Nương Tử, Ta Yêu Em

Chương 13: Ở chung một nhà.




“Có phải rất ngạc nhiên không?” Anh ta mong đợi muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhiếp Nhiên.

“Giáo quan? Hóa ra giác quan của cô ấy ở đội tân binh chính là cậu?Nhiếp Nhiên còn chưa kịp nói, An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái đã tranh trả lời trước

Anh ta không ngờ cô gái này lại là tân binh ở đội của mình! Phương Lượng đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đúng vậy.” “Tôi bảo cậu đến đội tân binh dạy tân binh, cậu lại dạy ra một con nhỏ tức chết người không đền mạng như vậy à?” An Viên Đạo lại nghĩ đến dáng vẻ coi thường mình vừa rồi của cô

Phương Lượng nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của sĩ quan huấn luyện nhà mình, lại nhìn Nhiếp Nhiên ngồi khoan thai ở phía sau, yếu ớt hỏi: “..

có phải Nhiếp Nhiên cũng mắng thấy không?” Chân mày An Viễn Đạo lập tức dựng lên, “Cũng? Cô ta còn mắng cậu à?” Nào chỉ là mắng, còn suýt nữa ra tay đánh ấy chứ! Phương Lượng lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng

Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cười khan mấy tiếng: “Ha ha, thật ra cô gái này rất tốt bụng

Sĩ quan huấn luyện, thầy đừng để ý.” “Cút cút cút, sau này đi ra ngoài đừng nói cậu là lính tôi dạy! Mất mặt!” Hai tên lính mình một tay dạy ra đều hướng về con nhỏ này, đúng là tức chết anh ta rồi

Phương Lượng ngoan ngoãn bị An Viễn Đạo giáo huấn

Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, còn lề mề nữa có lẽ phòng ngủ sẽ tắt đèn mất, cô không muốn tối lửa tắt đèn lần mò vào trong phòng ngủ đâu

“Đoạn đường còn lại em tự đi được rồi, cảm ơn sĩ quan huấn luyện An” Cô sửa sang lại ba lô của mình, muốn mở cửa xuống xe, lại nghe thấy An Viễn Đạo tức giận nói: “Tự đi? Cô mơ à, vụ án bắt cóc lần này ầm ĩ khiến người trong đơn vị đều biết, tiểu đoàn trường muốn đích thân gặp mấy người.” “Vụ án bắt cóc?” Phương Lượng căng thẳng đi tới, đặt tay lên cửa xe, lo lắng hỏi: “Em bị bắt cóc à? Có bị thương không?” An Viễn Đạo nhìn cái dáng vẻ căng thẳng tới cực điểm của anh ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Phương Lượng, nhìn cái dáng vẻ lo lắng hãi hùng của cậu đi, đâu có phải là giáo quan của con nhỏ này mà là ba của cô ta!” “Em không sao, không phải em bị bắt cóc, là em bắt cóc người khác

Em đi cùng sĩ quan huấn luyện An giải quyết chuyện này trước, sau đó sẽ đến tìm thấy.” Sau khi nói xong, chiếc xe đi vào đơn vị, để Phương Lượng đứng ngây ra trong gió

Cô ấy vừa nói gì, bắt cóc người khác? Không phải cô đến đơn vị báo cáo sao, sao lại bắt cóc người khác?

Đây rốt cuộc là chuyện gì thế!

Xe đã được lái xuống tầng, bọn hộ được An Viễn Đạo đưa đến phòng làm việc của tiểu đoàn trường

Cốc cốc cốc..

“Vào đi.” Sau khi đẩy cửa phòng làm việc ra, Nhiếp Nhiên nhạy bén cảm thấy mấy người An Viễn Đạo và Nghiêm Hoài Vũ đều thu lại hết biểu tình trên mặt, đứng nghiêm, sắc mặt cương nghị

“Báo cáo tiểu đoàn trường, tôi đã đưa hết người về rồi.” Sau khi cúi chào tiêu chuẩn, An Viễn Đạo nói năng hùng hồn

Nhiếp Nhiên đứng cuối cùng nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở trước bàn, ánh mắt sáng ngời có thần, trên người trừ cảm giác không giận tự uy ra còn có vẻ trang nghiêm, có lẽ lúc còn trẻ cũng là một vị tướng mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.