Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!

Chương 6: Từ bỏ?




Editor: Voicoi08

editor: Thật sự xin lỗi mọi người, lần trước mình đăng nhầm chương 59 lên trước, bây giờ mình sửa ạ. Thật sự xin lỗi mọi người.

Lại bắt đầu thay ca rồi.

Đối với Du Thanh Quỳ hay các học sinh trong lớp trọng điểm mà nói thì tập mãi cũng thành quen, mỗi lần kết thúc kì thi trong lớp luôn có những bạn học sinh phải rời đi, sau đó trong lớp lại có thêm mấy bạn mới đến.

Lần thi này, trong lớp có ba bạn phải đi. Mà lần thi này trong lớp cũng có ba bạn mới đến, trong đó có Trang Phi Dương. Lúc trước cô ta nằm viện nên phải nghỉ học rất lâu, vừa trở về, lần đầu tiên tham gia kì thi đã thuận lợi vào được lớp trọng điểm.

Trang Phi Dương đứng trên bục giảng tự giới thiệu, ánh mắt lại như có như không dừng trên người Du Thanh Quỳ, chỉ liếc mắt một cái lại chuyển đi.

Lúc trước, chuyện ầm ĩ của Trang Phi Dương và Du Thanh Quỳ đã ầm ĩ đến mức toàn bộ Lục Trung đều biết. Các học sinh khác đều nhịn không được mà nhìn về phía phản ứng của các học sinh khác.

Du Thanh Quỳ cúi đầu đang làm bài thi, căn bản là không hề ngẩng đầu lên.

Chờ khi ba học sinh mới, bao gồm cả Trang Phi Dương giới thiệu xong thì Nhiếp Tư nói: “Được rồi, ba người các em ngồi xuống ba cái bàn trống kia.”

“Cô giáo Nhiếp, cô ra đây một chút.” Bỗng nhiên Hiệu trưởng lại xuất hiện tại cửa phòng học.

Nhiếp Tư sửng sốt một chút, cô vội vàng để học sinh tự học, lại bố trí nhiệm vụ, sau đó mới đi ra khỏi phòng học.

Cả buổi học đến khi sắp tan học, hiệu trưởng lại đến phòng học một lần nữa, đi bên cạnh ông là giáo viên Thịnh ban đầu chủ nhiệm lớp ba, mà Nhiếp Tư lại không trở về. Trong phòng học, học sinh đều kinh ngạc buông việc trong tay, ngẩng đầu ngồi yên.

“Bởi vì có chút nguyên nhân, từ hôm nay giáo viên Thịnh sẽ là chủ nghiệm lớp của các em. Giáo viên  Thịnh có kinh nghiệm nhiều năm học theo các giáo viên nòng cốt của tỉnh, có kinh nghiệm giáo dục đặc biệt, từng đào tạo ra nhiều lớp học sinh ưu tú. Các em phải phối hợp tốt với giáo viên trong vấn đề học tập, trong thời gian tiếp theo phải giành giật từng giây từng phút, cố gắng vì cuộc thi đại học. . .”

Hiệu trưởng nói không dừng để khen giáo viên Thịnh. Giáo viên Thịnh đứng cạnh Hiệu trưởng nghe ông khen khiến thầy có chút ngại ngùng.

Du Thanh Quỳ nhíu mày, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nhiếp Tư đang ôm một cái thùng giấy đi qua sân thể dục về phía cổng trường.

Tại sao bỗng nhiên giáo viên Nhiếp lại rời đi?

Du Thanh Quỳ không rõ. Nhưng mà, so với giáo viên Nhiếp luôn thích mời phụ huynh thì cô cảm thấy cô thích giáo viên Thịnh hơn.

“Du Thanh Quỳ!”

Hạ Đồng Đồng ngồi phía sau Du Thanh Quỳ,lqd, chọc chọc vào phía sau lưng Du Thanh Quỳ , đưa di động của cô cho Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ ngơ ngác nhận di động của cô, ngay sau đó đột nhiên Du Thanh Quỳ mở to hai mắt.

Lúc đi học cô không mang theo di động, vậy nên cô không biết phía bên ngoài kia đã nổ tung rồi.

