Nương Tử Ngoan Ngoãn Để Ta Ăn

Chương 46: Bạn bè dẫu mấy trung kiên




Hai người ngủ trong phòng Tỉnh Lý qua đêm , buổi sáng hai người cùng nhau tắm, Tỉnh Lý Xuân Nhật vẫn rất lo lắng hỏi: “A Ngộ, ngươi thực sự sẽ không nghĩ đường đường một đại nam sinh, thích may quần áo cho búp bê là rất… rất ghê tởm chứ?”

Vừa thốt ra hai tiếng ghê tởm, Tỉnh Lý Xuân Nhật nước mắt đã ướt mi, trước mặt Tề Đằng Ngộ, hắn tương đối không phòng bị, thực sự là vì được yêu mà khóc, không cần làm bộ hắn là nam nhi mạnh mẽ như bề ngoài, kỳ thực hắn rất dễ xúc động, một việc nhỏ xíu cũng có thể khiến hắn khóc.

Tề Đằng Ngộ trong tay dính đầy bọt biển, đang giúp hắn chà lưng, từ nhỏ vốn đã sống an nhàn sung sướng, nhất hô bá ứng, tính cách kiên định, hơn nữa cũng sẽ không hoài nghi chính mình, sự tự tin không bao giờ cách xa hắn, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra Tỉnh Lý Xuân Nhật rất thiếu tự tin vào bản thân mình.

Hắn cổ vũ nói: “Tiểu Xuân, ngươi cần tự tin hơn, ngươi làm những thứ đó rất đẹp, rất đặc biệt, ta cho tới bây giờ chưa từng xem qua những thứ nhỏ xinh đẹp như thế.”

Thuyền Kiều Quang cũng nói hắn không tự tin, Tỉnh Lý chần chờ hỏi: “Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật.”

Tề Đằng Ngộ không do dự lại khích lệ hắn, Tỉnh Lý bắt đầu nói về quá trình tạo ra những thứ nhỏ xinh, lúc hắn nói thật vui vẻ, bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nghe hắn nói, hắn nói đến quên thời gian, mà Tề Đằng Ngộ cũng kiên trì nghe, chia sẻ niềm vui với hắn.

Nhìn hắn vui sướng như vậy, Tề Đằng Ngộ phát giác kỳ thực Tỉnh Lý Xuân Nhật rất không thích vận động, hắn thích chính là có thể làm những đồ may vá đáng yêu, đây mới là niềm vui thích thật lòng của hắn.

“Tiểu Xuân thích vận động không?”

Tỉnh Lý Xuân Nhật do dự một chút, nhưng nói lại không thật lòng: “Th… Thích a.”

“Thích hơn cả những vật nhỏ này?”

Tỉnh Lý Xuân Nhật cúi đầu trầm mặc, sau đó lắc đầu, Tề Đằng Ngộ hỏi: “Vậy ngươi vì sao không làm những gì ngươi thích?”

Tỉnh Lý Xuân Nhật viền mắt hồng gần như sắp khóc, “Như vậy… Như vậy mọi người sẽ nói ta… ta là tên quái thai đáng buồn nôn!”

“Nói lung tung, ngươi có tài năng đặc biệt như vậy, đây là trời cao ban tặng. Tiểu Xuân, ngươi cứ làm chuyện ngươi thích, hơn nữa còn phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà làm.”

“Trường học bên nam sinh, không có… không có CLB gia chánh.”

“Vậy Tiểu Xuân có thể tự tạo a.”

Tỉnh Lý Xuân Nhật khóc thành tiếng, “Ta không có khả năng, ta làm sao có thể thành lập CLB.”

“Ngươi không thử làm, thế nào biết không có khả năng.”

Hiếm khi Tề Đằng Ngộ nói thật nghiêm túc, Tỉnh Lý Xuân Nhật khóc càng mạnh. “Ta là bởi vì khả năng vận động mới được vào trường, ta phải đoạt được huy chương toàn quốc, mới có thể tiếp tục học.”

