Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!

Chương 9




Trương Liêm biết Thi Hồng Anh cũng như Triệu Tế Tế, không muốn nhìn chàng luyện pho kiếm của mình, cho nên mới lảng tránh ra ngoài.

Bấy giờ chàng liền luyện mười hai chiêu kiếm đầu đến thành thục, vừa lượng trong đầu vừa tập trung phân tích xem các thế trong từng chiêu, hốt nhiên nghĩ ra một ý, sau khi xuất kiếm múa xong chiêu thứ nhất phần đầu, chàng liền chuyển sang múa chiêu thứ nhất của phần hai, không ngờ lại ăn khớp với nhau chẳng để sơ hở một điểm nào, phát hiện này khiến chàng vui mừng Vô cùng.

Cứ thế, hết một chiêu nay lại đến một chiêu kia, cho đến hết hai mươi bốn chiêu, chàng múa một hơi là thành. Sau lần đầu thành công, tinh thần phấn chấn hẳn lên, chàng thếp tục diễn luyện lần thứ hai.

Lần này lại nhận ra không chỉ các chiêu trong phần đầu và phần sau ăn khớp với nhau, mà thậm chí có thể hoán đổi tùy ý, biến hóa thành cả trăm thức, càng luyện chàng càng thấy sự tinh hoa kỳ ảo của nó là Vô cùng lận.

Chẳng trách phụ thân chàng được người trong giang hồ võ lâm xưng là Thần kiếm thủ.

Cứ thế, Trương Liêm luyện miệt mài quên thời gian, quên cả không gian...

Một vừng mặt trời chói chang lên đầu ngọn cây từ lúc nào không hay, hai vị nữ nhân ngồi sau bốc cây đàm tiếu vui vẻ, bất chợt nghe thấy hơi phong rít tới lạnh cả cổ gáy, vội la lên, "Trương ca ca chớ nên đùa thế, sao múa kiếm đến tận cổ bọn muội?"

Trương Liêm nghĩ gọi mới giật mình thâu kiếm lại hỏi, "Ta vẫn ở đây, sao lại bảo múa kiếm đến tận cổ các người?"

Thi Hồng Anh thò đầu ra khỏi gốc cây nhìn quả nhiên thấy chàng vẫn ở nguyên vị trí ban đầu. Nhưng người chàng đẫm ướt mồ hôi, kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ kiếm khí phất tới cổ muội, Triệu thư thư có thấy cổ lạnh không chứ?"

Triệu Tế Tế gật đầu nói, "Có!"

Trương Liêm nói, "Thực có chuyện kỳ lạ thế sao?"

Bấy giờ chàng mới ngước mắt nhìn cây cối chung quanh, mới thấy lá cành rơi tơi tả trên đấy, cây chỉ còn trơ lại những cành lớn, bất giác ngớ người, đúng là một chuyện mà chàng chưa từng biết tới. Thì ra Trương Liệm luyện kiếm đến xuất thần, thân kiếm phát kình phong trong tầm ba trượng nếu có người nào đứng thì thụ thương như chơi. May mà hai nàng ngồi sau gốc cây nên ảnh hưởng không nhiều, bằng không thì có thể nguy rồi.

Thi Hồng Anh nhìn lá cây tơi bờ trên đất thè lưỡi nói, "Suýt chút nữa thì mạng bọn muội không còn."

Trương Liêm gãi đầu cười khổ nói, "Sao không nói sớm?"

Thi Hồng Anh thấy chàng thành tựu tột bực thì sung sướng trong lòng, cười nói, "Còn trách người ta sao, ai biết được huynh luyện thành kiếm khí!"

Trương tiệm hai tay chấp kiếm vái đài nói, "Xin nhị vị cô nương lượng thứ!"

Thi Hồng Anh và Triệu Tế Tế bật cười lên vui vẻ, Trương Liêm thâu kiếm trả lại cho Thi Hồng Anh nói, "Thôi trễ rồi, chúng ta đi thôi!"

