Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 34: Giao dịch ngày thứ ba (1) - kỳ hạn




Một trăm hán tử Mông Cổ lại trầm mặc lần nữa… Mọi người đều cảm giác hình như mình bị trúng kế, thế nhưng lại giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

Mộc Lăng khẽ thở dài, nói: “Ta nói Phùng Cách Mã a, ngươi là anh hùng hay sử hùng[gấu già] a?”

“Nói nhảm!” Phùng Cách Mã mặt đầy tự hào: “Ta là Thảo Nguyên Hùng Ưng, là con trai Thần Thảo Nguyên, đương nhiên là anh hùng, làm sao có thể là sử hùng?”

Mộc Lăng cười gật đầu, nói: “Ngươi vô duyên vô cớ dẫn nhân mã đến Tu La Bảo của chúng ta, nợ không trả còn chưa nói, còn đòi trả thù, cái này đâu phải việc làm của anh hùng a! Ngươi muốn đánh nhau, vậy tìm cho ta một lý do đi! Không phải là vì muốn quỵt nợ, nên muốn đánh nhau chứ.”

“Phùng Cách Mã ta, chưa bao giờ quỵt nợ!” Phùng Cách Mã trừng mắt, Mộc Lăng lập tức gật đầu: “Ngươi thừa nhận là tốt rồi, thấy từ xa tới là khách, ta cho ngươi chút mặt mũi, số dư không tính, chỉ lấy một trăm năm mươi vạn lượng, mau trả tiền a.”

“Ngươi…” Phùng Cách Mã tiến thoái lưỡng nan, hiện tại hắn có chút mơ hồ, lúc mới tới hắn còn biết rõ mình đến làm gì, hiện tại hình như không rõ lắm, ân…. Đánh một trận với Tần Vọng Thiên? Vậy người ta muốn có lý do, làm sao bây giờ?

Đang suy nghĩ, đột nhiên từ dưới chân núi một đoàn kỵ mã chạy lên, hai người dẫn đầu, chính là Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ, phía sau là một đám huynh đệ.

Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ vừa xông tới vừa hô lớn: “Tần Vọng Thiên! Ngươi trả muội muội lại cho chúng ta!”

Phùng Cách Mã sửng sốt, xoay mặt nhìn, liền thấy là hai tiểu tử trẻ tuổi xinh đẹp, ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt giận dữ.

“Tần Vọng Thiên!” Nhạc Tại Vân cưỡi ngựa đến gần, phẫn nộ chỉ vào Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng, nói: “Trả các muội muội lại cho chúng ta!”

Mộc Lăng lập tức giả ra vẻ chột dạ, nói: “Muội muội cái gì a? Chúng ta không biết a!”

Nhạc Tại Vân kích động quát lên: “Ngươi còn định giả vờ, ngươi bắt hết bốn muội muội của chúng ta, nói muốn làm áp trại phu nhân, mau trả muội muội lại cho chúng ta!”

Đám người Phùng Cách Mã đứng một bên cũng đã đã hiểu được, nga, thì ra thê tử mà đại đương gia nhị đương gia muốn thú hôm nay, là muội muội bắt cóc từ nhà người ta a.

Tang Cách nhỏ giọng nói với Phùng Cách Mã: “Đại ca, cơ hội tốt, không bằng chúng ta cũng…”

Phùng Cách Mã gật đầu: “Ân, mưu trí!” Lập tức xoay mặt nói với bọn Mộc Lăng: “Đúng vậy, trả muội muội lại cho người ta.”

Mộc Lăng ngửa mặt lên trời đảo mắt một cái, nói: “Ngươi quản được sao? Là muội muội của bọn hắn, liên quan gì đến ngươi?”

“Ách…” Phùng Cách Mã nghẹn giọng một lát, nói: “Người trong thiên hạ quản việc bất bình trong thiên hạ.”