Tề Đằng Ngộ chạm vào bờ vai run lên vì khóc của hắn.”Vậy chỉ cần CLB gia chánh cũng đoạt được huy chương toàn quốc là được, điều kiện của trường chẳng phải là đạt được rồi sao .”

“Không có khả năng, không có khả năng .”

Tỉnh Lý Xuân Nhật khóc gục đầu vào đầu gối, Tề Đằng Ngộ cầm tay hắn, mắt hắn đỏ ngầu vì khóc lại ngước lên nhìn Tề Đằng Ngộ, Tề Đằng Ngộ anh tuấn ưu tú như vậy, hắn thế nào có thể hiểu một kẻ tầm thường như mình.

Tề Đằng Ngộ kiên trì nói: “Tiểu Xuân, ngươi hãy làm chuyện ngươi thích, ngươi cứ là chính mình, mặc kệ người khác nói như thế nào, ngươi là chính mình, như vậy mới là hạnh phúc.”

Tỉnh Lý Xuân Nhật không có cách nào nói rằng thể thao vui vẻ, tuy rằng hắn rất tốt về phương diện thể thao, thế nhưng hắn cũng không quá nhiệt tình. Thực sự tối quan trọng trong trong lòng hắn, chỉ có căn phòng nhỏ, bên trong có những vật nhỏ khả ái đáng yêu, hắn chỉ cần nghĩ cũng phi thường vui sướng, thậm chí làm cả đời cũng sẽ không chán ghét.

“Ta… Ta thực sự có thể chứ? A Ngộ?” Hắn đối chính mình không có chút tự tin nào.

Tề Đằng Ngộ vẫn tươi cười, muống giúp hắn tự tin hơn. “Đương nhiên a, Tiểu Xuân, nhà của ta có qua lại với các công ty thời trang, tin vào con mắt của ta đi, ngươi rất có tài.”

Bằng một ý tưởng chưa từng dám nghĩ tới, bằng một dũng khí trước nay chưa từng có Tỉnh Lý Xuân Nhật hạ quyết tâm. “Ta đây… Ta muốn thành lập CLB gia chánh.” Hắn thanh âm nhỏ dần, “Nhưng trước tiên phải xin lỗi Quang học trưởng, báo ta muốn rời CLB bóng rổ.”

“Ân, ngươi muốn thì sẽ làm, ta mong muốn qua năm mươi năm, chúng ta vẫn có thể bên nhau, Tiểu Xuân có thể sống mà không hối hận, chỉ có hạnh phúc.”

Hắn tự dưng nói năm mươi năm sau, Tỉnh Lý Xuân Nhật cảm động muốn khóc, ôm chặt Tề Đằng Ngộ.”A Ngộ, ngươi rất tốt với ta, luôn cổ vũ ta, ta rất yêu ngươi.”

Tề Đằng Ngộ ôm sát hắn, tựa đầu mình lên đầu hắn, trong lòng là yêu thương. Đằng Ngộ cũng không nói gì, bởi vì Tỉnh Lý Xuân Nhật, đã khiến hắn thoát khỏi cuộc sống phong lưu vô vị, sau đó lại giúp hắn tìm được người hắn yêu cả đời.

“Cái gì?” Hàm dưới của Thuyền Kiều Quang thiếu chút nữa rớt xuống, “Ngươi muốn rời khỏi CLB bóng rổ, sau đó thành lập CLB gia chánh, Tỉnh Lý a, nếu như ngươi muốn tìm nữ sinh cũng không cần thành lập ra cái CLB đó nha.”

“Không phải, học trưởng, ta… Ta thực sự rất thích gia chánh, đây là bánh quy ta làm hôm nay, mọi người lại ăn thử đi.”

