Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 29: Giao dịch ngày thứ nhất (2)




Mấy ngày sau đó, Mộc Lăng giúp Tần Vọng Thiên hảo hảo điều trị, Tần Vọng Thiên da dày thịt béo trời sinh đất nở, khả năng khôi phục cũng không kém cẩu bao nhiêu.

Có điều mấy ngày này Tần Vọng Thiên giống như con vịt con đi theo vịt mẹ bám riết lấy Mộc Lăng không tha, Mộc Lăng đi tới đâu hắn theo tới đó, còn thường xuyên nắm tay một chút, bóp nhéo một cái, hoặc là canh thời cơ đến xông đến hôn một ngụm, luôn chọc cho Mộc Lăng nổi trận lôi đình, đuổi đánh hắn chạy khắp sân.

Tần Vọng Thiên cả ngày sốt ruột, thấy Mộc Lăng hai mắt liền xám ngắt, thế nhưng thân thể Mộc Lăng còn chưa khỏe hẳn, cần tĩnh dưỡng, hơn nữa người này tính cách kì quặc lại hay xấu hổ, bảo hắn làm là sẽ bị đánh, đến bây giờ mà hôn một cái Tần Vọng Thiên cũng phải như qua năm ải chém sáu tướng, nói đến chuyện thành thân sao, Mộc Lăng có thể kéo dài được bao nhiêu thì kéo hết bấy nhiêu, Tần Vọng Thiên sốt ruột đến muốn liều mạng luôn.

Một đoàn thủ hạ chờ ăn cưới cũng sốt ruột, Giáp Ất Bính Đinh nói: “Đại ca, trực tiếp dùng sức cường bạo đi, dù sao cũng là ngươi tình ta nguyện.” Nói xong bị Tần Vọng Thiên một cước đạp ra ngoài, hắn vất vả mới dỗ Mộc Lăng hay xấu hổ thành được như bay giờ, với tính tình của Mộc Lăng, dùng sức chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, muốn bắt sống, phải dùng một mảnh chân tâm đem hắn hòa cho tan ra như tuyết trắng gặp xuân.

Ở nơi khác, không biết mấy ngày nay Mộc Lăng bận chuyện gì, không loay hoay với thảo dược thì hí hoáy với bàn tính, ngồi dính bên bàn tay cầm sổ sách, viết viết tính tính không biết đang nghiên cứu thứ gì.

“Mộc Mộc…” Tần Vọng Thiên áp sát qua, Mộc Lăng run một cái, lườm hắn một cái: “Sao lại đổi tên nữa rồi?”

“Không phải.” Tần Vọng Thiên tay vỗ vỗ hông Mộc Lăng, miệng thì cười tủm tỉm nói: “Gọi Lăng lòng ta ngứa, giữ lại chờ lên giường gọi… A” Vừa mới dứt lời, lập tức thấy Mộc Lăng cầm nghiên mực đập tới.

Nghiên mực “Oanh” một tiếng nện xuống mặt đất, trên đất xuất hiện một cái hố to.

“Nghiên mực đó sao lại cứng đến vậy a?” Tần Vọng Thiên giật mình.

“Nói thừa, nó là sắt nung.” Mộc Lăng nhàn nhạt nói như chẳng có gì, vẻ mặt Tần Vọng Thiên cực kì thê thảm: “Lăng Lăng, ngươi thật nỡ đập ta sao? Vạn nhất chết thì sao?”

“Hết chuyện.” Mắt Mộc Lăng híp lại thành một đường ngang, khoát tay như đuổi ruồi: “Đi đi, đừng ở đây gây thêm phiền, ta bận.”

“Bận cái gì vậy?” Tần Vọng Thiên hiếu kì kề sát qua nhìn, chỉ thấy Mộc Lăng đang tính sổ sách, tò mò: “Tính sổ sách làm gì?”

Mộc Lăng vươn một ngón tay ra gãi gãi bàn chân đang gác trên đầu gối, nói: “Ân, ta muốn thu mua hết mã tràng ở vùng này.”

“A?” Tần Vọng Thiên giật mình: “Ngươi muốn nhiều mã tràng như vậy làm gì.

Mộc Lăng đảo mắt: “Ngươi thật muốn làm mã tặc cả đời a? Giết quan cứu dân cướp giàu cứu nghèo đều là loại chuyện phải âm thầm làm, ngươi cần tìm một sinh kế quang minh chính đại… Đúng rồi.” Nói đến đây, Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên một lát: “Ngươi dự định khi nào thì trở lại Nhạc gia trại tìm Nhạc Tại Đình báo thù a?”

