Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 14




Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Tố Nhi tỉnh lại, Mộ Dung Cảnh không còn ở bên nàng nữa. Theo lời Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi nói lại thì hôm nay ngài thượng triều sớm.

Dùng xong bữa sáng, việc đầu tiên Thẩm Tố Nhi muốn làm chính là đến Mai Viện thăm Sơ Tuyết, thế nhưng nàng sợ sẽ gặp thái hậu ở đó. Đứng trước căn lều nhỏ của Mai Viện, nàng đắn đo một hồi, đột nhiên thấy thái hậu đích thân ra ngoài mời mình vào trong. Sau mấy câu hàn huyên, người nói tất cả chỉ là hiểu lầm, cũng không còn để tâm đến chuyện trước đó rồi cùng nàng vào thăm Sơ Tuyết.

Hôm nay, Thôi thần y có đến một lần, mang theo thứ thuốc được sắc từ cành Tuyết Liên ngàn năm.

Thời gian dần trôi, cả tuần qua Thẩm Tố Nhi đều ở Mai Viện từ sáng sớm cho đến tối muộn. Trong khoảng thời gian này, ngày nào nàng cũng vội vội vàng vàng về cung Triều Phụng tắm táp, thay y phục, ăn vài món đơn giản, sau đó lại nhanh chóng trở lại Mai Viện.

Chỉ là, sắc mặt Thôi thần y càng ngày càng trầm trọng, cành và lá của Tuyết Liên ngàn năm đã dùng quá nửa, trong khi bệnh tình của Sơ Tuyết tuy không còn tăng thêm nhưng vẫn chẳng mấy khởi sắc.

Mai Viện càng lúc càng thêm buồn bã. Người nào người nấy mặt mày lo lắng, mệt mỏi.

Thẩm Tố Nhi quyết định ở lại Mai Viện để tiện bề chăm sóc cho Sơ Tuyết. Mỗi khi xung quanh không còn ai, nàng lại một mình lặng lẽ ngồi bên giường, đôi mắt long lanh đẫm lệ. Trong lòng trào dâng cảm giác đau đớn, xót xa.

“Sơ Tuyết, ngài phải sớm tỉnh lại nhé! Ta rất muốn nhìn thấy nụ cười của ngài, bởi lúc cười trông ngài vô cùng tuấn tú, lại thuần khiết và ấm áp…”. Nàng đưa tay lên vuốt nhẹ má Sơ Tuyết, lướt qua mái tóc đen trước trán của ngài. “Ngài gầy quá, đợi khi nào tỉnh dậy, phải ăn thật nhiều để bồi bổ mới được.”

Nàng nắm bàn tay nay chỉ còn da bọc xương của Sơ Tuyết, nước mắt từng giọt, từng giọt… chẳng kìm được mà rơi xuống.

“Ta thật quá vô dụng, Tiểu Tam. Rốt cuộc cũng chẳng thể làm được gì cho ngài cả… xin lỗi nhé… ngài nhất định phải khỏe lại mới được…” Thẩm Tố Nhi nghẹn ngào, nói không thành tiếng.

Một buổi sớm, Mộ Dung Cảnh sai người chuyển chiếc giường trúc ra giữa vườn rồi đích thân bế Sơ Tuyết ra ngoài. Khoảnh khắc bế tiểu đệ của mình, ngài cảm thấy không khỏi đau đớn, xót xa. Sơ Tuyết vốn dĩ đã gầy, giờ chẳng khác nào một cành liễu nhẹ tênh.

Ánh bình minh ôn hòa, gió nhẹ tà tà thổi. Cả Mai Viện ngập tràn trong hương mùa hè thanh mát.

Chim chóc ca hót véo von, tạo nên một bức tranh đầu hè rộn ràng ấm áp. Chỉ có điều, nơi đây vẫn nhuốm màu sầu muộn, thảm thương.

Thẩm Tố Nhi cùng Mộ Dung Cảnh ngồi xuống, tựa lưng vào chiếc giường trúc mà Sơ Tuyết đang nằm. Mọi thứ dần trở nên yên lặng khi tất cả kẻ dưới đã lui xuống.

“Tố Nhi”. Mộ Dung Cảnh nhẹ vuốt tóc nàng, ánh mắt đượm buồn. Mấy ngày nay, ngài thấy nàng luôn tay luôn chân chăm sóc cho Sơ Tuyết, trong lòng lo lắng nhưng không hề có ý ngăn cản. “Mẫu hậu bệnh rồi, Sơ Tuyết lại chưa khỏi nàng không được đổ bệnh đâu đấy… có biết không?”

“Ừm…” Thẩm Tố Nhi khẽ tựa đầu lên vai Mộ Dung Cảnh, trong lòng hiểu rõ tâm trạng của ngài lúc này. Trên vai ngài đã gánh vác nhiều trọng trách, lại phải cáng đáng quá nhiều việc, nếu ba người thân quan trọng nhất đều ngã bệnh, chẳng khác nào như tảng đá đè nặng lên vai ngài hơn.

Ánh mặt trời càng lúc càng gắt, hai người nhanh chóng quyết định chuyển Sơ Tuyết về phòng.

Ở lại thêm một lúc, Mộ Dung Cảnh nói trong triều còn nhiều việc chính sự, phải đi xử lí sau đó liền rời khỏi.

Còn lại một mình, Thẩm Tố Nhi sai người mở hết cửa sổ ra, để không khí trong lành tràn vào, bởi điều này rất quan trọng với người mang bệnh.

Nàng lặng ngồi xuống cạnh giường, ngây người nhìn Sơ Tuyết. Rốt cuộc phải làm thế nào thì ngài mới khỏe lại? Để ngài có thể như trước kia cùng nàng nói chuyện trên trời dưới đất, uống trà bàn luận cả ngày.

“Tiểu Tam, có phải ngài rất ghét ta? Vậy nên mới không tỉnh lại…”

“Nàng tát cho hắn vài cái, nói không chừng sẽ tỉnh lại đấy.” Bỗng một giọng nói bất ngờ vang lên.

Tư Mã Lạc? Ngài lúc này đang bận bộ y phục của Mộ Dung Cảnh, cũng không hề đeo mặt nạ. Với cách ăn vận thế này, cho dù ngài nghênh ngang đi giữa hoàng cung, chắc chẳng có ai dám ngăn cản?

“Sao ngài lại xuất hiện ở đây?”

“Chỉ là một hoàng cung Bắc Uyển nhỏ bé. Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.” Ngài liếc mắt về phía Sơ Tuyết đang nằm trên giường, nhướng cao đôi mày “Hắn sắp chết rồi, sao các người chưa chuẩn bị hậu sự.”

Thẩm Tố Nhi nghe vậy, phẫn nộ trào dâng, hai tay nắm chặt, tức giận quát lớn “Ngài cút đi! Sơ Tuyết sao có thể chết được.” Lần đầu tiên, Thẩm Tố Nhi tức giận chỉ vì một câu nói, hơn nữa còn cảm thấy đặc biệt tức giận, trong cơn giận xen lẫn cả nỗi sợ hãi và đau khổ.

