Ở Lại Đây Với Anh

Chương 34




Hồ Thiết Sanh thi triển khinh công tuyệt đỉnh đuổi theo, nhưng vì Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân cất bước trước, nên luôn cách nhau nửa dặm, không sao rút ngắn khoảng cách được. Lát sau đã ra khỏi Hào Sơn, tiến vào Hùng Nhĩ sơn.

Hùng Nhĩ sơn nằm ở phía Nam huyện Lư Thị, phía Tây huyện Tuyên Dương tỉnh Hà Nam, hai dãy núi gần song song nhau, hình dạng như tai gấu nên có tên là Hùng Nhĩ sơn.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân khinh công vốn đã không kém hơn Hồ Thiết Sanh, hơn nữa dọc đường Hồ Thiết Sanh còn phải để lại ký hiệu nên càng đuổi càng xa, lát sau đã không còn thấy bóng Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân đâu nữa.

Chàng tìm kiếm quanh đó một hồi, vẫn chẳng thấy bóng dáng lão ma, lúc này trời đã sáng, lòng chàng hết sức lo lắng, đồng thời nghĩ đến quái lão nhân đã dạy chàng Ma Đao Ca kia, chẳng hiểu sao ông ấy lại có thể nấp trong quan tài của Hắc Đao Khách? Và ông ấy đã là Ma Đao Tôn Giả, sao còn là Hận Thế Thái Bảo? Lát sau chàng đến bên một khe suối, nước suối rất trong, chàng đi suốt hơn trăm dặm đường cũng đã cảm thấy khát nước, liền vốc nước suối uống mấy hớp. Bỗng, trong nước hiện ra rất nhiều bóng người, có một số thiếu nữ trẻ che thân bằng lá cây, không dưới trăm người. Hồ Thiết Sanh biết đó hẳn là người của Hận Thế giáo, còn những đại hán là người của Phi Hồn bảo. Nhưng những bóng người ấy rất mơ hồ, có thể là ở rất xa. Hồ Thiết Sanh tin chắc rằng Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân hẳn đã đến đó, bởi hơn trăm đại hán và thiếu nữ này cũng là một chướng ngại vật, nếu liên kết lại, uy lực cũng chẳng thể xem thường.

Lúc này mặt trời vừa ló dạng, ánh bình minh nhuộm cả núi rừng, trông rất ngoạn mục và cũng tượng trưng cho tương lai xán lạn của giới võ lâm.

Hồ Thiết Sanh kỹ lưỡng quan sát góc độ của những bóng người phản ánh trong nước, dường như là ở trên đỉnh núi đối diện, nhưng trên ấy hoàn toàn không có một bóng người.

Hồ Thiết Sanh thầm nghĩ, chả lẽ đây là qủy mị hay sao? Chàng đâu biết đó là nguyên lý khúc xạ ánh sáng, bất giác lòng hiếu kỳ bừng dậy, liền phóng đi lên đỉnh núi đối diện. Nhưng lên đến nơi, chàng mới biết là phương hướng không đúng, nếu là do ánh nắng phản chiếu thì đâu có hiện trong nước suối kia, vì nơi này đang ngược với ánh sáng mặt trời. Bỗng, chàng phát hiện một bí mật, chỉ thấy trên vách núi đối diện có một thác nước to lớn, ào ào đổ xuống, và trên mặt nước loáng thoáng có bóng người động đậy. Hồ Thiết Sanh đưa mắt quan sát địa hình, cho đó là bóng người phản chiếu lên thác nước kia, có lẽ là ở đâu đây. Nếu không sai, gần đây hẳn có một sơn động bí mật.

Bởi cảnh vật trong sơn động phản ánh lên thác nước, trong khi thác nước đang đối diện với ánh nắng nên lại phản ánh xuống khe suối bên dưới.

Hồ Thiết Sanh vỡ lẽ, đối diện với thác nước chính là bên kia núi và thác nước lại cao hơn ngọn núi này rất nhiều nên đã phản ánh cảnh vật trong sơn động xuống bên này núi.

Chàng tin chắc là suy luận của mình không sai, bèn bắt đầu tìm kiếm phía bên kia núi, quả nhiên chàng đã phát hiện ra một sơn động to lớn ở lưng chừng núi.