Tần Vọng Thiên kéo ghế ngồi xuống nói: “Ta muốn chờ ngươi khỏe hẳn rồi mới đi.”

“A?” Mộc Lăng xoay mặt nhìn hắn: “Vậy phải mất đến một năm, ngươi điên rồi nga? Chờ lâu như vậy.”

Tần Vọng Thiên cười: “Mười năm ta cũng chờ, ta không muốn bắt ngươi mạo hiểm.”

Mặt Mộc Lăng hơi đỏ lên, sững người, Tần Vọng Thiên thừa cơ hôn trộm một cái, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, kì thật tai Mộc Lăng rất nhuyễn, chỉ cần nghe hắn nói lời yêu thương, sẽ sửng sốt, sau đó có bị hôn cũng sẽ quên đánh người.

Quả nhiên, Mộc Lăng có chút không được tự nhiên tiếp tục gẩy bàn tính, một lát sau lại hỏi: “Vậy Nhạc Tại Vân thì sao?”

Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Mấy ngày trước ta đã hỏi qua, hắn nói hiện tại công phu quá kém, muốn luyện tốt công phu trước, sau đó mới giành lại Nhạc gia trại, nếu không, dù là có đoạt lại được Nhạc gia trại, hắn cũng bảo hộ không được.”

Mộc Lăng gật đầu, nói: “Nga, như vậy a… Nếu ngươi đã dự định như vậy, ta cũng có chút tính toán.”

“Tính toán cái gì?” Tần Vọng Thiên áp sát qua: “Nói nghe một chút.”

Mộc Lăng nói: “Ngươi không thể cứ làm mã tặc, Nhạc Tại Đình bây giờ là trại chủ Nhạc gia trại, xem như là danh môn chính phái, đến lúc đó chỉ cần hắn thuận miệng nói một câu nươi là mã tặc giết người hại dân, là có thể kéo được một đám quần hùng tự xưng là anh hùng hào kiệt muốn nổi danh đến sắp phát điên đến vây đánh ngươi, như vậy ngươi không thể chiếm được tiên cơ.”

Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Vậy… Ý của ngươi là?”

Mộc Lăng ngướng nhướng mày: “Chúng ta thu mua hết mã tràng vùng Mạc Bắc, sau đó tập trung tất cả lại, thành lập một mã tràng Tần thị. Ngựa ở Mạc Bắc thân to thể khỏe, có thể bán được giá tốt, huống chi ngươi đã thu hết những mã tràng khác, như vậy có thể làm một cái sinh ý độc quyền, thời này, không tiền không thế cái gì cũng làm không được. Chờ lập mã tràng rồi, ngươi lại đổi Tu La Môn thành Tu La Bảo, khuếch trương thế lực thay hình đổi dạng, thu phục các môn phái giang hồ ở Mạc Bắc, trở thành bá chủ Mạc Bắc, sau đó chúng ta phát triển về phía nam, nối liền với thế lực của Hắc Vân Bảo. Hơn nữa, vùng Giang Nam là địa bàn của Tiếu Lạc Vũ, Hạ Vũ là sư phụ ta, cũng là người một nhà. Đến lúc đó, đông tây nam bắc chúng ta đều chiếm rồi, chi còn Nhạc gia trại hắn ở giữa, sao phải lo hắn không chịu ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ bị đánh, đám giang hồ quần hùng cũng chẳng có ai có gan đến hỗ trợ.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, lại hỏi: “Vậy có khi nào hắn sẽ mở rộng thế lực về phía bắc không?”

Mộc Lăng cười cười, nói: “Không có ai ngu ngốc đến độ đến phía bắc mở rộng thế lực.”

“Vì sao?” Tần Vọng Thiên hiếu kì.

Mộc Lăng ngáp một cái, nói: “Bởi vì Tiểu Thanh chạy nhảy ở phía Bắc, nên sói con tiểu hoàng đế chết tiệt kia vây chặt phía bắc, ai cũng không cho vào.”

“Nói như vậy… Tương Thanh cùng Hoàng đế thật là…” Tần Vọng Thiên vuốt cằm: “Mấy ngày nay ở chung, nhưng thật là nhìn không ra a.”

“Ai.” Mộc Lăng đạp chân ghế hắn một cái: “Chuyện của đại nhân tiểu hài tử đừng nhiều chuyện.”

Tần Vọng Thiên nheo mắt, nhào đến ôm lấy Mộc Lăng: “Ngươi còn nói ta là tiểu hài tử, ta cho ngươi xem ai là đại nhân ai là tiểu hài tử.” Vừa nói vừa xoa tới xoa lui, hôn tới hôn lui.

