Ờ Thì ... Sói Yêu Thỏ Đấy!

Chương 37




Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Đi thẳng về phía Bắc, thời tiết ngày càng lạnh. Nửa tháng sau, Thanh Huyền đã đến Ninh An suôn sẻ.

Ninh An là thành trấn quan trọng nhất của phương Bắc, vì nằm trên đường giao thông huyết mạch nên mức độ phồn hoa và náo nhiệt hơn hẳn các thành trấn khác. Sau khi vào thành mới thấy, kẻ đến người đi, ngựa xe như nước phủ kín đường, vô cùng nhộn nhịp. Chu Ngưng vốn bám theo Thanh Huyền, nhưng lúc này đã chạy lăng xăng khám phá khắp nơi, thích thú đến độ không dám chớp mắt.

Là một tiểu hoa yêu, đạo hạnh thấp kém có thể hiện nguyên hình hoa yêu bất cứ lúc nào, thường ngày nàng chỉ dám ở trong núi sâu, không dám đến những nơi này, giờ có cơ hội hiếm hoi như vậy, sao bạc đãi bản thân được?

Nhưng khác hẳn Chu Ngưng, Thanh Huyền hầu như chẳng có hứng thú gì, chỉ tìm một người bán đồ chơi thổi đường hỏi thăm đường tới vương phủ Ninh An. Tình cảnh này, dù thân đang ở trong đám đông nhộp nhịp, hắn cũng cảm thấy mọi tiếng động đều cách xa mình vời vợi.

Vì sư phụ không ở bên cạnh…

Thần dược Ngưng Lộ kia rất tốt, vết bỏng trên tay hắn đã gần khỏi hẳn, có điều bị bỏng quá nặng nên dù sắp khỏi cũng để lại vết sẹo mờ uốn lượn trong lòng bàn tay, hòa cùng đường chỉ tay ẩn giấu số mệnh.

Tuy rằng vết sẹo rất xấu xí, nhưng giữ lại cũng tốt, để sau này mỗi lần sư phụ nhìn thấy sẽ tự nhớ tới chuyện cũ, sẽ thêm đau lòng một lần vì hắn.

Ngày đó, Bán Hạ sư thúc đã ngầm ám chỉ với hắn, trong lòng hắn biết rõ sư phụ vẫn lo lắng cho hắn, luôn theo sát hắn, chỉ là không chịu xuất hiện gặp mặt mà thôi. Thậm chí có vài lần, hắn mơ màng trong giấc ngủ, cảm giác rõ ràng sư phụ ở ngay bên cạnh hắn, có thể ngửi được hương thơm trên người sư phụ, cảm nhận được sự ấm áp của người, nhưng khi tỉnh lại vẫn cô độc một mình, chỉ có tiểu hoa yêu Chu Ngưng mặt dày không hổ danh “lợn”, nằm ngủ say sưa ở phía Tây, nước dãi chảy dài cả ba thước.

Rốt cuộc vì sao sư phụ không chịu xuất hiện?

Chẳng lẽ vì thiên kiếp sao?

Thanh Huyền không muốn suy nghĩ những vấn đề hao tâm tổn trí này. Hắn toàn tâm toàn ý tu tiên thân, vì chỉ có như vậy khi sư phụ trải qua thiên kiếp, hắn mới không phải kẻ vô dụng đứng một bên lo lắng suông, mới có tư cách nói lời yêu thương sư phụ, thực hiện lời hứa “Nắm tay nhau đời đời kiếp kiếp”.

Ninh An vương phủ nằm ở con đường cuối thành, cửa son tường cao, tượng đá sư tử bạch ngọc rất dễ tìm. Thanh Huyền đang định lại gần thì phát hiện Chu Ngưng trốn ở xa, không dám đi qua, vẻ mặt sợ hãi.

Thanh Huyền nhận ra ngay, nhìn kỹ lại mới phát hiện trên cánh cửa lớn của Vương phủ dán một lá bùa trấn môn, trên đầu hai con sư tử đá cũng dán bùa để bảo vệ gia đình bình an. Với đạo hạnh của Chu Ngưng, đừng nói đi vào chỉ cần đến gần cũng chịu không nổi.

Đây quả là cơ hội tốt để thoát khỏi miếng cao da chó này!

