Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 33




Cuối tuần Hà Duyên An đáng lẽ phải nghỉ ngơi, nhưng là tỉnh trưởng thời gian chẳng lấy ngày tháng ra quyết định, Hà Duyên An cũng chẳng phải chuyên môn ở phòng làm việc đợi Liễu Tuấn, dù là chiến tướng do bà điểm danh tới, nhưng dù sao là vãn bối, chưa đáng được Hà tiểu cô long trọng tiếp đãi, vì còn có công việc phải xử lý, Hà Duyên An vừa sáng sớm đã tới phòng làm việc.

Khi Liễu Tuấn tới nơi thì đã là chừng mười một giờ sáng.

Thư ký của Hà Duyên An họ Mã, chừng ba mươi tuổi, dung mạo chỉ có thể tính vào tầm trung, hơn nữa toàn thân che kín trong đồ công sở màu thẫm, trừ đường nét cặp mông khá hấp dẫn ra thì tất cả đều quy củ, thực tế trên quan trường đại bộ phận phụ nữ đều trong "trung tính" như vậy, cố gắng che dấu đi phong thái nữ nhân của mình.

Thân ở quan trường quá xinh đẹp gợi cảm, chỉ rước lấy lời đồn đại vô tận, còn có khả năng đưa tới phiền toái thực sự.

Đương nhiên trừ nữ giới có chỗ dựa cực mạnh như Hà Duyên An và Bạch Dương ra.

Liễu Tuấn lái xe tới.

Y vừa tới thành phố Ngọc Lan, Hắc Tử đã gọi điện cho giám đốc của khách sạn Thu Thủy tại Ngọc Lan, bảo ông ta tận lực phối hợp, bất kể Liễu tiên sinh có yêu cầu gì, đều phải thỏa mãn.

Giám đốc không hiểu Liễu tiên sinh có lai lịch thế nào, nhưng tổng giám đốc đã sai bảo như thế thì sao dám thất lễ, nghe Liễu tiên sinh muốn dùng xe, giám đốc liền đưa chiếc BMW mà khách sạn thường dùng tiếp đãi khách quý cho Liễu tiên sinh dùng.

Liễu Tuấn thì thoải mái.

Hiện giờ y là thân phận một du khách, không cần chú ý tới ảnh hưởng gì cả.

Bảo vệ của chính phủ tỉnh rất nghiêm, mặc kệ anh đi xe gì cũng phải kiểm tra giấy tờ mời cho đi qua, có điều người bảo vệ đó vừa nhìn giấy công tác của Liễu Tuấn rõ ràng giật mình.

Bí thư huyện ủy.

Không phải chứ, nhìn thế nào cũng chỉ giống sinh viên đại học thôi.

Thấy Liễu Tuấn cho dù trẻ tuổi, nhưng khí độ đường đường, bảo vệ cũng không dám hoài nghi bừa bãi, lập tức liên hệ với văn phòng tỉnh trưởng, rất nhanh, Mã thư ký đã đích thân ra tới cửa nghênh tiếp.

Công tử Liễu tỉnh trưởng muốn tới thăm Hà tỉnh trưởng, trong sổ ghi chép của Mã thư ký đã có ghi chép trước, hơn nữa Mã thư ký còn loáng thoáng được biết, vị Liễu công tử này rất có khả năng làm thư ký thư nhất ban thư ký phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, cũng chính là cấp trên của Mã thư ký.

Mã thư ký cực kỳ khách khí, ứng đối rất đúng mực.

Liễu Tuấn cũng rất có thiện cảm với Mã thư ký dù không xinh đẹp lắm nhưng toàn thân phát tán khí chất nữ trí thức này, nghe Hà Mộng Doanh nói, Mã thư ký vốn là một giảng viên của trường đảng tỉnh, ngòi bút cực giỏi, có rất nhiều bài viết được đăng báo.

Từ thời nhà Thanh, đặc biệt là sau "Đồng Trị trùng hưng" thời cuối nhà Thanh, văn phong hưng thịnh, ảnh hưởng cho tới tận bây giờ, đối với người đọc sách có học vấn luôn được xem trọng, Liễu Tuấn đương nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi loại quan niệm này.
*** Đồng Trị là tên một mr.vua

Liễu Tuấn theo Mã thư ký tới văn phòng ở tầng ba toàn nhà tỉnh ủy, nơi làm việc của Hà Duyên An.

- Thưa tỉnh trưởng, đồng chí Liễu Tuấn của huyện Ninh Bắc đã tới.
Mã thư ký khẽ giọng báo cáo cho Hà Duyên An, giọng nói nhu hòa.