“Đúng là tự lừa mình lừa người…” Tư Mã Lạc bước đến trước bàn, tự rót cho mình một ly trà, chậm rãi thưởng thức, sau đó như thể cố ý nhẹ buông một câu “Hôm nay hắn sẽ chết thôi.”

“Dựa vào cái gì mà ngài có thể khẳng định như vậy…” Thẩm Tố Nhi tức đến độ đỏ bừng mặt. Nhưng rất nhanh, cơn giận của nàng tự nhiên nguôi hẳn, khi nàng chợt nhớ đến quá khứ đầy khổ sở của Tư Mã Lạc mà Mộ Dung Cảnh từng kể cho mình. Cảm giác tức thì bùng lên là bội phục lại pha lẫn vài phần thương hại. Hơn nữa, giây phút này ngài đã không còn người phụ nữ mà mình yêu thương.

Vận mệnh trớ trêu đã sắp xếp mọi chuyện trở nên trùng hợp ngẫu nhiên, khiến con người ta không khỏi buồn bực xót xa.

“Hôm nay, hắn sẽ chết… nếu không bệnh chết thì bản vương cũng sẽ giết hắn.”

“Ngài ấy là đệ đệ của ngài.” Thẩm Tố Nhi đứng giữa Sơ Tuyết và Tư Mã Lạc, tâm thái bảo vệ bao bọc, cho dù nàng biết chẳng có tác dụng, nhưng nàng buộc phải làm vậy.

Tiếp đó, tiếng ly trà rơi vỡ tan. Khoảnh khắc Tư Mã Lạc tức giận ném chén trà xuống đất, mắt nhìn Thẩm Tố Nhi chăm chú, lại có vẻ như đang cố kìm nén bản thân. Sau khi nhắm mắt định thần, giây phút Tư Mã Lạc mở mắt ra, cơn thịnh nộ vừa nhen nhóm đã vơi quá nửa “Tố Nhi, sau này không được nói linh tinh nữa. Lần trước là ta không phải, đánh mất lý trí nên suýt gây thương tổn cho nàng. Ta đã nghĩ thông rồi, cho dù một năm vừa qua, nàng đã làm chuyện gì, ta cũng không để bụng. Hãy quay về bên ta được không?”

“Thực sự xin lỗi ngài! Xin ngài hãy quên ta đi, được không?” Thẩm Tố Nhi nhẹ buông lời. Giả như có người làm tổn thương nàng, bằng cách chế giễu, đả kích, có lẽ nàng sẽ bình thản mà đối mặt với họ, để họ thấy nàng có thể sống vô cùng sảng khoái. Thế nhưng, bọn họ vì nàng, đối xử với nàng, trái lại càng khiến nàng cảm thấy cực kỳ áy náy.

Rất nhanh, đôi mắt đen láy của Tư Mã Lạc tối sầm, sau đó ném ánh nhìn ra phía ngoài cửa.

Thẩm Tố Nhi cũng kinh ngạc không kém khi quay đầu nhìn lại “Mẫu…mẫu hậu…”

Cơn chấn động trào dâng trong lòng khiến thái hậu đứng im tại chỗ, cả người run lên bần bật. Nếu không phải được một cung nữ già đỡ lấy, chắc bà đứng không vững rồi.

“Lâu rồi không gặp, sức khỏe của ngài dạo này thế nào?” Khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Lạc hiện rõ nụ cười, nhưng vẫn chẳng thể xua đi sự lạnh giá như băng trong ánh mắt.

Sau khi bình tĩnh lại, thái hậu bảo vị cung nữ già lui ra, dặn dò không được cho bất cứ người nào vào quấy rầy, người mới dịu dàng lên tiếng “Lạc nhi, sao con lại tới đây…”

Sắc mặt Tư Mã Lạc trở nên lạnh lẽo đến kì dị. Trong lòng Thẩm Tố Nhi liền biết sắp xảy ra chuyện không hay. Quả nhiên, liền nghe thấy Tư Mã Lạc bình thản lên tiếng “Bản vương tới vì muốn tìm… thái tử phi.”

“Thái tử phi của con?” Kinh ngạc, thái hậu đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tố Nhi.

“Thái tử phi của Nam Man chúng ta không ngờ lại trở thành hoàng hậu của Bắc Uyển, người nói xem… phải làm thế nào mới được đây?”

Hắn đang ăn nói hàm hồ gì chứ? Đừng nói thái hậu, ngay cả Thẩm Tố Nhi cũng cảm thấy đau đầu, vội quát “Không được nói linh tinh. Ta là thái tử phi của Nam Man lúc nào?”

“Vậy phụng ấn mà bản vương đưa cho nàng đâu?”

“Ta…” Thẩm Tố Nhi nghe vậy thì tột cùng kinh hãi, sực nhớ ra miếng ngọc bội được Hoàng Phủ Khuynh Thành mượn xem. Bây giờ chẳng biết đã để đâu rồi?

“Nàng đánh mất rồi?” Gương mặt tuấn lãng của Tư Mã Lạc đanh lại.

“Ta… hình như đánh mất rồi.” Thôi toi, lúc đó, Tư Mã Lạc từng nói nếu nàng đánh mất, đích thân ngài ấy sẽ lấy đi mạng sống của nàng. Nghĩ vậy, Thẩm Tố Nhi nhìn Tư Mã Lạc đầy áy náy “Việc đó, ta thực sự xin lỗi.”

Ánh mắt Tư Mã Lạc nhìn Thẩm Tố Nhi vốn đang tột cùng phẫn nộ, bỗng dưng dịu hẳn, thậm chí tràn đầy tình ý, khóe miệng cong lên mỉm cười dịu dàng “Đồ ngốc, đánh mất rồi thì thôi, nàng bình an vô sự là được…” Ai nghe thấy câu này cũng cho ràng tình yêu ngài dành cho nàng là vô bờ bến, không gì sánh được.

Tuy nhiên, Thẩm Tố Nhi lại âm thầm cảm thấy bất an, trực giác mách bảo cho nàng lại bị lừa. Quả nhiên lúc mắt nhìn sang, sắc mặt thái hậu đã trắng nhợt, nàng như bừng tỉnh, quát lớn “Tư Mã Lạc, đừng diễn kịch nữa, trước giờ ta chưa từng là thái tử phi của ngài. Có chuyện gì ra ngoài rồi nói, đừng làm phiền không gian nghỉ ngơi yên tĩnh của Sơ Tuyết.”

“Làm phiền thì đã sao? Đối với hắn mà nói, chết sớm hay muộn một chút thì có gì khác biệt?”

“Tư Mã Lạc, ngươi đừng có quá đáng.” Thẩm Tố Nhi cố nén cơn giận, bước tới trước mặt Tư Mã Lạc, ánh mắt bừng bừng nộ khí. “Ta có thể tha thứ bất cứ chuyện gì ngài gây ra với ta, thế nhưng ngài không được ăn nói linh tinh trước mặt Sơ Tuyết…”

Tư Mã Lạc nhướn cao đôi mày, dường như cảm thấy cực kỳ hứng thú. “Ăn nói linh tinh thì đã sao? Ta muốn nói cho hắn biết, mẫu hậu mà hắn một mực tôn kính là loại phụ nữ dâm đãng đến mức nào? Là người thay đổi tướng công không hề ngần ngại…”

Tiếng bạt tai bỗng vang lên lanh lảnh.

