Ở Chung Yes, Kết Hôn No

Chương 38-13: Ngoại truyện Đông Vân (13)




Vua John đang yêu cầu một lời giải thích, và Nam tước Coswold là kẻ thích hợp. Hắn bị triệu đến gặp John tại lâu đài của Newell, nơi nhà vua đang nghỉ ngơi sau một chiến dịch hòan toàn thất bại chống lại người Welsh. Rất nhiều nam tước dưới quyền John quá tức giận trước những cuộc tấn công của nhà vua đến nỗi họ dọa sẽ nổi dậy chống lại ngài. Coswold chắc John đang trong tâm trạng thật tồi tệ.

Percy cũng bị triệu đến lâu đài của Newell để trình bày sự việc đã diễn ra tại Tu viện Arbane, còn Coswold có thể hình dung ra những lời dối trá mà kẻ thù không đội trời chung của hắn sẽ tuôn ra trước nhà vua.

Coswold cho phép Isla đi cùng. Hắn đã quen tâm sự những nỗi lo lắng của mình với ả mà không cần e ngại rằng ả sẽ kể lại cho người khác. Cuộc sống hiện thời của ả phụ thuộc vào sự ban ơn của hắn, và ả sẽ không dám làm gì hủy hoại đi điều đó.

Ả phải chăm sóc cho hắn. Ả phải quan tâm đến từng nhu cầu của hắn và đảm bảo rằng người hầu sẽ tuân theo. Coswold không bao giờ bước vào một căn phòng lạnh giá hay nhấc một cái cốc không lên. Ả biết hắn thích và không thích loại thức ăn nào. Coswold cũng biết rốt cục thì hắn cũng sẽ phải lấy một người vợ để duy trì nòi giống và nối dõi tông đường, nhưng dẫu vậy hắn vẫn tính toán giữ Isla quanh quẩn bên mình để tiếp tục phục vụ cho mình

Ả càng tỏ ra săn đón kể từ khi hắn cho phép ả đi cùng đến tu viện Arbane, và giờ ả khó mà che giấu nổi sự phấn khích của mình. Hắn biết lý do. Cô ả nghe ngóng Percy sẽ ở đó cùng với nhà vua. Chà, có mà là con ngốc như ả mới nghĩ đến việc sẽ có một tương lai với kẻ tử thù của Coswold. Trở lại tu viện Arbane khi Isla đã buộc tội Gab về tư cách đạo đức đàng điếm, lúc đầu thì Coswold tỏ ra bực bội, sau rồi hắn nhận thấy việc đó có lẽ lại hữu dụng cho hắn.

“Ngươi thiết tha được gặp lại Nam tước Percy?” hắn hỏi ả trên đường tới lâu đài của Newell.

“Đúng là cháu có.”

“ISla, gã thậm chí còn chẳng trò chuyện với ngươi.”

“Có mà,” ả khăng khăng. “Thi thoảng thôi.”

“Ngươi lãng phí thời giờ mà mong ngóng gã.”

Ả giấu đi nụ cười. “Có người nói ngài ấy sẽ sớm kết hôn thôi.”

Coswold nhún vai thờ ơ. “Thế thì lâu hay mau gã cũng phải từ bỏ Lady Gabrielle . Gã không thể nào có cô ta.”

“Cháu nghĩ giờ ngài ấy lại muốn thứ khác.” ả lên tiếng.

Hắn nhướng một bên mày. “Sao ngươi biết?”

“Chuyện ngồi lê đôi mách ấy mà.” Ả vội vàng đáp. “NGài có nghe từ những kẻ mà ngài bảo với cháu là ngài cử chúng đi do thám không? HÌnh như ngài đã lo lắng khi chúng không quay lại ngay.”

Coswold nói cho Isla biết hắn đã thuê đám người đó, nhưng không nói rõ mục đích thuê để làm gì.

“Không, ta không nghe thấy. Thời gian đủ lâu để chúng quay lại rồi. Mặc dù chúng giống như gã hầu hèn mọn Malcolm của ta, đã biến mất tăm mất tích.”

Isla biết Malcolm sợ Coswold. Ả đã gặp gã đàn ông to lớn xấu xí luôn ở bên cạnh Coswold và thấy gã sẽ giết chết bất cứ ai mà chú ả yêu cầu. Isla nghe nói Malcolm đã đánh Lady Gab bằng nắm đấm bạo lực của gã. Ả chỉ tiếc rằng Malcolm đã không thụi vỡ luôn quai hàm của Gabrielle. Isla chẳng hề cảm thấy có tội trước nỗi đau đớn mà lời dối trá của ả gây ra cho Gabrielle.

