Nương Tử Thích Tác Quái

Chương 3: Đoạn tụ




Kể từ lúc Vương Mộng Khuê biết Lâm Thiển Hạ phóng khoáng ở chung với người khác phái như vậy, cả ngày cô ấy liền quấn lấy Lâm Thiển Hạ hỏi một số vấn đề khó mở miệng, Lâm Thiển Hạ mắc cở chỉ muốn đào cái hố chui vào.

"Mình không biết! Đừng phiền mình nửa! ! Cậu hỏi mình vấn đề không đứng đắn nửa mình sẽ công bố thiên hạ : Hoa khôi học viên thông tin mà chính là một cô gái có lòng dạ vô cùng xấu xa bỉ ổi! ! !" Lâm Thiển Hạ thẹn quá thành giận hung dữ cảnh cáo nói.

Trong lòng mỗi người đều có một ma quỷ và một thiên sứ, ở trước mặt người ngoài Vương Mộng Khuê chính nho nhã dịu dàng, là cô gái tinh khiết động lòng người : D.Đ.L.Q.Đ Tóc dài đen nhánh mềm mại khéo léo rơi ở trên vai, khuôn mặt trái xoan đường nét tinh xảo, làn da trắng hồng, khóe miệng thường nở nụ cười ấm áp. Hơn nữa thân cao một mét sáu, đường cong có lồi có lõm, cô gái xinh đẹp như vậy không phải là hoa khôi thì còn ai có tư cách đây?

Theo như kinh nghiệm đọc qua nhiều tiểu thuyết ngôn tình của Lâm Thiển Hạ, người có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn giống như Vương Mộng Khuê như vậy, thường sẽ được một số người tài giỏi để ý, sau đó cùng viết nên truyền thuyết tình yêu mãnh liệt, đánh tan thế tục khiến cho người người rơi nước mắt.

Chỉ tiếc thực tế thường không giống tiểu thuyết. Vương Mộng Khuê vẫn là một đứa trẻ chưa từng yêu đương. Cô ấy đi ra từ một vùng núi xa xôi của thành phố K,cuộc sống trước khi lên đại học rất đơn giản, trừ đọc sách, chính là làm việc nhà. Sau khi đến thành phố K học đại học, cho dù là quần áo mộc mạc thì với vẻ đẹp dịu dàng hơn người cô ấy cũng được bạn học nam chú ý đến, nhận được rất nhiều thư tình, người lạ gọi tới cũng không đếm xuể, nhưng cô ấy lại chưa từng tiếp nhận theo đuổi của bất kỳ ai.

Lâm Thiển Hạ cũng từng hỏi cô ấy nhiều lần, rõ ràng trong đám người theo đuổi có một bạn nam điều kiện rất tốt, chẳng lẽ cũng không có một người nào làm cậu rung động?

Vương Mộng Khuê đều sẽ ngượng ngùng nói mình đã thích thầm một người, chính là ở trường học các cô. Nhưng hỏi cô ấy là bạn nam xuất sắc nào có thể lọt vào mắt xanh của hoa khôi thì cô ấy chỉ chớp chớp mắt sau đó cười nói, đây là bí mật!

Lâm Thiển Hạ cũng không phải là loại người nhất định phải biết chuyện riêng bí mật người khác, vì vậy cũng liền thôi.

Vương Mộng Khuê và Lâm Thiển Hạ có tình bạn ba năm , hơn nữa hai người lại cùng chung chí hướng, quan hệ tốt phải giống như chỉ em ruột từ nhỏ lớn lên bên nhau. Vì vậy trước mặt Lâm Thiển Hạ cô ấy sẽ tháo vỏ ngoài thiên sứ lộ ra vẻ mặt xấu xa bỉ ổi, cũng như giờ phút này không chút e dè quấn lấy cô vấn đề H kia.

"Cậu đừng lừa gạt mình! Mình cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi! !" Vương Mộng Khuê mới không tin Lâm Thiển Hạ, không phải nói đêm đầu tiên của phụ nữ là cả đời khó quên sao? Cô ấy cũng là vì tương lai đêm đầu tiên sau này của mình đấy?"Nói nhanh một chút... Lần đầu tiên cậu cảm thấy như thế nào? Có phải rất đau hay không? ? Tập Vi Lương đối với cậu không dịu dàng sao? ? ?"

