Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 16: Ép buộc đi hẹn hò




Tiểu Hoàng sau khi giúp Mộc Lăng bắt mạch rồi thì trước tiên để Tư Đồ truyền một phần nội lực sang cho Mộc Lăng, giúp hắn bảo vệ tâm mạch, lại cho hắn ăn một viên dược, dược này là Tiểu Hoàng cùng Ân Tịch Ly trăm phương nghìn kế đặc chế cho Mộc Lăng, không biết có hiệu quả không. Mộc Lăng không biết, từ khi hắn rời khỏi Hắc Vân Bảo, Hắc Vân Bảo vì chữa bệnh cho hắn, biện pháp nào cũng từng thử qua, một khắc cũng chưa được nhàn rỗi.

Tư Đồ sau khi truyền nội lực cho Mộc Lăng, nhíu mày: “Sao lại thế này, nội lực chỉ còn có hai phần.”

“Cái gì?” Tiểu Hoàng kinh hãi, vươn tay nhẹ nhàng vén vạt áo Mộc Lăng lên, chỉ thấy khối ấn kí đã lan rất rộng rồi, cau mày nói: “Khó lường rồi Tư Đồ, phải mau giúp Mộc Lăng chữa bệnh, bằng không, ta chỉ sợ hắn không qua được nửa năm nữa.”

“Nửa năm…” Tư Đồb lắc đầu: “Không phải là ít nhất còn gắng gượng được một năm sao, đầu gỗ này làm sao lại đến như vậy… Để cứu người cả mệnh cũng không cần nữa sao.”

Cẩn thận ôm Mộc Lăng đặt lên giường, Tư Đồ giúp hắn đắp chăn, để Tiểu Hoàng lại trong phòng chăm sóc hắn, mình thì cùng Nhạc Tại Vân, Tương Thanh đi ra ngoài.

Nhạc Tại Vân đem chuyện ở Lạc Hà Thành đại thể kể cho Tư Đồ một lần, Tư Đồ cau mày nghe xong, lắc đầu, nói: “Hiện tại cấp bách là tìm giải dược cho Mộc Lăng, Nhạc gia trại gây rối đúng là đáng giận, nhưng chúng ta sợ rằng không đủ thời gian.”

Nhạc Tại Vân nghe xong, gật đầu nói: “Tư Đồ bang chủ, lần này Mộc đại ca bọn họ hoàn toàn là vì giúp Nhạc gia trại, mới trở thành như vậy, mạng của ta cũng là Mộc đại ca cứu, hiện tại ta muốn tận lực góp chút sức mọn, giúp Mộc đại ca tìm giải dược, chỉ cần có thể cứu mạng hắn, chuyện gì cũng có thể hoãn lại.”

Tư Đồ liếc mắt nhìn Nhạc Tại Vân, gật đầu: “Hảo.”

Tần Vọng Thiên một đường đến Nhạc gia trại, đám ma đầu đến trợ trận đều bị hắn diệt sạch, hiện tại chỉ là xông thẳng vào Nhạc gia trại, nhưng đến đâu cũng không tìm được bóng Nhạc Tại Đình.

Kỳ thực Nhạc Tại Đình nghe nói kế hoạch đánh lén Mộc Lăng có biến, Tư Đồ đột nhiên xuất hiện, đã cảm giác sự tình không ổn, liền cùng Đoan Mộc Viêm trốn vào mật đạo đã chuẩn bị sẵn từ trước, tạm thời không xuất đầu.

Tần Vọng Thiên tìm hết một vòng Nhạc gia trại, chỗ nào cũng không thấy Nhạc Tại Đình, cảm giác không cam lòng cùng oán khí từng chút từng chút tăng lên, thế nhưng bất đắc dĩ không có cách phát tiết, càng nghĩ càng giận, ngay khi hắn muốn đem lửa giận trút lên nhưng người khác trong Nhạc gia trại, chợt nghe Giáp Ất Bính Đinh ở phía sau hô lớn một tiếng nói: “Lão đại… Mộc Lăng tỉnh rồi!”

Một câu nói này, Tần Vọng Thiên lập tức khựng lại, ngây ngốc đứng tại chỗ một lúc lâu, quay đầu lại nhìn Giáp Ất Bính Đinh: “Mộc Lăng tỉnh?”

“Đúng vậy!” Giáp lập tức gật đầu: “ޠHắc Vân tiễn trang! Ngươi còn ở chỗ này làm gì? Mau trở về xem hắn!”

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy bóng người chợt lóe, Tần Vọng Thiên đã như chớp chạy về Hắc Vân tiễn trang.

