Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 38: Giao dịch ngày thứ tư (2) - tôi muốn trở về




Mọi người đợi một hồi lâu mới dám quay mặt lại, Mộc Lăng hé mắt thấy Giáp Ất Bính Đinh đã mặc y phục rồi, thở phào nhẹ nhõm, hỏi Phùng Cách Mã: “Phùng Cách Mã, khuyết điểm này ngươi có chấp nhận được không?”

Nhìn lại Phùng Cách Mã, chỉ thấy hắn mở to hai mắt, miệng há rộng, đứng ngốc tại chỗ.

“Đại ca?!” Tang Cách đẩy nhẹ Phùng Cách Mã: “Đại ca, chuyện gì a? Ngươi nhìn thấy thứ gì rồi?”

Phùng Cách Mã tuyệt không có chút biểu tình gì, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc lâu sau, đột nhiên ngẩng đầu, ngưỡng mặt ngã quỵ.

“Đại ca!” Bọn Tang Cách đều quá sợ hãi, vội chạy đến đỡ Phùng Cách Mã.

“Ai nha, đại ca hôn mê rồi!”

“Oa! Miệng sùi bọt mép rồi!”



Ngày hôm sau, Mộc Lăng tuyên bố, Phùng Cách Mã chủ động yêu cầu hủy bỏ hôn sự với Nhạc gia tứ tỷ muội, về phần lý do, Tu La Bảo mỗi người nói một chuyện, mọi người không ai biết được rốt cuộc ngày hôm đó Phùng Cách Mã đã thấy thứ gì, chuyện này cũng đã trở thành một trong mười sự kiện không thể giải thích của Tu La Bảo.

Ba tháng sau, Tu La Bảo căn bản xây dựng xong, hình thức ban đầu của tòa thành đã được kiến tạo, rộng lớn phi thường, kế tiếp là đến công đoạn quét sơn và điêu khắc trang trí. Tư Đồ lại gửi đến cho Mộc Lăng một đoàn điêu khắc gia từ Hắc Vân Bảo đến, tay nghề xuất chúng. Chưa hết, đoàn người lần này còn tiện đường mang đến cho Mộc Lăng thứ gì đó, Mộc Lăng vừa mở ra nhìn, liền thấy là một tô chè đậu đỏ lớn, đám điêu khắc gia kia đồng loạt quay về phía Mộc Lăng rống: “Truyền lời Tư Đồ bang chủ nói, chúc mừng Mộc đương gia đã phá thân đồng tử! Trưởng thành!” [Tư Đồ thính quá =.= ]

Vì vậy, Mộc Lăng lại phát cuồng một lần nữa, cầm chổi đuổi đánh đám điêu khắc gia và nhân công quét sơn chạy khắp sân…

Lại qua ba tháng, Tu La Bảo xây dựng xong, toàn bộ mã tràng Mạc Bắc kết hợp thành một, ranh giới Tu La Bảo bao quát toàn bộ trung bộ, bắc bộ, kéo dài qua một vùng thảo nguyên rộng lớn ở phía tây, nhân số mở rộng đến ba vạn người.

Mộc Lăng tổ chức giáo thụ võ công, soạn ra một bộ công phu của Tu La Bảo, do bảo chủ Tần Vọng Thiên tự mình truyền thụ, Tu La Bảo phát triển hưng thịnh, trong chốn giang hồ, thanh thế phát dương quang đại. Khiến cho thiên hạ nhìn bằng ánh mắt khác xưa…

Tư Đồ cùng Tần Vọng Thiên giao thủ luận võ trên Thiên Sơn, hai người đánh ba ngày ba đêm, bất phân thắng bại, Tần Vọng Thiên một bước thành danh, người giang hồ xưng ——– Mạc Bắc Tu La, Tần Vọng Thiên.

