Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 6




Hữu Xu cảm giác được Cơ Trường Dạ thực không cao hứng, còn tưởng mình chậm trễ thời gian của đối phương, một tay đẩy hắn ra khỏi cửa viện, thúc giục nói, “Chủ tử đi trước, sau đó ta liền đi.” Dứt lời vén vạt áo quá dài lên, nhét vào trong đai lưng.

Tống thị vội vàng chỉ cái mẹt cùng với bắp trên mặt đất, “Xu nhi, giúp nương quét sân, rồi cho gà vịt ăn.” Có thể giữ lại một khắc thì là một khắc đi.

Hữu Xu gật đầu, cầm lấy chổi quét tước sân. Sân không lớn, nhưng bởi vì nuôi một đám gà vịt, mùi có chút khó ngửi, trên đất cũng chồng chất rất nhiều phân, muốn xử lý sạch sẽ thật là không dễ dàng. Công tử ca nhi bình thường, đã sớm che mũi né tránh, Hữu Xu lại không có chút khó chịu nào, gặp phân gà vịt khô cứng kết thành khối còn biết dùng cái xẻng cẩn thận nạy lên.

Tống thị nhìn nhi tử nhu thuận hiểu chuyện, vừa đau lòng vừa kiêu ngạo.

Quét sân xong, Hữu Xu đuổi gà con vịt con chạy loạn đầy đất về chuồng, ném một ít vụn bắp và rau dập, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống thị, “Còn có chuyện gì phải làm không?”

Tống thị đang ngơ ngác lập tức hoàn hồn, chỉa chỉa vào trong phòng, lại chỉa chỉa vại nước, “Có có có, trong phòng cũng phải quét tước một lần, nhất là phòng bếp. Trong vại không còn nước, phải đổ đầy. Việc rất nhiều, ta với Tống ma ma và Bạch Thược luân phiên làm cũng làm không xong.”

Tống ma ma cùng Bạch Thược vội vàng gật đầu, không hẹn mà cùng hô ở trong lòng: thiếu gia à, chúng ta rất cần người, người ở lại đi!

Hữu Xu không sợ việc nhiều, chỉ sợ các nàng không chịu để cho mình làm, xách chổi liền định đi vào phòng.

Cơ Trường Dạ vẫn luôn mặt không đổi sắc đứng ở ngoài cửa rốt cuộc động đậy. Hắn tiến lên vài bước, cầm thật chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên, nhẹ lời mềm giọng nói, “Hữu Xu, ngươi đã mười sáu tuổi, nên biết tị hiềm. Phòng trong là khuê phòng của Tống phu nhân, Tống ma ma, Bạch Thược, ngươi há có thể tùy tiện bước vào? Nếu Tống phu nhân thiếu nhân thủ, bổn vương liền phái vài tỳ nữ lại đây, như vậy được không?”

Nữ tử cổ đại đều chú ý danh tiết, Tống thị và Tống ma ma thì cũng thôi, nhưng Bạch Thược lại đương độ mùa hoa, phải né tránh. Nghĩ tới đây, Hữu Xu lập tức lui trở về, sửa thành đi múc nước. Cơ Trường Dạ tiếp nhận thùng gỗ và đòn gánh từ trong tay cậu, một mặt chậm rãi xắn tay áo một mặt cười nói, “Vẫn là để ta đi, miễn cho ngươi rơi xuống sông. Nhìn bàn tay mượt mà này xem, nếu như bị gánh nặng mài rách, bổn vương sẽ đau lòng.”

Hắn nắm chặt cổ tay thiếu niên, lật bàn tay trắng nõn của cậu đặt ở trước mắt, nhè nhẹ vỗ vỗ. Lúc này ra vẻ đơn giản là đang nói với Tống thị, Hữu Xu chưa bao giờ chịu khổ, hoàn toàn ngược lại, cậu sống rất tốt, cho tới bây giờ mình luôn luyến tiếc để cậu làm những việc bẩn việc mệt này.

Các nàng muốn dùng biện pháp như thế giữ Hữu Xu lại, cũng được, hắn liền tự mình giúp các nàng làm, ngược lại muốn nhìn xem các nàng thừa nhận nổi không.