Nhìn chiếc bánh quy nhỏ hình trái tim, Thuyền Kiều Quang nhéo mặt mình một chút, thoạt nhìn rất đáng yêu, so với nữ sinh làm ra thì còn đáng yêu hơn, thế nhưng có thể ăn được hay không, có hay không độc, ăn có thể hay không tiêu chảy, bọn họ…. đám nam sinh thối mà làm đồ ăn, đảm bảo có độc

“Học trưởng thử đi?”

Trước ánh mắt khẩn cầu của Tỉnh Lý Xuân Nhật, Thuyền Kiều Quang không tình nguyện cầm miếng nhỏ nhất, hơn nữa nhìn về nơi xa năm WC cách đây năm mươi thước, nếu là ăn một lần bị tiêu chảy, chí ít WC rất gần, nếu là trúng độc nói… Ngô, vậy chỉ có thể gọi xe cấp cứu rồi.

“Tỉnh Lý, phiền ngươi nếu ta té xỉu không đứng dậy được, ngươi phải giúp ta gọi xe cứu thương đó.”

“Cái gì xe cứu thương?”

Tỉnh Lý Xuân Nhật không hiểu lập lại một lần, Thuyền Kiều quang cầm miếng bánh bích quy, vẻ mặt thống khổ giống như uống thuốc trừ sấu bỏ tất vào miệng, lập tức hương thơm cùng vị ngọt tản ra nơi đầu lưỡi. Hắn vội vàng chộp lấy miếng thứ hai, nếu nhỡ tiêu chảy hay trúng độc, một miếng hay hai miếng cũng như nhau. =))

Ăn rất ngon, hắn lập tức lấy miếng thứ ba, nếu như phải lên xe cứu thương, hắn ăn nhiều một chút, có bị bệnh nghiêm trọng, như vậy mới bõ công phải lên xe cấp cứu. Hắn ăn đến tám chín miếng, đại khái là hắn ăn thật xấu, đội bóng rổ ngửi thấy mùi thơm liền kéo đến.

“Cái gì vậy? Ta cũng muốn ăn.”

“Ta cũng muốn.”

“Chưa một miếng cho ta.”

“Oa, cái này ăn thật ngon, so với bánh mẹ ta mua ở tiệm gia truyền trăm năm thì còn ngon hơn nhiều.”

Mọi người thi nhau ăn, căn bản là không rảnh nói, ba phút sau, một hộp bánh quy đã không còn, người không đến kịp thì kêu lên: “Đã không còn sao? Ta một miếng cũng chưa có ăn.”

Người ăn xong rồi còn kêu: “Có còn hay không? Còn hay không a?”

Phản ứng như thế nhiệt liệt, khiến Tỉnh Lý Xuân Nhật trợn mắt lắc đầu, “Hết rồi, bất quá còn có loại bánh khác, mọi người có muốn không?”

Thuyền Kiều Quang đương nhiên gật đầu, những người khác càng gật đầu mạnh, một đám người thi nhau đến phòng gia chánh nam sinh, người của CLB khác cũng đến xem thật náo nhiệt, đợi được bánh bích quy lần thứ hai ra lò. Bánh của Tỉnh Lý Xuân Nhật làm thật ngon miệng, bọn họ nhanh tay nhanh chân gọi mấy người cùng CLB tới ăn bằng không chả mấy mà hết.

Cứ như vậy, CLB gia chánh của nam sinh ngày đầu tiên vô cùng tấp nập, bánh quy vừa ra lò liền ăn hết, mấy tên vận động viên to cao, tất cả đều nhìn chằm chằm lò nướng chảy nước miếng, đến lúc Tỉnh Lý Xuân Nhật nói hết nguyên liệu, mọi người mới không cam lòng rời đi. Thế nhưng từ đó về sau bánh quy Tỉnh Lý Xuân Nhật làm đã trở thành một trong bảy truyền kì nổi tiếng của trường học này.