Cửa động có bốn đại hán vạm vỡ và bốn thiếu nữ lá cây che thân canh gác. Trên mình bốn thiếu nữ chỉ vẻn vẹn có ba chiếc lá che chỗ quan trọng, thân hình khêu gợi lộ rõ trước mắt, nên bốn đại hán vạm vỡ cứ nhìn lom dom như kẻ mất hồn.

Hồ Thiết Sanh suy nghĩ tìm cách vào động, nếu công nhiên chế ngự bốn người này thì cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, nhưng hẳn bị người trong động phát hiện.

Chàng bỗng nảy ý, liền nhặt lấy bốn viên đá nhỏ, nhắm ngay rốn bốn thiếu nữ vung tay ném ra, thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, chỉ nghe phụp phụp mấy tiếng khẽ, đá nhỏ đã lún vào rốn bốn thiếu nữ.

Bốn thiếu nữ cùng kêu lên một tiếng đau đớn, chổng mông ngồi xổm xuống.

Bốn gã đại hán đương nhiên đâu bỏ qua cơ hội tán tỉnh, liền tiến tới nói :

- Cô nương có chỗ nào không khỏe ư?

Đồng thời cũng liền phát hiện chỗ rốn thiếu nữ có máu rỉ ra, bèn sốt sắng đòi chăm sóc cho họ, nhưng bốn thiếu nữ không cho xem, vùng vằng níu kéo nhau không thôi.

Hồ Thiết Sanh cũng biết hành động của mình rất bất nhã, nhưng vì diệt trừ ác ma, cũng đành phải ngộ biến tùng quyền, lập tức phi thân vào động.

Chỉ thấy trong động lửa cháy bập bùng, hơn trăm đại hán vạm vỡ và hơn trăm thiếu nữ khỏa thân chia nhau đứng hai bên, giữa có mấy đống lửa rực cháy, nhưng hoàn toàn yên lặng.

Một người bịt mặt đứng ở chỗ tận cùng giữa hai hàng người, chính là Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân, lão đang nói chuyện với một đôi nam nữ, quay lưng ra cửa động nên Hồ Thiết Sanh mới không bị phát hiện, chàng nấp vào trong một khe đá.

Những đại hán vạm vỡ thoạt nhìn như là đang lắng nghe Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân nói chuyện, nhưng thật ra họ đều đang ngắm nhìn thân hình thiếu nữ đối diện, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng.

Nhưng những thiếu nữ ấy chẳng thèm nhìn ngó đến bọn đại hán, chỉ nghe Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân nói :

- Cửu Châu Phi Ma và Thiết Ông Xung đều đã chết dưới tay bọn người bạch đạo, không bao lâu nữa bọn họ hẳn sẽ kéo đến đây, lão phu vì ứng phó đại địch, đành phải nhận lấy trọng nhiệm...

Lão đưa mắt nhìn những thiếu nữ khỏa thân, nói tiếp :

- Con người sống trên đời không ai có thể thoát khỏi chuyện âm dương phối hợp, nếu trái lại là phản bội tôn chỉ của tạo hóa, nên lão phu tuyên bố thành lập Hòa Hợp Giáo, tự nhậm chức Giáo chủ, mọi người có thể tự lựa chọn đối tượng kết hợp thành phu thê, gia tăng dân số, trùng chấn thanh uy bổn giáo.

Bọn đại hán đương nhiên là vui mừng khôn xiết nhưng bọn thiếu nữ thì lạnh lùng thản nhiên, một người bỗng cất tiếng hỏi :

- Giáo chủ của bọn này đâu rồi?

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân trả lời :

- Y thị đã đầu hàng bọn bạch đạo, trở thành kẻ địch của chúng ta rồi.

Thiếu nữ ấy quay sang những thiếu nữ khác lớn tiếng nói :

- Chúng ta phải chung lưng đấu cật với Giáo chủ, không được tùy tiện phá hoại giáo quy, chuyện xấu xa giữa nam nữ, bổn giáo liệt vào điều cấm hàng đầu, các vị tỷ muội chớ tin lời giả dối của y.