“Lần cuối ngài gặp Malcolm khi nào?” Ả hỏi, cố tỏ vẻ lo lắng.

“Chúng ta đang lùng sục khu đồi phía tây tu viện. Một phút trước hắn còn cưỡi ngựa đi bên cạnh ta, lúc sau nhìn lại, hắn đã biến mất rồi.”

“Ngài đang tìm gì vậy ạ?”

“Đừng bận tâm. À, cuối cùng thì chúng ta cũng đến nơi rồi. Ngươi sẽ câm như thóc nếu được tiếp kiến Vua John. Mặt trời đang lặn. Ta ngờ rằng ngày mai ta mới phải gặp ông ta.”

Coswold quả thật rất sai lầm. Nhà vua muốn nói chuyện với nam tước ngay khi hắn tới. Coswold thậm chí còn không kịp rửa trôi bụi bặm bám trên tay hắn nữa.

Isla theo chân ông chú vào triều, nhưng chỉ dám đứng lấp ló ở và giấu mình trong tấm rèm nặng nề để không bị chú ý đến.

Đại sảnh lớn gấp 3 lần đại sảnh của Coswold. Hai bên phòng dựng hai lò sưởi khổng lồ. Nhà vua ngồi đằng sau chiếc bàn phủ khăn màu trắng tinh dài quét đất.

Đức Ngài khoác áo choàng đỏ tươi, tương tự màu của loại rượu vương ra tấm vải trắng khi ngài giộng chiếc cốc xuống làm nó sánh ra bàn. Ngài đứng dậy.

John không đẹp trai. NGài có vóc dáng trung bình với một cái bụng bự chảy tràn xuống, nhưng với Isla ngài hiện diện như một gã khổng lồ cao ngất ngưởng.Ả tin ngài ấy có quyền năng như Chúa trời, vì ngài có thể phá hủy cả một đất nước chỉ bằng một câu ra lệnh. John đã chứng minh với toàn thiên hạ rằng ngài không hề e sợ đức giáo hoàng. Thực tế, ngài đã lợi dụng việc bị rút phép thông công bằng cách tịch thu hết tiền bạc, lợi tức của nhà thờ. Nghe nói rằng Vua John còn có thể tước đoạt cả sự trong sạch của một vị thánh.

Chiếc bệ mà John đang đứng làm cho ngài trông còn cao vượt cả Coswold, kẻ cúi gập đầu và quỳ xuống trước ngài, John vừa ra hiệu cho nam tước đứng dậy thì cửa mở ra và Nam tước Percy khệnh khạng tiến vào. Một người phụ nữ trạc tuổi Isla bước theo sau. Phục trang đẹp đẽ và đeo đầy trang sức lấp lánh quanh cổ và cả trên tay. Cô ta trông không có họ hàng gì với Percy, nhưng Isla cũng đâu giống chú mình chút nào. Chắc người phụ nữ này là em họ, hay như Isla, là cháu gái của Percy.

Dù vậy, người phụ nữ này cũng quá mức ngạo mạn. Cô ta không giấu mình trong bóng tối mà quỳ xuống bên cạnh Percy và chờ cho đến khi John ra hiệu cả hai đứng dậy.

John nói với Percy trước. “Ta thấy ngươi đã biết nghe theo mệnh lệnh của ta rồi đấy, ngài lên tiếng, gật đầu với nam tước.

“Lady Beatrice, cô hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Percy vỗ tay, hai người hầu ngay lập tức xuất hiện để dẫn đường cho vị tiểu thư.

Ngay khi cô gái đi khỏi,John quăng luôn cái thái độ hòa nhã của mình. “Các ngươi có biết đã gây rắc rối gì cho ta không?”

“Tôi đã làm điều mà ngài sẽ muốn tôi làm.” Percy lên tiếng.

“Giờ hãy giải thích đi.” Nhà vua ra lệnh, “rồi ta sẽ quyết định xem điều ngươi làm là đúng hay sai.”

Percy nhanh chóng thuật lại sự việc xảy ra tại tu viện. “Không ai sửng sốt hơn tôi khi nghe thấy Lady Gabrielle đã cư xử như một con điếm đê tiện. Tôi biết ngài sẽ trừng phạt cô ta, và tôi muốn đưa cô ta đến để ngài có thể phán quyết số phận của cô ta.”

“Giờ đến lượt ngươi, Coswold.”

