Ở Chung Yes, Kết Hôn No

Chương 18-4: Chuyện xưa không nên lưu luyến (4)




Vĩnh Nghiệp nói sao làm vậy, quả nhiên ngày hôm đó không tiếp tục đi nữa. Dù sao muốn vượt qua Tuyết Long sơn mạch này cũng cần thời gian mấy ngày, cho nên nhất thời không cần phải vội vã, mấy người Lăng Tiêu Tông cũng đồng ý như vậy. Về phần nơi chốn nghỉ ngơi tất nhiên là do Vĩnh Nghiệp tìm kiếm, mà đối với rặng núi này, hay chí ít là đối với con đường nhỏ phụ cận nơi này, hắn quả thực vô cùng quen thuộc. Vĩnh Nghiệp dẫn theo năm người Thẩm Thạch đi tới một đoạn, liền nhìn thấy một ngọn núi dốc đứng sừng sững, trên đỉnh ngọn núi nham thạch màu đen phủ đầy tuyết trắng. Vách đá ngàn thước hiểm trở đột ngột dựng đứng lên, giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trung tâm sơn mạch.

Vĩnh Nghiệp nhìn quanh trái phải một lúc, thần sắc có vài phần cẩn thận chú ý, xác định xung quanh không có yêu thú dị vật gì ẩn nấp hay nhòm ngó. Sau đó, hắn đột nhiên nhảy lên rồi sử dụng thần thông, bay về phía trên vách đá dựng đứng. Mấy người Lăng Tiêu Tông đều lắp bắp kinh ngạc, vì lúc trước khi vào núi chính Vĩnh Nghiệp đã từng nói mọi người cố gắng không bay lên trên cao, không ngờ được giờ đây chính hắn lại là người đầu tiên làm vậy.

Tuy thế nhìn động tác hắn nhanh nhẹn thuần thục, bay một lát đã đến giữa vách đá dựng đứng kia, sau đó nhẹ nhàng lấy tay đẩy vào một nơi nhìn như tuyết đọng trên sườn núi, lập tức các mảng tuyết đọng liền chảy xuống, một lát sau để lộ ra một cửa động nơi trung tâm vách núi. Vĩnh Nghiệp đứng ở cửa động đã mở nhìn vào trong một cái, rồi lập tức hướng xuống phía dưới vẫy tay, ý bảo mấy người Lăng Tiêu Tông đi lên.

Hắn đã làm vậy, tất nhiên đám người Thẩm Thạch cũng chỉ có đi theo, vì vậy cả đám đều bay lên. Thẩm Thạch vừa từ cửa bước vào bên trong sơn động bị che giấu, liền cảm thấy tựa như có chút cảm giác khó chịu. Ánh mắt hắn chuyển động một hồi, liền phát hiện ra diện tích bên trong động này không hề nhỏ, xem ra có thể chứa được mười mấy người. Về phần nguyên nhân khó chịu, chắc bởi vì khi trước cửa động bị tuyết đọng che phủ khiến cho không khí không được lưu thông. Sau khi hắn đứng ở đây một lúc, có gió núi từ ngoài động thổi vào, không bao lâu sau cảm giác khó chịu kia liền tiêu tán.

Bởi vì trong động cũng coi như rộng rãi, nên sau khi sáu người tiến vào bầu không khí cũng trở nên tương đối nhẹ nhõm. Hơn nữa, lúc trước Vĩnh Nghiệp quyết định tới đây nghỉ ngơi, quả thật là có chút ngoài dự đoán của mọi người. Chung Thanh Lộ cũng nhịn không được thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Vĩnh Nghiệp, khóe miệng khẽ mỉm cười. Mà thần sắc của Vĩnh Nghiệp giờ đây đã khôi phục lại bình thường, làm như không thấy những ánh mắt của các đệ tử Lăng Tiêu Tông mang đầy thâm ý, thỉnh thoảng lại nhìn tới kia. Hắn chỉ đơn giản giới thiệu cái sơn động này với mọi người một chút, sau đó nói qua về tình thế xung quanh, rồi khoanh chân ngồi xuống một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Theo như lời Vĩnh Nghiệp thì cái sơn động này cũng là trải qua mấy ngàn năm, đệ tử của Trấn Long Điện xuyên qua Tuyết Long sơn mạch này vô số lần mới phát hiện ra một nơi ẩn nấp an toàn để có thể nghỉ ngơi. Bởi nơi đây cách xa mặt đất nên tránh được ánh mắt của rất nhiều Yêu thú hung mãnh, đồng thời ngày thường trong núi tuyết phủ thường xuyên, cửa động này cũng luôn bị tuyết đọng bao trùm nên hầu như chưa bao giờ có Yêu thú phát hiện được, vô cùng an toàn.