Đồn đại là như vậy, nghe nói người đã ăn xong, ít nhất trong vòng bảy ngày không muốn ăn bánh quy người khác làm, hơn nữa trong mộng còn mơ thấy được ăn bánh Tỉnh Lý Xuân Nhật làm.

Tỉnh Lý Xuân Nhật rời khỏi CLB bóng rổ, tự thành lập CLB gia chánh, hơn nữa trong quá trình đều được Thuyền Kiều Quang hỗ trợ, mà Thuyền Kiều Quang lén lút đưa ra điều kiện, điều kiện chỉ có một, có bánh bích quy mới, đồ ăn vân vân, dù thế nào cũng phải cho hắn ăn thử .

Hắn là quỷ ham ăn , nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội được ăn đồ ăn của Tỉnh Lý Xuân Nhật.

Bất quá trong quá trình tuyển thành viên CLB, Tỉnh Lý Xuân Nhật lại gặp phải rất nhiều khó khăn, trường học chia làm hai khối: khối nữ sinh và khối nam sinh, đương nhiên nam nữ danh gia vọng tộc vẫn nói chuyện cùng nhau, dù sao trường học cũng rất thoải mái, thế nhưng nữ sinh đã tham gia vào CLB văn học và gia chánh, không có khả năng tới tham gia CLB của hắn.

Mà muốn nam sinh gia nhập CLB này, giản đơn một câu nói, muốn bọn họ ăn bánh quy còn có thể, muốn bọn họ làm bánh quy, bảo ném bóng vào rổ 100 lần còn có lý hơn.

Không ai đăng kí, Tỉnh Lý Xuân Nhật cố lấy dũng khí, mượn một phòng học nhỏ, làm một gian hàng để mọi người ăn thử, mong muốn sẽ có người hứng thú, càng mong muốn có người đăng ký.

Phòng học được hắn bài trí qua, Thuyền Kiều Quang cùng Tề Đằng Ngộ đều qua giúp đỡ, bất quá Tề Đằng Ngộ vẻ mặt thống khổ nói hắn không tiện ra mặt, dùng một lý do kì quái, nói hắn muốn bảo trì vị trí trung lập nên không thể tham gia hoạt động của CLB nào hết.

Tuy nhiên hắn cũng nói hội trưởng hội học sinh Bắc Đại Lộ Đông Ti hiệp trợ Xuân Nhật, hắn cũng là không thua mỹ nam tử Tề Đằng Ngộ, chỉ là hắn mang kính mắt, trên mặt tiếu ý càng sâu, có điểm tự tiếu phi tiếu gian trá, hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn, rõ ràng là muốn đem Tỉnh Lý Xuân Nhật cởi phăng y phục.

Thế nhưng Xuân Nhật nhất quyết nghĩ mình nhìn nhầm, nghĩ như thế nào, hắn là nam tử tráng kiện như thế, hơn nữa Đông Ti là hội trưởng hội học sinh, là hảo bằng hữu của A Ngộ, không có khả năng có ý xấu với hắn.

“Ngươi và A Ngộ gặp gỡ đã ba tháng rồi a?” Lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng, hắn đã hỏi Xuân Nhật một câu hỏi thật mơ hồ.

Hắn và Tề Đằng Ngộ càng ngày càng ngọt ngào, ba tháng qua quả thật như trên thiên đường vậy, hắn đỏ mặt gật đầu, “Ngày mai mới đến ba tháng.”

“Ngươi rất đáng yêu.”

Thế nào cũng không thể nói mình đáng yêu chỗ nào, lại được một hội trưởng hội học sinh anh tuấn phong độ như thế tán thưởng , hắn kinh ngạc vô cùng, chẳng thể nào trả lời. Đã đành Tề Đằng Ngộ dịu dàng, mới để ý đến người ngoại hình không đặc biệt, nhìn qua cũng không có gì khả ái như hắn.