Xem ra trừ xinh đẹp, Hà Duyên An chọn thư ký cũng giống bản thân, Hà Duyên An vốn cũng là hòa trộn sức hút của "quý tộc" cùng nữ trí thức.

- Liễu Tuấn tới rồi à, mau mau mời vào.
Hà Duyên An nhiệt tình làm Mã thư ký hơi giật mình, cô rất ít khi thấy Hà Duyên An rời bàn làm việc đón khách, nhất là một vị cán bộ cấp huyện, có thể nói theo Mã thư ký biết người được hưởng đãi ngộ này chỉ có một mà thôi.

- Xin chào Hà tỉnh trưởng.

Trước mặt Mã thư ký, Liễu Tuấn cúi chào đúng quy củ, gọi quan hàm của Hà Duyên An.

Hà Duyên An liền làm ra vẻ không vui, nói:
- Đứa bé này, còn làm cái trò đó với ta.

Mã bí thư cả kinh.

Hình như Liễu tỉnh trưởng và Hà tỉnh trưởng đâu có quan hệ thân thích gì? Một người tới từ cơ sở, một quân thân thế gia kinh thành, có dính dáng gì đâu, sao Hà tỉnh trưởng lại xưng hô như thế.

Liễu Tuấn biết, kỳ thực Hà Duyên An là loại người cực kỳ chú trọng phong độ lãnh đạo, thân cận với ý như thế là nể mặt Hà lão gia tử và anh hai Hà Trường Chinh thôi.

Bất quá làm thế cũng là để tiết lộ một tin tức, Mã thư ký tuyệt đối là người có thể dựa vào được.

Như vậy là rất tốt, vừa mới tới nơi, không thể chuyện gì cũng đi hỏi Hà Duyên An được, có một ví thư ký trưởng để làm cố vấn, nhiều lúc rất là tiện.

Đoán chứng Hà Duyên An tỏ vẻ thân thiết như thế cũng là muốn truyền cùng một loại tin tức cho Mã thư ký.

Liễu Tuấn tuyệt đối là người mình.

- Nào nào, Liễu Tuấn, qua đây ngồi.

Hà Duyên An vẫy tay với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, Mã thư ký đưa trà lên rồi lặng lẽ lui ra.

Hà Duyên An mỉm cười hỏi:
- Vừa mới tới hả?


Mã thư ký vừa ra ngoài, mặt Hà Duyên An liền khôi phục vẻ chừng mực nhất quán, thái độ này mới là khí chất cố hữu của bà, vừa rồi thân thiết là để cho người ta xem thôi.

- Vâng, cháu mới đến được một lúc.

- Đã nghĩ kỹ tới đơn vị nào chưa?

Phong cách làm việc của Hà Duyên An nhất nhanh gọn, chỉ hàn huyên mấy câu là đi vào chủ đề chính ngay.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Dì Hà, cháu thực sự được lựa chọn sao?

- Đương nhiên, cậu cho rằng dì Hà không phải là người giữ chữ tín sao?
Hà Duyên An liếc Liễu Tuấn một cái, hỏi lại.

- Vậy cháu phải biết dì Hà gọi cháu tới là muốn giải quyết vấn đề gì.
Liễu Tuấn không vội lộ bài của mình, tuy Hà Duyên An nói rõ cho y chọn, đoán chừng trong lòng cũng có xác định đại khái rồi, để xem bà nói sao rồi hay quyết.

Dù là người một nhà, chỉ thị của lãnh đạo vẫn rất quan trọng.

- Chà, cậu chẳng khiêm tốn chút nào nhỉ.
Hà Duyên An bị sự tự tin của Liễu Tuấn làm bật cười.

Một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi dám đỉnh đảng hỏi tỉnh trưởng muốn mời y giải quyết vấn đề gì, lời này cũng chỉ Liễu Tuấn dám nói.

- Phải thế chứ ạ, quá khiêm tốn sao xứng để dì Hà đi khoét tường.
Liễu Tuấn cười hì hì, tiến hành "tự đại" tới cùng.

Hà Duyên An cũng cười.

Bà không phải là lãnh đạo cổ hủ, không chấp nhận được người trẻ tuổi hơi vượt quy củ một chút, bà xuất thân từ cán bộ đoàn, tiếp xúc với người trẻ tuổi thời gian dài, rất thích người trẻ tuổi có tự tin tiến thủ.


- Ừ, hiện giờ tỉnh chúng ta, khu cao tấn và xí nghiệp quốc hữu đã trở thành một vấn đề khó giải quyết, hai mảng này chiếm dụng rất nhiều tài chính, vốn hi vọng trở thành nguồn tài chính trọng yếu, hiện giờ tình thế không lạc quan lắm, rất nhiều xí nghiệp quốc hữu nguy ngập, khu cao tân trì tệ, thậm chí chỉ có hư danh, trở thành gánh nặng rất lớn. Không giải quyết hai vẫn đề này, nền kinh tế sẽ bị buộc vào một cái khóa nặng nề.
Hà Duyên An thu lại nụ cười, sắc mặt hơi nặng nề.