Tư Mã Lạc vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, mãi lúc lâu sau vẫn không thể định thần lại được.

Thẩm Tố Nhi vốn không phải là kẻ sùng bái bạo lực, thế nhưng nếu Tư Mã Lạc cứ tiếp tục nói thêm, nàng biết, đó tuyệt đối là những lời cay nghiệt, chua chát. Tát cho ngài một cái là hi vọng ngài có thể tỉnh lại.

Ánh mắt Tư Mã Lạc ẩn chứa niềm đau đớn tột cùng, nhưng rất nhanh lại được thay thế bằng sự lạnh giá. Vậy mà lời ngài nói ra hoàn toàn trái ngược với biểu hiện tình cảm trên khuôn mặt lúc này “Tố Nhi, nàng đừng tức giận, nàng bảo ta không nói thì ta sẽ không nói. Cho dù nàng bảo ta làm gì, ta cũng sẽ thuận theo, chỉ cầu xin nàng đừng tức giận, cũng đừng vì thế mà rời bỏ ta… Ta không thể không có nàng.”

Khoảnh khắc, sắc mặt thái hậu càng lúc càng trắng nhợt, cả người lay động không ngừng. Nộ hỏa công tâm, miệng trào máu tươi, rồi ngã lăn xuống đất.

“Mẫu hậu.” Thẩm Tố Nhi kinh hãi, vội xông lại đỡ lấy bà, sau đó lập tức gọi cung nữ, thái y vào chăm sóc. Chính lúc này, thái hậu than dài một tiếng, hơi thở cũng điều hòa trở lại, đôi mắt long lanh ngấn lệ, tâm trạng phức tạp nhìn chăm chăm về phía Tư Mã Lạc. Ánh mắt ẩn chứa nỗi nhớ nhung dành cho đứa con ruột thịt.

Trong căn phòng nhỏ lúc này, mọi thứ đang cực kỳ hỗn loạn nhưng lại rất có trình tự.

Tư Mã Lạc mím môi, lạnh lùng quan sát mọi thứ diễn ra xung quanh.

Rất nhanh thái hậu được đưa về cung Thiên Thọ tịnh dưỡng, căn phòng chỉ còn lại Tư Mã Lạc và Thẩm Tố Nhi.

Thẩm Tố Nhi đứng lặng giữa phòng, nhìn Tư Mã Lạc bằng ánh mắt phức tạp “Đây chính là kết quả mà ngài muốn thấy?” Để xảy ra tình trạng này, nàng biết bản thân có một phần trách nhiệm. Rồi nàng đưa ánh mắt bi thương nhìn ra ngoài cửa sổ, đoan chắc người đứng bên ngoài cũng đang đau khổ như nàng.

Tư Mã Lạc vẫn tỏ ra bình thản, khóe miệng cong lên thành một nụ cười “Không chọc cho bà ta tức chết, đúng là chẳng thú vị gì cả…”

Bỗng một thân hình cao to bay vào từ cửa sổ, tốc độ thần sầu xuất hiện đưa năm ngón tay bóp chặt lấy cổ họng Tư Mã Lạc.

Lúc này, Mộ Dung Cảnh chỉ cần dùng thêm chút lực, Tư Mã Lạc chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.

Thế nhưng, Tư Mã Lạc không hề sợ hãi, miệng cười nhạo báng, bất cần lên tiếng “Muốn giết chết ta? Còn không mau động thủ. Không làm thì ngươi chỉ là hạng thất phu yếu đuối… khụ khụ…”

Gân xanh trên tay Mộ Dung Cảnh nổi lên chằng chịt, gia tăng thêm vài phần lực đạo, ánh mắt ngập tràn đau khổ và mâu thuẫn. Khuôn mặt Tư Mã Lạc dần chuyển sang màu xanh tím, hơi thở càng lúc càng khó khăn… Giết hay không giết giờ chỉ là một hành động rất đơn giản.

Thẩm Tố Nhi thấy vậy tiến lại gần, nắm chặt lấy bàn tay Mộ Dung Cảnh, dịu dàng đưa lời khuyên giải “Hoàng thượng, đừng làm chuyện dại dột. Cũng đừng làm chuyện khiến ngài phải hối hận.”

“Tố Nhi, lẽ nào trẫm không thể ngang ngược một lần sao?”

“Ngài phải bình tĩnh. Suy nghĩ cho thật kĩ, người chết là người may mắn nhất, bởi vì bản thân họ được giải thoát trong khi người sống là những người phải gánh chịu đau đớn. Hà tất phải khổ sở như vậy? Hơn nữa, không phải một mình ngài, còn có cả ta nữa…” Giọng nàng dường như có ma lực an ủi lòng người, tức thì khiến người nghe cảm thấy bình yên.

Mộ Dung Cảnh từ từ thả lỏng bàn tay, ôm chặt Thẩm Tố Nhi rồi lùi ra sau một bước, lạnh lùng nói “Tư Mã Lạc, cho dù ta là ca ca của ngươi thì cũng tuyệt đối không cho phép ngươi làm hại bất cứ người thân nào. Nếu tái phạm thêm lần nữa, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy đâu.”

Tư Mã Lạc lúc này đã hít thở lại bình thường, nhưng đôi mắt vẫn chưa lấy lại thần tình. Người chết đi là người được giải thoát, người sống ngược lại mới đau khổ… Ngài lặng người nhìn Thẩm Tố Nhi, tâm trạng ngài lúc này chẳng ai có thể hiểu nổi. Đột nhiên, ngài thi triển khinh công bay vụt ra ngoài cửa sổ. Cho dù chỉ là trong khoảnh khắc quay người, ánh mắt ngài vẫn cứ nhìn chăm chú về phía nàng.

Mộ Dung Cảnh vòng tay ôm chặt lấy Thẩm Tố Nhi và nàng cũng vậy, vòng tay ôm chặt ngài.

Bởi vì trái tim ngài đang rất lạnh, và nàng muốn truyền sang cho ngài chút hơi ấm…

“Tố Nhi, trẫm như vậy… có phải là sai không?”

“Không phải, ngài không hề sai. Bọn họ là người thân của ngài, rồi có một ngày họ sẽ thông cảm và yêu thương nhau như trước thôi.”

“Nàng sẽ luôn ở bên trẫm chứ?”

“Chỉ cần ngài không bảo ta rời khỏi, ta sẽ mãi mãi ở bên ngài.” Lúc này, nàng chợt hiểu ra một điều, tình cảm một khi đã sâu đậm, lời nói ra theo đó cũng tự nhiên như nước chảy mây trôi, cứ như thể trước nay đều như vậy.

Họ cứ đứng đó ôm chặt nhau, hai trái tim giao hòa làm một, mọi băng giá trong lòng cũng theo đó mà tan đi.