Bắc Đại Lộ Đông Ti ý vị sâu xa chạm vào bờ vai của hắn, Đông Ti cũng không quá cao, thế nhưng lại che phủ hắn, hắn phát hiện ra người này cùng A Ngộ, dáng người rất giống nhau, đều có vóc dáng kiện mỹ.

“Ta sẽ bảo hội học sinh nhiệt tình giúp đỡ ngươi chiêu mộ hội viên, chỉ cần có đủ ba người liền được.”

Tính cả mình, chỉ cần có ba người là được, nghe cũng không khó lắm, lời nói của hắn khiến Tỉnh Lý Xuân Nhật tràn ngập hi vọng.”Cảm tạ ngươi, hội trưởng.”

“Không cần khách khí, hi vọng sau ngày mai khi ngươi nói chuyện về “cuộc tình ba tháng” với A Ngộ xong, ngươi sẽ không dùng phương pháp này để cảm tạ ta.”

Hắn nói đầy ẩn ý, thế nhưng Tỉnh Lý Xuân Nhật đang bày biện phòng học, bên trong bài trí theo phong cách Rococo, hắn rất thích sự hoa lệ như vậy, toàn tâm toàn trí mải bố trí phòng, vì vậy hắn cũng không để ý tới ngữ điệu của Bắc Đại Lộ Đông Ti, mà Bắc Đại Lộ Đông Ti nhìn hắn bố trí như vậy, thấy không có gì khác thường, đưa cho hắn kí bản kê khai của hội học sinh xong liền ly khai.

Hắn in một vài poster, phát tờ rơi, trên bàn cũng cũng có những chiếc bánh quy đủ hình dạng màu sắc, mùi vị, hi vọng sẽ có thêm nhiều người qua nếm thử bánh quy của hắn.

Tan học xong, quả nhiên có vài người đi tời, một nam sinh nhỏ nhắn khả ái, thoạt nhìn rất hợp với CLB gia chánh, Tỉnh Lý Xuân Nhật vội vã đứng lên tiếp đón nhưng ngay lập tức thất vọng.

Nam sinh nhỏ nhắn khả ái này, chính là người ngày đó nằm đè lên người Tề Đằng Ngộ, người khiến hắn tự ti vồ cùng – Vũ Điền. Hắn bởi vì lớn lên khả ái, có thể nũng nịu, đi cùng là một đám người hâm mộ, vừa đi vào nhìn bố trí phòng học của hắn, liền có người nhìn búp bê của hắn kệu lên ghê tởm: “Cái thứ gì đây?”

“Cái bánh này thật đắng, quá khó ăn, phi!”

“Không có nước hoa quả, ở đây đúng là keo kiệt, bên nữ gia chánh còn có nhiều đồ uống bưng qua lại cho ta, ở đây thế nào không ai làm như vậy, ngươi đối đãi khách nhân như thế này sao? Vậy thì ai muốn tham gia cái xã đoàn của ngươi chứ?”

< Tiểu Q: Kì thực, muốn đối đãi cũng tùy loại người, loại người có thể đối đãi liền tử tế, loại người chẳng phải người còn kém văn minh hơn thú thì ta tự nghĩ không phải đối đãi >

Tỉnh Lý Xuân Nhật vội vã bưng chén nước cho cái người đang quát tháo kia, người kia vừa uống một ngụm liền phun ra.

“Ngươi có lầm hay không, thứ này khó uống muốn chết, ta từ trước đến nay đều là uống nước khoáng của châu Âu, là nước khoáng từ núi Alps ta mới có thể nuốt trô.”

“Đối… Xin lỗi.”

Thấy Tỉnh Lý Xuân Nhật xin lỗi, những người này càng kiêu ngạo, Vũ Điền cậy người đông thế mạnh, có người bắt đầu cầm búp bê của hắn đem hai chân mở rộng làm động tác *** loạn,vừa làm vừa cười nói những từ ngữ tục tĩu.

