Nương Tử Ngoan Ngoãn Để Ta Ăn

Chương 54: Gọi người xa lạ mẹ ơi (thượng)




【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tiểu Tạ Tiểu Tạ ~

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tiểu nhân cầu Tiểu Tạ Đại thần xuất hiện ~

Tiểu Tạ: Có việc gì à?

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Oaa ~ Tiểu Tạ thân ái ~ Tối chủ nhật này cậu có rảnh không?

Tiểu Tạ: Có nha, để làm gì?

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Thì là như vầy ~ Đoạn kịch của kỳ thứ hai Xuân samakhông tìm được cảm giác, chủ nhật muốn tập một chút, thế nhưng Công Tử không có rảnh… Vậy nên cậu giúp Xuân sama tập kịch nha?

Tiểu Tạ: Không được đâu, tôi không làm được đâu!

Tạ Nhất Minh chậm rì rì gõ chữ, tâm lý một cú chấn động, bên tai vẫn còn tiếng gió ù ù. Cùng đại thần tập kịch đó nha! Giấc mơ trở thành sự thật kìa! Tuy cậu muốn làm nhưng vẫn đáng sợ lắm. Vạn nhất biểu hiện không tốt làm Đại thần chán ghét thì sao bây giờ? Cậu cho tới bây giờ vẫn chưa từng tập kịch một lần nào cả!

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Chỉ là đọc chút lời thoại thôi mà ~ Tổ kịch chỉ có mình cậu là nam sinh thôi.

Tiểu Tạ: Không phải còn có Trường Chân Thúc Thúc sao?

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Ack, Trường Chân Thúc Thúc không được, cậu ta là công âm!

Tiểu Tạ: Vậy nếu tôi làm không tốt thì sao?

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Ai du ~ Tiểu Tạ, cậu chỉ giúp tổ kịch làm việc thôi mà ~ Thực sự không cần phải chuyên nghiệp đâu, chỉ cần đọc đọc là được rồi ~

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tại hạ lăn lộn cầu xin ~ Tiểu Tạ, hãy nhìn vào đôi mắt đáng thương của người ta này ~

Bên kia QQ, Miêu Trảo Quân vừa cầu Tiểu Tạ vừa cào tường. Cho dù Trường Chân Thúc Thúc có là thụ âm thì cũng không được, Xuân sama vĩ đại đã chỉ thẳng tên Tiểu Tạ cậu rồi, nếu tôi mà không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ rất thảm đó nha! Không được, nhất định phải bắt được Tiểu Tạ!

Bên này, bạn nhỏ Tiểu Tạ nhìn khung trò chuyện, vô cùng muốn đáp ứng! Cũng nên thử một chút xem sao, cậu cố lấy dũng khí để mà gõ chữ.

Tiểu Tạ: Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng ha.

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quan: Ngao!! Tiểu Tạ thật tốt!!

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Vậy 8h tối chủ nhật ha, vẫn là trên YY, Xuân sama chờ cậu đó nha ~~

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Oa oa ~ nhiệm vụ hoàn thành ~ người ta đã thuận lợi thắng trận.

Bên này Tạ Nhất Minh gõ đi hai chữ ‘Bye bye’, bên kia Miêu Trảo Quân âm thầm tình báo.

Cái gì mà nhiệm vụ hoàn thành? Cậu nghi hoặc một hồi rồi cũng ném đi, Miêu Trảo Quân vẫn luôn phỡn như vậy, cậu đã quen rồi.

Hiện tại vấn đề lớn nhất là cùng Đại thần tập kịch đó nha! Tiểu Tạ lại lăn lên giường, ôm lấy tấm chăn đạp đạp mấy phát, một hồi cười, một hồi nhíu mày, bắt đầu tích cực bổ não suy diễn.

๑۩۞۩๑

Chủ nhật thoắt cái đã tới.

Vài ngày nay, Tạ Nhất Minh chủ yếu là luyện nói trôi chảy, luyện phối âm, tâm lý cậu khẩn trương nhưng cũng rất phấn khích. Đợi đến sáng chủ nhật, cậu vẫn còn nhắm mắt suy tư: A a! Chủ nhật sao lại đến nhanh như vậy? Mình vẫn còn chưa phối âm tốt nha!

Sau khi xong cơm chiều, Tạ mẹ kỳ quái nhìn con trai hệt như đứa bé xoay xoay trên ghế. “Tiểu Tạ, con làm gì vậy? Khẩn trương cái gì?” Con trai như vậy thì bà vừa nhìn đã nó có chuyện rồi, thế nhưng mấy tuần nay nó đều ở lì trong nhà, khẩn trương cái gì?