Mãi một lúc lâu sau, hai người truyền gọi cung nữ và thái giám bên ngoài vào, dặn dò họ chăm sóc Sơ Tuyết, rồi cùng nhau đi thẳng đến cung Thiên Thọ. Hai người vĩnh viễn không biết được rằng, vào khoảnh khắc hai người rời đi, khóe mắt Sơ Tuyết bỗng trào ra một giọt lệ tinh khiết, từ từ lăn xuống…

Cung Thiên Thọ.

Thôi thần y sau khi đích thân đến thăm khám, liền nói rằng thái hậu nộ khí công tâm, thổ số máu ứ trong người, ngược lại không hề lâm bệnh mà nhờ đó huyết mạch lưu thông, sức khỏe cũng đỡ hơn rất nhiều.

Thẩm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Đến lúc bình tĩnh lại, ánh mắt Mộ Dung Cảnh có phần phức tạp, trong khi Thẩm Tố Nhi lại tỏ ra hoài nghi. Phải chăng hai người họ đã hiểu lầm chuyện gì đó? Sự việc rõ ràng rất đơn giản, vậy tại sao người thông minh lại cứ muốn hành động phức tạp?

Vừa hay Trần Thủ vội vã tiến vào, thì thầm bẩm báo bên tai Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh không khỏi kinh ngạc, sau đó dịu dàng nắm lấy bàn tay thái hậu, nói “Mẫu hậu, xin người hãy an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hôm nay, A Lạc không phải tới đây để chọc tức người đâu, tính cách của đệ ấy… chính là như vậy. Chuyện đơn giản mà đệ ấy cứ thích làm cho phức tạp lên. Thực ra, đệ ấy đến đây là để trị bệnh giúp mẫu hậu đó.”

“Thực… thực vậy sao?” Đôi mắt thái hậu ánh lên tia hi vọng.

“Đúng thế, A Lạc của chúng ta vẫn luôn là một đứa trẻ lương thiện, không bao giờ thay đổi.” Mộ Dung Cảnh đưa lời đảm bảo.

Thẩm Tố Nhi cũng cong miệng mỉm cười, đưa lời phụ họa “Đúng thế, mẫu hậu, người đừng quá lo lắng. Ngài ấy từng cứu mạng hoàng thượng, lại cứu cả con nữa.”

Nghe vậy, thái hậu đưa mắt nhìn sang Thẩm Tố Nhi, tâm trạng phức tạp, ba đứa con của bà lẽ nào đều yêu thích một người phụ nữ? Chuyện tình cảm thực khiến người ta khó lòng suy đoán, liệu những chuyện gì sẽ xảy ra?



Cùng lúc này, tại Mai Viện.

Trong phòng Sơ Tuyết có một người đang đứng đó. Xung quanh, cung nữ, thái giám đều ngất lịm.

Tư Mã Lạc nhìn Sơ Tuyết đang nằm trên giường, lạnh lùng buông tiếng “Tỉnh rồi? Ngươi rõ ràng đã tỉnh, tại sao lại không chịu mở mắt?”

Lúc này, đôi mắt vẫn nhắm chặt bỗng lay động, rồi chầm chậm mở ra. Ánh mắt ảm đạm, mơ màng, nhìn người đàn ông đang đứng cạnh bên giường. “Ngài là… ngài là Tư Mã Lạc…” Giọng nói nghẹn ngào lại rất nhỏ. Nếu không lắng tai nghe kĩ, thật khó lòng biết Sơ Tuyết đang nói gì.

“Mau há miệng ra.” Tư Mã Lạc ra lệnh.

Lúc này, toàn thân Sơ Tuyết đều yếu ớt, chẳng thể nào cử động, ngoài việc mở mắt, nhắm mắt, cũng chỉ miễn cưỡng nói được vài từ đơn giản “Ngài… thực sự là… ca ca của ta… khụ khụ…”

Tư Mã Lạc đột nhiên bắn viên thuốc kẹp giữa ngón tay vào miệng Sơ Tuyết, sau đó lạnh lùng buông tiếng “Thuốc độc đó, uống rồi, ngươi sẽ mất mạng.”

Ánh mắt Sơ Tuyết hiện rõ nụ cười hiền hòa, rất thản nhiên, không hề hoang mang, sợ sệt. Thuốc vào miệng lập tức tan ngay, trong vị đắng còn mang theo chút lành lạnh, cổ họng khô rát trước đó bỗng dễ chịu hơn nhiều. Trong thiên hạ này liệu có thứ thuốc độc nào như vậy không? Hơn nữa, thuốc độc cũng không dễ có, cần gì phải lãng phí dùng cho một người sắp chết?

“Ca ca, có phải cuộc sống của huynh không hạnh phúc…” Ánh mắt Sơ Tuyết hiện rõ nỗi xót xa. “Xin lỗi huynh.” Sơ Tuyết lương thiện, trong lòng đã ngập tràn cảm giác áy náy. Ngài cảm thương cho Tư Mã Lạc, trong sự cảm thương không có chút tà niệm hay giả dối. Ánh mắt trong sáng, thuần khiết, chẳng hề pha chút tạp niệm.

Tư Mã Lạc lặng người, vẻ lạnh lùng ngụy tạo bên ngoài nhanh chóng sụp đổ, ngài quay đầu, dường như có ý trốn tránh. Tại sao lại như vậy? Trên thế gian này sao lại có ánh mắt tin tưởng mà trong sáng đến thế? Ánh mắt đó không hề oán thán, không hề căm hận, thanh trong như nước suối thuần khiết trên đỉnh núi tuyết ngàn năm. Trước giờ, quả thực chưa có ai nhìn ngài với ánh mắt như vậy. Thực là trước nay chưa từng có.

“Nếu không muốn chết, trong vòng ba ngày tới, đừng uống bất cứ thuốc nào.” Đôi mắt Tư Mã Lạc thoáng phủ một lớp sương mỏng. Thứ ngài cho Sơ Tuyết uống, đương nhiên không phải là thuốc độc mà chính là viên Hồi Hồn đan độc nhất vô nhị trên thế gian.

Ròi khỏi phòng của Mộ Dung Sơ Tuyết, Tư Mã Lạc nhẹ bước dọc theo con đường nhỏ, dưới ánh mặt trời, bóng hình tuấn lãng in xuống lòng đường. Ngài tới để trả thù, để xem kịch hay của họ. Thế nhưng, lúc này ngài đang làm gì chứ? Hơn nữa, thậm chí đến cả viên Hồi Hồn đan duy nhất để tự cứu bản thân, ngài cũng cho nốt.

“A Lạc, ta đưa đệ ra ngoài nhé!” Mộ Dung Cảnh xuất hiện giữa rừng mai, dường như đã đứng đây đợi từ rất lâu rồi.

Cả người Tư Mã Lạc cứng đờ, cô ngạo nhướng mày, lạnh lùng đáp “Không cần! Mà ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì thế?”

Thương hại? Coi thường?

“Là ánh mắt khi có được đệ.” Mộ Dung Cảnh dịu dàng mỉm cười, nụ cười chẳng khác nào một cơn gió xuân ấm áp. Một con người lãnh đạm khi cười thực có khả năng khiến cho người khác đắm say. “Chúng ta là huynh đệ song sinh, quan hệ còn thân thiết hơn những cặp huynh đệ bình thường, ngay đến Sơ Tuyết cũng không thể so sánh được.”