Hiện tại Tần Vọng Thiên đã nắm được một quy luật nho nhỏ, cứ như vậy ôm hôn một cái Mộc Lăng đã không phản kháng quá mạnh mẽ nữa, hình như có thể chấp nhận được, thế nhưng nếu tiến thêm một bước sẽ nguy hiểm tính mạng, mình phải nghĩ biện pháp mới được.

“Được rồi.” Mộc Lăng đẩy Tần Vọng Thiên một cái: “Một lát nữa chúng ta xuất môn.”

“Xuất môn làm cái gì?” Tần Vọng Thiên có chút không muốn nhưng vẫn đứng lên, thuận tiện kéo Mộc Lăng lên luôn.

“Chúng ta đi xem mã tràng các nơi.” Mộc Lăng nói xong, mở cửa gọi Giáp Ất Bính Đinh tới, bảo bọn họ gọi tới một trăm huynh đệ thông minh nhanh trí một chút.

Giáp Ất Bính Đinh chớp mắt mấy cái: “Đại phu, Tu La Môn chúng ta cũng chỉ có một trăm huynh đệ, nhưng ai cũng đều thông minh nhanh trí.”

Mộc Lăng híp mắt, hung hăng trừng: “Sao lại ít người như vậy?!”

Tần Vọng Thiên có chút vô lực, nói với Mộc Lăng: “Dù sao gần đây người muốn làm mã tặc cũng không nhiều.”

Mộc Lăng bĩu môi, nói: “Vậy đi… Các ngươi tập hợp hết các huynh đệ, dựa theo lời ta nói mà làm!” Nói xong chạy kề sát bên tai Giáp Ất Bính Đinh thì thầm một chút. Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều gật đầu, xoay người đi làm việc.

“Như vậy làm gì?” Tần Vọng Thiên nghe xong cũng có chút dở khóc dở cười: “Thủ đoạn độc địa như vậy.”

“Ha ha hả, không độc địa không được a.” Mộc Lăng cười hì hì nói: “Ta đã phái người của Hắc Vân Bảo giúp ta thăm dò tin tức rồi, xem tiểu tiện nhân Nhạc Tại Đình kia gần đây đang làm gì… Hơn nữa, lần chúng ta không thể bị động nữa, trước tiên phải làm cho đầu óc hắn choáng váng, không rảnh chọc phá chúng ta, chúng ta mới có thể phát dương quang đại!” Nói xong kéo Tần Vọng Thiên một cái: “Đi, Vọng Vọng, chúng ta đi xem mã tràng!”

Ra khỏi đại môn Tu La Môn, Mộc Lăng quay đầu lại nhìn một cái, lập tức nhụt chí, hắn đã quen nhìn đại môn nguy nga hùng vĩ của Hắc Vân Bảo, bây giờ Tu La Môn, quả thật là nhà nát cửa rách, dường như nhìn thấy được một chữ “Bần” cực lớn còn phát ra mùi nghèo nồng nặc.

Tần Vọng Thiên nhìn khóe miệng Mộc Lăng giật a giật, vẻ mặt ghét bỏ, cũng có chút ngượng ngùng, tâm nói, phải nỗ lực a, ai bảo Mộc Lăng là con nhà giàu làm chi, nhà mẹ đẻ thế lực hùng hậu, mình chỉ là một tiểu tử nghèo đòi kết duyên với người ta, còn không phải liều mạng a. Nghĩ tới đây, Tần Vọng Thiên vươn tay ôm Mộc Lăng nói: “Mộc Mộc, ngươi đừng vội, ta nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, cho ngươi sung sướng cả đời, sẽ không để ngươi chịu khổ.”

Răng Mộc Lăng bị nghiến đến sắp mòn luôn, nhấc chân hung hăng giẫm Tần Vọng Thiên một cước, căm hận xoay người chạy đến hướng Tiểu Hắc đã ăn no đang đi dạo tiêu thực ngoài cửa.

Lại nói, từ sau khi Tiểu Hắc tìm được Thần Hươu, mọi người liền cảm thấy rất hứng thú với con hắc mã thoạt nhìn không có gì đặc sắc này. Tiểu Hoàng cũng bỏ vài ngày ra nghiên cứu Tiểu Hắc, hắn đưa tay sờ sờ bụng Tiểu Hắc, phát hiện trên bụng Tiểu Hắc có một vết chai cứng hình xoắc ốc, liền vạch tai Tiểu Hắc ra nhìn một chút, lại phát hiện trong tai Tiểu Hắc có một đám lông vừa cứng vừa dài mọc thành hình xoáy.