Nam tước giải thích sự việc xảy ra sau khi vụ sát hại Monroe được phát hiện ra, và khi hắn kết thúc lời trần tình, hắn nói. “Tôi không cho là ngài sẽ muốn mất thời gian vì một ả lăng loan. Tôi biết cần phải làm gì.”

“Và đó là gì, nói đi?”

“Tôi đã trục xuất cô ta. Nhân danh ngài, tôi đã tịch thu hết tất cả mọi thứ. Cô ta hiện giờ là một kẻ ngoài lề, không còn gia đình, quê hương hay nhà vua của mình nữa. Tôi tin hình phạt dành cho cô ta còn tệ hơn cả một cuộc hành quyết mau chóng nữa. Ngài không đồng ý chăng, thưa ngài?”

John gãi cằm. “Ta đồng ý,” cuối cùng ngài lên tiếng. “Ta khó mà tin rằng cô con gái xinh đẹp của nam tước Geoffrey lại tự hủy hoại mình. Ta sẽ vây hãm Wellingshire và giết chết cha cô ta, vì ông ta không làm tròn nghĩa vụ của mình và giữ gìn sự trong sạch của cô ta. Cô ta giờ chẳng còn giá trị gì nữa.”

Ngài nhấc chiếc cốc lên uống một ngụm dài. Rượu tràn ra mép râu quai nón, ngài lấy mu bàn tay chùi vào cằm.

“Có lẽ người, Coswold, giờ cũng bỏ luôn sự mê đắm của người với Gab đi nhỉ? Percy đã bỏ ý định, và ta đề nghị ngươi cũng nên làm thế.”

Coswold quay sang Percy. “Ngài cười tự mãn gì thế?”

“Tôi chuẩn bị cưới Lady Beatrice trong vòng hai tháng tới. Cô ấy có số hồi môn kha khá dành cho đám cưới. Cực kì hậu hĩnh đấy nhé.”

Isla giơ tay bịt miệng để ngăn mình không thét lên. Không thể nào. Percy sẽ phải cưới ả. Ngài ấy đã hứa rồi.

Khi Coswold rời đại sảnh cùng Vua John, Isla không đi theo. Đứng chết sững sau bức màn nặng nề, ả nhìn chằm chằm vào Percy, kẻ vẫn còn ở lại.

Percy đã thấy Isla lấp ló bên cửa sổ và quyết định nói chuyện với cô ta cho ra lẽ ngay bây giờ. Gã cần đảm bảo cô ta sẽ không gây cho gã bất kì rắc rối nào. Và nếu phải dọa dẫm cô ta, gã sẽ làm. Gã bước lên bục cao, rót cho mình một cốc rượu của nhà vua. Không hề bận tâm quay lại, gã lên tiếng. “Isla, ra khỏi bức màn đi để chúng ta nói chuyện.”

Hai chân ả cứng nhắc như hai thanh củi khi ả bước tới. “Al là Lady Beatrice?” ả hỏi.

“Cô ấy là vợ tương lai của ta. Ngươi nghe thấy rồi đấy. Ta sẽ sớm kết hôn với cô ấy.”

“Nhưng ngài không yêu cô ta. NGài yêu tôi. Ngài nói thế và còn hứa sẽ cưới tôi.”

“Thấp giọng xuống,” gã nạt nộ. Gã có thể nhận thấy cô ả đang mất bình tĩnh. “Ngươi muốn Vua John nghe thấy à? Người có thể bị nhốt trong ngục tối cả đời vì việc ngươi đã làm đấy.”

“Tôi đã làm gì?” ả thét lên.

Gã tát vào mặt ả. “Ta đã nói ngươi im lặng. Và ngươi thừa biết những việc ngươi đã làm. Ngươi hủy hoại Lady Gabrielle vì những lời dối trá của ngươi. Ngươi là kẻ đã buộc tội cô ta.”

Isla lấy tay che má, dù ả đang chết lặng đi. “Ngài đã bảo tôi nói thế, và ngài hứa nếu tôi thực hiện chính xác điều ngài nói, ngài sẽ cưới tôi làm vợ.”

“Ta sẽ không bao giờ cưới ngươi. Người là cháu gái cuả Coswold.”

Cô ả bắt đầu khóc nức nở. “Nhưng ngài đã hứa…”

Ả bám lấy ống tay áo của gã, nhưng gã đẩy ả ra. “Tránh xa khỏi ta.”

“Tôi đã nói dối vì ngài.”

“Phải, chính ngươi,” gã thừa nhận. “Nhưng sẽ không ai biết sự thật này, phải không?”