“Nực cười.” Ánh mắt Tư Mã Lạc hiện lên ý mỉa mai.

“Có nhiều lúc, khi bình tĩnh lại, tâm linh của chúng ta… hoàn toàn tương thông, cũng giống như khi ở Linh Vân sơn trang, phối hợp ăn ý, nhịp nhàng mà không cần thương lượng.”

“Hừm! Đừng có tưởng bở.”

“Ha ha!...” Mộ Dung Cảnh như gỡ được gánh nặng trên vai. Lúc đưa mắt nhìn lên phần cổ Tư Mã Lạc, thấy nơi đó vẫn in rõ năm ngón tay mình, ngài cảm thấy hối hận vô cùng. Lúc đó, ngài thực sự đã quá mất bình tĩnh. “Sau này có chuyện gì cứ tới Bắc Uyển tìm ta.”

“Không cần thiết.”

“Không cần thiết cũng có thể tới đây. Ngày nào mẫu hậu cũng nhớ đệ đấy.”

“Chỉ giả tạo.”

“Chúng ta là người thân thực sự, cho nên tuyệt đối không làm đệ bị tổn thương.”

“…”

“Khi mệt mỏi rồi thì hãy quay lại, đây mãi mãi là nhà của đệ.”

“Ngươi càng lúc càng giống đàn bà rồi, lắm mồm thế !”

Đôi mày của Mộ Dung Cảnh nhướng cao, lần đầu tiên có người hình dung ngài giống phụ nữ.

Tư Mã Lạc lạnh lùng nói “Ta đánh giá sai sao? Tố Nhi tạm thời để cạnh ngươi. Đợi khi nào ổn định cục thế, ta sẽ quay lại đưa nàng ấy đi.”

“A Lạc…” Giọng nói mang theo ý cầu cạnh vang lên.

“Ta sẽ không buông tay đâu. Nàng là người của ta, trên thế gian này, trên thế gian này chỉ có nàng mới thực sự quan tâm, yêu thương ta mà thôi.” Tư Mã Lạc cố chấp nói. Bất cứ thứ gì ta cũng có thể từ bỏ, thế nhưng, chỉ duy nhất nàng, ngài sẽ không chịu buông tay, cũng nhất quyết không thỏa hiệp.

Mộ Dung Cảnh đau lòng hỏi lại: “Nếu như vậy, lúc đầu đệ không nên đồng ý đưa nàng đến chỗ ta.”

“Ngươi cho ràng ta muốn sao?” Tư Mã Lạc buộc miệng phản đối, phẫn nộ mà cực kỳ đau khổ.

Mộ Dung Cảnh nghe ra không khỏi lặng người, hình như mọi việc không hề giống ngài vẫn nghĩ, liền hạ giọng hỏi “Có phải đệ đang trong tình cảnh khó khăn?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Dưới ánh mắt lạnh lùng, cô ngạo dường như đang che giấu một linh hồn yếu đuối. Có nhiều lúc, ngài rất giống Mộ Dung Cảnh. Nhưng để đem ra so sánh, hoàn cảnh của ngài lại càng gian khổ, khó khăn hơn. Mộ Dung Cảnh ít nhất còn có người thân bên cạnh, ví như mẫu hậu, như Sơ Tuyết, cục thế cũng đã dần ổn định, nắm quyền cả giang sơn xã tắc. Còn ngài thì sao chứ? Một thân một mình ở Nam Man, cho dù là phụ vương, cũng không biết liệu lúc nào sẽ gài bẫy mình chứ đừng nói những huynh đệ cùng cha khác mẹ khác. Vì hoàng quyền, họ hoàn toàn có khả năng rấy động can quan.

Chỉ đôi chút bất cẩn, có khả năng mất cả tính mạng mà cũng chẳng hay biết. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, nếu không đưa Thẩm Tố Nhi tới hoàng cung Bắc Uyển, để Mộ Dung Cảnh hết lòng bảo vệ, ngài làm sao dứt bỏ được mối lo sau lưng? Bình tĩnh suy nghĩ lại thật kĩ, lúc này chưa phải thời cơ tốt nhất để đưa Thẩm Tố Nhi rời khỏi nơi này.

“Ta sẽ giúp đệ.” Mộ Dung Cảnh quả quyết nói.

“Giúp ta? Quay về Nam Man làm thái tử, vị trí vốn dĩ thuộc về ngươi, thế nào?” Ngôi vị thái tử, theo đúng quy tắc tổ tiên thì vốn phải truyền cho con trai trưởng. Lúc xưa, Mộ Dung Cảnh chính là con trai trưởng của nước Nam Man, còn ngài chỉ là con thứ. Bây giờ, Mộ Dung Cảnh không còn ở đó, ngôi vị thái tử đương nhiên thuộc về ngài.

Mộ Dung Cảnh bỗng nghẹn lời. Chỉ một yêu cầu mà Tư Mã Lạc đưa ra, ngài chẳng cách nào làm được, còn muốn giúp gì chứ?

“A Lạc, nếu đệ không muốn làm thái tử, vậy hãy tìm cơ hội rút lui đi.”

“Rút lui? Có phải ngươi làm hoàng đế rồi biến thành kẻ ngốc không?” Đã bị cuốn vào cuộc phân tranh đẫm máu, lui ra ngoài coi như là chết.

“…”

Mộ Dung Cảnh mím môi, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lo lắng. Chính vì quá hiểu, cho nên ngài mới cảm thấy lo lắng.

Ánh mắt Tư Mã Lạc hiện rõ nét căm hận “Ta nhất định sẽ phải lên ngôi hoàng vị, thậm chí sẽ trừng trị thích đáng những kẻ đã hãm hại ta xưa nay, để bọn chúng muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong… Và ngươi… sẽ là người cuối cùng trong số đó.” Lạnh lùng hưm một tiếng, ngài lãnh đạm phất mạnh tay áo rồi quay người, tiếp tục tiến lên phía trước, càng lúc càng nhanh hơn .

Mộ Dung Cảnh bất lực nhìn theo bóng Tư Mã Lạc. Trong lòng ngài hiểu, đôi khi bất lực cũng chính là đời người.

Tuy nhiên, sau chuyện ngày hôm nay, trong lòng mỗi người đã có những thay đổi nhỏ.

Vì cải trang thành Mộ Dung Cảnh nên Tư Mã Lạc có thể quang minh chính đại đi lại trong cung mà không gặp bất cứ cản trở nào. Có điều hướng đi của ngài không phải là xuất cung mà là viện thái y.

Sau đó, Mộ Dung Cảnh bước vào phòng Sơ Tuyết, khoảnh khắc ngài thấy mọi người đều bị điểm huyệt ngủ, sau khi giải huyệt cho họ, ngài liền lớn tiếng quát “Trẫm lệnh cho các ngươi chăm sóc Tam vương gia, không ngờ các ngươi lại dám lười biếng? Mau lui cả xuống cho trẫm.” Đám nô tài run rẩy quỳ dưới đất, dập đầu liên hồi, sau đó vội vã lui ra khỏi phòng.