Cơ Trường Dạ là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, mấy người Tống thị tự nhiên chịu không nổi, vội vàng tiến lên đoạt lấy thùng gỗ, nói thẳng không dám làm phiền Vương gia. Cơ Trường Dạ lại hỏi còn có việc gì chưa xong không, mấy người đồng loạt lắc đầu, biểu tình quẫn bách.

“Như thế, bổn vương liền mang Hữu Xu đi trước một bước.” Cơ Trường Dạ mỉm cười khoát tay.

Tống thị không có biện pháp, chỉ phải gật đầu đáp ứng, rồi lại giữ chặt nhi tử, khẩn cầu, “Vương gia có thể cho phép dân phụ nói riêng mấy câu với Hữu Xu không?”

Hữu Xu cũng hai mắt trông mong nhìn về phía chủ tử.

Trong lòng Cơ Trường Dạ tràn ngập phiền muộn, trên mặt lại không hiện mảy may, xoay lưng lại xem như ngầm thừa nhận.

Mẫu tử hai người đi vào trong phòng. Tống thị mở hai tay nhi tử ra, tỉ mỉ sờ soạng một lần, xác định phía trên không có một vết chai, không có một vết sẹo nào, lúc này mới cảm thán nói, “Tam vương gia quả nhiên không bạc đãi con ta, mới vừa rồi là nương hiểu lầm. Nhưng nương có mấy câu không thể không dặn dò. Con à, ngươi đừng nhìn Tam vương gia cả ngày cười ha ha, xử sự cũng ôn hòa thân thiết, nhưng hắn là trưởng tử của nguyên hậu, dưới tình huống mẫu tộc bị diệt hết chẳng những bình an lớn lên, còn đoạt lại vương tước một lần nữa, có thể thấy là người tâm cơ thâm trầm. Xuất thân của ngươi không đơn giản, hắn đối đãi với ngươi như thế, không hẳn là thật lòng. Nương cũng không phải là đang ly gián tình cảm của ngươi với hắn, chỉ muốn cho ngươi một lời khuyên: chớ đem tính mạng của chính mình và người nhà, gắn lên trên một người nào đó. Người còn sống, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.”

Nói tới đây, nàng chần chờ giây lát, lại nói, “Tuy rằng nương không hiểu triều chính, nhưng cũng biết bằng xuất thân của tam vương gia tất nhiên phải tranh, không tranh vậy chỉ là một con đường chết. Lần này hắn đi Kinh Châu có khả năng rồng cuốn hổ chồm, cũng có khả năng vạn kiếp bất phục. Nếu có thể, ngươi hãy nghĩ biện pháp ở lại thượng kinh, cùng nương an an ổn ổn qua ngày, không cần trộn lẫn trong cuộc tranh đấu đoạt vị.”

Hữu Xu không thích Tống thị chửi bới chủ tử, nhưng trên mặt lại không hiện ra. Chủ tử đối với mình là thật lòng hay giả ý, dựa vào tinh thần lực cường đại của cậu sao lại không cảm giác được? Huống hồ, dù cậu có muốn theo đến Kinh Châu, chủ tử cũng sẽ không đồng ý. Cơ mà Tống thị có một câu quả thực nói đến tâm khảm cậu. Người còn sống, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Đem tính mạng của mình đặt trên một người khác, quả thật là hành động vô cùng mạo hiểm.

Đời trước Hữu Xu tuyệt đối sẽ không hồ đồ như thế, nhưng đời này, cậu dần dần trầm mê trong quan tâm ôn nhu của chủ tử, bất tri bất giác thành ỷ lại. Thói quen này không tốt, vẫn là nhanh chóng bỏ đi, nếu không sau khi hai người tách ra, chủ tử sẽ không làm sao, nhưng mình lại vô cùng có khả năng vạn kiếp bất phục.

Nghĩ tới đó, Hữu Xu biểu tình rùng mình, gật đầu nói, “Mẫu thân lại hiểu lầm rồi, chủ tử đối với con thật sự là thật lòng, hắn không muốn mang con đến Kinh Châu, mà là mua trạch viện ở kinh thành dàn xếp cho chúng ta. Những lời vừa rồi, sau này mẫu thân đừng nhắc lại nữa.”

Nghe nói nhi tử muốn ở lại thượng kinh với mình, Tống thị triệt để an tâm, liên tục gật đầu đáp ứng.