Thanh thế Tu La Bảo rốt cuộc dần dần vang xa, nhưng thứ khiến Tần Vọng Thiên thỏa lòng nhất không phải cái này, mà là vì một chuyện khác… Dược hiệu của Độ Tiên Thảo thật sự rất kinh người, Mộc Lăng hoàn toàn không có biện pháp chống cự, cho nên mỗi đêm đều phải để Tần Vọng Thiên làm, tình trạng giằng co này cứ tiếp tục kéo dài sắp hơn nửa tháng.

Nửa tháng sau dược hiệu của Độ Tiên Thảo đã được giải, nhưng dường như đã dưỡng thành thói quen, Tần Vọng Thiên thường xuyên đến chọc ghẹo Mộc Lăng, sau khi đánh đánh nháo nháo thì trực tiếp lăn lên giường, tuy rằng lần nào Mộc Lăng cũng phải quậy một trận, lại chướng tính thêm ba ngày. Thế nhưng Tần Vọng Thiên đương nhiên đã nắm được quy luật, mỗi lần trước khi làm phải dỗ ngon dụ ngọt, nói mấy thứ buồn nôn khiến cho Mộc Lăng mơ hồ, sau đó phải nhanh tay lẹ mắt, không chút do dự lập tức ôm lên giường xé y phục. Trong lúc làm nhất định Mộc Lăng sẽ đánh người cắn người, nhưng mà đây là tình thú nga, Tần Vọng Thiên thà chịu đầy vai đầy tay đều là dấu răng, bị cắn cho thống khoái, hắn làm cũng thống khoái. Ngày hôm sau chắc chắn Mộc Lăng sẽ giận dỗi, nhưng mà dâng đồ ăn lên là tốt rồi! Tần Vọng Thiên vắt óc tìm đủ mọi loại mỹ thực, mỹ vị trân tu[quý và lạ] về nhét vào miệng nuôi Mộc Lăng, ăn vài bữa Mộc Lăng sẽ quên. Sau đó Tần Vọng Thiên lại bắt đầu tìm cách ăn bữa đại yến tiếp theo…

Quá trình này liên tục tiếp diễn, trung bình mỗi hai ba ngày, là Tần Vọng Thiên có thể ăn được Mộc Lăng một lần. Mộc Lăng hận đến nghiến răng, hơn nữa đáng giận nhất là Tần Vọng Thiên vừa hai mươi, tuổi này gọi là thân thể cường tráng a, nhu cầu cũng lớn, Mộc Lăng đã hơn hai mươi rồi, Tần Vọng Thiên là cầm thú, không làm thì thôi, đã làm là sẽ làm cả đêm, khiến cho Mộc Lăng xương sống thắt lưng chân tay đều đau không cử động nổi. Cuối cùng Mộc Lăng phát hỏa, ước định dứt khoát với Tần Vọng Thiên, năm ngày làm một lần, nếu dám làm hơn, sẽ hoạn hắn!

Tần Vọng Thiên lăn lộn một trận mới sửa được thành bốn ngày làm một lần, không thể ít hơn. Vì vậy, ngoại trừ ngày thứ tư, hai tròng mắt Tần Vọng Thiên đều phát lục quang! Cả ngày ôm cứng Mộc Lăng kêu đói.

Mấy ngày này Mạc Bắc bắt đầu có tuyết rơi, sắp đến đêm ba mươi rồi. Đây là Lễ Tân Niên đầu tiên của Tu La Bảo, cho nên mọi người đều bận rộn chuẩn bị. Nhân số của Tu La Bảo tăng rất nhanh, may mà Mộc Lăng biết cách làm giàu, hơn nữa sân sau còn có một mỏ vàng lớn, bởi vậy gia sản đồ dùng đều chuẩn bị đầy đủ, lương thực cũng có dư. Mùa đông hằng năm ở Mạc Bắc có rất nhiều người vì thời tiết khắc nghiệt mà chết cóng cùng chết đói, Mộc Lăng thiện tâm, xuất ra một xe hoàng kim lớn, mua y phục mùa đông, dầu mỡ lúa gạo thịt cá, phái huynh đệ Tu La Bảo mang tặng đến từng thôn trang, trên đường gặp dân đói lưu lạc đều cứu giúp, mang về Tu La Bảo làm môn khách, ngay cả mèo hoang chó hoang cũng nhặt về, nuôi cho béo tốt.