“Mẹ, mẹ xem con có tố chất làm diễn viên hay không?” Tạ Nhất Minh chỉ chỉ mình.

Tạ mẹ vừa nghe xong liền phụt một cái xùy cười, chọt chọt mũi cậu: “Đầu gỗ con mà muốn làm diễn viên cơ à? Bộ định đóng vai khúc cây đứng yên không nhúc nhích?”

Tạ ba ba ở một bên động viên con trai: “Nếu như em nói thì Tiểu Tạ không có khả năng hay sao?”

“Mẹ!” Tạ Nhất Minh bị đả kích rồi, cậu cầm lấy cái bát chạy lên phòng, sau dó ló đầu ra mà hô: “Đứa con đầu gỗ này sẽ không giúp mẹ rửa bát đâu!”

“Vậy thì về phòng đi!” Tạ mẹ liếc nhìn Tạ ba, bật cười.

Tạ Nhất Minh ngồi trước máy tính, mang kĩ tai nghe, hít sâu một hơi rồi mở YY.

Vừa mới bảy giờ, chắc vẫn chưa có ai đâu ha! Tạ Nhất Minh một bên suy nghĩ, một bên mở phòng trò truyện. Đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh của hệ thống, cậu bị ai đó kéo vào một phòng khác. Còn là phòng riêng nữa chứ.

Bên trong ngoài cậu ra thì còn có một người,【 Chủ dịch 】Xuân Nhật Hòa Phong.

“Tiểu Tạ?” Giọng nói khêu gợi của Đại thần truyền vào trong tai.

Tạ Nhất Minh chuyển sang chế độ tự do trò chuyện, nhẹ nhàng ‘Ân’ một tiếng. Cậu sợ mình lại vì khẩn trương quá độ mà phát sinh ra mấy chuyện囧 nên trực tiếp bật chế độ tự do luôn.

“Ha hả, sao lại sớm như vậy?” Tên của Xuân Nhật Hòa phong cũng liên tục phát sáng.

“Uhm, sama cũng rất sớm a, ha hả.” Tạ Nhất Minh gượng cười, cậu có thể nghe thấy tim mình đập bang bang luôn rồi.

Hai người ai cũng ‘Ha hả’ nhưng khí tràng thì đúng là bất đồng. Đại thần có bao nhiêu khả năng đều phát huy hết, khí thế ôn nhu công cường đại gắt gao áp trụ tiểu nhược thụ.

“Sama, chúng ta bắt đầu nha?”

“Không vội, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tâm sự chút ha. Anh thấy em vô cùng khẩn trương, tập kịch với anh áp lực vậy sao?”

“Na, nào có! sama, anh rất lợi hại!”

“Thật sao? À phải…, đừng gọi sama nữa, anh là Từ Hạo, em cứ gọi Từ đại ca là được rồi.

“Ack, có, có thể sao?”

“Sao lại không thể chứ? Nào, kêu một tiếng thử xem?”

Nghe giọng nói ôn nhu của nam nhân, hai má bạn nhỏ Tiểu Tạ đã muốn hồng hồng. Thì ra đại thần họ Từ nha! Cũng đúng, Miêu Trảo Quân họ Từ mà, Đại thần đương nhiên cũng vậy, sao cậu không nghĩ đến ha! Tên Đại thần nghe thật hay, Từ Hạo, Từ Hạo, ha ha, cậu biết của tên đại thần rồi! Đại thần còn bảo cậu gọi là Từ đại ca nha!

Bạn nhỏ Tiểu Tạ trở nên hưng phấn, ‘Đông’ một tiếng đầu đập xuống bàn, hận đến mức không thể nhảy lên giường để mà cào loạn.

“Tiểu Tạ? Em thế nào rồi?” Bên kia YY Từ Hạo nhíu mày, âm thanh này là do đụng vào bàn đi?

“Không sao không sao, chỉ là em không cẩn thận đụng phải mặt bàn!”

“Thật sơ ý quá, mà em còn chưa có kêu nha?”

“Uh, Từ đại ca…”

“Ha hả, thật ngoan. Vậy Tiểu Tạ tên gì?”

“Em là Tạ Nhất Minh! Nhất Minh trong ‘Nhất minh kinh nhân’[1]. Từ đại ca cứ gọi là Tiểu Tạ được rồi, ba mẹ em đều gọi như vậy.”

