Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 7




Trước cửa Vương gia tụ tập rất nhiều người, hàng xóm cũng đều sôi nổi đi ra vây xem, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Xét thấy Vương Thiên Hữu là cháu trai duy nhất của Vương gia, sau khi hắn bị năm mươi trượng hình, Vương lão phu nhân bỏ ra giá cao đón hắn về nhà, chuẩn bị tỉ mỉ trị liệu vài ngày rồi lại đưa đi Lĩnh Nam, nếu có thể, thậm chí nghĩ đến kế sách đổi trắng thay đen, dùng người có diện mạo thật giống thay thế hắn. Nhưng trước đây Vương Tượng Càn làm việc quá mức càn rỡ, đắc tội rất nhiều người, trước mắt Vương gia đã nhận tội, bọn họ tự nhiên sôi nổi bỏ đá xuống giếng, cố gắng một gậy đánh chết ông ta.

Lúc này đã có người dâng tấu chương, nói Vương gia hối lộ quan phủ, ý đồ bao che phạm nhân. Thái tử cùng Tiêu quý phi đã sớm xem Vương Tượng Càn là kẻ bỏ đi, chỗ nào sẽ bảo vệ ông ta? Ngược lại bởi vì ông ta thiếu đạo đức, phá hủy thanh danh của thái tử, hận không thể xử trí ông ta một lượt luôn. Vì vậy, rạng sáng ngày hôm sau liền có quan sai tìm tới cửa, muốn đem Vương Thiên Hữu nằm ở trên giường dưỡng thương áp giải đến Lĩnh Nam.

Lâm thị làm người ngoan độc, những cơ thiếp mỹ mạo của Vương Tượng Càn đều bị nàng ta hạ dược tuyệt dục, dù cho vận khí tốt tránh thoát một kiếp, sinh hạ hài tử cũng đều bị âm thầm giết chết. Kết quả là, trừ trưởng tử “chết bất đắc kỳ tử” trước kia, dưới gối ông ta lại chỉ có một trai một gái, cũng chính là Vương Thiên Hữu cùng Vương Quân Tịch.

Lĩnh Nam sơn cùng thủy ác, chướng khí tràn ngập, phạm nhân bị sung quân đến nơi này không có một ai còn sống trở về. Mà Vương Thiên Hữu lại mang theo vết thương bị trượng đánh, tỷ lệ sống sót càng thêm xa vời, không chừng nửa đường liền hồn về Tây Thiên. Mắt thấy độc đinh Vương gia sắp tuyệt tự, đừng nói Vương Tượng Càn đau lòng như cắt, lão thái gia và lão phu nhân cũng sắp phát điên, một mặt ngăn chặn quan sai, một mặt phái người đến Thái tử phủ quỳ cầu xin.

Quản gia mới vừa nói rõ ý đồ đến, đã bị người gác cổng Thái tử phủ đuổi đi, không bao lâu, còn sai chúc quan tiện thể nhắn với quan sai, bảo bọn họ làm việc công bằng. Vương Tượng Càn tham ô trăm vạn quân lương, khiến danh vọng của Thái tử bị tổn hao nhiều, ở trên triều đình thường xuyên bị một hệ của Thái hậu và thất hoàng tử buộc tội cùng công kích, hận không thể một cước đạp Vương gia vào trong vũng bùn, chỗ nào lại đi che chở cho bọn họ?

Quan sai nhận được tin tức chính xác lập tức phá cửa mà vào, đem Vương Thiên Hữu trọng thương trên giường cứng rắn kéo tới cửa. Lâm thị không cho, ôm hai chân nhi tử khóc thét, Vương lão phu nhân cũng đi theo ra ngoài, lão nhân gia bảy tám chục tuổi, lại quỳ xuống dập đầu ngay tại chỗ. Lão thái gia cùng Vương Tượng Càn vừa cảm thấy mất mặt, lại không nỡ để Vương Thiên Hữu chết ở nửa đường, chỉ phải tiến lên bàn bạc với quan sai, ý đồ kéo dài thêm một đoạn thời gian, tốt xấu chờ thương thế khỏi hẳn lại nói.

Vương Thiên Hữu cũng là một tên ngu xuẩn càn rỡ đến cực điểm, đến lúc này cũng không biết hối cải, bởi vì bị quan sai đụng tới miệng vết thương, lại chỉ vào bọn họ chửi ầm lên, liên tục bảo Vương Tượng Càn chém tất cả những người này.

Đám người vây xem nhất thời nổ tung, tụm vào cùng một chỗ nghị luận sôi nổi: “Ha, quan uy của Vương gia thật lớn mà!”