Không ai biết trong thời gian Trương Liêm luyện kiếm thì hai vị cô nương nói chuyện gì với nhau, lúc này Trương Liêm đi trước, hai vị cô nương đi theo sau, thỉnh thoảng chỉ thấy bọn họ ghé vào tai nhau thì thầm điều gì rồi bụm miệng cười, Trương Liêm vốn chỉ để tâm đến chuyện vừa rồi chàng Vô tình hợp thành hai phần của pho kiếm pháp với nhau, đồng thời luyện thành kiếm khí, cho nên không hề để ý đến hai vị cô nương phía sau nói chuyện gì với nhau. Ði một hồi đã đến đầu bến thuyền Bàn Khê mới ngừng chân lại, quay đầu nói, "Quái, sao không thấy chiếc thuyền nào nhỉ!

vừa nói dứt câu, hốt nhiên nghe tiếng người nói vọng lại, "Khổng Tử nói, thương nhân hồ bất vấn, mà ngươi sao lại hỏi đến thuyền, thực chẳng đáng là bằng hữu!"

Trương Liêm vừa nghe liền vui mừng la lên, "A, thì ra là ngươi, mau chui đầu ra đây. Hại ta lo lắng chạy tìm người suốt cả đêm!, Một bóng người thấp nhỏ xuất hiện ở góc đường, khuôn mặt xa lạ, thân vận như tiểu đồng. Nhưng Trương Liêm chỉ nghĩ giọng quyết không nhầm được, nói ngay, "Ngươi có tất cả bao nhiêu chiếc mặt nạ đem hết ra mà mang, tối qua ngươi đi đâu hừ?"

Thì ra người này chính là Tiểu Tam. Nhưng khuôn mặt hắn đã khác đi vì đeo tấm mặt nạ da người. Nghe Trương Liêm hỏi, hắn cười hì hì nói, "Dung nhan thay, lòng không đổi, Hi hi giả làm kẻ ác thì mười lần, giả làm người lương thiện thì mười hai lần. Phải nhớ đấy, bắt đầu từ giờ gọi tiểu đệ là An Vị Ðạt!"

Thi Hồng Anh giờ cũng nghe ra giọng Tiểu Tam, hừ một tiếng chửi ngay, "Thì ra là tên đào mồ hôi của!"

Tiểu Tam làm mặt nghiêm đáp, "Không đúng! Tiểu sinh là An Vị Ðạt, ca ca tôi đây là An Dĩ Ðạt, còn tên đào mồ kia là Tiểu Tam, tiều tử nào đó chứ không phải An Vị Ðạt này. Cô nương có lẽ nhìn nhầm người rồi! "

Nói rồi vái một cái thật thấp.

Cứ nhìn tướng mạo của hắn pha trò khiến ai cũng không nhịn được cười. Thi Hồng Anh cười lên khúc khích, Tiểu Tam được nước thấy Thi Hồng Anh cười liền bồi thêm một câu, "Nhất tiếu khuynh nhân quốc, tái tiếu..."

"Cút ngươi đi!" Thi Hồng Anh đỏ mặt thét cắt ngang lời hắn, đồng thời giang tay lên như định đánh khiến Tiểu Tam giật mình nhảy lùi về sau nhe răng cười xòa.

Trương Liêm cũng phì cười nói, "Vị Ðạt thì Vị Ðạt. Nhanh nói ra chuyện của ngươi thế nào?"

Tiểu Tam cười nói, "Trước hết trở vào trong khuê phòng của Thái Nguyệt cô nương rồi nói!"

Bấy giờ cả bọn kéo nhau vào khuê lâu của Thái Nguyệt, trên lầu đã bày sẵn một bàn tiệc.

Thái Nguyệt và Thi Hồng Anh được giới thiệu làm quen với nhau, rồi Thái Nguyệt chỉ vào Tiểu Tam nói, "Vị tiểu huynh này, trời còn chưa sáng đã trở về đây, rồi lên giường nằm ngủ cho đến sáng. Nô gia biết Trương tướng công và tứ thư nhất định trở lại, cho nên vừa sáng đã bảo người dọn sẵn thức ăn chờ hai người về ăn."