Lúc này…

“Hoàng huynh…”

Mộ Dung Cảnh vừa bước đến bên giường, nghe thấy tiếng Sơ Tuyết gọi, toàn thân không khỏi run lên, kích động đến mức khí huyết toàn thân bừng bừng.

“Sơ… Sơ Tuyết ? Đệ đang gọi ta…” Ngài vén rèm, quả nhiên thấy một đôi mắt sang trong như nước đang mỉm cười nhìn chăm chú về phía mình.

Mộ Dung Cảnh tột cùng vui sướng, không ngăn được kích động thét vọng ra ngoài cửa “Người đâu, mau mời Thôi thần y tới đây, lại phái người báo cho thái hậu và hoàng hậu một tin, nói rằng Tam vương gia đã tỉnh rồi…” Ngài nắm chặt lấy bàn tay gần guộc của Sơ Tuyết, dường như vẫn chưa tin vào sự thật này.

Một lúc sau, căn phòng nhỏ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thôi thần y bắt mạch cho Sơ Tuyết, sau đó bình tĩnh nói “Hồi phục rất tốt, có lẽ sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Lúc Thôi thần y rời đi còn đặc biệt dặn dò Sơ Tuyết nội trong ba ngày tới tuyệt đối không được uống bất cứ loại thuốc nào. Đối với Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi mà nói, chỉ cần Sơ Tuyết không gặp nguy hiểm tính mạng thì bất cứ việc gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Lúc này, ánh mắt Sơ Tuyết sáng lên, đôi môi khô cằn định nói điều gì đó, nhưng lại không thốt thành lời. Người nào người nấy ở trong trạng thái vui mừng đến mức kích động.

Hoàng cung u sầu ảm đạm bấy lâu, cuối cùng cũng đón được ánh nắng ấm áp của mùa hè.

Thời gian trôi nhanh, mới đó mà nửa tháng đã qua đi vội vã. Dưới sự chăm sóc tận tình của Thẩm Tố Nhi, Sơ Tuyết dần dần đã có thể xuống giường đi dạo.

Trong vườn mai, sáng sớm tinh khôi, mặt trời tỏ ánh nắng ấm áp.

Thiếu niên gầy guộc đứng đó như thể chỉ một trận gió nhẹ thoảng qua là bay đi vài trượng. Thẩm Tố Nhi đau lòng, cầm đồ ăn tới, chỉ chăm chú nhìn Sơ Tuyết ăn, cả câu nàng nói nhiều nhất chính là “Tiểu Tam, ngài phải ăn nhiều vào, ăn nhiều thì mới hồi phục nhanh được. Ngài gầy quá, trông chẳng đẹp chút nào.”

“Có phải người định ép ta ăn thành con heo không?” Sơ Tuyết đưa mắt nhìn bữa sáng được chất thành ngọn núi nhỏ trên bàn, cảm thấy có chút sầu muộn nhưng cũng đặc biệt ấm lòng.

“Đúng thế! Ha ha.” Tiếng cười lanh lảnh của nàng truyền đi rất xa, rất xa.

“Các con nói chuyện gì mà vui thế?” Giọng nói hiền từ của thái hậu đột ngột truyền lại.

Trong khi đó, Mộ Dung Cảnh mặt mày nghiêm nghị làm đứa con hiếu thảo đỡ thái hậu lại gần. Khi đưa mắt nhìn Thẩm Tố Nhi, vừa hay nàng cũng đang nhìn về phía ngài.

Khoảnh khắc bốn mắt giao thoa, cả hai cùng mỉm cười ngọt ngào.

“Mẫu hậu, sao hôm nay người lại tới đây vào lúc này?” Sơ Tuyết mỉm cười đặt chiếc đĩa trên tay xuống, vội vàng nghênh tiếp.

Thái hậu mỉm cười hiền từ “Có phải không muốn ăn nữa không? Phải nghe lời hoàng tẩu, ăn nhiều một chút mới được.”

Sơ Tuyết nghe vậy có phần bất lực, vờ đưa lời oán thán “Thảo nào mà hoàng tẩu lại đối xử với con như vậy, thì ra là có mẫu hậu đứng sau hậu thuẫn.”

Tiếp đó là những tiếng cười giòn giã mà hạnh phúc của mọi người.

Vườn mai tràn ngập hơi thở vui vẻ mà tươi tắn của cuộc sống. Người sống, còn hi vọng điều gì hơn nữa? Chẳng phải chính là những giây phút thế này thôi sao?

Mãi đến gần trưa, Sơ Tuyết phải nghỉ ngơi, thái hậu quay về cung Thiên Thọ mọi người mới giải tán.

Thẩm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh tay nắm tay chậm bước, hai bóng dáng thân thiết thực khiến vô số người ngưỡng mộ, ao ước.

“Tố Nhi, nàng đang nghĩ gì thế?” Mộ Dung Cảnh thấy nàng quá mức im lặng, hiếu kì không biết rốt cuộc trong đầu nàng đang suy nghĩ những gì.

Nàng ngước mắt nhìn lên, nghiêm túc đáp “Chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh nhé!”

“Chuyện gì thế?”

“Ngài có muốn ở cạnh bên ta không?”

“Phí lời.” Ngài quả quyết đáp.

“Vậy thì phải quy định rõ ràng, có được không?” Đối với chuyện tình cảm, nàng thực không được tự tin cho mấy.

“Quy định gì chứ?”

“Có ta rồi, ngài không được động đến bất kì người phụ nữ nào khác. Nếu ngài ngoại tình, thì cũng phải chấp nhận việc ta ngoại tình.”

“Nàng nói thêm lần nữa xem?” Đôi mắt Mộ Dung Cảnh nheo lại, truyền rõ tín hiệu nguy hiểm.

“Có ta rồi, ngài không được động đến bất cứ người phụ nữ nào khác? Làm sao hả?” Nàng không ý thức được trọng điểm vấn đề…

“Không phải câu ấy!”

“Nếu ngài ngoại tình, thì cũng phải chấp nhận…”

“Không ngờ nàng lại dám nghĩ đến chuyện vượt tường?”

“Tường thành trong cung cao thế, Sơ Tuyết nói rằng trừ cửa chính ra thì không thể ra ngoài được…”

“Nàng…”

“Ha ha!...”

Hai người quay sang nhìn nhau bật cười vui vẻ. Thế nhưng, khoảnh khắc hạnh phúc đó chỉ kéo dài một lúc trước khi Trần Thủ xuất hiện. Khi thấy Thẩm Tố Nhi, Trần Thủ chỉ cúi đầu mà không bẩm báo ngay.

Mộ Dung Cảnh hiểu ý, liền bảo Thẩm Tố Nhi về cung Triều Phụng trước, lại bảo mọi người xung quanh lui ra “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, Tư Mã điện hạ trên đường quay về Nam Man gặp phải phục kích, hiện nay đã mất tích, không biết sống chết ra sao?”