Giáp Ất Bính Đinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, vội vã đuổi theo Tần Vọng Thiên trở về.

Trong Hắc Vân tiễn trang, Tô Trường Phong đang phân phó hạ nhân quét tước, đầy đất là thi thể và máu người, Tần Vọng Thiên tựa hồ có chút không tin những thứ này đều là do mình làm, Tô Trường Phong thấy dáng vẻ hắn mờ mịt, liền nói: “Đây có một nửa là quan binh cùng người giang hồ tự giết lẫn nhau, không cần để ý, dù sao cũng đều là lũ quỷ chết tiệt!”

Tần Vọng Thiên cúi đầu, đi đến hậu viện, Tư Đồ cùng Tương Thanh đang đứng ở cửa viện, hai người thấy hắn trở về, đều cảm thấy rất hứng thú quan sát, muốn hảo hảo nhìn xem người Mộc Lăng vì muốn cứu mà đến tính mạng cũng đem ra cược là dạng người gì. Nhìn kỹ, Tư Đồ liền vui vẻ, rất hòa nhã nói với Tần Vọng Thiên: “Mộc Lăng ở bên trong, hắn tạm thời không có chuyện gì, không cần lo lắng.”

Nói, giúp Tần Vọng Thiên mở cửa, để hắn đi vào.

Tần Vọng Thiên vào phòng, chỉ thấy Tiểu Hoàng ngồi bên cạnh, còn Mộc Lăng yên tĩnh nằm trên giường, liền chậm rãi đi tới. Ngồi xuống bên giường, Tiểu Hoàng đưa khăn trong tay cho hắn, nói: “Hắn vừa uống dược, sẽ bị phát nhiệt, có thể sẽ đổ mồ hôi, ngươi giúp hắn lau, đừng để hắn đá chăn.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, vươn tay nhận khăn, hỏi Tiểu Hoàng: “Hắn thế nào?”

Tiểu Hoàng nhìn hắn một chút, nói: “Dược này là ta cùng người khác phối, chí ít có thể bảo trụ tính mệnh Mộc Lăng trong ba tháng, nhưng sẽ không vượt quá nửa năm, phải tìm được giải dược cho hắn.”

Tần Vọng Thiên sửng sốt, ngẩng mặt lên: “Dược… Là ba vị kì dược Mộc Lăng nói?”

“Đúng!” Tiểu Hoàng gật đầu,nói: “Lần này ta cùng Tư Đồ đi Nam Hải, chính là vì muốn tìm Ngưu Hoàng của Đà phong ngưu, chúng ta đã tìm được ít đầu mối, lần này vội trở về, là vì biết Mộc Lăng có phiền phức, chúng ta sẽ lại lập tức lên đường tìm dược.”

“Các ngươi có đầu mối Ngưu Hoàng rồi?” Tần Vọng Thiên cực kì vui mừng.

“Còn có hai vị.” Tiểu Hoàng gật đầu, nói: “Hiện tại quan trọng nhất là thời gian cấp bách, Ngưu Hoàng ta và Tư Đồ có thể giải quyết, nhưng ít nhất cũng phải tốn một tháng. Mà Xạ Hương, thì các ngươi phải tự mình giải quyết rồi.”

“Xạ Hương có thể tìm ở đâu?” Tần Vọng Thiên hỏi dồn: “Có đầu mối gì không?”

Tiểu Hoàng gật đầu, nói: “Xạ Hương tốt cơ bản đều ở phía bắc, trong Cư cổ chí có ghi chép, trong núi Trường Bạch Sơn có loại này. Có rất nhiều tiều phu đốn củi gặp qua, nhưng chưa từng bắt được…. Chúng ta phái rất nhiều huynh đệ Hắc Vân Bảo đi thăm dò, cơ bản đã điều tra rõ, ở ngay tại thiên trì [hồ lớn] cùng phụ cận Trường Bạch Sơn.

“Chúng ta lập tức đi!”Tần Vọng Thiên nói: “Đi Trường thiên trì Bạch Sơn!”

Tiểu Hoàng gật đầu, nói: “Ngươi mang theo Mộc Lăng cùng đi, phải lấy được Xạ Hương trong vòng hai tháng, sau đó, chuyển hướng đến Tây bắc, chúng ta hợp lại ở đó… Đến Thiên niên tuyết sơn ở Cực bắc, tìm Thần hươu… Thần hươu khả ngộ bất khả cầu, thế nhưng ta đã giúp Mộc Lăng bốc một quẻ, Mộc Lăng sẽ trường mệnh bách tuế, chỉ là có một kiếp nạn mà thôi, trước đây khi đến Thần Tiên Đảo, cha cũng đã đoán mệnh cho Mộc Lăng, nói phải đến phía bắc, chuyến này gian nan nhưng nếu vượt qua được thì sẽ là khổ tận cam lai.”

Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ta hiểu được… vậy, Mộc Lăng ngày mai có thể tỉnh không? Hiện tại hắn… “

Tiểu Hoàng lắc đầu, nói: “Hắn tỉnh lại là không thành vấn đề, trong vòng ba tháng thân thể cũng sẽ không có dị tượng gì, chỉ là hắn tổn hao rất nhiều nội lực, hiện tại nội lực chỉ còn lại khoảng hai phần, ngươi phải hảo hảo chăm sóc hắn.” hắn

Tần Vọng Thiên nhướng mày, nghĩ đến tám phần nội lực của Mộc Lăng không biết đi đâu, lại nghĩ đến nội lực của mình đột nhiên tăng gần gấp mười… Thất tuyệt luyện thành rồi sao… Là dùng tám phần nội lực của Mộc Lăng đổi về…

Tiểu hoàng thấy vẻ mặt hắn ưu sầu, liền đứng lên, vỗ vai Tần Vọng Thiên nói: “Yên tâm đi, Mộc Lăng có phúc tướng, ngươi cũng có phúc… Hai ngươi nửa đời trước đều phải trải qua đau khổ, tuổi già chắc chắn sẽ phúc trạch kéo dài, gần nhau đến già…”

Tần Vọng Thiên ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng cười cười với hắn, nói: “Ta đi ra, ngươi ở lại với hắn đi, Mộc Lăng không thích người khác ủ rũ, đi rửa mặt chải đầu một chút.” Nói xong thì xoay người đi ra.

Cửa phòng đóng, trong phòng chỉ còn lại Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng, vươn tay nắm lấy tay Mộc Lăng, lẳng lặng nhìn gương mặt Mộc Lăng, bình thường vừa ầm ĩ càn quấy vừa tức chết người… hôm nay lại an tĩnh như vậy.

Khẽ nhíu mày, Tần Vọng Thiên vươn muốn lau đi vệt máu bên khóe môi Mộc Lăng, thế nhưng vết máu đã khô rồi. Tiến gần đến, Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng liếm, liếm sạch vết máu kia.

Ngơ ngác nhìn khóe môi Mộc Lăng vẫn còn vết ẩm ướt, Tần Vọng Thiên đột nhiên cũng cảm thấy mệt mỏi, dựa vào phần gối còn lại của Mộc Lăng. Nắm chặt bàn tay hắn, thấp giọng nói: “Ngươi còn nhớ không, ta đã từng nói với ngươi… Ta nhất định sẽ giúp ngươi khỏe mạnh, ngươi cũng chữa hết bệnh của ta, trước nay đều là ngươi chăm sóc ta, hôm nay chúng ta đổi lại.”

Lại nhìn nửa mặt nghiêng của Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên nghĩ, nếu như hắn còn tỉnh, nhất định sẽ lại giậm chân nghiến răng lý sự, còn có thể đắc ý nói hắn là thần y: “Chỉ còn lại hai phần nội lực… Vậy ngươi sau này hẳn là đánh không lại ta rồi, xem ngươi còn hung hăng được nữa không.” Thở dài một hơi, Tần Vọng Thiên chậm rãi nhắm mắt lại nói: “Từ hôm nay trở đi, để ta che chở cho ngươi.”

Ngoài cửa, Tiểu Hoàng kéo nước rửa tay, Tương Thanh cũng đã lâu không gặp, hai người đứng bên cạnh giếng ôn chuyện, xoay mặt, chỉ thấy Tư Đồ đứng một bên cười không ngừng.

Tiểu Hoàng có chút không giải thích được, hỏi: “Tư Đồ, Mộc Lăng đã bệnh thành như vậy rồi, ngươi còn cười a?”

Tư Đồ khoát tay: “Ai, lần này tính cái gì, đầu gỗ đó trước đây thời điểm bệnh nặng nhất đã từng tuyệt khí, cuối cùng cũng sống lại rồi, mạng hắn so với gián còn dai hơn, yên tâm. Hơn nữa, không phải nhạc phụ đại nhân đã nói rồi sao, hắn sẽ trường mệnh bách tuế.”

Tương Thanh cùng Tiểu Hoàng liếc nhìn nhau, đều có chút vô lực.

