Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!

Chương 10: Tôi và cô đều có bệnh




Edit by Link

Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Lúc như thế này, đương nhiên Phong Tố Cẩn phải dùng sức gật đầu, gắng sức thuận theo Quân Mặc Hàn bởi nếu không, người chịu giày vò vẫn là cô.

Cuối cùng, Quân Mặc Hàn buông Phong Tố Cẩn ra nhưng lại ôm cô vào phòng tắm tắm rửa. Ngọn lửa lại thiêu đốt một lần nữa.

Cuối cùng, lúc hai người nằm trên giường cũng đã hơn một giờ sáng.

Phong Tố Cẩn thật sự không mở mắt ra được nữa.

Cô tựa trong lòng Quân Mặc Hàn, vẫn mơ mơ màng màng nói: "Sáng sớm anh phải cùng em ngủ nướng! Không cho phép anh dậy sớm!"

Thực ra cô không thích cảm giác sáng sớm tỉnh lại mà không có anh bên cạnh.

Cô chỉ thích cảm giác sáng sớm tỉnh lại trong lồng ngực anh.

Đêm nay cô bị giày vò đến như vậy nên cũng muốn yêu cầu một chút.

Ánh mắt ôn nhu của Quân Mặc Hàn mang theo sự cưng chiều. Anh hôn lên tóc cô: "Được."

Lúc này, thể xác và tinh thần anh đều đã được thỏa mãn. Phong Tố Cẩn nói gì anh cũng đều nói một chữ "được".

Quân Mặc Hàn đã quen dậy sớm, mới hơn năm giờ anh đã tỉnh rồi. Nhìn vợ nhỏ trong ngực, anh cười một tiếng. Nhớ rằng tối hôm qua đã đồng ý với cô, anh ôm cô vào trong ngực, đắp kín mền, tiếp tục nhắm mắt lại.

Hai người ngủ khá sâu.

Đã lâu rồi Quân Mặc Hàn không được ngủ được an yên như vậy, cũng chỉ có Phong Tố Cẩn mới có thể mang lại cảm giác yên tĩnh bình hòa thế này cho anh.

Phong Tố Cẩn tỉnh lại. Ngửi thấy hương hoa mai thanh nhã trên người Quân Mặc Hàn, cảm giác được nhiệt độ trên người anh và cả lực của cánh tay đặt bên hông cô, cô cảm thấy an toàn vô cùng.

Tâm trạng Phong Tố Cẩn rất tốt. Cô ngắm gương mặt hoàn mỹ như vẽ của Quân Mặc Hàn. Anh ngủ an tĩnh như vậy lại càng mị thế khuynh thành. Đôi mắt của anh là mê người nhất.

Phong Tố Cẩn không nhịn được, dùng sức dựa vào trong ngực Quân Mặc Hàn, hận không thể tan vào thân thể anh.

Quân Mặc Hàn mở mắt. Trong chốc lát, tia mờ ám lóe lên.

Anh cúi đầu nhìn Phong Tố Cẩn trong lòng, đối mặt với đôi mắt cong cong của cô, cười nói: "Tỉnh rồi?"

"Ừm."

"Thân thể còn khó chịu không?"

Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Không."

Không biết vì sao, cô đã bị giày vò rất lợi hại nhưng chỉ ngủ một giấc, thân thể lập tức trở nên vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, không có cảm giác không ổn nào.

Quân Mặc Hàn cúi đầu hôn lên mặt Phong Tố Cẩn, tiếp tục hướng xuống. Môi của anh dừng trên cánh môi cô, liếm lấy khí tức trong miệng cô: "A Cẩn, em thật khiến anh muốn dừng mà không được!"

Sáng sớm Quân Mặc Hàn lại làm một lần. Phong Tố Cẩn ý thức được, cô thật sự không thể nói muốn anh ngủ nướng buổi sáng cùng cô.

Đây không phải là ngủ nướng, đây là vận động!

Lúc hai người rời giường, mặc quần áo xong cũng đã mười một giờ.

Vì muốn Phong Tố Cẩn ăn ngon, Quân Mặc Hàn ra ngoài mua thêm chút hải sản và thịt cá, buổi trưa bồi bổ cho Phong Tố Cẩn một chút.

Mãi đến khi ăn trưa xong, Phong Tố Cẩn chuẩn bị nói với Quân Mặc Hàn một chuyện mới phát hiện tờ báo hôm qua cô xem đã không còn.

"Tờ báo đâu rồi?"

Mặt Quân Mặc Hàn không biến sắc. Anh bình thản nói: "Lúc ra ngoài mua thức ăn, anh đã ném những tờ báo rác rưởi kia đi rồi."

Phong Tố Cẩn hơi sửng sốt. Nhìn biểu cảm của Quân Mặc Hàn, cô suy nghĩ một chút đến chuyện sáng nay và chiều hôm qua rồi đột nhiên thông suốt.

Cô nhìn về phía Quân Mặc Hàn: "Quân tiên sinh nhà ta có phải đang ghen hay không?"

Ánh mắt Quân Mặc Hàn lóe lên. Ghen sao?

Từ này có vẻ khá lạ lẫm.

"Nói mau, có phải là ghen không, có phải là ghen không..."

Quân Mặc Hàn quay đầu, cười cười nhìn Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, còn muốn một lần nữa?"

Phong Tố Cẩn lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, ngừng nói nhưng trong lòng vẫn hừ một tiếng. Quân tiên sinh nhà cô thật quá kiêu ngạo, rõ ràng ăn dấm chua nhưng lại không thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.