“Thỉnh… Thỉnh không nên như vậy…” Tỉnh Lý Xuân Nhật muốn đoạt lấy búp bê, lại bị một người truyền qua người kia, tưởng chừng như ác mộng lại lặp lại.

Này….

Vũ Điền kiêu căng nói: “Mấy cái thứ không đáng tiền này, tùy tiện ta kêu cha ta mua một đống đền cho ngươi. Uy, hắn hình như muốn khóc, chúng ta lột đồ búp bê của hắn…”

“Không nên như vậy…” Đó là quần áo hắn khổ cực làm ra, bị xé rách vứt xuống dưới đất chà đạp như một mớ giẻ rách, hơn nữa bọn họ cười vô cùng khoái trá, khiến hắn đau như đứt từng khúc ruột.

Nườm nượp đi vào, trưởng CLB golf dùng gậy nhắc lên y phục bị xé rách, những thành viên trong các CLB người nào người nấy đều cao trên 1m75 đứng cùng nhau, so với bất kì cái tên gây rối nào ở đây đều cao hơn, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đối với y phục búp bê của bằng hữu ta có ý kiến gì sao?”

Trưởng CLB Sumo cầm lấy miếng bánh quy cắn mạnh, một bên hung hăng trừng mắt nhìn cái tên vừa kêu bánh quy khó nuốt. “Ngươi có biết hay không lãng phí sẽ bị trời phạt, hơn nữa kẻ nói láo cẩn thận nửa đêm sẽ cắn đứt lưỡi, bánh quy này rõ ràng là vô cùng ngon.”

Đội tennis cầm vợt ra vỗ vai đối phương, mặt khác uống nước trà Tỉnh Lý Xuân Nhật để trên bàn, dáng tươi cười cũng là đồng dạng đáng sợ.

“Ngươi chỉ uống nước từ Châu Âu, là cái nước khoáng từ núi Alps? Mẹ nó, ta có biệt thự chỗ đó, thế nào ta lại nghĩ nó chả có gì đặc biệt, ta lại nghĩ Tỉnh Lý pha nước trà rất tuyệt, hay là vị giác ta có vấn đề sao? Ban G đúng không, thuận tiện nói luôn ta là ban A nha.”

Đối phương lập tức co rúm lại vì sợ, cái trường học này phân theo tiền lực phân ban, đại bộ phận phân tại ban A ban đều là có tiền, lại có năng lực, ban G đã là tốp cuối rồi, làm sao có thể cùng hắn bì.

Trưởng CLB bóng đá dùng hoàng kim cước của hắn, hung hăng đá những kẻ này ra ngoài, mà trưởng CLB quyền anh cũng hung hãn nắm tay, cuối cùng CLB bóng rổ một đám vây quanh, khiến những người này tất cả đều sợ đến không dám nói thêm nửa lời.

Thuyền Kiều Quang đi cuối cùng, hơn nữa hắn vừa vào phòng học, đã đi đến phía Vũ Điền chất vấn: “Ngăn tủ Tỉnh Lý có phải do ngươi phá?”

Vũ Điền vẻ mặt ngạo mạn nói: “Đến lượt ngươi hỏi ta sao? Cái đồ giàu xổi.”

Ba một tiếng, Thuyền Kiều Quang hung hăng thưởng hắn một bạt tai, Vũ Điền không dám tin cái tên này dám đánh hắn, lập tức trong mắt hắn tỏa ra quang mang hung ác, đối Thuyền Kiều Quang quyền đấm cước đá thét to: “Ngay cả ba mẹ ta chưa từng đánh ta, ngươi dám đánh ta, cái tên chó má giàu xổi!”

Rất đáng tiếc chính là hắn hươ tay múa chân liền bị Thuyền Kiều Quang ngăn chặn, căn bản là đánh không được hắn, Thuyền Kiều Quang thanh âm vừa lạnh vừa trầm, “Ngươi nghe rõ cho ta, còn tìm Tỉnh Lý gây rối, ta thấy một lần, liền đánh ngươi một lần.”