Trương Liêm đa tạ Thái Nguyệt nhưng chưa kịp ngồi xuống thì Tiểu Tam đã tranh ngồi vào ghế chủ tọa cười nói, "Hôm nay tôi mời khách nhé!"

Thi Hồng Anh nhường Trương Liêm ngồi ghế trên hết đối diện với Tiểu Tam, còn nàng thì cùng với Triệu Tế Tế ngồi hai bên, nghe Tiểu Tam nói thế liền cười nói, "Các người xem, đêm qua hắn lại đào trúng ngôi mộ của nhà giàu nào rồi kìa!"

Tiểu Tam nghe chỉ cười hì hì không hề biết giận, nói, "Chuyện nhỏ thôi mà mọi người không cần biết điều đó! Nào rượu đâu!

Hắn gọi lớn như một chủ nhân ông chễm chệ trên ghế, thần thái ngạo nghễ đến buồn cười. Thái Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Triệu Tế Tế, nâng bình rượu róc cho mọi người. Tiểu Tam thấy ai cũng nhìn vào hắn, liền nắm chén rượu lên mời cạn chén, rối tự mình nốc sạch một hơi, đặt chén xuống cười khà khà nói ngay, "Tôi biết các vị đều muốn hỏi nhưng cứ ăn cho lưng lửng bụng rồi nói sau!"

Trương Liêm, Thi Hồng Anh và Triệu Tế Tế quả thấy bụng đói cồn cào, bây giờ chẳng chút khách khí nắm chén đũa lên ăn một cách ngon lành, chỉ riêng một mình Thái Nguyệt ngồi bên cạnh hầu tiếp không đụng gì đến thức ăn.

Chỉ qua một lúc, thức ăn trên bàn đã vơi đi một nửa. Tiểu Tam giờ mời đưa mắt nhìn Thi Hồng Anh hỏi một câu hết sức bất ngờ, "Hồng thư thư, tôi xin hỏi một câu, thực ra có mấy đôi Ma cô trảo chứ?"

Không chỉ Thi Hồng Anh mà ngay Trương Liêm cũng hơi ngớ người vì câu hỏi đột ngột này của Tiểu Tam. Thi Hồng Anh ngẩn đi một lúc mới đáp, "Chẳng lẽ tối qua ngươi nhìn thấy Ma cô trảo?"

Tiểu Tam gật đầu nói, "Không sai. Nếu như không phải chạm nhau với Ma cô trảo, thì cây áp chuỳ sản của tôi cũng không đến nỗi hư. May lúc ấy vị Triệu thư này kịp thời xuất hiện, không thì tính mạng tôi khó toàn."

Trương Liêm nghe thế vội hỏi ngay, "Người sử dụng Ma cô trảo là ai?"

Tiểu Tam nói, "Người này từng đến Kỷ Lai Cư, lúc ấy đã gọi lớn mấy tiếng Uyên ương huyết ngọc quyết!"

Thái Nguyệt liền tiếp lời hắn nói, "Người này là một vị trung niên, nét mặt khô vàng. Nhìn như người bệnh lúc ấy tôi vì sợ nhân lúc Trương tướng công đang lo cứu người dễ bị ám hại, mới gọi thêm mấy vị thư muội nữa đến bảo vệ."

Trương Liêm vội đứng lên, cúi người thi lễ nói, "Thành thực cảm tạ cô nương, tôi lúc ấy vì lo cứu thương cho huynh đệ họ Mã, quả thực không hề nghĩ đến gì khác."

Thái Nguyệt hai má ửng hồng, cúi thấp đầu nói, "Công tử xin mời ngồi xuống. Nô gia không dám nhận đại lễ tướng công Nếu như vẫn còn như thế, nô gia tư thẹn Vô cùng."

Trương Liêm hốt nhiên nhớ đến câu, phong trần nữ tử, mệnh bạc như hoa, bất giác nén tiếng thở dài.