“Việc bất bình thì người trong thiên hạ có thể quản, thế nhưng hôn nhân đại sự chỉ có người trong nhà được quản!” Mộc Lăng lườm bọn hắn một cái, chỉ vào Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Hai người các ngươi chán sống, hôm qua bị đánh đã quên a?! Còn dám tới?!”

Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân liếc nhìn nhau, lui lại vài bước, xoay mặt nhìn Phùng Cách Mã: “Vị đại anh hùng này, bốn muội muội của hai huynh đệ chúng ta bị hai tên ác nhân này cường đoạt đi làm áp trại phu nhân, đã sắp làm tiệc vui rồi, nhưng hai huynh đệ chúng ta học nghệ chưa thông, đánh không lại hai tên ác nhân, đại anh hùng có thể giúp đỡ một tay?”

Phùng Cách Mã nghĩ thầm, cái này đương nhiên là được rồi, hiện tại hắn vẫn đang nghĩ một lý do để đánh với Tần Vọng Thiên một trận, liền nói: “Cứ giao cho ta, có điều bọn họ nói chúng ta là người ngoài không được quản…”

“Đại anh hùng!” Nhạc Tại Vân lờ đi lương tâm nói: “Ta thấy đại anh hùng diện mạo hiên ngang dáng vẻ đường đường, oai phong lẫm liệt, cực kì ngưỡng mộ, muội muội của chúng ta đều là có tri thức hiểu lễ nghĩa tài mạo song toàn, ở cùng hai tên ác nhân kia thật sự đáng tiếc, không bằng… gả cho đại anh hùng được không?”

Phùng Cách Mã mở to hai mắt.

Tang Cách đứng bên cạnh lấy khuỷu tay chọc chọc hắn: “Đại ca, chuyện này lời a, cô nương nơi này mỗi người đều là nghiêng nước nghiêng thành, ngươi xem, hai huynh đệ này mi thanh mục tú, muội muội tuyệt đối không xấu a! Hảo hảo, không phải ngươi vẫn chưa thú thê sao, vừa lúc, thoáng cái được bốn người, lời a!”

Phùng Cách Mã đảo mắt vài vòng, lại quan sátNhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ một lát, gật đầu: “Có đạo lý!”

Nói xong, lại nói với Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên: “Việc này đương nhiên là ta phải xen vào, bởi vì bốn muội muội của bọn họ, đã được hứa gả cho ta làm thê tử rồi!”

Vẻ mặt Mộc Lăng hoàn toàn không tin, nhướng mày: “Có bằng chứng gì?”

“Bằng chứng…” Phùng Cách Mã có chút bối rối.

“Hai huynh đệ các ngươi cũng đừng quên!” Mộc Lăng nhếch miệng giả lưu manh, nói với Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ: “Chúng ta dã đưa cho các ngươi bốn trăm vạn lượng làm sính lễ a! Kẻ đứng cạnh các ngươi chính là hạng cùng đinh ngay cả một trăm năm mươi vạn lượng cũng không trả nổi, cô nương nào theo hắn chắc chắn khổ không ít a!”

“Nói bậy, thảo nguyên của ta đất đai rộng lớn màu mỡ, muốn bao nhiêu đất có bấy nhiêu đất, muốn bao nhiêu bạc có bấy nhiêu bạc, một trăm năm mươi vạn lượng có là gì, thứ ta có nhiều nhất chính là bạc.” Phùng Cách Mã vỗ ngực: “Còn không mau thả người?!”

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi nói: “Vậy không được… Nói không chừng người các cô nương thích là chúng ta chứ không phải ngươi, trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Phùng Cách Mã trừng mắt.

“Trừ khi các nàng nói các nàng vừa lòng các ngươi.” Mộc Lăng nói: “Nếu vậy thì chúng ta thua.”

Phùng Cách Mã có chút bồn chồn, tâm nói hai đương gia này đều anh tuấn bất phàm, nếu ta là nữ nhân cũng sẽ chọn bọn họ a.