“Vậy ngươi làm gì lại vui vẻ như vậy?” Tiểu Hoàng không giải thích được hỏi Tư Đồ.

“Hắc hắc.” Tư Đồ có chút không khống chế được ngửa mặt lên trời cười, hỏi Tiểu Hoàng: “Tần Vọng Thiên đó, chính là ái nhân của Mộc Lăng, đúng không?”

“Ân.” Tiểu Hoàng gật đầu: “Hắn và Mộc Lăng rất xứng đôi, tính cách cũng rất tốt.”

“Bang chủ?” Tương Thanh không giải thích được nhìn cái mặt đang biểu thị ‘ta đang vui nha’ của Tư Đồ: “Ngươi làm gì vui vẻ như vậy?”

“Ân?” Tư Đồ nhìn hai người, nói: “Các ngươi không phát hiện sao? Tần Vọng Thiên kia cao hơn Mộc Lăng a!”

Tương Thanh cùng Tiểu Hoàng đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, mờ mịt nhìn Tư Đồ.

“Ai… Tần Vọng Thiên kia nhìn sao cũng không giống người nằm dưới a, hơn nữa thối đầu gỗ hiện nay nội lực không bằng người ta.” Tư Đồ ác độc cười nói: “Ác nhân tự có ác nhân trị a, nghĩ đến hắn cả đời này đều sẽ bị áp xuống phía dưới, ta liền vui vẻ a.”

Tư Đồ vẻ mặt vui vẻ, Tiểu Hoàng cùng Tương Thanh dở khóc dở cười. Tiểu Hoàng lườm Tư Đồ một cái, xoay người về phòng.đ

“Ai? Tiên Tiên?” Tư Đồ vội vàng đuổi theo: “Lần này thật sự là quá chuẩn, nhạc phụ đại nhân là thần tiên nha, hiện tại ngươi cũng là tiểu thần tiên!”

Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Tương Thanh một mình đứng trong sân, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu, nhìn thấy ảnh phản chiếu trong giếng, trầm mặc một lúc, cũng xoay người trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, mọi người sau khi rời giường đều vội vàng chạy đến phòng Mộc Lăng, muốn xem hắn thế nào rồi. Vào phòng, mọi người liền sửng sốt, Tần Vọng Thiên nửa dựa vào giường, một chút cũng không dám nhúc nhích, nửa người đều đã tê rần. Mà Mộc Lăng, thì lại là hai tay ôm tay hắn, một chân gác trên người hắn, ngủ ngáy rất ngoan, khóe miệng còn một chuỗi nước bọt.

Thấy có người vào, Tần Vọng Thiên lập tức phân phó Giáp Ất Bính Đinh: “Đến Bách Tiên Cư mua hoành thánh da cá và bánh bao gạch cua Mộc Lăng thích nhất, có vẻ sắp tỉnh!”

“Hảo!” Giáp Ất Bính Đinh vui vẻ chạy đi, bốn người đều rất hiểu chuyện, Tư Đồ, Hoàng Bán Tiên, Tương Thanh cùng Phùng Ngộ Thủy nói cách khác chính là nhà mẹ của đại phu bọn họ, nhất định phải hảo hảo hầu hạ. Vì vậy liền mua một hộp thức ăn lớn trở về. Để lên bàn trong phòng Mộc Lăng, Phùng Ngộ Thủy đã có thể đi lại rồi, hắn sớm đã đói bụng liền ngồi xuống cạnh bàn ăn bánh bao.

“Tình trạng bên ngoài thế nào?” Tư Đồ hỏi Giáp Ất Bính Đinh.

“Đám người giang hồ đều nghị luận rất sôi nổi, có điều may là bọn quan binh một người cũng không dám lên tiếng.” Nói, Giáp đưa một khối lệnh bài cho Tương Thanh nói: “Ta đã dựa theo phân phó của ngài, quan viên trong Lạc Hà thành đều đã nói qua, ai cũng không được nói bậy, cũng không được nói ra.”

Tương Thanh nhận lệnh bài, giao cho Tần Vọng Thiên nói: “Thân phận của ngươi đặc biệt, dọc đường đi có lẽ cần dùng, mang theo bên người.”

Tần Vọng Thiên nói lời cảm tạ nhận lấy Tư Đồ bĩu môi: “Lệnh bài của tiểu quỷ chết tiệt kia vậy mà còn có ích hơn lệnh bài của Hắc Vân Bảo.”