Cơ Trường Dạ chờ đến mức rất không kiên nhẫn, đang muốn bảo A Đại, A Nhị đi gọi người, liền thấy hai mẫu tử dắt tay đi ra, biểu tình khoan khoái. Tống thị đưa cái bọc trong tay qua, chân thành nói, “Nghe Xu nhi nói Vương gia giúp nó mua một trạch viện, dân phụ vô cùng cảm kích. Nhưng mà vô công bất thụ lộc, từ nhỏ Xu nhi được Vương gia quan tâm, vốn đã nợ Vương gia rất nhiều, lại làm thế nào tiếp tục nhận ân huệ của Vương gia nữa? Đây là một chút dân phụ tích góp được, mong Vương gia vui lòng nhận cho.”

Khóe miệng Cơ Trường Dạ mang cười, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận. Hắn mua trạch viện cho Hữu Xu vốn là bổn phận phải làm, như thế nào ở trong miệng Tống thị liền thành làm ân báo đáp? Ra vẻ như vậy, không khác nào phân cách mình với Hữu Xu ra. Vừa rồi, cũng không biết đến tột cùng nàng nói cái gì, có thể ly gián tình cảm của mình với Hữu Xu không?

Cơ Trường Dạ hối hận không thôi, sâu sắc cảm thấy mang Hữu Xu tới gặp Tống thị là một sai lầm cực lớn. Nhưng mà hắn không muốn vươn tay nhận, Hữu Xu lại ôm lấy cái bọc vào trong ngực trước một bước, chậm rãi nói, “Ngân lượng mua trạch viện mẫu thân ứng trước thay con, ngày sau con cố gắng kiếm tiền bổ sung phần còn lại.”

“Được được được, Xu nhi của chúng ta là một người có chí khí!” Nhi tử không xa lạ với mình, Tống thị vui vẻ vô cùng, vuốt sợi tóc sau đầu cậu, cười nói, “Ngươi cũng không nhỏ nữa, nên tích cóp ít tiền cưới vợ. Nương ở chỗ này giúp ngươi xem xét một hai, ngươi nhớ trở về xem mặt. Chúng ta không trông quý nữ nhà cao cửa rộng, chỉ cần gia thế trong sạch, phẩm hạnh tốt là được.”

Hữu Xu cảm thấy mình chưa thành niên, không nên lập gia đình, nhưng cũng không tiện ra mặt cự tuyệt, chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng nói được, trong lòng lại nghĩ có thể kéo liền kéo, kéo dài tới hai mươi tuổi rồi nói sau.

Cậu ở chỗ này không chút do dự đáp ứng, Cơ Trường Dạ vốn dĩ cũng muốn giúp Hữu Xu xem xét chọn người lại vừa sợ vừa giận, thiếu chút nữa duy trì không nổi mặt nạ ôn hòa. Mặc dù trong miệng hắn nói để Hữu Xu nhanh chóng thành gia lập nghiệp, nhưng đây đều là việc chưa thấy bóng, tự nhiên cảm thụ không sâu. Nhưng mà Tống thị dù sao cũng là mẫu thân của Hữu Xu, cái gọi là “lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai”, một khi Tống thị chọn được, Hữu Xu chỉ có thể nghe theo.

Đứa nhỏ mình tỉ mỉ che chở, đảo mắt liền thành của nhà người khác, còn bị tùy ý bài bố. Tuy rằng an bài của Tống thị nhất trí với suy nghĩ của mình, Cơ Trường Dạ cũng cảm thấy khó có thể tiếp thu. Trong lòng hắn cáu giận đến lợi hại, rồi lại không thể lấy cớ phát tác, biểu tình vẫn ôn hòa như vậy, màu mắt lại lạnh lẽo đáng sợ.

Lần thứ hai hắn xác định, mang Hữu Xu tới gặp Tống thị, quả nhiên là quyết định ngu xuẩn nhất.

“Hữu Xu còn nhỏ, đề cập tới hôn sự vẫn còn sớm. Bổn vương đã lo công danh cho Hữu Xu, đầu xuân năm sau có thể tham gia khoa cử. Nếu muốn thành gia, vẫn là chờ thi xong rồi nói sau.” Giọng điệu hắn bình thản, nỗi lòng lại bốc lên khôn nguôi.