“Nha.” Tiểu Hoàng kinh hãi, kéo Tư Đồ nói: “Tiểu Hắc không phải ngựa a!”

Tư Đồ nghe thấy thú vị, cười: “Không phải ngựa thì là cái gì? La hay lừa?!”

Tiểu Hoàng liếc mắt trừng hắn, nghiêm túc nói: “Ta nhớ kĩ trước đây khi xem Mã Kinh đã từng thấy qua, nói bụng có vết chai cứng gọi là lặc hạ sinh lân[dưới bụng có vảy], trong tai có lông mọc thành hình xoáy là đầu thượng hữu giác[trên đầu có sừng]. Đầu thượng hữu giác lặc hạ sinh lân, đây không phải là ngựa, là kỳ lân! Là long chủng a!”

Mọi người hít mạnh một hơi, khóe miệng Tư Đồ giật giật, hồi lâu mới nói: “Vậy gọi mã mà là ủy khuất nó rồi, hẳn phải gọi là long mã.”

Tiểu Hắc vừa là đại môi mã[ngựa bà mai] của Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên, vừa là ân mã cứu mệnh Mộc Lăng, cho nên toàn bộ Hắc Vân bảo và Tu La Môn đều đem Tiểu Hắc đối đãi như thần mã.

Mộc Lăng càng xem nó như bảo bối, nhưng mà Tiểu Hắc vẫn ăn cỏ, đôi khi lại lăn lăn trên cỏ nhìn không ra được đến nửa phần kì lân, đương nhiên… Cũng không ai tin nó là kỳ lân thật.

“Tiểu Hắc!” Mộc Lăng lên ngựa rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ nó, run dây cương, nói: “Đi!”

“Mộc Mộc, chờ ta!” Tần Vọng Thiên hạy đến, muốn lên ngựa, lại bị Mộc Lăng cản lại, hung hăng nói: “Không cho ngươi cưỡi ngựa!”

“Tại sao?” Tần Vọng Thiên cũng không phải muốn cưỡi ngựa, chủ yếu là lên ôm lấy Mộc Lăng, lúc ngựa chạy, còn có thể hôn trộm lên tóc hắn.

Mộc Lăng nhìn hai mắt Tần Vọng Thiên, mờ hồ có thể thấy bên trong viết hai chữ háo sắc thật to, tức giận muốn đá hắn, nhưng nghĩ nghĩ lại do dự, người ta vì mình mệnh cũng không màng, muốn sắc thì cho hắn sắc mấy cái đi.

“Một năm này không cho ngươi cưỡi ngựa!” Mộc Lăng nghiêm túc nói: “Nội tức của ngươi rất phù hợp với chân khí trong cơ thể, cho nên trong khoảng thời gian này ngươi phải không ngừng vận khí chạy, nhanh bằng con ngựa không có gì oai phong, then chốt là phải nhanh hơn ngựa!”

Tần Vọng Thiên nghe xong trước tiên hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

“Đi!” Mộc Lăng nhấc chân đá nhẹ vào mông ngựa, nói: “Chúng ta đến mã tràng Vương thị lớn nhất Mạc Bắc trước, thu phục mã tràng Vương thị trước, xong rồi những thứ khác cũng dễ làm.” Tiếng nói rớt lại phía sau, Tiểu Hắc đã sải chân chạy ra ngoài, vùng Mạc Bắc nhiều bình nguyên, bãi cỏ hoang, cả một vùng bằng phẳng mênh mông không có vật cản, Tiểu Hắc có thể thỏa chí rong ruổi, nơi này so với mấy đường nhỏ quanh co ở phía nam và quan đạo nhỏ hẹp ngoằn ngoèo tốt hơn nhiều lắm.

Tần Vọng Thiên cố ý chờ Tiểu Hắc chạy xa, mới vận nội lực, chạy như bay đuổi theo.

Mộc Lăng thấy hắn đuổi tới, lại gõ gõ Tiểu Hắc vài cái, nói: “Tiểu Hắc, ngươi có bốn chân, đừng để hai cái đùi kia theo kịp!”