Tiểu Hoàng ở bên cạnh túm hắn một cái, lườm, Tư Đồ bĩu bĩu môi, thấy Mộc Lăng còn đang ngủ, liền cầm lấy một cái bánh bao, bẻ đôi, cầm nửa cái bánh bao đang bốc hơi nghi ngút quơ qua quơ lại trước mũi Mộc Lăng: “Này, nếu không dậy thì sẽ không được ăn đâu!”

Quả nhiên, chỉ mới hai cái, Mộc Lăng liền rất không chịu thua kém giật giật mũi, lông mi rung rung, dường như là sắp tỉnh.

“Lăng!” Tần Vọng Thiên vừa mừng vừa sợ, mọi người cũng đều tụ lại, Mộc Lăng mơ mơ màng màng ngửi được cái gì thơm quá a, mấy ngày nay hắn cùng tiểu hài tử chết tiệt kia đã ba ngày không ăn gì, thật đói a… Sau đó dần dần thanh tỉnh.

Phản ứng đầu tiên của Mộc Lăng là, Tần Vọng Thiên đã khỏe chưa? Há mồm liền hỏi: “Ân… Vọng Vọng, thân thể thế nào rồi? Nội lực nữa?”

“Ta không sao rồi.” Tần Vọng Thiên vội vàng đưa tay qua. Mộc Lăng còn tiếc ngủ nhắm mắt, vẫn nắm lấy tay giúp hắn bắt mạch, một lát sau, gật đầu: “Không có việc gì nữa, Thập tuyệt cũng thành rồi! Ân, Vọng Vọng lấy cái bánh bao cho ta, thật đói a… ”

Người xung quanh cũng nhịn không được bật cười, lúc này, có một bàn tay nho nhỏ trắng nõn, cầm một cái bánh bao cũng trắng nõn đưa tới bên miệng Mộc Lăng, nói: “Ăn đi.”

“Ân.” Mộc Lăng a ô một ngụm cắn bánh bao, vừa nhai vừa nói: “Nương a, chết đói lão tử rồi, ngô…” Nhai một lúc lâu, mới phát hiện có chút không đúng, trong phòng hình như có rất nhiều người?

Sau đó nhìn lại, Tần Vọng Thiên một tay cầm tay mình, tay kia bị mình cầm bắt mạch, vậy cái tay đưa bánh bao cho mình là của ai a? Nhấc mí mắt lên nhìn, liền thấy Tiểu Hoàng cầm bánh bao, ngồi bên giường mỉm cười nhìn hắn, Mộc Lăng ngậm bánh bao ngây người… Ngẩng mặt lên, liền thấy bên giường chi chít đứng một hàng người.

Tư Đồ đã lâu không gặp nhếch miệng tán thán nói: “Ngươi sống thật bản năng a!”

Sau một lát, hạ nhân bên ngoài nghe từ trong phòng truyền ra tiếng hét thảm thiết của Mộc Lăng, chim chóc kinh hoàng bay loạn xạ…

“Các ngươi sao lại tới?” Mộc Lăng khoanh chân ngồi trên giường gặm bánh bao, mắt nhìn Tiểu Hoàng, Tư Đồ cùng Tương Thanh đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Hoàng ngồi xuống bên cạnh Mộc Lăng, đem tình trạng đại thể cùng vấn đề cấp bách cần giải quyết trước mắt nói qua một lần, Mộc Lăng dẫu môi, không nói lời nào, tiếp tục gặm bánh bao.

“Chúng ta lập tức đi Trường Bạch Sơn nga?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.

“Chúng ta cũng đi!” Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy cũng nói.

Mộc Lăng ngẩng đầu nhìn mấy người, cuối cùng đường nhìn rơi xuống trên người Tần Vọng Thiên, bĩu môi nhỏ giọng nói thầm một câu: “Vậy chuyện của Nhạc gia trại…”

“Ta có thể chờ.” Tần Vọng Thiên nghiêm túc nói: “Trước tiên phải trị hết bệnh cho ngươi đã.” Ngữ điệu khi nói làm tất cả mọi người run lên một cái, Mộc Lăng cầm một cái bánh bao nhai a nhai, thấy mọi người đều nhìn hắn, chớp mắt mấy cái: “Nhìn cái gì a? Ta không có ý kiến.”

“Vậy là ngươi tán thành rồi?” Tư Đồ hỏi.

“Ân…” Mộc Lăng tiếp tục nhét bánh bao, gật nhẹ đầu, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, việc này không nên chậm trễ, đều chuẩn bị ngày mai sẽ khởi hành.

Mộc Lăng ăn xong bánh bao rồi liền xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.