“Cái gì?” Mộ Dung Cảnh nghe tin mặt mày biến sắc, cực kỳ kinh hãi.

Trần Thủ nói vừa rồi nhận được tin do bồ câu đưa tin, ba ngày trước ở thành Hàm xảy ra một trận hỗn chiến, Tư Mã Lạc lúc đi ngang qua thành Hàm liền bị đám người bịt mặt phục kích, những thị vệ bảo vệ ngài đều anh dũng hi sinh, hiện nay thi thể đang được tập kết trong nha môn.

“Hoàng thượng, thần còn nhận được tin, tìm được lệnh bài của tướng sỹ Bắc Uyển chúng ta tại nơi xảy ra trận phục kích.”

“Lệnh bài của tướng sỹ?” Lẽ nào có người Bắc Uyển tham dự vào chuyện này? Khuôn mặt Mộ Dung Cảnh lạnh như băng, nếu A Lạc xảy ra chuyện, tình hình sẽ cực kì nghiêm trọng. Nghĩ vậy, ngài liền quyết đoán lên tiếng “Mau đi chuẩn bị. Trẫm phải đích thân tới thành Hàm một chuyến.” Sau khi dặn dò xong, ngài liền thu lại tâm trạng lo lắng, lúc xuất hiện trước mặt Thẩm Tố Nhi, khuôn mặt tuấn nghị đã dịu đi rất nhiều.

Tại cung Triều Phụng, Mộ Dung Cảnh im lặng ngồi đó một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng “Trẫm phải xuất cung vài ngày.”

“Ồ, lúc nào vậy?”

“Ngay bây giờ.”

“Tại sao lại gấp thế?”

“Ừm, lúc trẫm không ở cung, Sơ Tuyết và mẫu hậu nhờ nàng chăm sóc.”

“Ta sẽ làm thật tốt.” Thẩm Tố Nhi mỉm cười, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

Mộ Dung Cảnh đứng dậy rồi vội vã rời khỏi.

Thẩm Tố Nhi nhìn theo bóng Mộ Dung Cảnh, mãi cho tới khi không còn trong tầm mắt của mình nữa.

Giữa đêm khuya, bên ngoài truyền lại tiếng bước chân gấp gáp, khiến Thẩm Tố Nhi vừa chợp mắt đã bừng tỉnh. Tiếp đó, Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi bước vào bẩm báo “Tiểu thư, mau tỉnh dậy đi, trong cung xảy ra chuyện rồi!”

Thẩm Tố Nhi nghi hoặc lên tiếng “Có chuyện gì?”

Tiểu Xuân Nhi lo lắng đáp “Tuyết Phi tự… tự sát rồi!” Hậu cung lại xảy ra chuyện, hoàng thượng không ở đây, nàng thân là hoàng hậu, đương nhiên phải xuất diện làm chủ.

Nghĩ vậy, Thẩm Tố Nhi vội vã đi tới lãnh cung. Trước cửa lãnh cung có vài người dưới, bên trong vẫn sáng đèn. Nàng dừng bước, trong thâm tâm thực sự không muốn nhìn thấy người chết. Sau khi hỏi rõ sự tình, nàng dặn người chôn cất Tuyết Phi cẩn thận, lại giao toàn quyền cho Lưu tổng quản đang đứng một bên xem xét.

Vất vả suốt cả đêm, lúc Thẩm Tố Nhi quay về cung Triều Phụng, trời đã tờ mờ sáng.

Nàng ngồi nghỉ một lúc, lại sai người chuẩn bị bữa sáng, đưa tới Mai Viện. Sau khi miễn cưỡng dùng bữa cùng Sơ Tuyết, hai người bước khỏi phòng để sưởi nắng.

Sơ Tuyết nhìn nàng mỉm cười dịu dàng. Ngài đã thấy sự mệt mỏi hiện trong ánh mắt nàng, và vì mệt nên thi thoảng nàng không nhịn được lại ngáp dài ngáp ngắn. Khi người ta mệt mỏi, đương nhiên cũng nói ít hơn bình thường.

“Tiểu Tố Nhi, nếu buồn ngủ thì nằm lên giường trúc nghỉ ngơi một lúc đi.” Lúc này Thẩm Tố Nhi mới biết, Sơ Tuyết sai người bê giường ra ngoài không phải vì bản thân mình nên nàng cũng tùy tiện nằm xuống nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đã ở trong căn phòng nhỏ của Sơ Tuyết, thậm chí còn chiếm luôn cả chiếc giường của ngài. Trong khi Sơ Tuyết đang ngồi đánh cờ cùng thái hậu, thi thoảng lại nói nói cười cười.

“Con tỉnh rồi sao?” Thái hậu là người lên tiếng đầu tiên.

Thẩm Tố Nhi đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, khẽ đáp lại một tiếng.

“Chuyện tối qua, chắc khiến con mệt mỏi nhiều, thế nhưng đừng có để trong lòng nhé! Tuyết Phi, đứa trẻ này thật là đáng tiếc, tại sao lại nghĩ ngắn như vậy chứ? Sinh mệnh quý giá đến độ nào…”

Sơ Tuyết đưa mắt nhìn Thẩm Tố Nhi, rồi nói “Mẫu hậu, người cũng đừng than thở nữa. Hoặc có lẽ, kết quả như vậy chính là điều mà Tuyết Phi mong muốn, cũng coi như là một cách giải thoát.”

Thẩm Tố Nhi nghe vậy không khỏi quặn lòng, cau mày lên tiếng “Tiểu Tam, không được phép nói những lời như vậy.” Nàng rất nhạy cảm, ngữ khí bất giác cũng trở nên nặng nề.

Sơ Tuyết nhìn vào khuôn mặt nghiêm trọng của Thẩm Tố Nhi, đột nhiên bật cười… nụ cười vô cùng thuần khiết “Người nghĩ đi đâu rồi? Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”

Thẩm Tố Nhi vẫn chưa dịu tâm trạng xuống, kiên quyết nói “Sau này, tiện miệng cũng không được phép.”

Thái hậu lập tức đồng tình đưa lời phụ họa “Đúng đấy, sau này con không được ăn nói linh tinh như vậy nữa.”



Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đấy mà đã bốn ngày trôi qua.

Mấy người Mộ Dung Cảnh ngày đêm lên đường, cuối cùng cũng tới được thành Hàm vào chiều ngày thứ tư. Suốt dọc đường, họ không một phút ngơi nghỉ, Mộ Dung Cảnh còn thay liền ba con tuấn mã. Vừa tới nơi, ngài lặp tức nghe nhóm thám tử bẩm báo tình hình mới nhất… Có người phát hiện một thi thể đeo mặt nạ bên bờ sông. Sau khi kiểm tra thì phát hiện người này bị trọng thương, tử vong vì mất máu quá nhiều. Thi thể đang được đặt trong phòng chứa của nha môn cùng với đám thị vệ nước Nam Man.

“A Lạc chết rồi sao?” Khí huyết toàn thân Mộ Dung Cảnh như thể đông cứng lại. Trong cơn chấn động, mãi lúc lâu sau, ngài vẫn chẳng thể thốt được thành lời.