Các thiếu nữ khác đồng thanh hưởng ứng, lớn tiếng phản đối.

Hồ Thiết Sanh gật đầu thầm nhủ :

- “Xem ra Hận Thế giáo ngoại trừ quá nặng lòng căm hận, cũng chưa phải là hạng người tà ác, nhất là rất xem trọng trinh tiết”.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân gằn giọng nói :

- Bổn Giáo chủ trịnh trọng tuyên bố, kẻ nào dám trái lệnh, bổn Giáo chủ sẽ trị tội với hình phạt nghiêm khắc nhất.

Bọn thiếu nữ chẳng chút sợ hãi, lớn tiếng la hét, kiên quyết phản đối, trong khi ấy bọn đại hán hăm hở chực xông tới, chỉ chờ Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân hạ lệnh một tiếng là họ được toại nguyện ngay.

Nhưng Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân cười khẩy nói :

- Đó thì không tùy ở các ngươi được đâu.

Đoạn vung tay ném ra mấy nắm phấn trắng, rơi vào đống lửa, liền có mùi thơm kỳ dị bốc lên, lan tỏa tứ phía.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân quay phắt lại, lạnh lùng nói :

- Hồ Thiết Sanh, ngươi hãy hiện thân đi thôi.

Hồ Thiết Sanh giật mình thầm nhủ :

“Lão ma này quả là lợi hại, thì ra lão sớm biết mình đã vào động, xem ra lão rải phấn trắng vào lửa hẳn có thâm ý.”

Quả nhiên, hương thơm kỳ dị vừa len vào mũi bọn thiếu nữ và đại hán, cục diện liền tức thay đổi, bọn thiếu nữ thảy đều hai má đỏ bừng, lòng xuân bừng dậy, mắt đầy tình tứ tiến về phía bọn đại hán.

Hồ Thiết Sanh vội quát to :

- Đứng lại.

Đồng thời bước ra khỏi khe đá, tung mình lao bổ vào Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân, trong khi ấy, bọn thiếu nữ và bọn đại hán đã ôm chặt lấy nhau.

Hồ Thiết Sanh chợt hiểu, thì ra Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân chẳng phải gia tăng nhân số, trùng chấn thanh uy, mà là định lợi dụng cảnh dâm ô này làm phân tán tâm thần chàng.

Đòn này thật lợi hại, Hồ Thiết Sanh không phải kẻ hiếu sắc, chỉ vì không đành lòng trơ mắt nhìn những thiếu nữ trong trắng này bị bọn đại hán vùi dập, nên tâm thần không khỏi bị phân tán.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân chớp nhoáng tung ra ba chưởng, bức cho Hồ Thiết Sanh thoái lui hai bước, lão tấn công tới tấp, rõ ràng muốn khiến cho Hồ Thiết Sanh không rảnh tay rút Ma đao ra.

Lúc này bọn đại hán như thể điên cuồng, vừa ôm hôn các thiếu nữ vừa tự cởi y phục mình, mắt thấy các thiếu nữ sắp mất đi sự trong trắng.

“Bùng bùng bùng”! Hồ Thiết Sanh bị đẩy lùi ba bước, chiêu thức của Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân hư ảo khôn lường và xuất thủ cực nhanh, Hồ Thiết Sanh đã bị lão giành mất tiên cơ, nhất thời không sao vãn hồi tình thế.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân toàn lực tấn công tới tấp, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ yếu hại của Hồ Thiết Sanh, trong khi ấy bọn đại hán và thiếu nữ phát ra những tiếng khát khao nhục dục hết sức khó nghe.

Mắt thấy bọn đại hán đã cởi hết y phục và bọn thiếu nữ không hề phản kháng, để mặc họ muốn làm gì thì làm.

Ngay trong lúc nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng ngoài cửa động vang lên tiếng quát liên hồi, vách động rung chuyển, đá vụn rơi lả tả xuống, thì ra Hận Thế Thái Bảo dẫn đầu, cùng quần hùng đã đến.