“Đúng vậy, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể nói chém ai liền chém người đó, bọn họ thì ngược lại, nhìn ai không vừa mắt liền xử lý!”

“Ai kêu Vương gia chỉ có một độc đinh này chứ? Từ nhỏ muốn sao thì không thể cho trăng, muốn giết người, mẫu thân, muội muội còn giúp đỡ xem xét chọn người, quả thực táng tận lương tâm!”

“Muốn ta nói nha, đày đi ba nghìn dặm cũng coi như nhẹ, nên chém đầu thị chúng mới đúng!”

“Còn có cha của hắn, tham ô mấy trăm vạn quân lương lại cũng chỉ phán cách chức, Thái tử rốt cuộc vẫn nhớ kỹ chuyện cũ.”

“Chỗ nào là nhớ tình cũ chứ, cái này là vì Vương Tượng Càn biết rất nhiều chuyện xấu xa của vị chủ nhân kia, không tiện xử lý thôi.”

Nói đến chỗ này, mọi người vội vàng che miệng, giữ kín như bưng.

Chính là lúc này Hữu Xu đi ngang qua Vương phủ, bị cảnh tượng nháo ầm ầm hấp dẫn. Cậu bức tinh thần lực tới hai mắt, cảnh tượng nhìn thấy lập tức có khác biệt với người thường. Chỉ thấy Vương Thiên Hữu quỳ rạp trên mặt đất, xiêm y trên mông bị máu tươi nhiễm đỏ, hai tiểu quỷ một con ngồi ở trên chỗ bị thương của hắn dùng sức cào móc, một con ngồi ở đỉnh đầu hắn hộc hắc khí. Mà quỷ ngàn mặt phía sau Vương Tượng Càn càng thêm đáng sợ, đang cố gắng nhét mình vào trong miệng đối phương, nhưng đầu óc nó có chút ngu dốt, chen nửa ngày cũng không bắt được trọng điểm, nhìn qua vô cùng cáu giận.

“A, là nó à?” Bên cạnh quỷ ngàn mặt lại phát hiện một bóng đen nhợt nhạt, Hữu Xu nhịn không được thì thầm ra tiếng. Hóa ra, quỷ đòi nợ đã lâu chưa lộ diện không phải là chạy thoát, mà là ẩn nấp ở bên người Vương Tượng Càn. Bởi vì trước đây Vương Tượng Càn sát khí dày đặc, không dễ trêu chọc, muốn đòi lại nợ nần chỉ có thể tìm con đường khác, vì vậy, quỷ đòi nợ mới quấn lấy Hữu Xu không tha. Nhưng hiện giờ, sát khí của Vương Tượng Càn bị quỷ ngàn mặt từng chút từng chút một cắn nuốt hóa thành cho mình dùng, phúc lộc tuổi thọ cũng bị mài mòn sạch sẽ, tự nhiên nó cũng liền trở về.

Đều nói quỷ sợ ác nhân, lời này không giả, nhưng có thể tìm chính chủ báo thù, bọn nó làm sao lại bỏ qua cơ hội chứ? Chẳng những quỷ ngàn mặt muốn chui vào trong miệng Vương Tượng Càn, ngay cả quỷ đòi nợ cũng như thế.

“Đây là con đường gì?” Lòng Hữu Xu sinh ra nghi hoặc, cầm một cái bánh quẩy chen vào xem náo nhiệt.

Cơ Trường Dạ rơi vào đường cùng chỉ phải đuổi theo, vừa gạt đám người ra, vừa kéo thiếu niên vào trong ngực chặt chẽ che chở.

Lúc này, sự kiên nhẫn của nhóm quan sai đã cạn kiệt, vài cái liền đẩy Lâm thị ra, kéo giữ hai cánh tay Vương Thiên Hữu tha vào trong xe chở tù. Hai con tiểu quỷ một con cưỡi trên cổ hắn, móc lấy tai mắt mũi miệng hắn, một con đi theo phía sau hắn, từng cước từng cước đá vào miệng vết thương máu thịt mơ hồ của hắn, mỗi một cú đá, Vương Thiên Hữu liền phát ra tiếng kêu thảm vô cùng hợp với tình hình.

Người bên ngoài chỉ tưởng vết thương của hắn đau đớn, Hữu Xu lại cảm thấy cực kỳ thú vị, nhịn không được cong môi cười cười. Đúng vào lúc này, hai tiểu quỷ cũng nhìn thấy cậu, vội vàng chắp tay nói, “Đại nhân, tỷ đệ chúng ta theo hắn đến Lĩnh Nam trước. Thời gian của hắn không còn nhiều lắm, không quá vài canh giờ nữa sẽ chết, mắt thấy tâm nguyện của chúng ta sắp thành, đặc biệt tạm biệt với đại nhân tại đây. Nếu có kiếp sau, nhất định làm trâu làm ngựa cho đại nhân, đền ơn trả nghĩa!”