Cứ thế, Đại thần đã đường đường chính chính gạt được bạn nhỏ nói ra tên mình. Nhưng bọn họ vẫn phải tìm hiểu thêm nha.

“Tiểu Tạ, em ở phía nam phải không? Nghe ngữ âm của em thì có lẽ là Tứ Xuyên đi!”

“Uh, em ở Trùng Khánh, Từ đại ca chắc ở Bắc Kinh ha?”.

“Đúng vậy, anh là người Bắc Kinh chính gốc. Trùng Khánh cũng là một địa phương tốt, nhân kiệt địa linh [Người giỏi đất thiên]. Tiểu Tạ đã đến Bắc Kinh chơi chưa?”

Ai dô, vật nhỏ biết mình đang ở Bắc Kinh, hình như chỉ có người theo dõi weibo mới biết thôi mà. Xem ra tiểu oa ngưu này rất quan tâm tới mình! Từ Hạo chăm chú nhìn vào cái tên【 Hậu kỳ 】Tiểu Tạ, khóe miệng cười cười, y dường như có thể thấy một cậu bé thẹn thùng đang ngồi đối diện máy tính mà cẩn cẩn thận thận vui vẻ trò chuyện.

Tạ Nhất Minh một mực ngồi trên ghế xoay a xoay, hiện tại buông lỏng mới thấy nó đã bị mình giày vò đến đáng thương. Cậu bỏ qua cái ghế bi thảm, ngược lại ghé sát máy tính nói chuyện.

“Dù sao bây giờ em cũng ở nhà, không bằng chờ ngày nào đó em đến Bắc Kinh, anh dẫn em đi chơi.”

“Thật, thật sao ạ?”

“Đương nhiên.”

“Oa! Đại thần, anh thật tốt!”

“Huh?”

“Ack, là Từ đại ca, anh thật tốt!”

Và cứ thế, Đại thần đã hoàn toàn có được sự tín nhiệm của bạn nhỏ Tiểu Tạ, kể cả cách trò chuyện cũng thân thiết hơn.

“Nhưng Bắc Kinh rất xa, em không muốn rời nhà…”

Tiểu Tạ sau khi hoan hô liền trở nên do dự, mặc dù Bắc Kinh là nơi của Đại thần ở, đến đó sẽ được gặp nhau, nhưng cậu vẫn không dám. Mặc dù chứng tự bế đã được trị khỏi, nhưng vừa nghĩ đến sẽ rời xa nơi quen thuộc này cậu lại cảm thấy sợ. Giống như lúc trước khi giận dỗi mẹ đã đẩy cậu qua vùng phụ cận vậy, tuy tâm lý kì thật rất cao hứng nhưng cẫn không muốn rời khỏi gia đình.

“Ha hả, em thích ở nhà vậy sao. Nhưng cũng không sao anh có thể đi Trùng Khánh tìm em!”

“Tìm, tìm em?”

“Sau này nếu có dịp đi Trùng Khánh chơi, anh sẽ kêu Tiểu Tạ làm hướng dẫn viên.”

“Uh, uh.”

Tại bên này Tạ Nhất Minh đang liều mạng gật đầu, thì bên kia Từ Hạo Đại thần đã bắt đầu lên mạng tìm hiểu thị trường nhà đất. Vật nhỏ không muốn rời nhà thì cũng không sao, y có thể dọn đến Trùng Khánh. Dù sao thì trong nhà cũng có em trai, ba mẹ trước nay luôn đối với mình không vừa mắt lắm. Tiền tự bản thân kiếm cũng đủ để mua căn nhà, vừa lúc công ty đang có ý định mở rộng thị trường phía nam, vậy thì cứ chọn ở Trùng Khánh đi!

Y mở bức ảnh lưu trong máy tính, đó là một cậu trai thanh tú thon gầy đang mặc chiếc áo phông trắng, đứng dưới gốc cây ngô đồng mà thẹn thùng cười, chỉ vừa nhìn qua đã thấy sạch sẽ, đáng yêu. Không ngờ con bé Từ Đình Đình luôn cà phỡn cả ngày mà cũng có chút nhãn lực, chẳng biết từ đâu lại lấy được ảnh Tiểu Tạ, phải mua quà cho con bé thôi!

________________________________________

[1] Nhất minh kinh nhân ( 一鸣惊人): Ví von người bình thường không có biểu hiện nổi trội , nhưng thoáng cái lại làm ra thành tích kinh người . [Xà Viện]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.