Có nhiều chuyện, ngài vẫn phải đích thân đi xác thực một lần. Bọn họ liền cho ngựa phi thẳng tới nha môn. Lập tức có người dẫn đường đến trước phòng chứa thi thể. Khi bọn họ đặt chân vào sân trong, liền thấy một người bận y phục nhung gấm, một thanh kích dài, oai nghiêm mà tuấn nghị.

“Không ngờ ngài lại thực sự xuất hiện.” Khoảnh khắc người đó quay người, gương mặt Tiếu Trọng Chi hiện ra. Ngài không hề quỳ xuống mà nhìn Mộ Dung Cảnh bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán.

“To gan, Tiếu Trọng Chi, gặp hoàng thượng mà ngươi dám không quỳ?” Trần Thủ thét lớn.

Ai ngờ, Tiếu Trọng Chi sắc mặt vẫn không đổi, nghiêm nghị lên tiếng “Hoàng thượng? Thực sự là hoàng thượng tới hay sao? Người đừng có lừa ta. Người này không phải là hoàng thượng.”

“Tiếu Trọng Chi, ngươi dám mưu nghịch phạm thượng sao?” Trần Thủ dự cảm tình hình trước mắt có gì đó không ổn.

“Mau bao vây bọn họ lại cho ta.” Tiếu Trọng Chi lập tức hại lệnh.

Bất ngờ, rất nhiều tướng sỹ cầm binh khí trong tay xông ra từ những chỗ ẩn nấp bí mật, sát khí trùng trùng, tọa thành ba lớp bao vây. Thậm chí, ngay cả trên mái nhà, quanh tường cũng có binh sỹ mai phục, ai nấy đều cung nỏ hằm hằm.

Tình thế trước mắt đúng là thiên la địa võng, có chấp cánh cũng khó mà bay được.

Đám binh sỹ này, Mộ Dung Cảnh không biết lấy một người. Cho nên có thể thấy, Tiếu Trọng Chi đã tốn rất nhiều công sức.

Trần Thủ thấy vậy uy phong rút kiếm đứng trước bảo vệ Mộ Dung Cảnh “Bảo vệ hoàng thượng.” Ngự tiền thị vệ nghe lệnh lập tức bày binh bố trận, thề chết không lùi bước, thần tốc bao quanh Mộ Dung Cảnh. Thế nhưng, số người vẫn cứ chênh lệch quá nhiều, tất cả bọn họ đều bị vây chặt bên trong.

Mộ Dung Cảnh ngẩng đầu, nhìn ra xa, thấy một người đứng trên lầu giác cách đó một đoạn, bất giác ngài cong miệng đầy chế giễu. Lẽ nào khi xưa ngài không nên động lòng trắc ẩn? Trong lòng ngài nghĩ vậy, ngoài mặt Mộ Dung Cảnh lại nheo mắt nhìn chăm chú Tiếu Trọng Chi “Tư Mã Lạc thực sự ở bên trong sao?”

“Đúng vậy.”

“Đã chết hay còn sống?”

“Chết rồi.”

“Ngươi đã giết sao?” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh lóe lên tia lạnh lùng mà sắc nhọn, sát khí đằng đằng.

Tiếu Trọng Chi mặt không cải sắc, điềm đạm đáp “Không phải. Thế nhưng, có một điều ngài nên biết rõ, một người chỉ cần còn sống, thì sẽ có lúc rơi vào tình huống thân bất do kỉ.” Tiếp đó, Tiếu Trọng Chi lạnh lùng buông tiếng “Các tướng sỹ nghe lệnh, mau bắt kẻ mạo nhận hoàng thượng lại, dù sống hay chết.”

Hôm nay, đây chính là cục diện mà họ Tiếu dồn toàn tâm toàn lực tạo riêng cho Mộ Dung Cảnh.

Thế nhưng, Mộ Dung Cảnh đã sớm đặt sự sống chết sang một bên, lập tức rút trường kiếm ra, ánh kiếm sắc lạnh quét trong không trung mang theo tầng tầng sát khí. Thân hình ngài nhanh như tia điện, bất ngờ lao nhanh về phía Tiếu Trọng Chi. Hôm nay, cho dù có chết, ngài cũng phải bắt một người nhà họ Tiếu chết cùng. Chỉ là, trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, trong tâm trí ngài hiện lên một khuôn mặt nhỏ xinh cùng nụ cười dịu dàng, ấm áp… Nàng nói, nhất định muốn ngài quay về… Quay về? Ngài sợ bản thân sẽ không giữ được lời hứa đó với nàng…

Chỉ trong khoảnh khắc, đao kiếm lóe lên, máu thịt tung tóe. Nha môn thành Hàm chốc lát trở thành chiến địa đẫm máu.

Giết người, nhiều đến độ đỏ hồng cả mắt, đến mức không còn cảm giác gì nữa. Thậm chí càng không thể do dự, bất cứ đắn đo nào cũng có khả năng đánh mất tính mạng của chính mình.

Ngài không muốn chết. Trận giao tranh diễn ra từ lúc mặt trời còn tỏa sáng, đánh cho tới tận khi hoàng hôn, mặt trời lặn đi rồi màn đêm hạ xuống. Máu tươi nhuộm đỏ cả thành Hàm vậy mà người của Tiếu Trọng Chi dẫn theo không ngừng tràn từ ngoài vào.

Đám ngự tiền thị vệ từng người lần lượt ngã xuống.

Trần Thủ toàn thân đẫm đầy máu tươi, đã không còn phân biệt được là máu của bản thân hay máu của địch thủ nữa.

Đột nhiên, qua đuôi mắt, Trần Thủ thấy Mộ Dung Cảnh bị trúng một kiếm, tâm thần chợt hoảng, thét lớn tựa như phát cuồng, rồi không để tâm đến mọi thứ, xông lại “Kẻ dám gây thương tích cho hoàng thượng, ta dù có biến thành quỷ cũng quyết không tha.”

Ngay lúc này, giữa cảnh hỗn loạn, một tướng sỹ thét lên, giọng điệu đặc biệt kinh hoàng “Á, người này có phải là Trần Thủ. Thủ lĩnh cấm quân không?” Các tướng sỹ thông thường hiếm có cơ hội gặp mặt Mộ Dung Cảnh, thế nhưng gặp Trần Thủ thì không ít. Trong khoảnh khắc, những tướng sỹ đang ùa vào trong liền do dự. Họ thực sự không thể phân biệt rốt cuộc ai là bạn ai là thù, ai đúng ai sai?

Lúc này, Mộ Dung Cảnh thừa cơ xông vào phòng chứa thi thể bên trong.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng thét dõng dạc “Các tướng sỹ nghe lệnh, lập tức phóng tiễn vào căn phòng kia cho ta.”

“Không, hoàng thượng, cẩn thận…” Trần Thủ kinh hãi thét lớn.

Những ngự tiền thị vệ cũng không tránh khỏi cảm giác hãi hùng, nhưng tất cả đã quá muộn. Tên nhọn bắn vào phòng tựa mưa xuân, đầu tiễn còn châm theo mồi lửa.

Tàn cục dường như đã được định sẵn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.