Triệu Tế Tế nhận ra thần thái của chàng, biết con người chàng chân thực đa cảm, luôn nghĩ nhiều đến người khác, tự nhiên mắt cũng cay cay, liền nói, "Trương tướng công xin ngồi xuống rồi nói chuyện."

Trương Liêm thở dài một hơi, mới từ từ ngồi xuống.

Tiểu Tam cười thầm trong lòng, nhưng không dám cười ra mặt, tiếp tục câu chuyện, "Vừa khéo tối hôm qua huynh muội họ Trang tìm đến, hỏi này hỏi nọ, không giống như người độ thuyền qua sông. Sau đó trong đám đông lại xuất hiên một bệnh phu, nhưng vừa nhận ra tôi nhìn hắn liền quay đầu đi ngay. Tôi Vô theo hắn, đi xa chừng mười dặm mới thấy hắn dừng chân lại quát hỏi, tôi đương nhiên không chịu phục.

Ai nấy bắt đầu thấy có chuyện li kỳ đều lóng tai nghe, nhất là Trương Liêm hỏi ngay, "Sao chứ?"

Tiểu Tam nói tiếp.

"Tôi liền đáp lời lão ta, 'Người đi đường người, quỷ theo lối quỷ, mắc mớ gì đến ngươi mà hỏi Trương ích Trí ta?' 'Ngươi gọi là Trương ích Trí?' 'Không được sao? Chớ cản đường ta, nhanh tránh ra! ' 'Hừ! Ðến đây thằng nhãi!

Gã bệnh phu nói rồi liền vung tay chộp tới, Trương ích Trí tôi cũng không chậm, liền nhảy người né tránh ra ngoài nửa bộ. Nhưng vai áo thì bị hắn chộp rách bươm. Hiểm thật, tôi liền thò tay vào trong áo lấy ra bảo bối áp chuỳ sản.

Bệnh phu vẻ am hiểu, vừa nhìn thấy binh khí thất kinh thoái lùi ba bước, kêu lên, 'Thằng nhãi, thì ra người là đệ tử của Lục Tam Nguyên.

Tôi hừ một tiếng hất hàm nói, 'Cẩu nhãn ngươi cũng còn khá đấy, biết điều thì mau tránh xa ra! ' Hắn cứ nhìn chăm chăm vào binh khí của tôi như muốn nuốt tươi gằn giọng, 'Binh khí của ngươi có phải là Ðịa ba sản.

'Tiểu gia dùng đây là sản địa bì?' 'Tiếp chiêu! ' Bệnh phu quát một tiếng, tay trừ phất lên bên trong liền thò ra một tay trảo sáng loáng chộp tới, chỉ nghe choang một tiếng chẳng những cảnh tay tôi tê di mà đến áp chuỳ sản cũng bị đánh vỡ... "

Thi Hồng Anh lẳng lặng nghe Tiểu Tam kể đến đó, không nén nổi thốt lên, "Nhất định là tên hung ma kia!"

Tiểu Tam cười nói, "Ðương nhiên là hung ma rồi, bệnh phu một hơi đánh hỏng của tôi hai ngọn áp chuỳ sản, không hung thì ai hung?"

Thi Hồng Anh cười lãnh đạm nói, "Nhưng ngươi sao may còn chạy thoát mạng được thế?"

"Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!"

Tiểu Tam nhe răng cười hì hì nói, "Trương ích Trí tôi vừa chạy vừa la làng, cuối cùng cũng may cầu cứu một tiểu tử xuất hiện. Tiểu tử này không lớn hơn tôi bao nhiêu, thế nhưng võ công lại rất cao cường, vừa xuất lên đã tiếp chiêu lão hung đồ, hai người quần nhau mà đánh trời long đất lở, tôi đứng ngoài chỉ còn nghe tiếng gió rít lên vi vu như sáo."

Trương Liệm vừa nghe trong lòng chợt nghĩ một người, vội hỏi, "Người kia sử dụng loại binh khí gì, mà ngươi lại nghe tiếng vi vu như nhạc?"