Bất quá dù như vậy, mọi người vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, bởi nơi đây dù sao cũng là bên trên Tuyết Long sơn của cực bắc Tuyết Nguyên, nơi Yêu thú tụ tập vô cùng nhiều, chẳng ai có thể nói được nếu không cẩn thận sẽ không phát sinh ra điều gì ngoài ý muốn. Cho nên trong thời gian bọn hắn ở sơn động này, tuy rằng thời tiết vô cùng lạnh giá nhưng theo lời đề nghị của Vĩnh Nghiệp thì bọn hắn không hề nhóm lửa lên.

Ánh lửa từ đống lửa trại, tại thế giới thâm sơn lạnh giá này chẳng khác nào một ngọn minh đăng triệu hoán Yêu thú cả. Ngoài ra, khi sắc trời đã dần trở nên tối đen, bọn hắn liền sắp xếp người thay phiên nhau trực đêm, ngoài việc phòng bị Yêu thú xâm nhập đả thương người bên trong ra thì còn bởi vì ngoài cửa động liên tục có tuyết rơi tích tụ, thường cứ cách một khoảng thời gian lại cần có người đẩy bớt đi, ít nhất phải bảo đảm được không khí lưu thông, tránh cho bên trong động trở nên khó chịu

Về phần chọn người trực đêm, Thẩm Thạch rất tự giác là người đầu tiên đứng dậy. Dù sao đạo hạnh của hắn cũng là thấp nhất, mọi việc cũng nên chủ động hơn một chút, mà những người khác cũng không nói thêm gì. Sau đó Chung Thanh Trúc liền nhận thứ hai, rồi Vĩnh Nghiệp hòa thượng cũng tự mình lên tiếng. Vốn Cam Trạch cũng muốn nhận gác luân phiên, nhưng Vĩnh Nghiệp lại nói là đã đủ rồi, bắt đầu từ giờ Tý, mỗi người hai canh giờ, sau ba lượt thì trời cũng đã sáng.

Vì vậy mấy người Cam Trạch, Chung Thanh Lộ cùng Tôn Hữu bị dư lại cũng không nói thêm gì nữa, mọi người nói chuyện phiếm một lát rồi đều tìm chỗ nghỉ ngơi, chỉ còn lại Thẩm Thạch đi tới cửa sơn động, ngồi xuống dựa vào một bên vách đá, nhìn về phía sườn núi phía dưới ở bên ngoài động.

Lúc này đêm đã về khuya, không khí trong Tuyết Long Sơn càng trở nên lạnh giá. Bên trong màn đêm, tuyết rơi càng lúc càng mãnh liệt, dù là hắn đang trú trong sơn động cũng có thể cảm giác được vài phần lăng liệt của gió lạnh bên ngoài. Nếu là một người bình thường không có đạo hạnh ở đây, thì dù trên người có bọc áo bào dày hơn nữa cũng chỉ sợ khó mà trụ nổi.Cũng chỉ có tu sĩ đã qua tu luyện , cường hóa thân thể mới có thể kháng cự được cái lạnh làm người ta sợ hãi này.

