Nương Tử Ngoan Ngoãn Để Ta Ăn

Chương 20: Quan quan thư cưu




Tết này công ty được nghỉ hai ngày, Cao Kiến Quân đưa con về nhà ba mẹ, ở chơi đến hết ngày nghỉ.

Trong lòng Y Lâm rất phiền muộn nhưng vẫn chu toàn, xởi lởi với gia đình chồng. Cao Kiến Quân không kêu cô đi cùng nhưng cô vẫn đi theo, giả làm con dâu hiền, dâu thảo.

Chỉ là, cô đã làm điều này quá muộn màng, sự xa cách trước kia do cô tạo ra với ông bà Cao không phải dễ biến mất như thế. Ba mẹ Cao Kiến Quân vẫn đối xử với cô rất khách sáo, không hề có sự thân thiết như người trong nhà. Y Lâm đã cùng đoàn “Cán bộ tham mưu cao cấp của các bà vợ” thương lượng nhiều lần, họ cho rằng chỉ cần nói thẳng mọi chuyện ra thì mới có thể tranh thủ được sự ủng hộ của ông bà Cao.

Con trai Cao Kiến Quân, Cao Thiên Hoa tuổi còn nhỏ, đâu thể phát hiện được vấn đề giữa ba mẹ bé, bé chỉ biết ba ba rất bận rộn cho nên không hay về nhà, nhưng cuối tuần dù bận ba ba vẫn về nhà chơi với bé, chỉ cần thế là bé đã vui rồi. Trong tiếng cười Cao Kiến Quân dẫn Cao Thiên Hoa về nhà ba mẹ, hai ông bà Cao rất thương thằng cháu nội này, thấy bé là cười không ngừng, vô cùng cao hứng.

—————

Đến tận đêm giao thừa, Cao Thiên Hoa đã ngủ, Y Lâm mới nói với ba mẹ Cao Kiến Quân: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”

Hai ông bà đang ngồi ở sofa phòng khách, hiền lành gật đầu: “Được, con nói đi.”

Cao Kiến Quân cũng ngồi gần đó, hững hờ nhìn cô, không hề ngăn cản.

Y Lâm có chút tiều tụy, cúi đầu, trên mặt tràn đầy ủy khuất, thương tâm. Cô chậm rãi nói: “Ba, mẹ, Kiến Quân có người bên ngoài rồi, đã hơn một năm.”

Nghe đến đó, Cao Kiến Quân có chút ngạc nhiên, thì ra anh cùng Thẩm An Ninh đã ở bên nhau một năm rồi. Thời gian trôi quả thật nhanh, bất tri bất giác đã hơn 300 ngày trôi qua. Việc ly hôn quả thực không thể kéo dài được nữa, đã đến lúc kết thúc tất cả.

Ba mẹ Cao Kiến Quân nghe Y Lâm nói như thế nhưng không ai giật mình hay kinh ngạc. Ông Cao từ tốn nói: “Thì ra là vậy, vậy là Kiến Quân có lỗi với con.”

Y Lâm giữ chuyện này trong lòng đã một năm trời. Trước mặt các chị em trong đoàn quân sư luôn cố gắng gượng như không sao, như cô vẫn làm chủ tình huống. Nhưng giờ nghe ông Cao từ tốn nói một câu ấy, nước mắt bỗng nhiên không kềm được, từng giọt từng giọt chảy dài trên má.

Lòng của người già rất yếu mềm, bà Cao nhanh chóng đưa cho cô con dâu một tờ khăn giấy, rồi lập tức quay đầu nhìn con trai mình: “Kiến Quân, con với Y Lâm đã sống với nhau lâu như vậy, có chuyện gì không thể thương lượng với nhau chứ? Con thật sự có người bên ngoài hay không? Là ai? Con với Y Lâm là vợ chồng cùng chung hoạn nạn, hẳn là quý trọng lẫn nhau. Giờ con lại có tiền. Người ta có thực sự thương con hay tính toán cái gì khác, hay con cũng có ý gì, đừng thấy người ta trẻ tuổi đẹp đẽ mà cầm lòng không được. Nhà họ Cao chúng ta cũng không có một kẻ phụ lòng như Trần Thế Mỹ như vậy.”

Cao Kiến Quân thở dài, nhẹ giọng nói: “Mẹ, việc này là con có lỗi với Y Lâm, cô ấy đưa ra yêu cầu gì, con đều chấp nhận. Nhưng cuộc hôn nhân này, con nhất định phải ly, tụi con đã không còn tình cảm gì nữa rồi. Y Lâm, trước đây cô cứ mỗi tháng lại đòi ly hôn một lần, những tờ giấy ly hôn trước kia cô tìm luật sư soạn rồi đưa cho tôi, tôi vẫn còn giữ cả. Cô nếu đã muốn ly hôn như vậy, giờ tôi cũng chấp nhận, không phải đúng ý cô rồi sao?”