“Tại sao? Tại sao ngài bảo tôi làm điều đó? Tại sao ngài muốn hủy hoại Lady Gabrielle?”

“Ta biết mình không thể nào có được cô ta, và ta muốn đảm bảo rằng Coswold cũng không thể có. Rồi người có biết ta dự định gì không? Ta sẽ tìm ra cô ta và đưa trở về chỗ của ta. Ta sẽ sử dụng cô ta mỗi đêm. Hình dung đi, Isla. Ta sẽ chạm vào cô ta, tôn thờ cô ta…”

Ả tìm cách đánh gã, nhưng gã cười phá lên khi đỡ lại đòn tấn công của ả.

“ngươi thật là kẻ thảm bại… và quá dễ bị mắc lừa. Ta biết Coswold sẽ ngạc nhiên, và hắn đã không làm ta thất vọng. Hắn đến cùng với tờ lệnh đức vua mới kí. Nhưng ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Ta có ngươi. Chà, ngươi là điều bất ngờ nho nhỏ của ta nếu như mọi chuyện vỡ lở. Và ngươi đã thực hiện đúng y những gì ta đã chỉ cho ngươi. Nếu ta không lấy được Gabrielle, ta sẽ giành được cô ta theo cách khác.”

“Tôi sẽ khai hết những điều ngài đã làm,” ả đe dọa. Tâm trạng thất vọng cùng cực đã chuyển thành cơn thịnh nộ.

“CŨng chính là điều ngươi đã làm, phải không nhỉ? Nếu ngươi khai ra ngươi đã hủy hoại Lady Gabrielle bằng những lời dối trá của mình, ngươi sẽ bị kết tội.”

“Ta đã bảo ta cần ngươi nói dối để ta giành được Finney’s Flat và đổi nó lấy vàng, rồi ta và ngươi sẽ sống một cuộc sống giàu có, hạnh phúc cùng nhau. NGươi thật ngu ngốc. Ngươi không nghĩ Vua John sẽ lấy lại nó sao? À, trong mắt ngươi tỏ rõ ngươi chẳng hề nghĩ đến. Nhưng ta thì không mong chờ ngươi sẽ. Ngươi đủ ngu ngốc để cho rằng ta có thể yêu ngươi. Sao lại không tin tất cả những điều ta nói nhỉ?”

“Nếu ngài muốn Gabrielle đến thế, tại sao ngài lại lấy người phụ nữ Beatrice kia?” Isla nức nở.

“Cô ta giàu có,” Percy thừa nhận. “Cô ta sẽ hữu dụng với ta. Một ngày nào đó ta sẽ lại đi tìm Gabrielle. Ta không dễ gì mà từ bỏ đâu. Chú ngươi nên biết điều đó.”

“Tôi sẽ nói với Vua John rằng ngài đã bắt tôi nói dối.”

Gã khịt mũi. “Ông ta sẽ không tin nhà ngươi.”

“Ngươi có chắc ta sẽ không tin cô ta, Percy?”

Nam tước đánh rơi chiếc cốc, quá sững sờ khi nhìn thấy Đức Vua đang đứng ngay ngưỡng cửa. “NGài hiểu làm cuộc nói chuyện của chúng tôi rồi, thưa ngài,” Percy lắp bắp. “Tôi sẽ giải thích….”

“Im lặng!” nhà vua quát.

Ngài ra hiệu cho hai cận vệ. “Hãy bảo đảm Nam tước Percy ở nguyên một chỗ trong lúc ta nói chuỵên với người phụ nữ này.”

Isla sợ tái mặt, nhưng cơn giận của ả với Percy đã dâng cao đến mức che lấp cả mong ước thoát tội của mình. Đầu ả cúi xuống, nhưng qua khóe mắt ả vẫn quan sát được nhà vua khi ngài trèo ba bậc và ngồi xuống ngai vàng.

“Lê gối đến trước ta và kể ra lời dối trá của ngươi.” Ngài ra lệnh.

Ả quỳ mọp xuống sàn và thú nhận tất cả, cầu xin rủ lòng thương vào lúc cuối cùng. John chăm chú lắng nghe. NGài gọi Coswold vào phòng và bắt Isla lặp lại lời thú tội của ả. Isla không dám nhìn vào chú mình, nỗi hổ thẹn và sợ hãi của ả quá lớn.

“Cút cho khuất mắt ta,” nhà vua cao giọng, và khi binh lính của ngài sầm sập tiến lại gần, Isla òa khóc. “Xin rủ lòng thương. Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi. Tôi sẽ đi đâu đây?”