Bị bám suốt nửa tháng như vậy, sự kiên nhẫn của Thanh Huyền sắp cạn rồi. Lúc này cảm thấy mừng thầm trong lòng, coi như không nhìn thấy gì, bước thẳng về phía Vương phủ. Sau khi giao nửa miếng ngọc của Bán Hạ cho thị vệ chuyển lời, Thanh Huyền đứng chờ ở cửa, chợt nghe Chu Ngưng khẽ kêu: “Thanh Huyền sư phụ…”

Giọng nói kia hơi run rẩy, thật sự giống một con thú nhỏ bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương thê thảm, cảm giác chua xót này đúng là có thể làm cho người ta tan nát cõi lòng!

Bất chợt, Thanh Huyền có chút không đành lòng.

Nói cho cùng, tiểu hoa yêu này bất chấp tất cả gia nhập tiên đạo cũng chỉ vì tên Ngọc Thự kia, cũng giống hệt như hắn. Nếu hắn thật sự nhẫn tâm vứt bỏ nàng thì có phải rất tàn nhẫn không? Dù sao, hắn với nàng cũng coi như người cùng cảnh ngộ!

Nghĩ vậy, Thanh Huyền liền thấy cảm giác thương hại và đồng cảm lan tỏa. Hắn ngoắc ngoắc nàng, thấy nàng vừa vui sướng vừa sợ hãi chạy lại, liền cắn đầu ngón tay vẽ bùa hộ mệnh vào lòng bàn tay nàng.

Thật ra đôi khi hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao sư phụ lại dạy hắn các biện pháp giao tiếp với yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ —

Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, hắn đột nhiên hiểu ra, trong lòng chợt vui vẻ và sung sướng!

Quên đi, mặc kệ sau này tiểu hoa yêu này có thành tiên hay không, có vướng mắc với Ngọc Thự ra sao, tóm lại cũng là kẻ khốn khổ ở thế gian, nếu có thể giúp đỡ thì cứ giúp, coi như tích công đức cho bản thân!

******

Mấy ngày nay, Triệu Thịnh đang nhức đầu.

Là chuyện vui của Ninh An vương phủ. Y sắp thành thân, cưới con gái cưng của hữu tướng đương triều, ngay cả cô cô của y là Cửu công chúa kiêu ngạo cũng đích thân mang lễ vật chúc mừng đến làm chủ hôn. Nhưng đến lúc quan trọng nhất, khắp thành Ninh An râm ran những lời đồn đại khiến lòng người hoảng sợ.

Lời đồn đại đến từ một câu chuyện truyền thuyết ma quái.

Nghe nói, chỉ cần có cô gái vùng ngoài gả chồng vào thành Ninh An, nhất định phải hiến tế thủy quỷ trên sông An Trữ, nếu không toàn bộ thành sẽ chìm trong nước. Liên tục trong ba ngày, cứ nửa đêm sẽ có một con thuyền nhỏ xuôi dòng mang theo một cô gái mặc hỉ phục ở đầu thuyền, vừa chèo thuyền vừa hát những điệu hát khiến người ta sởn tóc gáy. Không ai có thể thấy rõ của hình dáng cô gái ấy, cũng không ai có thể đến gần chiếc thuyền kia, chỉ nghe tiếng hát, sau đó thuyền và người sẽ biến mất trong sương mờ.

Đến ngày thành thân, cô gái gả vào thành Ninh An sẽ xảy ra bất trắc, chết đột ngột!

Những lời đồn này không phải vô căn cứ, nghe nói năm trước nhà họ Lưu cưới một cô gái ở vùng ngoài về, không tin chuyện hiến tế thủy quỷ này, cô dâu mới đã chết đột ngột trên đường đưa dâu. Tuy rằng, sau khám nghiệm tử thi kết luận là chết vì phát bệnh nặng, nhưng vẫn xuất hiện rất nhiều lời đồn đại. Hơn nữa, năm trước vương gia gặp chuyện không may, những lời đồn đại dồn lại từ lâu càng được dịp lan tỏa, thực sự tạo ra hậu quả khủng khiếp.