Ai kiềm chế tôi đi! ! ! Lâm Thiển Hạ xoa trán bất đắc dĩ nói: "Mình thật sự không biết... Khi đó mình uống say căn bản là cũng không nhớ rõ cái gì." Sự thật là đánh chết cô cũng không muốn nói ra mình vô cùng phòng khoáng chơi trò tình một đêm.

"Oh... Thật là đáng tiếc!" Vương Mộng Khuê bừng tỉnh hiểu ra nói : "Vậy thì không hỏi lần đầu tiên của cậu, mà lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Cảm giác như thế nào? Có phải rất ngây ngất hay không?"

Lâm Thiển Hạ mắng tục vô số lần ở trong lòng, sau đó không nhịn được phá cửa rời đi.

Đây là bạn thân gì chứ? Thật là kết bạn cẩu thả! Cô không nhịn được nghĩ đến hình ảnh làm người ta đỏ mặt tối hôm qua , D.Đ.L.Q.Đ dường như thân thể của cô không phải là chính cô nửa, Tập Vi Lương như đã nắm rõ mật mã thân thể của cô, chi phối vui vẻ và đau đớn của cô, mà cô chỉ có thể bị động nghênh đón, cứ như vậy mà miệng không ngừng cầu xin anh tha thứ...

Người ta nói, đi vào lòng đàn ông thông qua dạ dày, mà đi vào lòng phụ nữ qua bộ phận kia.

Đạo lý này Lâm Thiển Hạ đã thấu hiểu rất rõ. Phụ nữ không giống với đàn ông, có thể tách biệt thân thể và linh hồn, các cô thường không cách nào tách tình và yêu ra.

Mặc dù bây giờ Lâm Thiển Hạ cũng không thích Tập Vi Lương, nhưng cô đối với anh, dĩ nhiên là không giống như người khác.

...

Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê bưng khay đồ ăn tìm một chỗ trong góc phòng ăn ngồi xuống.

Vì tránh Cao Phong Kỳ, hơn 12 giờ các cô mới ăn cơm, vì vậy bây giờ trong phòng ăn rất ít người, học sinh gần như đều đi hết sạch, chỉ còn lại nhân viên phòng ăn làm việc cách chỗ các cô ngồi năm bàn.

"Ôi chao, con dâu vừa vào nhà của bà như thế nào? Nghe lời không? Nghe nói bộ dáng con bé rất xinh đẹp..."

Công việc của các dì công nhân viên phòng ăn thường cũng rất mệt mỏi, nên bọn họ nhân lúc ăn cơm có thể nói một chút việc nhà.

"Phi! Đừng nhắc cô ta! Cô ta cho rằng cô ta là đại tiểu thư ngàn vàng sao, tất cả việc nhà đều không làm, đều là con tôi làm, chỉ ăn không ngồi rồi! !" Dì B phòng ăn tức giận mắng.

"Không làm gì cả sao? Con dâu không làm việc nhà là không được!" Dì B phòng ăn nói phụ họa.

"Đúng vậy! Nếu cô ta bận rộn công việc giống như chị dâu tôi thì cũng thôi đi! Nhưng cô ta không có việc làm, chơi bời lêu lổng, cũng không làm cái gì! Ngay cả áo lót quần lót cũng là con tôi giặt..." Lúc này lời nói của dì A phòng ăn lên cao, nói không ngớt giống như nước lũ dâng cao.

Mà Lâm Thiển Hạ giống như bị lời của bà bao phủ, chột dạ cúi đầu, giống như làm thế nào cũng không tiện ngẩng lên.

Không phải chính cô là phiên bản khác của người vợ cực phẩm kia sao? Mặc dù cô còn không đến mức ngay cả áo lót quần lót cũng không giặt. Nhưng cô cũng không làm việc nhà gì, cả ngày liền ở phòng sách chơi máy vi tính, thỉnh thoảng đi đào móc vài người mới viết văn. Thức ăn cô cũng không cần làm, cho dù Tập Vi Lương đi vào đơn vị rất sớm cũng sẽ làm một phần bữa ăn sáng phong phú cho cô, mà khi cô thức dậy chỉ cần cho vào lò siêu sóng nóng lên là được rồi. Về phần cơm trưa và cơm tối, nếu như anh đuổi đi làm không về, cũng sẽ gọi điện thoại đặt thức ăn bên ngoài cho cô.