“Đừng lo.” Nhạc Tại Vân nhỏ giọng nói với Phùng Cách Mã: “Muội muội của ta thích nam nhân tướng mạo oai phong như đại anh hùng, không thích tiểu bạch kiểm.”

“Nga?” Phùng Cách Mã vừa mừng vừa sợ, hắn còn đang lo tìm không được nữ tử yêu thích tướng mạo của mình, không ngờ còn lại là nữ tử tài mạo song toàn như vậy a, vội vàng nói với Mộc Lăng: “Làm sao ngươi biết các nàng không thích ta? Để ta gặp một lần!”

Mộc Lăng mỉm cười, nói: “Hảo!” Nói xong, đưa một ngón tay chỉ về phía một gian nhà ngói rách nát: “Bốn vị cô nương đó ở bên trong, đại anh hùng, mời ngươi vào, nếu các nàng nói thích ngươi hơn chúng ta, chúng ta tự nguyện rút lui!”

“Hảo!” Phùng Cách Mã tự tin tràn đầy xoay người xuống ngựa, ưỡn ngực bước đi, vuốt vuốt cái đầu La Hán, vung hai tay, nghênh ngang đi đến, mở rộng cửa bước vào rồi đóng cửa…

Sau khi Phùng Cách Mã bước vào đóng cửa phòng, trong phòng trước tiên là trầm mặc một lúc lâu, sau đó có thanh âm “Binh binh bang bang”. Mộc Lăng lắc đầu cười trộm, hắn đã nói trước với Giáp Ất Bính Đinh, chờ đến lúc Phùng Cách Mã đi vào, vừa thấy Giáp Ất Bính Đinh nhất định sẽ sững sờ, phải nhân cơ hội điểm huyện đạo hắn, sau đó phải thẳng tay hành hung hắn một trận.

Quả nhiên, Phùng Cách Mã vừa vào phòng, thấy Nhạc gia tứ tỷ muội đột nhiên quay sang hắn cười “quyến rũ”, liền triệt để ngây người, , còn chưa kịp làm ra động tác thứ hai, đã bị điểm huyệt, đại huyệt và ách huyệt[huyệt câm] trên người đều bị điểm, sau đó đã bị túm vào phòng, lột y phục, đồng thời bị hung hăng đánh một trận.

Mọi người bên ngoài nghe được khó hiểu, bên trong sao lại ném chậu đập chén như thế? Lại qua khoảng một nén nhang, đột nhiên nghe thấy có bốn thanh âm “nũng nịu” thê thê thảm thảm nói: “Ai nha… Người cứu mạng a… Phi lễ a!”

“Phụt…” Mộc Lăng nhịn không được cười văng một cái, vội vàng che miệng, cũng may lực chú ý của mọi người đều tập trung vào gian phòng, ai cũng không để ý, chỉ có Tần Vọng Thiên nhìn hắn cười cười, đưa tay len lén bóp hông hắn một cái.

Mộc Lăng kinh hoảng giật nảy một cái, tâm nói tiểu hài tử chết tiệt này càng lúc càng lớn gan, giữa ban ngày cũng dám động thủ động cước với hắn. Chỉ là không có ai khác chú ý tới bọn họ, bởi vì ngay lúc ấy cửa gian phòng “rầm” một tiếng bị đẩy ra, bốn người “trang điểm lộng lẫy” cộng thêm y phục bất chỉnh khóc “lớn” chạy ra, vừa chạy vừa la: “Ta không muốn sống nữa, ta bị phi lễ rồi! Không còn mặt mũi gặp người nữa a!”

Lúc này, mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng của Nhạc gia tứ tỷ muội “Như hoa như ngọc”, cả dám người Mông Cổ đều ngây ngẩn cả người.

“Ca a!” Giáp Ất Bính Đinh bưng mặt, nửa bờ vai đen nhánh cùng cẳng chân đầy lông xù lộ ra, vừa khóc vừa chạy đến phía Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ.

Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân liều mạng tự cảnh cáo —– nhất định phải nhịn xuống ! Đại cục làm trọng. Hai người cắn răng mới có thể nhịn xuống không xoay người đào tẩu hay động thủ đánh người, bị bốn vị muội muội “cường tráng” nhào đến, kẻ làm ca liền bị muội muội ôm vào lòng.

“Các ngươi làm sao vậy?!” Năng lực nhịn nôn của Nhạc Tại Vân mạnh hơn Phùng Ngộ Thuỷ một chút, đỡ lấy Giáp Ất: “Sao y phục lại xộc xệch thế kia?”

“Ô ô…” Giáp Ất Bính Đinh khóc tới hoa thái đái vũ chỉ vào trong phòng la: “Là tên cầm thú kia! Bọn muội muội bị hắn làm nhục rồi!”

“A…” Cả đám đại hãn Mông Cổ đều hít một hơi, bọn họ nhìn chằm chằm Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ, hai thiếu niên này mi thanh mục tú, đừng nói là muội muội của bọn họ, cho dù là bảo hai người thay áo váy, hẳn là cũng không xấu được bao nhiêu… Thế nhưng nhìn lại muội muội của bọn họ. Bọn Tang Cách quả thật buồn nôn tới mức muốn nhổ hết thức ăn đêm qua ra luôn, tâm nói đại ca mê sảng hay thế nào rồi, dù có đói mấy cũng đâu cần phi lễ mấy yêu tinh này chứ?! Nghĩ tới đây, mọi người đảo mắt nhìn vào trong phòng, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thoáng qua, tất cả mọi người có chút kích động muốn móc mắt ra luôn. Phùng Cách Mã bị lột trần trụi, đang nằm trên giường, cẳng chân và ngực lông đen rậm rạp, cánh tay thô to cùng cái bụng tròn một đống thịt, kinh khủng nhất là trên người còn đắp lên mấy cái yếm nhỏ đỏ đỏ xanh xanh… So với bốn tỷ muội vừa chạy ra, đại ca của bọn hắn còn giống người bị phi lễ hơn.

“Đại ca!” Tang Cách vừa muốn chạy vào xem, Mộc Lăng liền nháy mắt với Giáp Ất Bính Đinh, ý bảo bọn họ ra sức khóc.

Giáp Ất Bính Đinh hiểu ý, bắt đầu ngửa mặt khóc rống lên: “Oa a… Đáng thương cho tháng ngày như hoa như ngọc của chúng ta a, bị tên ác nhân kia làm nhục rồi… Chúng ta không muốn sống nữa a…”

Tang Cách vẫn còn cứng người, chợt nghe Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ rống lớn một tiếng: “Đám Mông Cổ các ngươi, giữa ban ngày hủy đi trong sạch của cô nương nhà người ta, chúng ta còn tưởng rằng các ngươi là chính nhân quân tử, không ngờ là phường tiểu nhân vô sỉ, các ngươi mau trả trong sạch lại cho muội muội ta!”

Đám người Mông Cổ cũng sửng sốt, xoay mặt nhìn đại ca nhà mình, thế nhưng Phùng Cách Mã vẫn sững sờ trong phòng không nhúc nhích, hai mắt ngơ ngác nhìn Nhạc gia tứ tỷ muội ngoài cửa, dường như đã bị kích động không nhẹ.

“Đại ca a…” Mấy người muốn chạy vào trong, đã thấy Mộc Lăng đưa tay ngăn lại, nói: “Khoan đã! Bốn cô nương này đã bị các ngươi làm nhục rồi, các ngươi phải chịu trách nhiệm thế nào?!”

Mấy người Mông Cổ xoay mặt nhìn nhau, tâm nói, cái này làm sao chịu trách nhiệm a?

Mộc Lăng híp mắt cười cười, nói: “Hôn sự này chúng ta từ bỏ, vậy ca ca bốn vị tỷ muội, trả tiền cho ta! Bốn trăm vạn lượng bạc tiền sính lễ!”

Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ liếc mắt nhìn nhau, căm tức nhìn Tang Cách: “Các ngươi hủy trong sạch của muội muội chúng ta, còn phá hư hôn sự… Bốn trăm vạn lượng bạc này các ngươi trả mới phải!”

Bọn người Tang Cách đều trợn tròn mắt, bốn trăm vạn lượng bạc a?

Lại ngay lúc này, người xây dựng Tu La Bảo xuống núi ăn cơm, người chuyển vật liệu cũng vừa đến chân núi, mọi người thấy một đám người vẻ mặt căng thẳng, đều lấy làm khó hiểu, đến sau khi nghe ngóng được tình hình, cái gì?! Người Mông Cổ cũng dám tùy ý khi dễ nữ nhân, hủy trong sạch của người ta, quả nhiên là trời đất không dung.

Mộc Lăng đứng đầu đòi bọn Tang Cách trả tiền, bọn Tang Cách nhìn đám người chẳng biết từ lúc nào đã vây đầy xung quanh, cũng có chút không biết làm sao, muốn vào phòng cứu Phùng Cách Mã ra, không ngờ người của Tu La Bảo bao vây căn phòng, Mộc Lăng nói: “Hạn cho các ngươi trong vòng nửa ngày, đem năm trăm năm mươi vạn lượng bạc đến, sau đó bồi tội với bốn vị cô nương, nếu không, ta đem Phùng Cách Mã đó băm ra nuôi heo.”

“Không được a!” Tang Cách kinh hãi, tâm nói thế này phải làm sao cho phải a. Trước đây nếu có xung đột với người khác, cơ bản đều là đánh một trận hết chuyện, bọn họ trước nay đều là nhiều người đánh ít, gây tai họa quen rồi không ngờ hôm nay đã gặp báo ứng. Tang Cách mi sầu mày khổ nói: “Chúng ta biết đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy?!”

Mộc Lăng nhướng mày: “Các ngươi lừa gạt không ít người, ta không tin các ngươi không có tiền, không trả a… Lên a, trước tiên chặt tay Phùng Cách Mã!”

“Ai…” Tang Cách vội vàng xua tay, nói: “Chúng ta đúng là có… Bất quả cũng chỉ trên dưới một trăm vạn lượng a…. Nhiều hơn không có a!”

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, híp mắt nói: “Các ngươi không phải còn thảo nguyên Áo Khố Nhĩ lương điền vạn khoảnh[vạn mẫu ruộng tốt] sao… Lấy khế đất của lương điền vạn khoảnh, thế một trăm vạn lượng! Hơn nữa, không phải có thảo tràng sao? Thảo tràng vạn khoảnh, lại tính là một trăm vạn lượng, sau đó đến đàn ngựa… Bảo mã lương câu trên thảo nguyên Áo Khố Nhĩ của ngươi, sau này đều là của chúng ta, tính vào một trăm vạn lượng cuối cùng, mấy thứ các ngươi còn thứ gì có thể bán được?”

“A…” Bọn người Tang Cách hít một hơi khí lạnh, tâm nói, của cải đều bị ngươi vơ vét hết, sau này bọn họ không phải chỉ có thể uống gió tây bắc sống qua ngày sao?

Thế nhưng Mộc Lăng lại đếm đếm ngón tay nói: “Còn thiếu một trăm vạn lương nữa.”

Bọn người Tang Cách đồng loạt nuốt nước bọt, lại thấy Mộc Lăng quan sát bọn họ một lát, cười ha hả nói: “Các ngươi… Thân thể có vẻ không tồi, không bằng như vậy đi, chúng ta đây, vừa lúc thiếu nhân lực xây dựng, vậy các ngươi ở lại làm công đi, ta hào phóng một chút, mỗi ngày cho các ngươi mười một lượng bạc, mười lượng trừ nợ, một lượng giữ lại, ăn ở ta bao hết, không tồi chứ?”