“Ngươi dám nói với ta như vậy?”

Vũ Điền cao giọng, hắn lớn lên đẹp như vậy, ngay cả nam nhân cũng phải nịnh nọt hắn, cái tên giàu xổi này cho mình là cái quái gì chứ.

“Ngươi nói cái gì cũng được, bất quá ta xin khuyên ngươi, không nên đùa bỡn nam nhân quá mức, ngày nào đó bị tên hỗn đản nào cưỡng bức, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi.”

“Cưỡng….. gian? Hạ lưu, chỉ có ngươi cái đồ giàu xổi mới có thể nói cái thứ như vậy.”

Đại khái là không chịu nổi cái từ ngữ hạ lưu như vậy, Vũ Điền tức giận đến run người, hắn hung hăng tát Thuyền Kiều Quang một cái rồi tức giận đi.

Vừa đi, cái đám người a dua cũng nhanh chóng tan tác, mà Vũ Điền khí lực nhỏ như vậy, so với đấu bóng rổ một trận còn không bằng.

Thế nhưng Thuyền Kiều Quang cố sức lắc tay, nhớ lại cảm giác vừa nãy, thật đáng sợ! Đường đường là một nam nhân má lại mềm như vậy. Má của Vũ Điền mềm đến mức có thể so với đậu hũ, khiến tay hắn thiếu chút nữa không kiềm được chỉ muốn xoa xoa.

May là hắn không phải đồng tính luyến ái, không có khả năng coi trọng Vũ Điền, bằng không năm tháng thanh xuân của nam tử, chắc là sẽ phải đặt hết trên người một tiểu nộn đậu hũ.



Đợi được những tên xấu xa kia vừa đi, Thuyền Kiều Quang ôm Tỉnh Lý Xuân Nhật, “Xuân Nhật, chúng ta đều vội tới cổ vũ ngươi.”

Tràn đầy một gian phòng học, người của những CLB hắn từng tham gia đều đến, hơn nữa còn hung hăng ăn bánh quy, uống nước trà của hắn, Tỉnh Lý Xuân Nhật cảm động đến mức nước mắt tuôn ra, so với ác mộng hồi bé của hắn hoàn toàn khác, bây giờ hắn có thật nhiều bạn tốt giúp đỡ hắn, bênh vực hắn.

“Ngô, xin hỏi nơi này là CLB gia chánh mới lập phải không? Ta nghe nói CLB muốn tuyển thành viên…”

Một nam hài tướng mạo trắng nõn, đỏ mặt ấp a ấp úng xuất hiện trước cửa, Tỉnh Lý Xuân Nhật lập tức vui vẻ đi tới, giải thích tận tình cho hắn về CLB.

Ngày hôm đó, bánh bích quy thành viên các CLB ăn hết, nước trà cũng bị những tên con trai cao to <đen hôi> đó uống hết, cầm tờ rơi tới hỏi cũng chỉ có mấy người , thế nhưng cũng đủ khiến Tỉnh Lý Xuân Nhật sung sướng cả ngày.

———————

Tiểu Q: Phong cách Rococo là một phong cách kiến trúc khá cổ điển của Pháp năm một nghìn chín trăm… lâu rồi =]] Ai quan tâm có thể lên gu gồ chan để xem. Theo cá nhân ta thì nó có vẻ giống kiểu thời Victoria??? Và đúng là rất hoa lệ. Các nàng dùng gu gồ sẽ ra một hình ảnh rất đặc biệt. 3 người tìm đc hình ảnh đó sẽ nhận đc 1 tranh đen trắng chủ đề tùy chọn của ta :”> Ai có DA thì hãy qua link này chơi trò chơi nhá. http://minqiu.deviantart.com/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.