãi biến mất, cậu nhịn không được phát ra một câu cảm thán.

Cơ Trường Dạ cũng đang khẩn trương không thôi nghe thấy những lời này nhất thời im lặng, rồi lại thiếu chút nữa bật cười. Quả nhiên là cái đồ tham ăn, loại thời điểm này cũng có thể liên tưởng đến đồ ăn. Bánh cuốn, mệt cho cậu nghĩ ra!

Hữu Xu chậc chậc lưỡi, hồi vị một lát, lúc này mới chui vào ổ chăn nằm xuống, gần như đầu vừa dính gối liền ngủ như chết.

Nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn mà lại vững vàng của thiếu niên, lúc này Cơ Trường Dạ mới mở hai mắt, nghiêng người ngóng nhìn. Hắn biết cảm xúc vừa rồi của mình thực không thích hợp. Trên thực tế, hắn bị kinh hách càng nhiều hơn so với Hữu Xu. Hắn không rõ mình mở kẽ răng ra khi nào, cũng không quá rõ ràng mình lộ ra đầu lưỡi từ bao giờ, người làm ra những phản ứng đó, giống như là một Cơ Trường Dạ khác. Nhưng không thể phủ nhận chính là, nội tâm của hắn cũng không bài xích Hữu Xu thân cận giống như lý trí của hắn. Hoàn toàn tương phản, đối với việc này hắn là khát vọng, hơn nữa trong một khoảnh khắc nào đó, loại khát vọng này lại vượt qua sự khống chế của hắn.

Kiểu người Cơ Trường Dạ hướng tới là người có dục vọng khống chế vô cùng mãnh liệt, nhất là đối với chính mình. Hắn không cho phép mình xử trí theo cảm tính, cũng không cho phép mình triển lộ ra cảm xúc dư thừa, lại càng không cho phép mình thần hồn điên đảo vì một người. Chẳng sợ hiện tại, hắn còn chưa biết loại trạng thái này tên là “thần hồn điên đảo”.

Trong lúc trằn trọc, ánh trăng ngoài cửa sổ đã bị sương mù ban mai thay thế, lúc này hắn mới đeo cặp mắt xanh đen rời giường.

Hữu Xu là bị mùi thang bao xông tỉnh. Cậu dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, rửa mặt, súc miệng, sau đó chạy đến gian ngoài.

“Chạy chậm một chút, không thiếu phần ngươi.” Cơ Trường Dạ kéo ghế dựa bên cạnh mình ra, bộ dạng nói nói cười cười tựa như tối hôm qua chưa từng phát sinh chuyện gì.

Sau khi Hữu Xu ngồi vào chỗ của mình liền gắp một cái thang bao, đưa đến bên môi cắn một ngụm nhỏ, sụt sụt mà hút nước canh thơm lừng nồng đậm bên trong. Đôi môi cậu cong lên, đầu lưỡi nhẹ quét, hai mắt thả ra tia sáng sung sướng, như là đang hưởng thụ quỳnh tương ngọc dịch.

Bộ dạng này, lập tức khiến Cơ Trường Dạ nhìn mà hai mắt choáng váng. Khi Hữu Xu hôn trộm hắn, hắn đều là hai mắt nhắm nghiền, chỗ nào biết được đối phương có biểu tình gì, động tác gì. Nhưng hiện tại, hắn lại biết, hóa ra là như vậy, trầm mê như thế, dụ người như thế, khiến nỗi lòng hắn khó bằng phẳng như thế.

Hắn vạn phần chật vật bỏ tầm mắt qua một bên, thoáng điều chỉnh hô hấp dồn dập cùng với nhịp tim đập sau đó mới từ từ mở miệng, “Hữu Xu, ngươi có từng tính toán cho tương lai của mình không?”

Hữu Xu uống sạch nước canh, đem bánh bao đã khô quắt một mạch nhét vào miệng, hàm hồ nói, “Từng nghĩ tới.”

“Muốn làm gì?” Cơ Trường Dạ hướng dẫn từng bước.