Nghe nói nhi tử có thể tham gia khoa cử, Tống thị hết sức cao hứng, tự nhiên không nhắc lại việc xem mặt tức phụ nữa. Nếu khiến nhi tử phân tâm sẽ không tốt.

Tham gia khoa cử tương đương với thi bình xét cấp bậc, thi đậu có thể có công việc tốt, có công việc tốt là có thể ăn sơn hào hải vị, Hữu Xu không có lý do để phản đối, lộ ra má lúm đồng tiền nói lời cảm tạ với chủ tử.

“Nắm chặt dây cương.” Cơ Trường Dạ kéo kéo khóe môi, một tay nâng thiếu niên gầy yếu lên, đặt ở trên lưng ngựa, sau đó hung hăng quất một roi, mắt thấy một người một ngựa biến mất cuối thôn đạo, lúc này mới nhẹ gật đầu với Tống thị một cái, “Tống phu nhân, bổn vương cáo từ.”

Đáng thương Tống phu nhân còn muốn hỏi nhi tử xem lúc nào lại đến, mới vừa há mồm, người đã bị đuổi đi, chỉ phải gượng cười hành lễ.

Lúc chạy về kinh thành, Hữu Xu ăn một miệng bụi đất. Cũng không biết tại sao tâm tình chủ tử không tốt, dọc theo đường đi giục ngựa chạy nhanh, không nói một lời, chính mình muốn nói, còn bị trừng mắt vài lần. Trong lòng cậu ủy khuất, miệng bất tri bất giác liền dẩu lên.

Đoàn người vào cửa thành liền xoay người xuống ngựa, miễn cho va chạm dân chúng hai bên đường. Chậm rãi đi trong chốc lát, Cơ Trường Dạ rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, quay đầu phát hiện cái miệng nhỏ nhắn của Hữu Xu có thể treo cả một bình dầu, trái tim lạnh cứng lập tức mềm mại.

“Chỗ kia có bán bánh quẩy với bánh gạo chiên hình lỗ tai, có muốn không?” Hắn chỉ vào phía trước.

“Muốn.” Hữu Xu trong nháy mắt vứt bỏ tạp niệm, chạy tới quầy hàng.

Cơ Trường Dạ lắc đầu bật cười, từ trong túi lấy ra vài đồng tiền, rất nhanh đuổi kịp. Có cái ăn, Hữu Xu tự nhiên sẽ không miên man suy nghĩ nữa, vừa nhai nuốt vừa hàm hồ nói, “Chủ tử, đi xem trạch viện ngươi mua cho ta đi, nếu như có thể ở được, ta liền đón mẫu thân, Tống ma ma, Bạch Thược về.”

Khóe miệng Cơ Trường Dạ hạ xuống một chút, nói, “Đã sửa chữa qua đại khái, miễn cưỡng có thể ở lại, nhưng nhất thời cũng không vội. Chờ chuyện của Vương gia giải quyết triệt để rồi nói sau, miễn cho liên lụy mẫu thân ngươi.” Cứ như vậy, chung quy có thể kéo dài tới lúc mình rời khỏi thượng kinh mới thôi.

Hữu Xu nghĩ cũng đúng, nhưng lại kiên trì muốn đi nhìn một cái.

Cơ Trường Dạ không có biện pháp, chỉ phải dẫn cậu đi, lại một lần nữa ở trong lòng hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai. Nhìn dáng vẻ này của Hữu Xu, thật sự là tính toán thành gia lập nghiệp, vì sao mình lại không cảm thấy thoải mái chút nào, ngược lại càng thêm hậm hực?

Mặc dù tận lực chậm bước chân lại, trạch viện vẫn là gần ngay trước mắt, lại vòng qua hai con hẻm nữa là tới. Nơi này là chỗ dòng họ hoàng thất tụ cư, hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, nhà cửa hai bên cũng đều tráng lệ, rộng lớn khí phách. Nhưng mà mới vừa đi qua chỗ ngoặt, chợt nghe thấy một trận khóc thét tê tâm liệt phế, đoàn người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều quan sai chắn ở trước cửa một dinh thự nào đó, bảng hiệu treo trên cửa rõ ràng viết hai chữ to thiếp vàng —— Vương phủ.

Đây là, nhà Vương Tượng Càn ư? Nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, Hữu Xu âm thầm nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.