Du Thanh Quỳ click mở màn hình, cô thấy ba một chân đá vào người kia. Nhưng là càng hấp dẫn  ánh mắt của Du Thanh Quỳ là cái trán đang chảy máu của ba cô.

Ba bị thương!

Du Thanh Quỳ nhanh chóng xem tin tức, cô nhanh chóng hiểu được tình hình. Du Thanh Quỳ cũng không biết là nên lo lắng cho ba cô,lqd, hay là nên thở ra một hơi. Ngay cả khi Du Thanh Quỳ không chú ý tới những chuyện trong giới giải trí thì cô cũng biết chuyện này đối ba không tốt lắm, mặc kệ là đối với cá nhân ba cô, hay là đối với công ty của ba.

Du Thanh Quỳ xem tin tức, cô nhanh chóng nhìn thấy xuất hiện một cái tin tức《 Du Trạch Ngôn không đồng ý xin lỗi 》.

Du Thanh Quỳ click mở Weibo của ba cô.

Weibo của Du Trạch Ngôn mới đăng bài, trên đó có một bài Weibo là vì làm sáng tỏ  quan hệ cùng Du Thanh Quỳ, lúc này trên Weibo của ba có thêm một câu ——
“Tiền thuốc men, tôi trả. Xin lỗi, không.”

Nhìn những lời này của ba, Du Thanh Quỳ nhịn không được bật cười.

Tiếng chuông tan học vang, Du Thanh Quỳ đem điện thoại trả lại Hạ Đồng Đồng, hơn nữa nói lời cảm ơn.

Hạ Đồng đồng vội vàng giải thích: “Cậu đừng nghĩ nhiều ha, mình chỉ là vì biết cậu có khả năng không mang theo di động nên không biết tin tức, cho nên mình mới cho cậu xem. Cậu yên tâm đi, mình còn là tiểu mê muội của ba cậu! Đám phóng viên giải trí cùng paparazzi kia nên đánh!”

“Cảm ơn cậu.” Du Thanh Quỳ cười cong con mắt lại một lần nói lời cảm ơn.

Trang Phi Dương lập tức đi đến bên cạnh Du Thanh Quỳ, cười một chút, nói: “Du Thanh Quỳ, cho cậu xem chút đồ vật này.”

Ngay lúc Trang Phi Dương đi đến bên cạnh Du Thanh Quỳ, phòng học vốn đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía Trang Phi Dương và Du Thanh Quỳ. Hai người kia sẽ không phải lại muốn đánh nhau đi?

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú cũng không muốn xem.” Du Thanh Quỳ cúi đầu mở quyển sách tiếng anh trên bàn ra.

Trang Phi Dương cười nhạo một tiếng.

Cô ta trực tiếp đặt điện thoại của cô ta xuống giữa quyển sách tiếng anh của Du Thanh Quỳ.

Trên màn hình di động là một tấm ảnh chụp. Trong ảnh chụp, Thời Diệu ngồi ở trên máy bay, một cô gái là con lai xinh đẹp đang ngồi bên cạnh anh, tay đặt ở trên vai anh.

Trang Phi Dương cong lưng, di động màn hình.

Bức ảnh tiếp theo vẫn là Thời Diệu và cô gái người lai kia, hai người giống như đang ngồi riêng một chỗ.

Trang phi dương lại di động một ít màn hình.

Bức ảnh tiếp theo vẫn là hai người bọn họ, hai người ngồi trên sô pha nói chuyện.

Ba bức ảnh này không phải do người khác chụp, mà là cô gái người lai kia tự chụp. Ba bức ảnh, cô đều nở nụ cười ngọt ngào với màn hình. Ảnh chụp gần như vậy, càng lộ rõ vẻ đẹp trên gương mặt của cô ấy.

Lúc Trang Phi Dương còn muốn trượt màn hình di động, Du Thanh Quỳ đã đẩy di động của cô ta ra, nói: “Phiền cô không cần ảnh hưởng đến việc tôi đọc sách.”