Tân Niên sắp đến, hôm đó Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên xuống núi đi dạo, chợt thấy dưới chân núi có một đoàn người vây quanh thứ gì đó.

“Chuyện gì vậy?” Mộc Lăng chạy đến xem náo nhiệt, thấy ở giữa có một tiểu hài tử đang khóc, mấy huynh đệ Tu La Bảo cũng không biết làm sao, đó là tiểu nam hài nhi mới hơn mười tuổi, y phục tuy rằng rách nát, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra, trước đây là một hài tử nhà phú quý.

“Tiểu hài nhi!” Mộc Lăng đến gần hỏi nó “Khóc cái gì? Có người khi dễ ngươi sao?”

Tiểu hài nhi ngẩng mặt nhìn nhìn Mộc Lăng, có chút cảnh giác. Mộc Lăng lấy từ trong lòng ra một bao hạt thông đường, bỏ một viên vào miệng mình, một viên vào miệng tiểu hài tử, cười ha hả hỏi “Thế nào a? Khóc cái gì?”

Tiểu hài tử hít hít mũi, nói: “Các ngươi cũng là người của Hắc Cẩu Trại sao?”

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, thắc mắc: “Hắc Cẩu Trại là cái gì a? Ta là người của Tu La Bảo?”

“Nhị đương gia.” Một tiểu huynh đệ nói: “Ta biết Hắc Cẩu Trại, gần đây chúng ta cứu được không ít người, đều là bị Hắc Cẩu Trại bắt đến.”

Mộc Lăng chớp chớp: “Là nơi nào a?”

“Ở Mạc Nam.” Giáp trả lời: “Nơi đó đều là tán tặc, quy mô không lớn, chuyên làm mấy chuyện trộm gà bắt chó, có thể là thấy sắp đến đông, nên ra ngoài bắt hài tử nhà lương dân, sau đó đòi tiền.”

“Nga…” Mộc Lăng sờ sờ cằm, nói: “Thật ra ta cũng có nghe nói vùng Mạc Nam không yên ổn, hóa ra đều chạy đến Mạc Bắc cả rồi sao?”

“Ở đó đã bị bọn chúng cướp bóc cạn kiệt rồi.” Giáp trả lời: “Đâu còn nhà lương dân nữa a.”

Mộc Lăng gật đầu, nói: “Các ngươi tìm vài huynh đệ cơ linh, tra cho ta xem đám tặc tử này tổng cộng có bao nhiêu người!”

Giáp gật đầu, dẫn người đi làm.

“Lăng, ngươi muốn làm gì?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.

Mộc Lăng đếm đếm ngón tay nói: “Còn năm ngày nữa là đến đêm ba mươi rồi đúng không?”

Tần Vọng Thiên gật đầu, Mộc Lăng gọi mấy người tiểu giáo đến, nói: “Đi tìm Thủy Thủy và Vân Vân đến đây.” Phân phó xong, Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên chạy về đại điện. Đại điên thật khí thế a, có điều Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đều không mấy thích dáng vẻ cao cao tại thượng, cho nên đại điện cũng giống như một phòng tiếp khách lớn, ở giữa kê một cái bàn lớn, rất nhiều ghế, mọi người có thể ngồi cùng bàn chuyện.

“Tần đại ca, Mộc đại ca.” Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ chạy đến: “Có việc a?”

Mộc Lăng quan sát Nhạc Tại Vân một chút, hỏi: “Thế nào a? Công phu luyện thế nào rồi?”

Nhạc Tại Vân gật đầu, nói: “Tiến bộ không ít rồi, may nhờ có người đó…”

“Người đó?” Phùng Ngộ Thuỷ bất mãn liếc một cái: “Mấy ngày nay mỗi ngày ta bồi ngươi luyện công, ngươi còn nhờ người nào!”