Bây giờ, người Ninh An vương phủ cưới là con gái Hữu tướng đến từ kinh thành, ngay cả hoàng đế cũng cực kỳ coi trọng hôn sự này, phái đặc sứ đưa dâu, toàn bộ dân chúng thành Ninh An đều tập trung theo dõi Vương phủ, chờ đợi Ninh A phủ hiến tế thủy quỷ. Nhưng trong lòng Triệu Thịnh hiểu rất rõ, nếu vương phủ thật sự hiến tế thủy quỷ, chỉ sợ sẽ dính phải tin đồn, đến tai Hữu tướng vốn là người xưa nay không hề tin chuyện quỷ thần. Nhưng không hiến tế, y lo lắng cô dâu mới của mình thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó, không biết phải nói thế nào cho phải!

Đúng lúc này, thị vệ đưa miếng ngọc kia tới, y vô cùng mừng rỡ!

Miếng ngọc này là tín vật của y và sư phụ.

Sư phụ y là một vị cao nhân có duyên gặp gỡ khi còn trẻ, tuy rằng tự xưng đạo sĩ nhưng rất nho nhã, nhìn chưa quá ba mươi, rất có cốt cách thần tiền. Hơn nữa, y đi theo sư phụ một thời gian, cũng biết sư phụ thực sự có bản lĩnh hơn người, càng sùng kính. Bây giờ, y sắp thành thân, rất hy vọng sư phụ có thể đến tham dự nhưng không có cách nào báo cho sư phụ.

Không ngờ, sư phụ lại xuất hiện vào lúc y buồn rầu nhất, sao không khiến y vui mừng? Tình thế cấp bách, y lập tức cho quản gia pha trà đãi khách, còn bản thân thì đích thân ra trước, định sẽ cung kính mời người mang miếng ngọc kia vào.

Đáng tiếc niềm vui của y không kéo dài, vì đứng trước cửa vương phủ không phải sư phụ mà là một đôi nam nữ trẻ tuổi, xa lạ.

Chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, tuy chỉ mặc bộ quần áo cũ màu xám, nhưng thân hình cao lớn, ngũ quan sắc sảo, hành động cử chỉ đều tao nhã nhưng bức người. Còn cô gái, vừa tuổi cập kê, quần áo mộc mạc, khuôn mặt tròn, đôi mắt sáng sủa rất thông minh, vừa nhìn đã biết là một cô nương tinh nghịch.

“Xin hỏi vì sao hai vị lại có miếng ngọc này!?” Quan sát đôi nam nữ này một lúc, Triệu Thịnh xác nhận bản thân chưa từng gặp họ, thế nên đôi mắt khẽ nhìn lạnh nhạt, chắp tay hành lễ, lấy miếng ngọc trong tay ra nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Tại hạ Thanh Huyền, là đệ tử Thần Tiêu phái Ngọc Hư Cung Tây Côn Luân.” Thanh Huyền thản nhiên mỉm cười, nhướn mày chắp tay trả lễ, chậm rãi giải thích: “Miếng ngọc là của sư bá tại hạ, nhờ người ủy thác, đến thăm tiểu vương gia Ninh An phủ.”

“Sư bá?” Đôi mắt Triệu Thịnh sáng ngời, trong lòng tạm hết nghi ngờ, thầm cảm thấy chàng trai trẻ trước mắt lai lịch rất thần bí, nói không chừng thực sự có quan hệ với sư phụ mình. Hơi nhíu mày, tiếp tục thăm dò: “Xin hỏi sư bá các hạ tên gì, có đặc điểm gì không?”

“Sư bá ta hay dùng một chiếc bút bạch ngọc, đam mê làm thơ vẽ tranh, thường mặc áo màu lam, dạo chơi tứ phương.” Thanh Huyền đáp không nhanh không chậm, cuối cùng hỏi ngược lại: “Về phần sư bá tên gì, trong lòng tiểu vương gia chắc chắn đã biết?!”

“Quả nhiên là sư phụ!” Triệu Thịnh cười thoải mái, khí phách lại xuất hiện. Thanh Huyền mô tả sư phụ hoàn toàn giống trong trí nhớ của y, hơn nữa chuyện y bái sư chưa từng nói với ai kể cả cha mẹ, giữ bí mật tuyệt đối nên không sợ có tiểu nhân bụng dạ khó lường đến kiếm chuyện lừa bịp tống tiền. Y lại cúi người chắp tay, lơ đãng rũ mắt: “Thanh Huyền huynh, vừa rồi Triệu mỗ đắc tội, mong huynh lượng thứ!”