Vệ sinh, gần như là cô cũng chưa từng làm, Tâp Vi Lương thật sự chính là người đàn ông tốt tuyệt vời, mỗi ngày tan sở trở về đều sẽ trông nôm việc nhà quét dọn sạch sẽ, dọn dẹp lại gọn gàng ngăn nắp.

Đối với người vợ không làm chuyện gì, Tập Vi Lương cũng không hề oán hận, mà cô cũng hưởng thụ nỗ lực của anh như chuyện đương nhiên.

May mắn cha mẹ Tập Vi Lương đều qua đời, nếu không loại con dâu như cô, khẳng định không tới ba ngày liền bị đuổi ra khỏi cửa rồi !

...

Buổi chiều Lâm Thiển Hạ chỉ có 2 tiết, sau khi tan lớp cô liền đón xe buýt trở về.

Tập Vi Lương không ở nhà, nhưng buổi sáng anh có nói với cô trước khi trời tối anh sẽ về làm cơm tối.

Gần đây Tập Vi Lương bận rất nhiều việc, dường như là ở đơn vị của anh phải giao lưu kinh nghiệm với đơn vị bộ đội thành phố B, thật ra thì cũng chính là thi đấu, vì vậy hiện tại tất cả đều bận rộn huấn luyện.

Lâm Thiển Hạ không muốn tiếp tục làm sâu gạo nửa, cô sợ nếu mình như vậy nửa sẽ lười biếng thành tính cho dù Tập Vi Lương không ruồng bỏ cô thì chính cô cũng khinh bỉ mình. D.Đ.L.Q.Đ Huống chi cô vẫn cho là, nếu như vẫn luôn là một bên bỏ ra không mong đáp lại còn bên kia chỉ biết đòi lấy, cho dù hôn nhân vũng vàng thế nào thì cuối cùng cũng không thể đi đến cuối.

Cô quyết định tối nay thử làm cơm tối, vì vậy liền mở cửa đi đến siêu thị gần đó mua thức ăn.

Lâm Thiển Hạ là tay mơ trong cuộc sống, rất nhiều việc cô cũng không rõ ràng lắm, nhất là phải chọn món ăn thế nào, chọn thịt như thế nào, những thứ này đối với cô mà nói là khó hiểu giống như công thức lý hóa.

May mắn gặp một bà cụ hết sức kiên nhẫn dạy cô chọn lựa.

Lâm Thiển Hạ không dám giết cá, cho nên liền chú nhân viên khu thủy sản xử lý sạch sẻ con cá cỏ. Bởi vì không biết làm thức ăn, cô tiện tay cầm một quyển sách nấu nướng món ăn gia đình dến quầy thu tiền tính tiền.

Cô dùng di động tìm phương pháp vo gạo, đang nhìn đến "Vo gạo như thế nào mới có thể giữ chất dinh dưỡng lớn nhất" mới hiểu rõ được khắp nơi cuộc sống đều có lề lối.

Đậy nắp nồi cơm điện, cô liền cầm sách nấu nướng suy nghĩ nghiêm túc.

Lâm Thiển Hạ rất thích ăn thịt cá kho tàu , vì vậy cố ý mua một con cá cỏ. Cô xem theo giới thiệu trong sách, mở ga lên cho vào nồi chút dầu, lại không chú ý trong nồi có nước, dầu liền mang theo nhiệt độ bắn vào trên tay cô, dọa cô sợ đến thét lên một tiếng liên tiếp lui về phía sau.

Lâm Thiển Hạ lui về phía sau lại đụng vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp.

Đúng lúc Tập Vi Lương trở về, nghe trong phòng bếp có tiếng động liền đi qua đó xem, lại nhìn thấy Lâm Thiển Hạ bị dầu bắn vào tay.

"Mau đưa anh xem!" Mặc dù chỉ là bị dầu bắn vào, nhưng Tập Vi Lương vẫn có chút khẩn trương. Anh nhìn kỹ tay trắng nõn một chút, không có gì đáng ngại, chỉ là hơi hồng. Anh dẫn Lâm Thiển Hạ tới bên vòi nước dùng nước lạnh xả vào tay cô để hạ nhiệt : "Phải đợi nước trong nồi bốc hơi mới có thể bỏ dầu vào, nếu không sẽ bắn lên." Anh đi tới tắt bếp ga nói tiếp: "Sau này em không cần làm những chuyện này, để anh làm là được rồi."