Chỉ thấy Hận Thế Thái Bảo vung tay ném ra mấy viên dược hoàn vào các đống lửa, liền tức vang lên tiếng nổ lốp bốp, khói vàng bốc lên, nhanh chóng lan tỏa khắp sơn động.

Bọn đại hán và thiếu nữ như liền tỉnh táo ngay, nhất là các thiếu nữ, phát giác bị đàn ông ôm chặt liền tức cả giận, chỉ nghe tiếng bình bình liên hồi, đánh bật bọn đại hán lui ra mấy bước.

Trong tiếng reo mừng vang dội, các thiếu nữ chạy nhanh về phía Bạch Băng. Bạch Băng dang rộng hai tay, ôm lấy một số thiếu nữ, hai dòng nước mắt xúc động chảy dài.

Bọn đại hán biết không phải địch thủ của quần hùng bạch đạo, thảy đều đứng ngây ra tại chỗ.

Lúc này Hồ Thiết Sanh không còn phải bận tâm nữa, hùng tâm bừng dậy, vẫn không rút Ma đao ra, buông tiếng quát vang, dùng chưởng thay kiếm thi triển Thánh Giả Chi Kiếm.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân không còn đường rút lui, muốn đào tẩu cũng chẳng thể được, đành vận hết công lực bình sanh ứng phó.

Quần hùng bạch đạo án ngữ nơi cửa động theo dõi cuộc chiến, Dư Mộng Chân nói :

- Diệp huynh thấy Thiết Sanh có thể thủ thắng không?

Hận Thế Thái Bảo nói :

- Dù không thắng nổi cũng không thể bại, trong lúc động thủ giao chiến, sĩ khí rất là quan trọng. Lúc này tâm trạng hai người trái ngược nhau, một tinh thần phấn chấn, một chán chường tuyệt vọng nhưng bắt buộc phải chiến đấu. Về mặt tâm lý cũng đã phân cao thấp rồi.

Hồ Thiết Sanh thi triển Thánh Giả Chi Kiếm nghênh địch đã đấu ngang tay với Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân, nếu sử dụng Ma đao, lão ma đầu e sớm đã tán mạng rồi.

Trăm chiêu qua đi vẫn chưa phân thắng bại, Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, Huyền Huyền Nhất Thức tung ra, liền tức kình phong nổi dậy, đá vụn tung bay.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân toàn lực vung chưởng đón tiếp và lẹ làng lách người nhưng vẫn bị đẩy lùi một bước.

Hồ Thiết Sanh liền tức thi triển Huyền Huyền Nhị Thức, kình phong càng thêm dữ dội, lão ma đầu lại bị đẩy lùi ba bước.

Hồ Thiết Sanh chẳng để cho đối phương có thời gian nghỉ thở, Huyền Huyền Tam Thức lại tung ra, chỉ nghe bùng một tiếng rền rĩ, Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân loạng choạng lùi sau bảy tám bước, chưa kịp đứng vững, Hồ Thiết Sanh đã lướt đến, vung tay chộp vào vai phải lão ta.

Chỉ nghe rắc một tiếng, tay phải Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân đã bị bẻ gãy đến bả vai.

Hồ Thiết Sanh lại nắm lấy bắp tay trái của lão ta, lớn tiếng nói :

- Lão ma, ngươi không ngờ có ngày hôm nay phải không?

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân trầm giọng :

- Tiểu tử, lão phu đã lọt vào tay ngươi, chẳng còn gì để nói nữa, ngươi hãy cho lão phu chết một cách nhanh chóng đi.

Hận Thế Thái Bảo bỗng lớn tiếng nói :

- Tiểu tử, hãy khoan động thủ, để lão phu hỏi y vài điều. Lão quỷ, theo như Diệp mỗ biết, khi xưa ngươi không hề có hành vi tội ác gì to lớn, vì sao lại giả mạo Diệp mỗ, cấu kết với hai ma đầu kia quấy nhiễu võ lâm?

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân cười khẩy :

- Diệp Nhất Phong, khi xưa hành vi của ngươi cũng chẳng kém gì Thiêm mỗ, nay lại tự cho mình là chính nhân quân tử lên giọng giáo huấn Thiêm mỗ? Chẳng phải Thiêm mỗ khinh khi ngươi, e rằng ngươi cũng chẳng phải địch thủ của tên tiểu tử này.