“A…” Tang Cách nôn nóng đến sắp thổ huyết luôn, xoay mặt muốn hỏi xem Phùng Cách Mã trong phòng có ý gì, thế nhưng Phùng Cách Mã dường như là ngây ngẩn sững sờ, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Nhạc gia tứ tỷ muội, giống như đang choáng váng.

“Đừng kì kèo nữa!” Mộc Lăng nhướng mày, đưa tay chỉ thái dương, nói: “Thêm một canh giờ nữa là tối rồi, ta báo cho các ngươi, trăng vừa lên, chúng ta lập tức làm thịt hắn a!”

Bọn Tang Cách hai mặt nhìn nhau, Mộc Lăng nhìn thần sắc bọn họ, nói: “Theo ta thấy, các ngươi cũng đừng theo tên đại ca này nữa, đề cử một người mới tốt hơn, đúng không? Sao phải vì hắn bán nhà bán đất còn phải chịu khổ chịu mệt a?”

“Ngươi thối lắm!” Tang Cách phát hỏa: “Chúng ta đã làm huynh đệ, thì cả đời này vẫn là huynh đệ, có phải không?!” Vừa nói, vừa quay đầu lại phía sau, đám đại hán Mông Cổ đều gật đầu, cùng nhau hô lớn: “Chúng ta phải cứu đại ca!”

“Ngươi chờ.”Tang Cách xoay người lên ngựa: “Chúng ta đi lấy tiền.” Nói xong, xoay người giục ngựa phi nước đại đi.

Mộc Lăng xoa xoa cằm: “Ân… Mấy tên tiểu tử này vẫn còn rất trọng nghĩa khí!”

“Người không tồi, chỉ là tính tình lỗ mãng một chút, các mặt khác vẫn rất được.” Tần Vọng Thiên cũng gật đầu: “Làm thổ phỉ thật đáng tiếc.”

“Ân…” Mộc Lăng xoa cằm, lại bắt đầu tính toán.

Các huynh đệ Tu La Bảo sau khi ăn cơm chiều lại lên núi làm việc, Mộc Lăng xa xa nhìn Phùng Cách Mã, vẫn còn đang nhìn chằm chằm Nhạc gia tứ tỷ muội như trúng tà, không chớp mắt lấy một cái. Mộc Lăng lắc đầu, tâm nói, nghiệp chướng a, đừng có bị hù cho phát ngu nga?

Giáp Ất Bính Đinh vẫn còn đeo trên người Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ khóc thút thít, cảm giác rất là nhập tâm, mặt mũi Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân đều trắng bệch, đều thầm nghĩ sau khi xong việc nhất định phải hung hăng đập bốn huynh đệ này một trận.

Quả nhiên, trước khi trời tối, Tang Cách đã trở lại, còn khiêng theo mấy cái rương nhỏ rương to gì đó, đặt trước mắt bọn Mộc Lăng, hai mắt Mộc Lăng phát ra kim quang luôn ——- nga ha ha ha, phát tài rồi a!

Không ngờ, đám thảo nguyên chim ưng này cũng có chút của cải, mấy rương vàng bạc, còn có trân châu phỉ thúy mã não bảo thạch, hơn nữa còn có đồ cổ tranh chữ trân quý, nghe nói đều đào mộ lấy lên.

Mộc Lăng nhận khế đất, vui đến mức sắp thổi ra bong bóng luôn, cái này thật quá tốt, không chỉ là tài chủ mà đã thành địa chủ rồi. Có ruộng đồng và thao trường là có thể phát triển độc lập rồi, hiện tại Tu La Bảo xem như đã có hậu thuẫn, của cải sung túc rồi a!

“Chúng ta đáp ứng các ngươi, ở lại đây làm công, thả đại ca ra!”

“Ân ân, thả ra thả ra.”Mộc Lăng hoan hoan hỉ hỉ lấy một tờ khế ước ra, nói: “Các ngươi còn thiếu chúng ta một trăm vạn lượng bạc, các ngươi đáp ứng ở lại đây làm công, sau này mỗi ngày mười một lượng bạc!”