Nhạc Tại Vân nhăn mặt nhăn mũi, lườm lại: “Ngươi bồi ta luyện ta, không phải ta cũng bồi ngươi luyện sao!”

“Công phu của ta mạnh hơn ngươi.!”

“Ta mạnh hơn một chút!”

“Ai… Được rồi được rồi.” Mộc Lăng khoát tay ngăn lại, nói: “Đừng ồn ào nữa, nếu công phu hai người các ngươi đã tốt rồi, vậy theo ta và Vọng Vọng ra ngoài.”

“Ra ngoài?” Phùng Ngộ Thuỷ vui mừng: “Là về Hắc Vân Bảo thăm nhà sao? Ta rất nhớ Tứ Nương và Hân Hân!”

Mộc Lăng giơ tay đập hắn một cái: “Ngươi thật không tiền đồ! Chúng ta đi làm đại sự!”

“Đại ca đại phu!” Giáp Ất Bính Đinh vội vã chạy về.

“Thám thính về nhanh vậy sao?” Mộc Lăng giật mình.

Giáp có chút đắc ý nói: “Không phải trước đây ngài còn nói muốn bình nam sao? Cho nên đại ca đã an bài chúng ta thám thính từ trước rồi, ta vừa bảo bọn họ viết ra rồi!” Nói, đưa cuộn giấy trong tay cho Mộc Lăng: “Chúng ta tính thử, đều là lưu phỉ, lớn nhất cũng chỉ có vài ba trại, hơn nữa không hơn hai mươi người, còn lại đều chỉ có vài ba tiểu tặc… Đều ở trong núi.”

“Nhỏ như vậy a.” Mộc Lăng vuốt cằm nói: “Xem ra còn đơn giản hơn ta nghĩ.”

“Vị trí cơ bản đều biết hết sao?” Mộc Lăng hỏi Giáp.

“Đều biết hết!” Giáp đưa cho Mộc Lăng bản đồ vùng Mạc Nam, nói: “Đều đã đánh dấu trên đây rồi.”

“Hảo!” Mộc Lăng nhận bản đồ đưa cho Tần Vọng Thiên, nói với Giáp Ất Bính Đinh: “Gọi người đi truyền tin cho ta, nói bảo chủ Tu La Bảo Tần Vọng Thiên, trong vòng ba ngày bình định toàn bộ Mạc Nam, một mình san bằng ba mươi sơn trại, giết hơn trăm tên thổ phỉ, cứu được vô số bách tính!”

Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Bây giờ còn chưa làm gì? Trước hết đã loan tin a?”

Mộc Lăng nhướng mày: “Hai ngốc tử, chờ làm xong việc đồ ăn cũng nguội hết rồi, đương nhiên phải trong thời điểm sang năm, cho võ lâm chút tin tức động trời, nhân tiện khiến Nhạc Tại Đình xui xẻo cả năm sau!”

Mọi người cảm thấy rất có lý, Giáp Ất Bính Đinh đều phân phó thủ hạ đi làm.

“Đúng rồi, hiện tại Nhạc Tại Đình thế nào rồi?” Mộc Lăng hỏi.

“Vẫn đang ứng phó đoàn nữ nhân đến cầu thân.” Giáp Ất Bính Đinh trả lời: “Nhưng mà gần đây hình như sắp có kế hoạch lớn gì đó, Nhạc gia trại đang chiêu binh mãi mã.”

Mộc Lăng gật đầu, nói: “Giám thị chặt chẽ, gọi các huynh đệ cơ linh một chút đến, thấy thời cơ lập tức gây thêm phiền cho Nhạc Tại Đình, dược phấn cách vài ngày lại rải một lần, nói chung đừng để hắn nhàn rỗi là được. Tên này đầy bụng toàn ý xấu, nhàn rỗi sẽ đi gây chuyện thị phi!”

Giáp Ất Bính Đinh nghe xong phân phó đi xuống, sau đó, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên dẫn theo Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ khởi hành đến Mạc Nam, dựa theo các vị trí đánh dấu trên bản đồ, lần lượt đánh vào!