Trang Phi Dương nhìn Du Thanh Quỳ lmột cái, cười khẽ một tiếng, cô ta cầm lấy chiếc điện thoại bị Du Thanh Quỳ hất sang một bên kia đặt vào trong túi, đôi tay đút trong túi quần, nhìn Du Thanh Quỳ, nói: “Được rồi, cô không muốn xem thì thôi. Dù saohai chúng ta cũng từng là bạn học, cái nên nhắc nhở thì tôi cũng đã nhắc nhở rồi. Chính cô tự giải quyết cho tốt đi.” Diễn-đàn-lê-quý-đôn.com

Trang Phi Dương vỗ vỗ  bả vai Du Thanh Quỳ, xoay người quay về chỗ ngồi.

Mấy cô gái ngồi gần đều nhìn thấy ảnh chụp trong di động của Trang Phi Dương, mấy cô gái đều nhỏ giọng nói với những người khác trong khối, không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ chốc lát sau, học sinh trong khối đều biết.

Thật ra, chuyện Du Thanh Quỳ và Thời Diệu ở Lục Trung cũng coi như là chuyện tình yêu truyền kì.

Chuyện này……

Không biết là ai nhỏ giọng nói câu: “Cô gái người lai kia cũng khá xinh đẹp, vừa xinh đẹp vừa ra dáng, dáng người cũng quá gợi cảm……”

Du Thanh Quỳ nhíu mày, cô cúi đầu nhìn thoáng qua ngực. Nàng đuổi những suy nghĩ lung tung trong đầu, lấy ra vở luyện tập bình tĩnh làm bài tập.

Xoát xoát xoát.

Một bài viết tiếng anh được viết xuống, một dấu câu cũng không kém.

Lúc tan học, Du Thanh Quỳ đeo cặp sách đứng ở cổng trường nhìn xung quanh. Ba nói qua  buổi tối hôm nay sẽ đến đón cô, tại sao ba cô lại không đến? Những chuyện ba cô đã đồng ý với cô thì rất ít khi nhuốt lời? Hơn nữa hôm nay mẹ cô cũng không đến.

Du Thanh Quỳ đứng một lát, sau đó cô trực tiếp đi về phía nhà. Dù sao vốn dĩ cũng chỉ có mười phút đi đường, hơn nữa cả đoạn đường đều có đèn. Bởi vì gần trường học, những quán ăn vặt ở ven đường đều chưa dọn hàng.

Du Thanh Quỳ mở cửa, cô phát hiện trong nhà tối đen như mực. Bà ngoại mỗi ngày cứ đến buổi tối là sẽ đi ngủ rất sớm, nhưng mẹ cô sẽ không đi ngủ sớm như vậy mà. Du Thanh Quỳ có chút nghi ngờ, nàng muốn chạy đến phòng ngủ chính đi xem mẹ cô có ở đây không. Lúc cô đi được một nửa phòng khách, Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ cửa. Nơi đó đang đặt một đôi giày của ba cô.

Du Thanh Quỳ ngạc nhiên  một chút, rồi cô nhanh chóng quay người về phòng sách của cô, cô không hề đến gõ cửa phòng mẹ nữa.

Có lẽ là…… Ba và mẹ cô đều đi ngủ rồi……

Du Thanh Quỳ thu dọn xong đồ dùng ngày mai cần cho vào cặp sách, sau đó nhanh chóng rửa mặt, rồi cầm di động nhỏ giọng trốn vào phòng ngủ. Cô bò lên trên giường, tắt đèn, chiếc đèn nhỏ màu xanh trên góc của di động sáng lên, báo hiệu cô có tin nhắn.

Cô biết nhất định Thời Diệu sẽ gửi tin nhắn cho cô. Chỉ là đột nhiên cô có chút không dám đọc.

Du Thanh Quỳ sờ sờ mặt, lại sờ sờ ngực, sau đó cô mới click mở di động. Thời Diệu cho gửi cho cô một bức ảnh chụp chỉ có anh, chỉ cómột cái bể cá nhiệt đới cá kiểng rất lớn.

Thời Diệu: “Em về rồi à?”

Du Thanh Quỳ trả lời: “Vâng.”

Thời Diệu: “Em thích loại cá nào?”