Những lời này rất bình thường, căn bản không phải lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng giữa những hàng chữ cũng lộ ra ấm áp, làm cho Lâm Thiển Hạ cảm động đến không biết nói cái gì cho phải.

Tại sao có thể có người đàn ông ngốc như vậy chứ? Dường như từ trước đến giờ cũng chưa từng suy tính cho mình, cho tới bây giờ cũng không biết mệt mỏi.

Dù Lâm Thiển Hạ là sinh viên đại học, nhưng trong xương của cô vẫn rất truyền thống, rất bảo thủ. Côkhông thích phụ nữ mạnh mẽ, cô cảm thấy phụ nữ có thể có công việc, nhưng không thể dồn quá nhiều sức lực vùi đầu vào công việc. Cô cho rằng một người phũ nữ nếu như không làm thức ăn nấu cơm, cũng không làm việc nhà gì, vậy cho dù cô ta có chức vị cao hơn nửa thì cô ta cũng không phải là một người phụ nữ ưu tú.

"Không được, em đã là vợ của anh, những chuyện này em liền phải làm." Lâm Thiển Hạ hơi mỉm cười nói.

Tập Vi Lương sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe được Lâm Thiển Hạ nói cô là vợ của mình, làm cho lòng anh như có dòng nước ấm chảy xuôi.

Tập Vi Lương nghĩ đến trước kia cha đã nói với anh, bởi vì mẹ là vợ của ông, cho nên ông muốn cố gắng hết sức cưng chìu bà, che chở bà.

Anh lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Không cần, trước kia mẹ của anh cũng không có làm việc nhà."

Lâm Thiển Hạ nghĩ thầm thì là như vậy, xem ra mẹ chồng cô khi còn sống phải vô cùng hạnh phúc!

Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Thiển Hạ vẫn hi vọng mình có thể trở thành một người vợ đúng mực. Cô nâng khóe miệng lên, thành khẩn nói : "Vợ chồng nhất định phải cùng nhau bỏ ra, tình cảm mới có thể càng ngày càng vững chắc."

Tập Vi Lương không hiểu đối nhân xử thế lắm, nhưng theo bản năng anh cảm thấy Lâm Thiển Hạ nói đều là đúng. D.Đ.L.Q.Đ Anh cảm thấy dường như cô dâu nhỏ của anh đang dần dần trưởng thành, hơn nữa cũng dạy anh một ít đạo lý làm người.

Lúc này trời chiều ngoài cửa sổ chiếu xuyên thấu qua cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thiển Hạ, làm cho khuôn mặt cô tăng thêm vẻ xinh đẹp.

Tập Vi Lương nhìn cô đến hơi mất hồn, khoảng cách bọn họ rất gần, anh có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ bé đang lay động trên mặt cô.

Môi của anh như quỷ thần xui khiến mà rơi xuống môi Lâm Thiển Hạ, vừa bắt đầu chỉ là lướt qua, nhưng sau đó nhiệt độ từ từ lên cao, hôn bắt đầu mãnh liệt dần, hô hấp của hai người cũng bắt đầu dồn dập.

Đang lúc tay cảu Tập Vi Lương không nhịn được đưa vào trong quần áo của Lâm Thiển Hạ, khẽ vuốt da thịt bóng loáng thì Lâm Thiển Hạ mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Nơi này là phòng bếp! Chẳng lẽ bọn họ phải làm ở phòng bếp sao? Lâm Thiển Hạ bảo thủ không tiếp nhận nổi kích thích này, vội vàng đè tay Tập Vi Lương lại, thở nói : "Em...Em đói bụng, em muốn ăn cơm..."

"Ừ. Anh đi làm thức ăn." Tập Vi Lương không có chút gì là không vui. Anh cố gắng ổn định dục vọng của mình, nhìn cô yếu mềm tựa vào trong ngực mình thở, cảm nhận thân thể mềm mại không xương của cô dính sát một chỗ với anh, cảm thấy tim mình được lấp đầy từng chút.

Thật lâu sau này anh mới biết, thì ra cái này được gọi là hạnh phúc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.