Đám tiểu tặc này làm sao chống lại nổi Tần Vọng Thiên và Phùng Ngộ Thuỷ a, hai người phân công đánh tới, một ngày đêm ít nhất dẹp sạch hai mươi trại, đánh cho đám tiểu tặc kêu cha gọi mẹ, nghe đến tên Tu La Bảo liền sợ tới run rẩy. Tần Vọng Thiên thả hết các bách tính bị bắt, trong thoáng chốc, hình tượng của Tu La Bảo và Tần Vọng Thiên trong lòng bách tính trở thành Bồ Tát sống.

Mặt khác, Mộc Lăng và Nhạc Tại Vân chạy đến các thân hào nông thôn và quan phủ, liên kết với các thương gia và phủ nha, mọi người cũng đều nguyện ý lấy Tu La Bảo làm chỗ dựa vững chắc. Vì vậy, không đến ba ngày, toàn bộ Mạc Nam đều bị Tu La Bảo bãi bình, đều được quy vào địa phận Tu La Bảo. Càng khó lường hơn, toàn bộ Trung Nguyên, phía tây thuộc Tu La Bảo, phía nam thuộc Hắc Vân Bảo, toàn bộ liên kết thành một, trung bộ là nơi các môn phái võ lâm tụ họp, thế nhưng một môn phái lớn tối đa cũng chỉ đến mấy ngàn người, môn phái nhỏ được bao nhiêu a? Trong thoáng chốc nhân tâm hoảng sợ, đều cảm thấy cân bằng của toàn bộ võ lâm đã có chút nghiêng.

Hơn nữa tên tuổi của Tần Vọng Thiên đã được loan truyền, Tu La Bảo thanh thế vang xa.

Trước đêm ba mươi, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên trở về Tu La Bảo, chuẩn bị ăn bữa cơm tất niên.

“Lăng, ngươi cứ đứng ngồi không yên làm gì?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng trong phòng một lát ngồi xuống, một lát đứng lên, dường như có băn khoăn gì đó.

“Ân… Sao còn chưa đến nữa?” Mộc Lăng lầm bầm trong miệng.

Tần Vọng Thiên đi từ từ đến, ôm hông Mộc Lăng nói: “Thì ra ngươi muốn ta đến a? Vậy sao không nói rõ, ta đến rồi đây! Bây giờ chúng ta liền…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Mộc Lăng một cước đá văng: “Ai nói ngươi a, đại ngu ngốc!”

“Vậy ngươi nói ai a?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng.

“Ta nói người đi thám thính tin tức… Mấy ngày gần đây hẳn là phải có tin tức, nếu ta không tính sai.” Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mày cứ đi tới đi lui. Quả nhiên, đến lúc ăn cơm chiều, Giáp vội vã chạy đến, nói: “Đại phu, thật sự có động tĩnh rồi, Nhạc gia trại loan tin, nói đại ca thật ra chính là Bán Diện Tu La ngày trước, nói đại ca khi ở Lạc Hà Thành đã đại khai sát giới giết rất nhiều anh hùng giang hồ, tất cả mọi người đều thấy. Còn nói đại ca là ma vương giết người không chớp mắt, hiện tại thế lực phát triển lớn như vậy, chắc chắn là có mưu đồ với võ lâm Trung Nguyên, hắn nói muốn các môn phái liên hợp, kết thành minh hữu, đề cử ra minh chủ, chống lại Tu La Bảo.”

“Hảo!” Mộc Lăng vỗ bàn đứng lên: “Đám con cháu họ rùa này rốt cuộc cũng trúng kế rồi, gia gia ta đợi chính là ngày này!”

Tần Vọng Thiên có chút buồn bực, hỏi: “Lăng, Nhạc Tại Đình tụ tập nhân sĩ võ lâm muốn tiêu diệt chúng ta, sao ngươi lại cao hứng a?”