Hận Thế Thái Bảo chẳng chút tức giận, gât đầu nói :

- Không sai, khi xưa Diệp mỗ cũng không phải là người chính phái, vậy sao ngươi đã biết Diệp mỗ không phải người tốt mà còn giả mạo?

- Vì xem trọng ngươi, Thiêm mỗ mới giả mạo, bởi khi xưa ngươi cũng có làm một số chuyện oanh liệt, rất được lòng người. Hơn nữa, khi xưa Ma Đao Ca của Tử Phủ và Thần Cung bị Thiết Ông Xung lấy đi, không lâu sau lại bị Cửu Châu Phi Ma lấy trộm, nhưng Thiết Ông Xung không biết kẻ trộm ấy là Cửu Châu Phi Ma. Nhưng Cửu Châu Phi Ma chỉ luyện được hơn nửa phần tuyệt học Ma Đao Ca, bí kíp lại bị người trộm mất. Thiêm mỗ đoán kẻ trộm ấy rất có thể là ngươi, nên mới giả mạo để khích ngươi ra mặt.

Hận Thế Thái Bảo khẽ thở dài :

- Không sai, chính Diệp mỗ đã lấy trộm Ma Đao Ca, thật không ngờ lại gây nên gió tanh mưa máu cho giới võ lâm, kể ra Diệp mỗ cũng có điều không phải...

Hồ Thiết Sanh bỗng hỏi :

- Thiêm Nhân, khi xưa ám toán chủ nhân Tử Phủ và Thần Cung, có lão tham dự vào không?

- Lão phu tuy không tham dự, nhưng biết chuyện ấy.

- Vậy hôm nay Hồ mỗ lấy mạng lão, lão thấy có oan uổng không?

- Đại trượng phu sống có gì đáng vui, chết có gì đáng sợ? Ngươi đừng bỡn cợt lão phu nữa, động thủ mau đi.

- Lão lòng dạ độc ác, để lại trên đời cũng tàn hại sinh linh, vậy thì Hồ mỗ thành toàn cho lão.

Hồ Thiết Sanh vừa định hạ thủ, bỗng Hận Thế Thái Bảo quát :

- Tiểu tử, hãy khoan.

Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên :

- Chả lẽ tiền bối định cầu xin cho lão ư?

Hận Thế Thái Bảo sải bước đi đến bên Hồ Thiết Sanh, nói :

- Nếu truy cứu một cách nghiêm khắc, lão phu cũng phải tự tuyệt để tạ tội với thiên hạ võ lâm. Tiểu tử, ngươi định giết chết y sao?

- Vãn bối nhận thấy lão ta cũng chưa đáng tội chết, chỉ định hủy luôn cả cánh tay trái rồi tha mạng cho lão.

Hận Thế Thái Bảo giọng cảm khái :

- Người trong võ lâm nếu ai cũng khoan dung độ lượng như ngươi, chắc chắn không bao giờ có chuyện giết chóc xảy ra, thế thì lão phu cho y mượn một cánh tay vậy.

Quần hùng nghe vậy thảy đều bàng hoàng sửng sốt, cánh tay mình thì làm sao có thể cho người khác mượn.

Hồ Thiết Sanh thắc mắc hỏi :

- Tiền bối làm sao có thể cho lão ta mượn một cánh tay?

Hận Thế Thái Bảo thở dài :

- Thành thật mà nói, khi xưa lúc chủ nhân Tử Phủ và Thần Cung bị ám toán, lão phu cũng có mặt ở gần đó, đương nhiên cũng là ngấp nghé bí kíp tuyệt học nên đã không ra tay cứu giúp. Trong những năm qua, lão phu đã nghiêm khắc kiểm thảo bản thân, cho đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời, nên tiểu tử ngươi nếu không có ý định giết Thiêm Nhân, chỉ hủy đi hai cánh tay y, lão phu cũng phải bù một cánh tay để chuộc lỗi.

Hồ Thiết Sanh hoảng kinh :

- Tiền bối, vậy không được đâu. Đại ân của tiền bối, vãn bối còn chưa báo đáp mà.