Phải nói là động tác này của Triệu Thịnh rất giống Bán Hạ, nhìn thoáng qua thì ngay cả tướng mạo cũng hơi giống nhau. Tuy trong lòng Thanh Huyền nghi ngờ nhưng không nhiều lời, chỉ gật đầu: “Tiểu vương gia khách sáo rồi!”

“Đều là huynh đệ ngang hàng ngang vế, Thanh Huyền huynh đừng câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, cứ gọi tên Triệu mỗ là được rồi!” Triệu Thịnh vừa cười vừa dẫn Thanh Huyền vào trong phủ, vui vẻ nói tiếp: “Gặp đúng lúc Triệu mỗ sắp thành thân, hay là Thanh Huyền huynh ở lại đây mấy ngày, uống chén rượu mừng nhé!”

“Rượu mừng?!” Chu Ngưng đi theo phía sau Thanh Huyền vừa nghe mấy chữ này, mặt mày tươi rói như hoa, vội vàng nhào lên, kéo tay Thanh Huyền: “Thanh Huyền sư phụ, có rượu mừng để uống! Chúng ta ở lại mấy ngày đi!”

Nàng suốt ngày ru rú trốn trong núi sâu, hiếm khi đến chỗ con người sinh sống nên thấy gì cũng vô cùng mới mẻ, cái gọi là “Rượu mừng” này đã nghe đám yêu quái khác nói, nhưng chưa có duyên nếm thử, giờ có cơ hội dâng tận miệng sao có thể bỏ qua?

Nghe Chu Ngưng gọi Thanh Huyền là “Sư phụ”, Triệu Thịnh hơi sửng sốt, theo phản xạ nhìn về phía Chu Ngưng: “Vị cô nương này là —”

“Tại hạ Chu Ngưng!” Rốt cục cũng có cơ hội tự giới thiệu, Chu Ngưng hắng giọng, giả vờ giả vịt học theo bộ dạng vừa rồi của Thanh Huyền, nhíu mày ra vẻ nghiêm túc: “Là Tây Côn Lôn Ngọc Hư Cung Thần Tiêu phái —— “

Đáng tiếc, nàng chưa kịp tự xưng là “Đệ tử”Thần Tiêu phái, Thanh Huyền lập tức ngắt lời: “Là người hầu đổ đêm hương của sư môn, Triệu huynh không cần bận tâm.”

Đổ đêm hương?

Chu Ngưng ngây ra không hiểu, một lúc sau, khi Thanh Huyền và Triệu Thịnh đã đi xa, nàng mới hiểu ra “Đổ đêm hương” là gì.

Thanh Huyền sư phụ à, dù con không phải đệ tử chính thức của người cũng đừng qua quýt lấy cái danh “Đổ đêm hương” cho con chứ, người làm vậy sao sau này con ngẩng đầu lên được!

“Ta không phải người đổ đêm hương!” Chu Ngưng nghẹn ngào khóc thút thít, nước mắt tuôn như mưa!

*Đổ đêm hương: thời cổ nhà xí không có hệ thống dẫn nước và xả nước tự động, chỉ dùng thùng gỗ để đựng chất thải (cũng gọi bồn cầu, hoặc giống cái bô ở hiện đại), khi nào đầy sẽ rửa sạch. Vì thế, mỗi nhà sẽ có người chuyên đi thu dọn chất thải vào nửa đêm, đổ đêm hương là từ để chỉ người này.

*******

Triệu Thịnh là người rộng rãi, thoải mái, tuy sinh ra ở hoàng tộc, nhưng không hề kiêu ngạo mà rất tốt bụng. Không chỉ sắp xếp nơi ăn chốn ở đàng hoàng cho Thanh Huyền và Chu Ngưng, mà đêm đó còn mở tiệc đãi khách trong vương phủ. Vì là đệ tử của Bán Hạ, nên Thanh Huyền và y có cảm giác rất thân thiết, hoàn toàn không có sự xa lạ khi lần đầu gặp mặt.

Sau ba tuần rượu, Triệu Thịnh không chỉ xưng huynh gọi đệ thân thiết với Thanh Huyề,n mà còn coi như tri âm tri kỷ. Còn Chu Ngưng chỉ quan tâm đến đồ ăn, vùi đầu ăn uống, không nói lời nào.