Hữu Xu không dấu vết lắc đầu, tỏ vẻ mình không cần gì ở bọn nó, chờ xe chở tù chậm rãi khởi động liền phất tay tiễn đưa.

Hành động này bị người Vương gia xem ở trong mắt, chỉ tưởng cậu vui sướng khi người gặp họa, bỏ đá xuống giếng, đừng nói Vương Thiên Hữu gào thét giống như nổi điên, ngay cả Vương Tượng Càn xưa nay trầm ổn cũng mất lý trí, tiến lên vài bước nắm vạt áo thiếu niên, giận dữ hét, “Nghiệt súc, có phải là ngươi làm hay không? Có phải hay không? Sớm biết như thế, lúc trước ta nên tự tay bóp chết ngươi!”

Cơ Trường Dạ đang muốn đá văng Vương Tượng Càn, Hữu Xu lại động thủ trước. Cậu dùng một quyền đánh lệch đầu Vương Tượng Càn, đầu gối phải cong lên hung hăng thúc lên bụng đối phương, đợi một khắc đối phương xoay người hô đau liền dùng tay túm một cái, túm quỷ ngàn mặt tới. Quỷ quái cao hai ba trượng một bên bị thiêu đốt một bên hét thảm, hai ba cái liền bị cậu vo thành một quả cầu sương đen đặc lớn bằng nắm tay, nhét vào trong miệng Vương Tượng Càn.

Người bên ngoài chỉ tưởng cậu không muốn nghe tiếng tru nên mới che miệng lại, hoàn toàn không biết vừa rồi cậu đưa thứ dơ bẩn tà ác như thế nào vào trong bụng người khác. Làm xong hết thảy, Hữu Xu giương mắt nhìn về phía quỷ đòi nợ đang kinh hoảng không thôi.

Quỷ đòi nợ đã sớm sợ tôn sát thần này, vội vàng rúc mình thành quả cầu, cầu xin nói, “Không cần nhọc đại nhân, tiểu nhân có thể tự mình đi vào!” Dứt lời liền biến mất ở trong miệng Vương Tượng Càn.

Bụng Vương Tượng Càn bị hung hăng thúc một cú, trong lúc nhất thời quặn đau không thôi, cho nên vẫn chưa phát hiện dị trạng. Vương lão thái gia cùng Vương lão phu nhân vẫn như cũ đắm chìm trong bi thương, thấy nhi tử bị đánh, lập tức ra lệnh tôi tớ tách hai người đang triền đấu ra. Bọn họ tức giận đến sắc mặt xanh mét, lại không thể ngay tại chỗ nói toạc ra thân phận của Hữu Xu, lại thấy người bên ngoài châu đầu ghé tai, dường như đang thảo luận quan hệ của Hữu Xu cùng Vương gia, chỉ phải xoay người hồi phủ, đóng cửa.

Vương lão phu nhân liên tiếp quay đầu, dường như luyến tiếc thiếu niên. Nếu như Vương Thiên Hữu chết ở bên ngoài, đối phương chính là hậu đại duy nhất của Vương gia, nếu như có thể nhận tổ quy tông, tốt xấu thì gia tộc có thể tiếp tục truyền thừa. Vương lão thái gia thì lại càng nghĩ sâu xa hơn: thiếu niên không có tình cảm với Vương gia, chỉ có hận ý, nhận cậu về, làm không tốt chính là dẫn sói vào nhà, mất nhiều hơn được.

“Đừng nhìn nữa. Tượng Càn còn trẻ, nạp mấy phòng thị thiếp, muốn bao nhiêu con nối dòng mà không có? Hừ, Vương gia ta hoàn toàn không chấp nhận được loại con cháu bất hiếu này!” Giọng điệu lão gia tử cực kỳ lạnh lẽo, còn không dấu vết liếc Hữu Xu một cái.

Người bên ngoài chỉ tưởng ông ta đang nói Vương Thiên Hữu, Hữu Xu lại biết đây là đang ám chỉ mình. Nạp thị thiếp, sinh nhi tử hả? Vương Tượng Càn cũng phải có cái mạng kia! Tuy rằng không rõ vì cái gì quỷ ngàn mặt và quỷ đòi nợ muốn chui vào trong thân thể Vương Tượng Càn, nhưng nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt!