- Ví dụ khu Trường Hà thì tình hình cụ thể ra sao?
Liễu Tuấn lật bài.

- Hừ, khu Trường Hà trước kia lập ra chỉ là một công trình vì thành tích, kết quả của chạy đua theo thời đại, vì có số liệu, đem một số xí nghiệp ở các nơi khác cưỡng chế di dời qua, trong đó có liền mấy xí nghiệp quốc hữu.

Trên mặt Hà Duyên An hiện lên chút phẫn nộ.
- Hiện giờ khu Trường Hà có tổng cộng năm trăm hai mươi mốt xí nghiệp được ghi trong sổ sách, thực sự vận hành chỉ có chưa tới ba trăm, mà sinh lợi chỉ chưa tới một trăm năm mươi. Đường đường một khu cao tân cấp phó sở mà ngay cả tài chính chi tiêu thường ngày cũng không đảm bảo được, cần cấp trên gửi tiền và ngân hàng cho vay mới duy trì được, nếu không tiền lương cán bộ cũng là cả một vấn đề.

Sắc mặt Liễu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.

Sớm đã biết chẳng có trái ngon quả ngọt gì đợi mình, nhưng không ngờ lại là quả thối rữa nát bét rồi.

- Dì Hà, ngoài nguyên nhân lịch sử ra, có tồn tại nguyên nhân con người không?
Liễu Tuấn cẩn thận hỏi.

- Con người là nguyên nhân lớn nhất, khu Trường Hà từ khi được thành lập cho tới nay, không tổ chức được một ban bệ có đoàn kết, các thành viên cản trở nhau, chia rẽ nhau, kết quả công tác không làm sao tiến hành được. Đổi liền hai bí thư khu ủy rồi, nhưng hiểu quả rất nhỏ, ban thưởng ủy thành phố Ngọc Lan, tại vấn đề khu Trường Hà rất kém.

Liễu Tuấn chú ý thấy khi nhắc tới ban bệ thành phố Ngọc Lan, trong mắt Hà Duyên An thoáng qua sự phẫn nộ và bất lực.

Giống như tất cả các thành phố cấp tỉnh khác, ban bệ thành phố Ngọc Lan quy cách rất cao, bí thư thành ủy thậm chí do phó bí thư tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu kiêm nhiệm, đó là một quan lớn cấp phó bộ phân lượng cực lớn, Hà Duyên An cũng không làm gì được.

Liễu Tuấn hỏi:
- Dì Hà, bí thư khu Trường Hà là do thưởng ủy Ngọc Lan kiêm nhiệm sao?

Hà Duyên An khẽ gật đầu.

Quyền bổ nhiệm cán bộ cấp phó sở ở nằm trong tay tỉnh, nếu như cán bộ phó sở bình bình thường, ví như phó chủ nhiệm văn phòng, thì Hà Duyên An có quyền phát ngôn, thậm chí là quyết định, dù sao văn phòng chính phủ là đại quản gia phục vụ cho tỉnh trưởng, bí thư tỉnh ủy cũng không tiên can thiệp vào việc an bài nhân sự này, nếu không mang tiếng chuyên quyền, đây là quy tắc ước định thành tục lệ.

Bí thư khu ủy bình thường thuộc về sự quản lý của chính phủ tỉnh, Hà Duyên An có tiếng nói rất lớn, nhưng kiêm nhiệm thường ủy thành phố thì không phải tầm thường nữa, phân lượng càng nặng hơn thường ủy khác, từ đó có thể thấy Hà Duyên An lần này điều y tới không những gửi gắm hi vọng lớn còn hạ quyết tâm lớn.

- Dì Hà, trước kia cháu luôn làm công tác kiến thiết kinh tế địa phương, cũng có chút kinh nghiệm và tâm đắc, cháu nghĩ nếu được, cháu muốn tới khu Trường Hà.
Liễu Tuấn lật bài tẩy.

- Tới khu Trường Hà, cháu có thể kết hợp tình hình thực tế, mày mò một con đường, nếu hiệu quả, có thể dụng làm tham khảo mở rộng ra cho khu cao tân toàn tỉnh. Đương nhiên, khu Trường Hà cũng có rất nhiều xí nghiệp quốc hữu, cháu nhất định tiến hành cải cách.

Hà Duyên An nhìn y, chậm rãi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.