Vừa nói vừa đưa đã khế ước đã viết hoàn chỉnh qua, nói với Tang Cách: “Đến đây, điểm chỉ đi, nói miệng không có bằng chứng!”

Tang Cách cùng các huynh đệ đều không nói gì, chỉ vén tay áo điểm chỉ, nhìn khế ước dày đặc dấy tay đỏ đỏ, Mộc Lăng thỏa mãn gật đầu, nói: “Được rồi, đời này các ngươi ở lại đây sống cho tốt đi!”

“Đời này?” Tang Cách cảm thấy kì quái: “Ngươi chờ một chút a!” Tang Cách ngắt lời Mộc Lăng, nói: “Chúng ta tổng cộng hai trăm người, mỗi ngày mười một lượng, mười lượng gán nợ, nói vậy mỗi ngày chúng ta đã trả được hai nghìn lượng rồi, một trăm vạn lượng, là năm trăm ngày, tối đa một năm rưỡi, sao lại biến thành cả đời rồi.”

Mộc Lăng chớp chớp, cầm tờ khế ước lên nhìn một cái, cười ha hả nói: “Ta nói cho các ngươi mỗi ngày mười một lượng bạc, mười lượng gán nợ, nhưng chưa nói cho mỗi người mười một lượng nga, ta nói là cho các ngươi tổng cộng mười một lượng một ngày, nói cách khác các ngươi nhiều người như vậy mỗi ngày chỉ trả được mười lượng bạc, vậy một trăm vạn lượng là mười vạn ngày, là khoảng hai trăm bảy mươi năm… Ân, nói vậy các ngươi phải trả đến hơn bảy mươi tuổi của kiếp sau sau nữa mới có thể trả hết nga, ha ha ha…”

“A…” Bọn Tang Cách hít một hơi… Tiêu rồi, vừa mới kí khế bán mình a!

“Chúng ta không phục!” Tang Cách kháng nghị: “Chúng ta… Chúng ta không thấy rõ.”

“Ta mặc kệ.” Mộc Lăng ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt lưu manh như địa chủ, nói: “Không tuân thủ khế ước cũng được, vậy một trả mười, đưa một nghìn vạn lượng đây!”

“A…” Đám người Tang Cách hít sâu đến sắp nấc cục luôn, những người tuổi còn tương đối trẻ đều kéo tay áo Tang Cách khóc: “Nhị đương gia, chúng ta không muốn làm nô lệ cả đời a!”

Tang Cách nuốt mất ngụm nước bọt, hung hăng trừng Mộc Lăng, nói: “Thả đại ca chúng ta ra rồi nói!”

Mộc Lăng gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên vung tay phẩy tay áo một cái… Liền có một luồng gió mạnh thổi vào trong cửa, huyệt đạo trên người Phùng Cách Mã được giải, “bùm” một tiếng ngã lăn trên giường.

“Đại ca!” Tang Cách cùng bọn huynh đệ vội vàng chạy vào, nâng Phùng Cách Mã dậy, liền thấy Phùng Cách Mã toàn thân vết bầm xanh xanh tím tím, mặt sưng phù hệt như đầu heo, vài tiểu huynh đệ căm giận nói: “Nương a, căn bản là bốn con yêu quái kia phi lễ đại ca! Đại ca không còn trong trắng nữa rồi!” Vừa xong một câu đã bị Tang Cách đạp một cước ngã lăn.

“Còn sửng sờ làm gì?” lTang Cách rống: “Mau đến đỡ đại ca ra ngoài!”

Các huynh đệ đỡ Phùng Cách Mã ra ngoài, Mộc Lăng ngoài cửa hoan hoan hỉ hỉ đếm bạc, bảo người ghi sổ sách ghi lại, bạc này hắn phải từ từ mà tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.