Du Thanh Quỳ dùng đầu ngón tay chọc ở đưa vào trong khung, nhưng cô lại không đánh nổi một chữ. Trong đầu cô không khỏi nhớ tới những bức ảnh hôm nay Trang Phi Dương cho cô xem, trong đó có một bức chính là Thời Diệu và cô gái người lai kia đang cùng nhau chọn cá.

Thời Diệu gửi cho cô bức ảnh này là hôm nay hôm nay cùng chụp với cô gái kia sao?

Hình ảnh cô gái người lai với gương mặt xinh đẹp lập tức nhảy đến trước mắt Du Thanh Quỳ.

Thời Diệu thấy Du Thanh Quỳ rất lâu không trả lời, anh trực tiếp gọi điện thoại.

“Quỳ quỳ?”

“Vâng.”

“Có chuyện gì sao em?”

“Không có.”

Du Thanh Quỳ do dự một chút, rồi lại nhanh chóng nói thêm một câu: “Vừa rồi em đang ăn đồ ăn vặt."

Đối diện điện thoại vang lên tiếng cười.

“Sắp nghỉ đông rồi, em muốn đến chỗ anh chơi không?” Thời Diệu cười hỏi.

“Em không đi.” Du Thanh Quỳ không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Thời Diệu nhíu mày một chút, anh có nghĩ đến Du Thanh Quỳ sẽ từ chối, nhưng đối với việc Du Thanh Quỳ từ chối dứt khoát như vậy thì anh có chút ngoài ý muốn.

Thời Diệu trầm mặc trong chốc lát.

“Em……” Du Thanh Quỳ cười rộ lên, “Học sinh cao tam (lớp 12) làm gì có nghỉ đông? Bao gồm ăn tết cũng chỉ có một kỳ nghỉ. Lúc ăn tết em muốn ở đây với ba mẹ.”

“Như vậy à.” Thời Diệu lúc này mới gật gật đầu.

Du Thanh Quỳ nằm trên gối đầu, rũ mắt nói: “Hôm nay em đi học cả ngày, mệt mỏi quá, em muốn ngủ."

“Ừ, vậy em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon……”

Lúc Du Thanh Quỳ vất điện thoại bỗng nhiên trong lòng lại có chút hoảng hốt, sợ đối phương cắt đứt điện thoại trước, cô vội vàng gọi một tiếng: “Thời Diệu?”

“Ừ?”

“Không, không có gì……” Giọng nói của  Du Thanh Quỳ nhỏ nhỏ, buồn buồn.

Thời Diệu dừng một chút, hỏi: “Em nhớ anh à?”

Hàng lông mi dầy của Du Thanh Quỳ  run một chút, cuối cùng cô cũng  không có phủ nhận: “Vâng……”

Cô nghe thấy ở trong điện thoại nghe thấy Thời Diệu cười khẽ một tiếng, hình như cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tươi cười của Thời Diệu lúc này. Nàng nhíu đôi lông mày nhỏ, tức giận nói: "Anh không được cười em. . ."

“Meo……” Giảo Giảo từ sàn nhà nhảy lên giường, kêu một tiếng.
Du Thanh Quỳ duỗi tay tới, đem Giảo Giảo ôm vào trong lòng ngực, xoa cái bụng mềm mụp của nó.

“Được rồi đi,” Thời Diệu lười biếng duỗi cái eo, “Em không tới nghỉ đông, anh đây đành phải về nước thăm em.”

Du Thanh Quỳ nao nao, khóe miệng không tự giác được nhẹ nhàng nhếch lên.

“Tại sao không nói lời nào? Em không muốn anh về nước thăm em sao?” Thời Diệu cười hỏi.

“Mới không phải……”

“Vậy cuối cùng em đang nghĩ gì?” Thời Diệu tiếp tục cười hỏi?

“Anh quá phiền!” Du Thanh Quỳ cau mày, gõ đầu Giảo Giảo.

Giảo Giảo vô tội kêu “meo meo” hai tiếng, dùng đầu cụng vào  lòng bàn tay của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ ném Giảo Giảo đang quấy rối xuống sàn nhà, cô nghe thấy tiếng Thời Diệu ở bên kia điện thoại đang cười khẽ, cô nhỏ giọng nói: “Khi nào anh trở về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.