Lão phu nhân vừa nghe lời ấy cũng khôi phục bình tĩnh, chống quải trượng đi vào bên trong, nhìn thấy Lâm thị vẫn như cũ nằm úp sấp trên đất, nhất thời giận run cả người, một bên mắng tang môn tinh một bên sai người nâng nàng về. Vương gia rơi xuống nông nỗi bậc này, tất cả đều là nhờ nàng ban tặng. Nếu như lúc trước không đem nàng phù chính, hết thảy đều sẽ không phát sinh. Nếu như Vương Thiên Hữu chết ở bên ngoài, nàng cũng không cần sống nữa, hai mẫu tử đến hoàng tuyền gặp nhau đi! Về phần Vương Quân Tịch, tùy tiện đưa đến ngôi chùa nào đó là được.

Vương lão thái gia cùng Vương lão phu nhân nghĩ thoáng như thế, có thể thấy “tâm ngoan” (tâm ngoan trong “tâm ngoan thủ lạt”) là đạo gia truyền của Vương gia, cũng khó trách nuôi ra nhi tử như Vương Tượng Càn, lại sinh hạ tôn tử như Vương Thiên Hữu. Hữu Xu âm thầm lắc đầu, cởi hà bao bên hông xuống, ném tới đại môn sắp đóng lại, “Đây là bốn mươi lượng bạc ta thiếu Vương gia, hiện tại thanh toán xong.” Dứt lời kéo chủ tử gạt đám người ra.

À, hóa ra là thiếu nợ! Những người vây xem cũng sôi nổi tản đi.

Người gác cổng bị bạc quăng trúng mặt, ngồi xổm xuống kêu rên không ngừng. Vương lão thái gia tức giận đến phát run, giận dữ hét lên, “Vứt ra, đừng ô uế cạnh cửa nhà chúng ta!” Nơi nào có đạo lý ca ca hãm hại đệ đệ, nhi tử đánh phụ thân? Nghiệt súc này đã hư hỏng từ tận gốc rễ, quả nhiên lúc trước sinh ra đã nên bóp chết rồi!

Người gác cổng đáp một tiếng, lại nhanh chóng cởi hà bao của chính mình ném ra, giấu cái của Hữu Xu vào trong tay áo.

Lúc chạng vạng, Lâm thị và Vương Quân Tịch trốn ở trong phòng rơi lệ, bên tay hai người đặt một cái bao đồ, bên trong chỉ có vài món quần áo cùng mấy thứ trang sức đơn giản. Lão phu nhân đã nói, sáng mai cửa thành vừa mở liền đưa các nàng đến Cảm Nghiệp tự. Phần lớn phụ nữ có tội trong kinh đều đưa đến nơi này, chẳng những mỗi ngày phải làm việc cực nhọc chuộc tội, còn bị ni cô tùy ý làm nhục, không quá vài năm liền người không ra người quỷ không ra quỷ, chỉ muốn chết sảng khoái.

Lúc trước khi đưa Tống thị đi, Lâm thị trăm triệu lần không nghĩ tới mình cũng sẽ chịu tội giống vậy, lại bởi vì nhi tử không biết sống chết, trong lúc nhất thời mất hết cảm giác can đảm. Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, sắp ngất đi, khiến Vương Quân Tịch cũng khóc rống theo.

Bà vú của nàng cũng trung thành, chẳng những không rời đi, còn tiến lên an ủi, “Phu nhân, tiểu thư, đừng khóc nữa. Thiếu gia từ nhỏ thân thể mạnh khỏe, tất nhiên có thể sống được. Chờ thêm vài năm, ngài lại đi cầu lão gia, nhìn ở chỗ thiếu gia là con nối dòng duy nhất của Vương gia, lão gia sẽ nghĩ biện pháp đón cậu ấy trở về.”

“Nhưng mà lão thái gia nói, để lão gia nạp thêm mấy phòng thị thiếp. Bọn họ đây là không muốn quan tâm Thiên Hữu mà!” Lâm thị mạnh mẽ đấm ngực.

“Ngài đem dược kia cho lão gia uống luôn là được.” Bà vú không hổ là quân sư của Lâm thị, một câu liền nói đến tử huyệt.

Tiếng khóc của Lâm thị và Vương Quân Tịch im bặt, đúng vào lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng nha hoàn kinh hô, “Không tốt, quan sai mới vừa truyền tin lại đây, nói thiếu gia mới vừa ra ngoài mười dặm liền tắt thở, hiện giờ thi thể đang đặt ở đại môn! Phu nhân, ngài mau đi xem một chút đi!”

Lâm thị đột ngột đứng lên, mới vừa chạy ra ngoài vài bước liền tê liệt ngã trên đất. Vương Quân Tịch nằm úp sấp ở trên người nàng khóc rống, âm thanh thê thảm đến cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.