John ra hiệu cho đám binh lính đứng chờ. Ngài lạnh lẽo nhìn Isla. “Ngươi đã bao giờ nghĩ đến điều gì sẽ xảy đến với Lady Gabrielle không? Ngươi có tự hỏi cô ấy sẽ đi đâu?”

Isla chỉ vào Percy. “Ngài ấy bắt tôi nói dối.”

Ả bị kéo ra khỏi phòng, gào khóc ầm ĩ. KHi cánh cửa đóng lại đằng sau ả, John cân nhắc tới hai vị nam tước của ngài.

Cả Coswold lẫn Percy không dám nói một lời. Bọn họ chờ đợi phán xét của nhà vua. Coswold sợ rằng nhà vua sẽ đổ tội cho hắn vì tư cách đạo đức của Isla, còn Percy sợ đất đai cảu hắn sẽ bị thu hồi.

“Chắc cả hai ngươi đều biết rõ nỗi phiền muộn mà ta đang phải đối phó trong những ngày này. Các điền chủ không còn ràng buộc với ta bởi những lời thề vì ta đã bị rút phép thông công. Đã xảy ra tình trạng báo động và âm mưu lật đổ. Cả ngày lẫn đêm ta đều phải có người bảo vệ. Giờ một trong những nam tước quyền lực nhất của ta, Geoffrey xứ Wellington, sẽ phản lại ta vì lỗi của ngươi, Coswold, đã nhân danh ta trục xuất cô con gái. Lúc này Geoffrey chắc chắn đang tập hợp lực lượng.

“Hãy giết chết ông ta và ngài sẽ không còn lo lắng nữa.” Percy đề xuất.

“Đồ ngu. Geoffrey có nhiều bạn bè thế lực sẽ về phía ông ta. Chúng sẽ cùng ông ta chống lại ta. Ngươi bảo ta sẽ giết hết bọn chúng được ư? Và ngươi cùng Coswold sẽ trả thuế thay cho chúng?”

“Ngài biết là chúng tôi không thể,” Percy đáp.

“Ta có những kẻ thù trợ giúp cho Phillip của nước Pháp. Hắn định lấy đầu ta. Ta không cần thêm rắc rối nữa. Giờ Lady Gabrielle đang ở đâu? Cô ta còn sống không?”

“Tôi tin rằng cô ta đang ở cùng một thị tộc vùng cao nguyên phía bắc.”

“Có người nào tuyên bố cô ta thuộc về hắn chưa?”

“Chưa, nhưng có hề gì đâu? NGài vẫn buộc được cô ta trở về Anh cơ mà,” Coswold đáp.

John lắc đầu. “Ngươi đã tước hết quyền lực của ta khỏi cô ta rồi, đồ ngốc. KHi ngươi tuyên bố cô ta không thuộc về đất nước nào là ngươi cũng tuyên bố cô ta không cần phải tuân theo lệnh của ta.”

“Nhưng ngài vẫn có thể buộc cô ta..”

“Im miệng.”

John cân nhắc vấn đề vài phút đồng hồ trước khi đưa ra quyết định. “Ta trước tiên sẽ phải làm hòa với nam tước Geoffrey trước khi ông ta tập hợp đồng minh chống lại ta. Ta sẽ gửi lời rằng ta đã tìm hiểu sự thật về cô con gái trong sạch của ông ta. Gabrielle sẽ được trao tặng Finney’s Flat. Nếu cô ta chưa cưới, ta sẽ tìm một người chồng thích hợp cho cô ta.”

“Thế nếu như cô ta đã cưới?” Coswold hỏi.

“Vậy thì Finney’s Flat sẽ là món quà cưới ta dành cho.”

“Lãnh chúa MacKenna sẽ lấy cô ta làm vợ khi giờ đây cô ta được chứng minh là trong sạch.” Coswold lên tiếng.

Nhà vua đứng dậy. “Ta tin ngươi không liên quan đến hành vi dối trá này, Coswold. Ngươi sẽ vẫn là người hầu cận tin cẩn của ta. Còn về Percy, ta nghĩ ngươi nên có thời gian suy nghĩ về tội lỗi của nhà ngươi.” Ngài vẫy tay ra hiệu cho cận vệ. “Đưa hắn đi.”

Khi Percy bị hộ tống ra khỏi đại sảnh, Coswold bước lên trước gã. Percy gườm gườm nhìn kẻ thù của mình.

“Chuyện này sẽ không kết thúc đâu,” gã rít lên. Coswold cười tự mãn.

“Ta nghĩ vậy,” Và hắn thì thào. “Và ta thắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.