Mộc Lăng nhướng mày, nói: “Nhạc Tại Đình đang hoảng hốt, cho nên muốn lấy đông thắng ít, ai sợ hắn.” Nói xong, quay sang Giáp nói: “Ra ngoài loan tin, nói Tần Vọng Thiên hẹn Nhạc Tại Đình quyết chiến, không đánh là rùa đen rút đầu!”

Giáp cười ha hả nói: “Hảo”, nói xong xoay người đi.

“Nhạc Tại Đình hắn chịu đến thì tốt rồi.” Tần Vọng Thiên thở dài lắc đầu, nói: “Cho hắn thêm lá gan nữa hắn cũng không dám đến.”

Quả nhiên, vào đêm ba mươi có tin tức truyền đến, nói Nhạc Tại Đình đáp lời: “Tần Vọng Thiên là ma đầu sát nhân, mình là danh môn chính phái, cùng hắn luận võ sẽ mất tư cách, cho nên cự tuyệt.”

Mộc Lăng cười ha ha, nói: “Các ngươi tiếp tục truyền tin, nói Nhạc Tại Đình là một con rùa đen rút đầu, công phu của hắn chẳng ra sao, chỉ là tên phách lối, ngay cả ba chiêu của Tần Vọng Thiên hắn cũng không tiếp được. Các ngươi nói, Tần Vọng Thiên đã nói, dùng tay không đánh với hắn, nếu trong ba chiêu không thắng, sẽ dập đầu với hắn, nhưng nếu Nhạc Tại Đình thua, vậy ngược lại để hắn dập đầu gọi cha.”

Giáp vui chết đi được, vội vàng đi truyền lời.

“Như vậy hắn cũng nhịn được a?” Tần Vọng Thiên mở to mắt nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng cười hì hì, nói: “Nhạc Tại Đình có bệnh đa tâm đa nghi, ngươi càng nói quá, hắn càng sợ!”

Đêm đó, mọi người hòa thuận vui vẻ qua tất niên, nhiều huynh đệ uống say, các huynh đệ từ lâu trong Tu La Môn ngưỡng mặt chiêm ngưỡng ngói phòng trên đỉnh đầu cùng bốn bức tường trắng, còn lại thì hoan hỉ đếm tiền mừng Tần Vọng Thiên cho, cả đám người đến lúc ngủ vẫn còn cười toét, nói mớ đều là: “Đại đương gia, chúng ta thề sống chết theo ngươi!”

Đầu năm mới, hồi âm của Nhạc Tại Đình đến, vẫn câu nói kia, không đánh với Tần Vọng Thiên, mất giá trị. Mặt khác, có người nói Nhạc Tại Đình đang tích cực tìm cách kết minh với võ lâm.

Mộc Lăng gật đầu, nói với mọi người: “Gọi hết những người biết chữ của Tu La Bảo đến, sau đó mua về cho ta năm mươi xe giấy đỏ!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn lui xuống chuẩn bị.

Không bao lâu, người đều tụ họp, người biết viết của Tu La Bảo cũng đến khoảng bốn năm nghìn.

Mộc Lăng thỏa mãn, nói với mọi người: “Ta viết một tờ, trong vòng ba ngày ngoại trừ ăn ngủ, thời gian còn lại các ngươi chép lại lên giấy đỏ cho ta, chữ viết phải rõ ràng, chép được mười tờ ta cho các ngươi một lượng bạc!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là lời lớn a! Ai một ngày đêm còn không viết được mấy trăm tờ? Đều ngồi xuống bắt đầu viết, một ngày đêm đã xong năm mươi xe. Mộc Lăng lại bảo tiếp tục chuẩn bị giấy đỏ và bút mực, chép hảo rồi, lại phân cho các huynh đệ Tu La Bảo, cả các huynh đệ Hắc Vân Bảo. Thế lực Tu La Bảo vẫn còn đang phát triển, thế nhưng nhân mã Hắc Vân Bảo đã là trải rộng khắp thiên hạ a. Đến lúc trời tối, mọi người ai cũng ôm một bọc giấy lớn ra ngoài dán, chỉ cần là tường thì đều dán lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.