Tuyết rơi không ngừng bay múa, nhanh chóng tích tụ thành một đống chất ngày càng cao bên ngoài, trong chốc lát đã che khuất đi một nửa cửa động. Thẩm Thạch lấy tay khẽ đẩy nhẹ, đống tuyết mới hình thành liền vô thanh vô tức sụp đổ, một phần tuyết rơi sang một bên, phần còn lại lăn xuống vách núi, một lần nữa hòa vào trong bóng tối.

Gió lạnh thê thiết, thiên địa tĩnh lặng, chỉ có gió tuyết tựa như vĩnh viễn gào thét không ngừng.

Thẩm Thạch ngưng mắt nhìn bóng đem âm trầm bên ngoài, trong đáy lòng bỗng cảm thấy cô liêu, như trước thiên địa to lớn như vậy, bản thân chỉ tựa như con sâu cái kiến, vậy mà lại không thể thoát ra khỏi phiền não trong lòng, không thể tự do tự tại.

Hắn không khỏi nhớ đến nữ tử kiều mị kia. Lăng Xuân Nê, khuôn mặt của nàng như xẹt qua trước mắt. Giờ phút này, nàng có khỏe không? Có phải đã tìm được một góc nhỏ trên đời, sống một cuộc đời bình yên vô sự không?

Nàng vui hay buồn? May mắn hay bất hạnh?

Trăm mối tơ vò quẩn quanh trong lòng, Thẩm Thạch chợt nhận ra, hóa ra muốn quên đi một người lại khó khăn như thế. Mà bóng hình của người con gái đó trong lòng thậm chí còn khắc sâu nhiều hơn hắn tưởng.

Hắn ngơ ngẩn ngồi đó, nhìn bóng tối phương xa đến xuất thần. Cho đến khi chợt có một trận gió nổi lên, một bóng người lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh hắn, sau đó dựa vào hắn, cùng ngồi trên mặt đất, kề vai sát cánh bên nhau.

Một hương thơm thoang thoảng trong gió tuyết lặng yên bay tới, sau đó là thanh âm của Chung Thanh Trúc như từ xa xôi truyền đến, thấp giọng hỏi: “ Ngươi đang suy nghĩ gì đấy, Thạch Đầu?”

Thẩm Thạch hơi quay đầu lại, phát hiện trong màn đêm không chút ánh sáng này, khuôn mặt của nữ tử đang ngồi sát cạnh hắn cũng chỉ lờ mờ hiện lên như một cái bóng mơ hồ. Nhưng mùi thơm này, cùng cảm giác quen thuộc khi ngẫu nhiên đụng chạm cho hắn biết rằng mình không nhận lầm người.

Hắn khe khẽ thở dài, sau đó đáp: “ Không có gì.”

Chung Thanh Trúc cũng không hề hỏi nữa, nàng ngồi yên lặng trong bóng đêm, phảng phất như nghĩ tới điều gì. Trầm mặc một thời gian dài, qua hồi lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: “ Đêm đã khuya rồi. Ta đến thay ngươi đấy, ngươi đi vào nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thạch gật đầu, vừa định đứng lên thì thân thể của hắn và Chung Thanh Trúc bỗng đồng thời chấn động, cảm giác phảng phất như ngọn núi này vừa mãnh liệt rung động một lần.

Gió tuyết bỗng nhiên thổi mạnh, mang theo những bông tuyết lạnh lẽo ngập đầy trời đất, cuồng bạo rít gào. Hai người đột nhiên có cảm giác hít thở không thông, liền đồng thời đứng lên, sắc mặt đại biến.

Trong thế giới hắc ám bên ngoài động, sâu trong dãy Tuyết Long sơn lạnh lẽo, hiểm trở, tại nơi bóng tối vô cùng vô tận, đột nhiên có một bóng dáng khổng lồ xuất hiện, đội trời đạp đất, trông đáng sợ vô cùng. Cả thiên địa cũng theo đó mà biến sắc.
================
Trong lòng nhung nhớ Xuân Nê
Mùi hương Thanh Trúc cận kề thân quen
Bỗng đâu núi động một phen
Nghiêng trời lệch đất bóng đen bức người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.