“Nói ra thật xấu hổ, tuy rằng Triệu mỗ bái sư đã nhiều năm, nhưng hoàn toàn không biết chuyện liên quan đến sư môn.” Triệu Thịnh đặt cái chén vừa uống cạn xuống, nhìn Càn Khôn kiếm cạnh tay Thanh Huyền, ánh mắt hâm mộ. Nói thật là, y không nhớ nổi sư phụ mình đến từ môn phái nào, không rõ là người hay tiên, nhớ tới lời tự giới thiệu của Thanh Huyền trước đó, lòng rất xúc động: “Lần này Thanh Huyền huynh đến Ninh An, không biết có chuyện gì phải làm, nếu có gì cần Triệu mỗ, xin đừng khách sáo!”

Thanh Huyền nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, không nói thật mục đích của mình, chỉ mỉm cười: “Không dám làm phiền Triệu huynh, ta chỉ đi du ngoạn khắp nơi, chém yêu bắt quỷ, trừ ma diệt họa thôi, không có gì quan trọng.”

“Nói vậy, chắc là đạo thuật của Thanh Huyền huynh rất cao cường?” Nghe Thanh Huyền nói đến “chém yêu bắt quỷ, trừ ma diệt họa”, Triệu Thịnh càng hâm mộ hơn. Y cũng theo sư phụ học được chút bản lĩnh, nhưng thân phận đặc biệt, không thể đi du ngoạn tứ phương học hỏi thêm kiến thức, đành chôn chân ở Ninh An phủ này. Sau đó y khẽ thở dài: “Đáng tiếc tư chất của đệ ngu ngốc, đi theo sư phụ mà không học được chút bản lĩnh nào, đúng là phụ công dạy dỗ của sư phụ.”

Câu này có ý gì, Thanh Huyền đương nhiên hiểu nên không nói gì, chỉ có Chu Ngưng đang nhét đồ ăn đầy miệng vẫn thừa dịp chen vào, giọng điệu rất tự hào, đắc ý khoe khoang: “Đạo thuật của Thanh Huyền sư phụ rất cao cường, ngay cả hồ yêu tu hành mấy ngàn năm cũng phải ngoan ngoãn đưa tay chịu trói trong tay người —”

“Thật sao?” Ánh mắt Triệu Thịnh sáng ngời, lòng chợt nảy ra ý định.

Thanh Huyền quay sang liếc Chu Ngưng một cái, thầm mắng: “Đồ ăn đầy miệng còn nói được, không có việc gì thì đừng làm phiền!”

“Thanh Huyền huynh đừng khiêm tốn.” Triệu Thịnh là người thông minh, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, lập tức dựa vào tình hình hạ thấp bản thân nhờ vả: “Mấy ngày nay Triệu mỗ đang đau đầu, không biết nên làm thế nào cho phải, mong rằng Thanh Huyền huynh nghĩa khí ra tay giúp đỡ.”

Thanh Huyền không tiện từ chối, đành bằng lòng: “Triệu huynh có chuyện gì cứ nói, chỉ cần Thanh Huyền có khả năng, nhất định không chối từ.”

Triệu Thịnh liền kể hết những suy nghĩ phiền muộn trong lòng mình. Cuối cùng, năn nỉ Thanh Huyền đi xem thử thật hư việc này.

Vì Chu Ngưng ở bên cạnh không ngừng xúi giục, ở hơn nữa bản thân Thanh Huyền cũng có chút tò mò và nghi ngờ những chuyện đồn đại yêu ma này rốt cuộc là gì, nên đã hạ quyết tâm giải quyết chuyện khó khăn này cho Triệu Thịnh.

Đương nhiên, hắn cũng có chút toan tính cho bản thân.

Việc này, hắn không thể từ chối, chỉ có thể kiên trì đến cùng, từ chối chẳng phải sẽ làm mất danh tiếng Thần Tiêu phái sao? Nếu thật sự có yêu ma quỷ quái hại người, hắn có thể dốc hết sức trừ diệt, đương nhiên là vì tích công đức cho bản thân. Nhưng nếu không ứng phó nổi thì càng tốt, sư phụ ở gần đó, có thể dùng cách này để sư phụ tự động xuất hiện!

Hết chương 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.