“Mặc kệ cái gì, cứ đi theo chủ tử.” Hữu Xu nuốt đồ ăn xuống, bưng bát lên từng ngụm ăn canh.

Cơ Trường Dạ im lặng, trong lòng đột nhiên vui sướng đột nhiên sầu lo, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhưng hắn không thể để cho Hữu Xu tiếp tục trầm mê, như vậy đối với cậu, đối với chính mình, đều không có bất luận chỗ tốt nào, vì thế tiếp tục nói, “Ngươi không thể cả đời đều đi theo ta, ngươi vừa không phải nô bộc của ta, vừa không phải thuộc hạ của ta. Ngươi là một người độc lập, hẳn là có được cuộc sống của chính mình. Tương lai ngươi phải cưới vợ, sinh con, thành gia lập nghiệp…”

Hữu Xu ừm ừm ừ ừ đáp ứng, sau đó gắp một cái bánh bao lên lần nữa, dùng răng cửa thật cẩn thận cắn lớp da ra, đầu tiên là lộ đầu lưỡi hồng hồng ra thử nhiệt độ nước canh, cảm thấy không nóng mới cong môi, chậm rãi hút.

Động tác này, có gì khác biệt với hôn môi mình? Ký ức đã tận lực quên đi mãnh liệt tràn đến, khiến bên tai Cơ Trường Dạ nóng bỏng, bụng dưới trướng lên. Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên, hai mắt thế mà lại nổi lên tơ máu, phá lệ nghiêm khắc trách mắng, “Hữu Xu, ta đang nói với ngươi, bỏ bánh bao xuống, nghe đàng hoàng.”

Hữu Xu hoảng sợ, hai mắt vốn dĩ vừa to vừa sáng ngời mở tròn trìa trịa.

Bộ dạng vô tội đến cực điểm này lập tức khiến Cơ Trường Dạ mềm lòng. Hắn kiềm chế phiền muộn tràn đầy trong lòng, ôn nhu nói, “Hữu Xu, tuổi mụ của ngươi đã mười sáu, nên tự lập môn hộ.”

Lúc này Hữu Xu mới hiểu rõ, chủ tử là đang đuổi mình đi. Khẩu vị của cậu hoàn toàn biến mất, lúng ta lúng túng nói, “Chính là, A Đại và A Nhị đã hai bảy hai tám, không phải cũng không tự lập môn hộ sao?”

“Bọn họ là thuộc hạ của ta, tự lập môn hộ tương đương với phản chủ.” Cơ Trường Dạ vừa tức giận vừa buồn cười, không đợi thiếu niên phản bác, tiếp tục nói, “Ngươi không giống bọn họ, ta không cần ngươi làm thế nào cho ta, chỉ muốn ngươi khỏe mạnh, bình an mà sống. Ở trong lòng ta, ngươi tương đương với thân nhân của ta, chứ không phải phụ thuộc, ngươi hẳn nên thử làm chuyện mà mình muốn làm, trải qua cuộc sống mà mình muốn. Ngươi thực thông minh, hoàn toàn có thể đi tham gia khoa cử, tranh thủ công danh, đạt thành một phen sự nghiệp. Ngươi cũng đừng quên, ngươi còn có mẫu thân cần phải chăm sóc, mà ta, mà ta…”

Nói tới đây, Cơ Trường Dạ chẳng biết tại sao, lại cảm thấy có chút chột dạ, uống một ngụm trà lạnh mới nghẹn giọng nói, “Mà ta, ít ngày nữa cũng sẽ đại hôn, sau đại hôn một tháng liền phải đến Kinh Châu đóng giữ.” Đây mới là nguyên nhân lớn nhất hắn muốn mau chóng đuổi Hữu Xu đi, Kinh Châu chiến loạn liên tiếp, lần này vừa đi, là một hồi liều mạng. Hắn không nắm chắc tất thắng, cho nên phải để người luyến tiếc nhất ở lại nơi an toàn.

