Vu Kiều chỉ từng thấy
công ty của Ân Á Minh trên tin tức thôi, nhìn tòa nhà vô cùng cao cấp,
khí thế kia, cả cao ốc văn phòng mấy chục tầng đều thuộc về Ân thị, cơ
sở vật chất bên trong nghe nói cũng là cực kỳ tốt, người người đều ca
ngợi về đãi ngộ và phúc lợi của nhân viên, cô vẫn luôn muốn đến xem thử
thế nào, rốt cuộc hôm nay đã có cơ hội rồi.
Xe chạy đến bãi đậu
xe dưới tầng hầm của công thì có thang máy trực tiếp đi lên lầu, Vu Kiều
có chút hâm mộ, ở đây cao cấp hơn công ty của cô nhiều, “Văn phòng của
anh ở tầng trên cùng hả?” Cô đi theo Ân Á Minh vào thang máy.
“Không
phải, ở tầng 25, tầng trên còn có công dụng khác.” Ân Á Minh nhấn nút,
thang máy này đi thẳng lên tầng anh làm việc, nhân viên những tầng khác
có thang máy riêng.
“Em đọc trong tin tức nói anh rất siêng năng,
làm chủ tịch mà còn đến làm việc cả ngày.” Vu Kiều khá tò mò, dù sao cô
cũng rất ít khi đến công ty.
“Anh phải kiếm tiền nuôi em mà, không thích sao?” Ân Á Minh ôm lấy Vu Kiều, nâng cằm cô lên, hôn cô.
Mặt Vu Kiều bỗng đỏ lên, cô vừa mới nhìn qua, trong tháng máy này có camera, Ân Á Minh điên rồi à!
Cô nhéo lưng Ân Á Minh, “Buông, buông tay! Có camera đó!”
Ân
Á Minh khóa chặt gáy của Vu Kiều lại, hoàn toàn không thả lỏng tay, Vu
Kiều dùng sức đẩy cũng đẩy không ra, người ngoài nhìn vào, giống như hai
người đang hôn đến không nỡ rời xa nhau.
Đang lúc kịch liệt, đột nhiên thang máy dừng lại, sau đó cửa mở ra.
Đã đến tầng 25 rồi.
Người
trên tầng 25 không nhiều như những từng dưới, nhưng bây giờ vẫn chưa
đến chín giờ, mọi người đều rất thoải mái, không ít người đi tới đi lui
chào hỏi, tán gẫu, cửa thang máy vừa mở, những người đi lại ở gần đó vô
thức nhìn qua, bọn họ đã quen rồi, nếu như đúng lúc Ân Á Minh đến làm
việc, bọn họ có thể chào hỏi để lại ấn tượng tốt.
Nhưng bọn họ cảm thấy hôm nay sẽ không phải là boss lớn, dù sao anh cũng sắp kết hôn rồi, đoán chừng đang bận lắm đây.
Nhưng vừa quay đầu lại, mọi người đều sửng sốt.
Trong
thang máy có một đôi trai gái đang ôm hôn thắm thiết, trai thì đương
nhiên là boss lớn của bọn họ, gái thì khỏi phải nói, dĩ nhiên là phu
nhân chủ tịch vừa mới nhậm chức rồi.
Nhưng tình huống gì thế này?
Xem tin tức thì biết tình cảm của hai người họ rất tốt, nhưng không
nghĩ đến lại tốt đến mức này, đang ban ngày ban mặt mà, còn ở công ty
nữa đó!
Càng làm cho người ta kinh hãi hơn đó là, thì ra phong
cách của boss lớn là như thế này sao? Bình thường luôn mang vẻ thanh cao
từ trên nhìn xuống, bây giờ lại đến công ty tỏ ra ân ái, hóa ra là
người ngoài lạnh trong nóng à?
“Ưm!” Đột nhiên Ân Á Minh rên lên
một tiếng, chân của anh bị đạp mạnh một cái, hôm nay Vu Kiều mang giày
cao gót, cảm giác đau nhói đó khỏi phải nghĩ cũng biết, bị một đòn như
thế anh mới thả lỏng Vu Kiều ra, sau đó quay đầu lại, liền nhìn thấy một
đám người trợn mắt há mồm ngoài thang máy.
Nhưng chỉ trong một
khoảng khắc, mọi người đều nhanh chóng phản ứng lại, cười khan chào hỏi
với Ân Á Minh, sau đó giải tán y như đang chạy trốn, má ơi, nhìn thấy
cái không nên thấy rồi, có khi nào bọn họ bị trừ tiền thưởng không?
Mặt
Vu Kiều đỏ lựng, xoay đầu vào trong, hoàn toàn không dám nhìn ra ngoài,
tay nhéo mạnh lên cánh tay của Ân Á Minh, hôm nay coi như cô đã mất hết
mặt mũi rồi, nghĩ đến vô số kiểu xuất hiện, nhưng chưa từng nghĩ đến
kiểu này, sau này làm sao mà gặp mặt ai được nữa chứ!
Thậm chí cô
còn muốn về cho rồi, quả thật là không thể xấu hổ hơn nữa mà, hoàn toàn
không thể đối mặt với những nhân viên của Ân Á Minh.
“Khụ khụ.” Ân Á Minh đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó làm một tư thế xin mời, “Đến rồi.”
Vu Kiều hung dữ liếc anh một cái, bây giờ cho anh mặt mũi trước, vào phòng làm việc rồi, xem em xử lí anh như thế nào!