Tiểu Hắc dường như cũng hăng hái, phi nước đại như tên bắn khỏi cung, Tần Vọng Thiên ở phía sau theo sát không tha, lúc vừa bắt đầu cảm thấy hơi mệt chút, thế nhưng vận dụng nội lực điều tức, dựa vào khẩu quyết trong bí tịch võ công của Hạc Lai Tịch âm thầm vận công, không bao lâu sau đã cảm giác một chút cũng không mệt, sau đó càng chạy càng nhanh, dễ dàng chạy song song với Tiểu Hắc, còn có thể nói đùa với Mộc Lăng mấy câu.

Mộc Lăng âm thầm tán thán, Tần Vọng Thiên, kì tài!

Xa xa trên đỉnh Tu La Môn, Nhạc Tại Vân đang so chiêu cùng Phùng Ngộ Thủy, nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người đềy ngây ngẩn. Một lúc lâu, Phùng Ngộ Thủy mới hỏi: “Này, ngươi thấy có giống cảnh Mộc Lăng cưỡi ngựa, dẫn theo một chó săn lông đen chạy không.”

Nhạc Tại Vân ban đầu không muốn cười, thế nhưng càng nhìn càng thấy giống, ôm bụng ngồi xổm xuống cười.

Hai người rong ruổi trên đại mạc khoảng hơn nửa canh giờ, cách không xa phía trước xuất hiện một tòa mã tràng lớn, bên trong có rất nhiều ngựa, Mộc Lăng kéo Tiểu Hắc, thong thả đi.

Tần Vọng Thiên cũng ngừng lại, Mộc Lăng thấy Tiểu Hắc mệt đến thở hổn hển liên tục vẫy đầu, thế nhưng trên trán Tần Vọng Thiên một giọt mồ hôi cũng không có, thỏa mãn gật đầu, vẫy tay với Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên nhảy người lên ngựa, chuyện đầu tiên làm là choàng tay ôm Mộc Lăng, trong tay truyền đến cảm giác nho gầy mà chân thực… Tần Vọng Thiên thở dài, hạnh phúc a!

Tiểu Hắc chở hai người chậm rãi đi về phía trước, Mộc Lăng ngồi trên lưng ngựa, chăm chú nhìn tình nhìn trong mã tràng.

Tần Vọng Thiên có chút hiếu kì, hỏi: “Mộc Mộc, nhìn cái gì?”

Mộc Lăng thấp giọng nói: “Người bình thường nếu sinh ý làm tốt, chắc chắn sẽ không chịu bán mã tràng, chúng ta lại không có nhiều tiền để uổng phí, cho nên chỉ có thể tìm biện pháp khác, người trong mã tràng này cũng không ít, không thể mua hết cả người lẫn ngựa.”

“Ý ngươi là, muốn thu phục?” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Không sai, chúng ta có thể thu phục mã tràng của hắn, hắn vẫn làm tràng chủ của hắn, thế nhưng phải phụ thuộc vào chúng ta, quy thuận Tu La Môn.”

Mộc Lăng thỏa mã gật đầu, nói: “Khi chiêu binh mãi mã mở rộng địa bàn, phải tránh gây nhiều thù hằn, phải đánh vào tâm lý.”

“Cụ thể phải làm thế nào?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng.

“Muốn người khác thực sự phục ngươi, chỉ có một biện pháp.” Mộc Lăng cười cười, nói: “Thi ân bất cầu báo.”

Tần Vọng Thiên tỉ mỉ suy nghĩ một chút, gật đầu, nhìn Mộc Lăng: “Lần này, trước tiên chúng ta phải tìm được phiền phức của hắn, sau đó giúp hắn giải quyết, phải khiến hắn thật tâm đứng về phía chúng ta, đến lúc đó, chúng ta có ân với hắn, lại đặt ra điều kiện có lợi cho hắn, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vẹn toàn đôi bên.”

Mộc Lăng cười, gật đầu nói: “Không sai, có điều… chúng ta phải xem thử nhân phẩm chủ nhân mã tràng này thế nào, nếu như là một tên gian thương giàu có bất nhân, trực tiếp làm thịt tương đối tiện… Diệt ác và làm thiện bản chất không khác nhau, đều sẽ được ca tụng.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, từ phía sau ôm lấy Mộc Lăng, tựa đầu lên vai hắn cọ cọ, thấp giọng nói: “Lăng, ngươi thực sự là rất tốt rất tốt, ta thật có phúc khí.”

Mộc Lăng lại sửng sốt một chút, Tần Vọng Thiên kinh nghiệm dày dặn tiếp tục thừa cơ hôn tới, hôn xong thì giục Tiểu Hắc: “Đi, Tiểu Hắc, chúng ta vào mã tràng Vương thị mua vài con ngựa, thuận tiện gặp thử vị chủ nhân kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.