Hữu Xu sợ ngây người, miệng khép mở một lúc lâu mới phát ra âm thanh, “Ngươi muốn kết hôn sao? Cùng ai?” Chỉ cần vừa nghĩ tới bên cạnh chủ tử có một người khác nằm, cậu đã cảm thấy vạn phần không thoải mái. Nhưng mà cậu nhanh chóng vứt bỏ cảm giác quái dị này, tiếp tục nói, “Đúng vậy, ta còn có mẫu thân phải chăm sóc. Ta hẳn là nên đi xem nàng từ sớm.”

Trải qua đủ loại biến cố, Hữu Xu không thể không tin tưởng thế giới này tồn tại những thứ huyền diệu khó giải thích như thiên đạo, luân hồi, nhân quả, quỷ đòi nợ kia không phải là ví dụ chứng minh tốt nhất sao? Cho nên cậu cực lực khiến mình không nợ người khác, cũng không cho người khác nợ mình, đương nhiên, đây cũng vốn là chuẩn mực hành vi của cậu. Cơ hội sống mới là Tống thị giao cho, cậu liền thiếu Tống thị nhân quả, tất nhiên phải báo đáp.

Cơ Trường Dạ thấy lực chú ý của cậu nhanh chóng bị Tống thị dẫn dắt rời đi, trong lòng vừa cảm thấy thoải mái, lại có một chút chua xót. Hắn vỗ vỗ thiếu niên, an ủi, “Ta đã phái người dàn xếp tốt mẫu thân ngươi cùng với hai gia phó, ngươi muốn đi xem, chờ ăn xong điểm tâm rồi lại nói. Mặt khác, ta còn giúp ngươi mua một tòa ngũ tiến trạch viện, xem ngày nào đó may mắn ngươi liền dẫn các nàng chuyển qua cùng một chỗ đi. Ngươi yên tâm, Vương gia không làm ra được chuyện gì đâu.”

Hữu Xu thực không biết vị uống một ngụm cháo, lúng ta lúng túng nói, “Tạ chủ tử. Chủ tử sắp kết hôn, cho nên ta tiếp tục đi theo bên cạnh chủ tử đã không còn tiện phải không?” Có sắc quên bạn, nam nhân thành niên quả nhiên đều sẽ biến thành như vậy.

Cơ Trường Dạ vốn định lắc đầu, tựa như nghĩ đến cái gì đó, lại gật đầu xác nhận. Bị điều đến Kinh Châu, bất luận là một hệ của thái hậu hay là một hệ Tiêu quý phi, đối với hắn đều mang lòng đề phòng, thấy hắn đến nay còn lẻ loi một mình, từng người đều chọn lựa nữ tử vừa độ tuổi ở mẫu gia, nhét vào trong phủ làm thám tử. Hôm qua, thánh chỉ đã hạ, hắn được phong Kinh Châu vương, ban tặng chính phi là chất nữ bà con xa của Tiêu quý phi, có thêm năm cơ thiếp khác thái hậu đưa tặng, nửa tháng sau liền nhập phủ. Đặt những người này ở bên cạnh cũng sẽ không gây trở ngại đến hắn, ngược lại, còn có thể tương kế tựu kế, huống hồ, hắn vốn dĩ không định chạm vào bất luận một người nào, tại sao lại nói “không tiện” chứ?

Nhưng mà nếu nói nội tình với Hữu Xu, chỉ sợ cậu lại càng không muốn đi, vậy liền để cậu hiểu lầm đi.

Hữu Xu ngạnh cổ chờ đợi, thấy thanh niên gật đầu, nhất thời giống như bóng cao su xì hơi, tay mềm chân mềm nằm úp sấp ở trên bàn. Cậu không phải là loại người bám riết không tha, đi thì đi thôi, có điều phải thu long tinh vào tay, nếu không liền không sống nổi. Cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp cấp bách thật sâu pha loãng ủy khuất cùng khổ sở giấu dưới đáy lòng, lại khiến cậu nhanh chóng chấn hưng tinh thần, gắp một cái thang bao, không hút nước canh liền nhét vào miệng mồm to nhấm nuốt.

Cơ Trường Dạ thấy cậu chợt kinh chợt hoảng, chợt buồn chợt vui, chỉ một khắc liền giống như người không có việc gì, hai mắt không khỏi tối sầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.