- Lão phu ý đã quyết, nếu ngươi ngăn cản tức là muốn lão phu phải lấy cái chết tạ tội với thiên hạ, lão phu không tham sống sợ chết đâu.

- Vãn bối không hề có ý định như vậy, cho dù khi xưa tiền bối cũng có điều không phải, nhưng qua việc bao phen chỉ điểm võ công cho vãn bối, vãn bối mới có thể quét sạch quần ma, vậy cũng đủ với công chuộc tội rồi, hà tất...

Chàng chưa dứt lời, chỉ thấy Hận Thế Thái Bảo tay phải đặt lên tay trái, rắc một tiếng, cánh tay trái đã bị bẻ lìa, ném xuống đất nói :

- Thiêm Nhân đã mất cánh tay phải, lão phu bù cánh tay trái, vừa đủ một đôi, để chứng tỏ lòng sám hối triệt để.

Quần hùng thảy đều ngây ngẩn, Hồ Thiết Sanh bất giác buông tay ra, chỉ thấy Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân và Hận Thế Thái Bảo với hai cánh tay còn lại ôm chầm lấy nhau, cùng buông tiếng cười vang. Tiếng cười đầy thâm tình, vui sướng và hối hận, đương nhiên cũng có vài phần đau khổ bi ai.

Hai người cười ra nước mắt, Hận Thế Thái Bảo lại nói :

- Lạc Kỳ vì cứu Hắc Đao Khách, chẳng tiếc hoen ố hiệp danh, giả vờ thay tâm đổi tính, và khi hay tin Hắc Đao Khách đã chết, ông ấy quyết tâm báo phục mới cố ý động thủ với Lạc Dật, vì ông ấy đã tăng thêm một chiêu trong Nội tam kiếm, uy lực tăng rất nhiều. Ông ấy muốn chính tay giết chết Cửu Châu Phi Ma, dụng tâm ấy thật đáng kính phục. Còn về việc lão phu đã nấp ở trong quan tài từ lúc nào, hẳn các vị cũng có thể đoán ra, đêm qua chỉ có một mình Tiểu Lục Tử canh giữ quan tài, lẽ dĩ nhiên không phát hiện ra lão phu...

Đoạn nắm tay Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân, nói :

- Thiêm huynh, chúng ta đi thôi.

Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân mắt ngập lệ, khích động nhìn Hồ Thiết Sanh nói :

- Bọn lão phu đều đã già nua vô dụng cả rồi, việc lãnh đạo võ lâm trong tương lai hẳn là phải do thiếu hiệp gánh vác. Các vị hãy bảo trọng, tạm biệt.

Mọi người đưa mắt nhìn theo hai lão nhân đi ra ngoài động, vài bước lại quay đầu nhìn, ra chiều hết sức quyến luyến, hùng tâm và hào khí của họ chỉ chốc lát đã tiêu tan.

Bỗng nghe Thiên Đài Kỳ Si lớn tiếng nói :

- Lạc Kỳ huynh, ly rượu mừng này Lữ mỗ phải uống chắc rồi.

Lạc Kỳ mỉm cười :

- Thiết Sanh với Quyên nhi sớm đã kết hôn rồi, còn về La Liên, chỉ cần hai người đồng ý, cũng chẳng cần chú trọng hình thức, Lữ huynh uống rượu mừng của ai vậy?

Thiên Đài Kỳ Si lớn tiếng :

- Theo như Lữ mỗ biết, Dư cô nương xưa kia vẫn là thương yêu Lạc huynh hơn, nhưng sợ Bạch Long Xuyên đau buồn nên mới chưa bày tỏ với Lạc huynh, để khiến xuân xanh trôi qua, uổng phí biết bao trăng hoa. Nay đại họa đã trừ, hai vị...

Dư Mộng Chân mặt đỏ đến mang tai, dẩu môi xí một tiếng.

Tiếng cười vang dậy trong sơn động, như ngập đầy không khí mùa xuân, ngay cả bọn đại hán thủ hạ của Phi Hồn bảo cũng bị niềm vui của quần hùng cảm nhiễm, thảy đều ăn năn sám hối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.