Tiểu Tam nói, "Hắn sử dụng một ngọn ngọc tiêu."

Triệu Tế Tế vừa nghe ngọc tiêu liền chen vào hỏi ngay, "Chiếc ngọc tiêu kia màu xanh, trên ống tiêu có mười hai lỗ, đúng chứ?"

Tiểu Tam nhe răng cười nói, "Màu xanh thì chẳng sai, nhưng bao nhiêu lỗ thì không rõ Có điều, tiêu đến mười hai lỗ làm sao thổi được, chỉ có mười ngón tay làm sao bít được hết lỗ tiêu, trừ phi người đó dư đến hai ngón tay! "

Triệu Tế Tế mỉm cười nói, "Vị huynh đệ kia thắng chứ?"

Tiểu Tam đắc chí cười nói, "Ðương nhiên là thắng, nhưng nếu không có Trương ích Trí này ra tay trợ giúp thì hắn cũng thành ma từ khuya! "

Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, "Ngươi làm sao giúp người ta?"

Tiểu Tam nói, "Huynh có nhớ lần trước tiểu đệ rút ra một ngọn độc châm trên người Sử Thanh Như chứ, đồng thời lục trên người hắn còn tìm thấy mười sáu ngọn độc châm khác và mười hai chiếc mặt nạ da người, sau đó còn tìm thấy trên người Mã huynh đệ bốn ngọn độc châm và mười lăm ngọn khác trên người bị huynh đánh chết, cả thảy ba mươi sáu ngọn độc châm này có thể lấy mạng ba mươi sáu người như chơi. Lúc bấy giờ thấy hai ngươi đánh nhau kịch liệt, mà tiểu tử kia bắt đầu núng thế, tôi liền rút ra một ngọn phóng vào người gã bệnh phu... "

Thi Hồng Anh chau mày hỏi ngay, "Trúng chứ?"

"Trúng!"

"Chết không?"

Tiểu Tam lắc đầu đáp, "Không, tôi phát năm ngọn độc châm, chỉ có một ngọn trúng vào mông hắn, hắn liền giở bình thuốc giải ra nuốt một viên rồi phóng người đào tẩu ngay."

Trương Liêm hỏi, "Thế còn người giúp ngươi thì sao?"

Trương Liêm cười hì li" nói, "Tên tiểu tử này thì chạy còn nhanh hơn!"

Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, "Vì sao phải chạy?"

Tiểu Tam cười khổ nói, "Hắn nhìn thấy tôi sử dụng độc châm. Nên nghĩ là hung đồ của Bạch hạc môn cắm đầu mà chạy đến nhìn lui cũng không dám nhìn. Nhưng miệng la eo éo chửi rằng cứu nhầm tôi, lần sau gặp lại nhất định lấy mạng tôi!"

Trương Liêm nãy giờ nghe hắn kể đã nghĩ đến một người, liền nói, "Vì sao ngươi không chạy theo khuyên giải cho người ta biết?"

Tiểu Tam lắc đầu nói, "Hắn chạy thật nhanh, chỉ nháy mắt mất tăm mất dạng, ai đuổi theo cho kịp."

Trương Liêm thét dài một tiếng nói, "Ðáng chết thật, nhất định là cô ta!"

Triệu Tế Tế chừng như cũng có chung suy nghĩ với chàng liền nói, "Trương tướng công nghĩ là ngũ muội?"

Trương Liêm gật đầu nói, "Nếu như không phải là cô ta, Cường đệ khinh công chẳng tồi, lẽ nào ở cự ly ngắn lại không truy kịp. Có lẽ sau trận ác đấu khiến cô ta thấm mệt. Nên vừa nhìn thây Cường đệ sử dụng độc châm ngỡ là hung đồ liền bỏ chạy mà không kịp suy xét cho rõ ràng."

Ngừng lại một chút, chàng nhìn Tiểu Tam nói, "Ngươi ngươi lẽ ra cũng nên báo tính danh cho người ta biết... "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.