Thế
này đối với Ân Á Minh mà nói thì không đau không ngứa chút nào, rất
nhanh hai người đã đi ra thang máy, mới đầu nhân viên tầng này còn rất
yên tĩnh, tạo ra hiện tượng giả rằng chúng tôi đang im lặng làm việc,
trên đường đi đến phòng làm việc của chủ tịch, Ân Á Minh giới thiệu sơ
lược với Vu Kiều.
Thực ra Vu Kiều không có tâm tư để nghe, trước
đó còn muốn tham quan công ty trong truyền thuyết cho tốt, nhưng vừa mới
xảy ra chuyện như vậy, thật sự cô rất ngại xuất hiện nghênh ngang trước
mặt mọi người, mau mau đi vào phòng làm việc trốn thôi, ít nhất cô có
thể giảm bớt độ nóng trên mặt mình.
Vừa vào văn phòng Vu Kiều đã
vội vàng đóng cửa lại, sau đó nghiêm mặt nhíu mày khẽ quát Ân Á Minh:
“Anh điên rồi hả, nhiều người như vậy, em đoán không đến một buổi chiều
nữa, thì chuyện này sẽ truyền khắp cả công ty luôn đó!” Đừng xem thường
mạng lưới nhiều chuyện trong nội bộ công ty.
“Có sao đâu.” Ân Á
Minh thấy không sao cả nhún vai, “Chúng ta là vợ chồng, thân mật một
chút có gì sai, đâu phải bạn trai bạn gái bình thường, có bị thấy cũng
không sao mà, chỉ là hôn môi thôi, cái này ở Mỹ cũng thường hay thấy.”
“Ở
đây không phải Mỹ!” Vu Kiều đỡ trán, đúng rồi, cô chợt nhớ ra, quả thật
Ân Á Minh về nước còn chưa được mấy tháng, trước đó vẫn luôn khai thác
thị trường ở nước ngoài, cộng thêm kinh nghiệm du học thời sinh viên
nữa, hành vi cử chỉ cởi mở một chút cũng không phải là không thể hiểu
được.
Ân Á Minh không tranh cãi với Vu Kiều đang nổi giận, anh
vuốt ve mái tóc dài của Vu Kiều, “Được rồi, đừng giận nữa, là anh không
tốt, sau này ở chỗ công cộng anh sẽ cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng cũng
đâu phải là lỗi của anh hết, tối qua em không đồng ý với anh, đương
nhiên anh nhịn không nổi rồi.”
Mắt Vu Kiều trừng lớn, chẳng lẽ chuyện này là lỗi của cô hay sao? Người đàn ông này không không nói lí lẽ quá mà!
“Tham quan phòng làm việc của anh chút đi.” Ân Á Minh thấy Vu Kiều lại sắp nổi giận liền đổi chủ đề.
Lúc
này Vu Kiều mới đánh giá văn phòng của Ân Á Minh, phòng làm việc này
rất lớn, rất rộng rãi, cũng rất gọn gàng, đơn giản, màu sắc chủ đạo là
trắng và xám, cảm giác có thể khiến người ta tĩnh tâm lại, rất thoải
mái.
Bước vào cửa, đối diện chính là một cụm ghế sô pha, phía sau
là bàn làm việc thật dài của Ân Á Minh, bên trái có hai giá sách, nhưng
không có sách gì cả, tất cả đều là tập hồ sơ, bên phải là một bộ sô pha
lớn hơn, bên cạnh còn có ti vi, cảm giác giống như là một phòng khách
đơn giản, chỉ là nối liền với phòng làm việc của Ân Á Minh thôi.
Phía
sau bàn làm việc là một mảng cửa sổ sát đất cực lớn, phong cảnh nhìn ra
xa cực đẹp, thu hết cả trung tâm thành phố vào mắt, nhìn ra đó, cảm
giác như cả thế giới đều là của mình, rất sảng khoái!
“Người có
bệnh sợ độ cao chắc chắn không thích hợp với phòng làm việc này.” Vu
Kiều để tay lên lớp thủy tinh nhìn xuống dưới, “Đứng ở đây cảm giác thật
sự rất tốt, sao anh có thể nghĩ ra…… Ưm!”
Đang nói thì Ân Á Minh
đã áp sát từ phía sau, anh vây lấy vòng eo của Vu Kiều, vùi đầu vào cần
cổ trắng ngần của Vu Kiều hít nhẹ, sau đó thấp giọng nói: “Em biết
không, anh vẫn luôn khát khao có thể làm tình với em ở nơi thế này.”
Vu
Kiều bị dọa đến nói không nên lời, ở đây? Ở đây là cửa sổ thủy tinh có
được không hả! Tuy rằng vị trí bọn họ đang đứng rất cao, nhưng nếu như
có người dùng ống nhòm gì gì đó, chắc chắn có thể thấy rõ!
Dường
như Ân Á Minh biết Vu Kiều sợ cái gì, có vẻ như anh rất hưởng thụ cảm
giác này, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Yên tâm đi, tấm kính này ở
bên ngoài không nhìn thấy bên trong đâu.”
Yên tâm cái mốc xì! Lẽ
nào anh còn muốn làm ở đây thật hả! Cho dù bên ngoài nhìn không thấy,
nhưng tâm lý vẫn thấy sợ, cảm giác xấu hổ trần trụi đó hoàn toàn không
thể biến mất, có được không chứ hả!