Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!

Chương 4: Ân đền nợ trả




Edit by Link

Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Thanh âm Quân Mặc Hàn trầm thấp, đặc biệt khiêu gợi lòng người.

Nói xong, anh bắt đầu đưa tay cởi cúc áo sơmi, chậm rãi cởi từng cúc một, trình diễn trước mắt Phong Tố Cẩn.

Phong Tố Cẩn nhìn động tác chậm rãi của Quân Mặc Hàn, đáy lòng cũng run lên từng đợt.

Cô cảm thấy Quân Mặc Hàn đang trần trụi dụ hoặc. Nhìn anh, cô cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Phong Tố Cẩn thực sự không tưởng tượng nổi, có lúc cô cũng sẽ nhìn chằm chằm vào lồng ngực mê người của Quân Mặc Hàn, không dời mắt được như một sắc nữ.

Đôi mắt Quân Mặc Hàn mị hoặc mê người. Anh cúi đầu thật sâu nhìn phản ứng của Phong Tố Cẩn, khóe miệng khẽ nhếch.

Quân Mặc Hàn cúi đầu mút lên vành tai Phong Tố Cẩn. Anh biết đây là nơi mẫn cảm của cô.

Chỉ một đêm hôm ấy, anh đều đã nhớ kỹ những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô, hiểu rõ cơ thể cô còn hơn chính cô.

"A..."

Trong nháy mắt, Phong Tố Cẩn không nhịn được kêu lên thành tiếng. Cô cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.

Thân thể cô cũng run rẩy: "Đừng..."

Phản ứng của Phong Tố Cẩn khiến mắt Quân Mặc Hàn sẫm lại.

"Mặc, Mặc Hàn..."

Quân Mặc Hàn mút rất có kỹ xảo, Phong Tố Cẩn căn bản không chống đỡ được, thân thể mềm nhũn, muốn ngồi xuống ghế salon.

Quân Mặc Hàn ôm lấy eo cô, cùng cô ngồi xuống. Chỉ có điều, môi Quân Mặc Hàn cũng không nhàn rỗi, vừa hôn vừa mút, dần dần hướng xuống...

"A... Mặc Hàn...không... "

Hơi thở ấm áp của Quân Mặc Hàn trêu chọc tiếng lòng Phong Tố Cẩn. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn nói bên tai cô: "A Cẩn, nói cho anh, muốn hay không, hả?"

Đôi mắt Phong Tố Cẩn u oán nhìn về phía Quân Mặc Hàn.

Bao giờ anh cũng bá đạo như vậy, phải nghe được đáp án từ miệng cô.

Lần này, Phong Tố Cẩn bướng bỉnh, không chịu nói.

Quân Mặc Hàn cười một tiếng trầm thấp, ý cười thật sâu nhìn Phong Tố Cẩn, hôn xuống cánh môi cô, dường như có sự vui thích: "A Cẩn, em sẽ nói cho anh biết."

Nói xong, Quân Mặc Hàn dùng đủ loại kỹ xảo của anh trêu chọc châm lửa trên người Phong Tố Cẩn.

Phong Tố Cẩn không phải đối thủ của Quân Mặc Hàn, lập tức trở nên mềm nhũn như tơ. Thân thể cô quấn lấy Quân Mặc Hàn, đầu ngón chân cuộn lại.

"Hàn... đừng giày vò..."

"Ngoan, nói ra sẽ cho em."

Quân Mặc Hàn quá bá đạo, cuối cùng Phong Tố Cẩn chỉ có thể chịu thua.

Nghe cô nói ra một chữ "muốn", Quân Mặc Hàn mới phát lực.

Trên ghế salon, lực của Quân Mặc Hàn rất lớn, lập tức xâm nhập triệt để cơ thể Phong Tố Cẩn. Trong chớp mắt, dường như anh đã bộc phát tất cả sức lực.

Quân Mặc Hàn quá cường hãn. Sau đó, Phong Tố Cẩn bị ăn tới gần như không chừa lại xương.

Gần đây Quân Mặc Hàn bề bộn nhiều việc, hai người bọn họ đã lâu cũng chưa thân mật. Lần này, dường như anh muốn bù đắp lại toàn bộ thời giờ đã mất kia.

Phong Tố Cẩn khóc lóc xin tha cũng không được.

Quân Mặc Hàn hôn lên nước mắt của Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, em còn như vậy, anh sẽ không cách nào buông em ra. Bình thường anh sẽ đau lòng nhưng thời điểm như thế này, em càng khóc, anh càng muốn hung hăng yêu em, khi dễ em, hiểu không?"

Mơ mơ màng màng nghe những lời này của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn không dám khóc, thế nhưng những giọt nước mắt kia giống như nước mắt kích tình, cô cũng không khống chế được, bởi vì cảm giác Quân Mặc Hàn mang đến cho cô quá mạnh mẽ.

Một lần nữa Phong Tố Cẩn cảm nhận được sự điên cuồng của anh.

Thấy cô thật sự mệt lả, Quân Mặc Hàn đã dần chậm lại nhưng khi ánh mắt anh rơi vào tờ báo liên quan tới Lam Bắc Thần bên cạnh, đáy mắt anh càng ngày càng sâu, không cách nào khống chế lòng ham muốn chiếm hữu kia: "A Cẩn, anh là ai?"

"Mặc Hàn."

"Người trong lòng em là ai?"

"Mặc Hàn."

Lúc này Quân Mặc Hàn mới hài lòng: "Ừm, nhớ kỹ, người trong lòng em là anh, không thể có bất kỳ kẻ nào khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.