Ba mẹ Cao Kiến Quân vừa nghe thế, đều vô cùng kinh ngạc. Ông Cao khẽ nhíu mày, hỏi lại Y Lâm: “Thật à?”

Y Lâm biết Cao Kiến Quân nhất định nói đến chuyện này. Cô cũng đã nghĩ tới kế sách ứng phó, lúc này lấy khăn giấy chùi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đây là lỗi của con. Con sợ anh ấy giờ có tiền, có thế, sẽ giống người ta trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Con đưa giấy ly hôn chỉ là muốn thử xem con có còn quan trọng với anh ấy nữa hay không, không phải thực sự muốn chia tay. Con… vẫn còn yêu anh ấy nên… mới làm vậy. Ba, mẹ, con đã biết sai rồi, cũng đã xin lỗi Kiến Quân rồi.”

Bà Cao thở dài: “Mấy đứa nhỏ chúng bây, sống yên lành không muốn, cứ gây sự với nhau.”

Y Lâm một bên nức nở một bên nói: “Mẹ ơi, Kiến Quân, người bên ngoài của ảnh….” nói đến đây, cô hơi dừng lại.

Cao Kiến Quân quá hiểu cô, biết cô đang chờ phản ứng của mình, nếu anh tỏ ra sợ hãi, không muốn ba mẹ biết, tự nhiên sẽ ngăn cô lại, thậm chí chịu thua. Từ đó cô sẽ lấn tới, nhân cơ hội này buộc anh phải hứa hòa hảo lại với cô trước mặt ba mẹ, từ nay về sau không nhắc tới ly hôn nữa. Nhưng chuyện của anh với Thẩm An Ninh sớm muộn gì ba mẹ anh cũng biết, anh cũng không muốn giấu, để Thẩm An Ninh không thể ngửa mặt nhìn trời. Bởi vậy anh chỉ ngồi yên, không hành động gì.

Bà Cao không biết ý của Y Lâm, thấy cô khóc như vậy, dường như nói không được nữa liền hoà giải: “Y Lâm, con cũng đừng đau lòng quá, việc này ba mẹ sẽ nói với Kiến Quân.”

Y Lâm biết địa vị của Cao Kiến Quân ở Cao gia, lời anh nói có quyền lực nhất nhà, ông bà Cao cũng đều nghe lời anh, không dị nghị gì. Đã tới bước này rồi, cô cũng quyết được ăn cả, ngã về không, lau khô nước mắt, ngẩng đầu, nói rõ ràng: “Ba, mẹ, người bên ngoài của Kiến Quân không phải như ba mẹ nghĩ đâu, người đó…. là đàn ông. Kiến Quân cũng không giấu diếm, việc này cũng có người biết rồi. Nếu chuyện này bị lộ ra, đó là scandal lớn. Chủ tịch tập đoàn Minh Châu lại là đồng tính luyến ái, anh ấy… anh ấy sẽ hủy đi sự nghiệp của tập đoàn, của anh ấy, làm hổ thẹn Cao gia, còn khiến con của con không mặt mũi ra ngoài đường nữa, sau này Thiên Hoa làm sao ngẩng đầu nhìn người nữa chứ.”

Lúc này ông bà Cao liền thất kinh, cả hai nhìn về phía anh: “Kiến Quân, Y Lâm nói thật sao?”

Cao Kiến Quân nhìn Y Lâm, mặt trầm như nước. Y Lâm cũng biết lời này nói ra thì bọn họ xem như đã không còn khả năng trở lại với nhau nữa rồi. Hiện tại, cô đã không còn muốn vãn hồi cuộc hôn nhân này, cùng Cao Kiến Quân gương vỡ lại lành, mà là nội tâm oán độc, muốn cho kẻ phụ bạc mình không sống yên ổn.

Cao Kiến Quân nhìn về phía ông bà Cao, khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Cô ấy nói thật. Ba, mẹ, người con yêu là một cậu thanh niên. Con với cậu ấy ngoại trừ cùng giới tính ra, tất cả đều không có gì khác người thường. Tụi con yêu nhau, quyết định suốt đời bên nhau.”

Sự bình tĩnh của anh khiến hai ông bà cũng bình tâm hơn một chút. Ông Cao nghi hoặc hỏi: “Mày khi nào thì có cái khuynh hướng đó chứ? Trước đây mày không phải rất bình thường sao? Có phải mày bị người ta hãm hại mới vướng vào vũng bùn này không?”

Cao Kiến Quân cười rộ lên: “Ba, mẹ, từ góc độ y học mà nói, đồng tính luyến ái kỳ thực cũng là bình thường thôi. Căn cứ nghiên cứu tâm lý học của Freud (1), mỗi người trong xã hội đều có khuynh hướng song tính luyến, chỉ là xu hướng xã hội là dị tính luyến cho nên mọi người tùy theo xã hội, yêu người khác phái, kết hôn, sinh con. Nhưng đến một ngày do nguyên nhân nào đó, tâm lý sẽ xuất hiện khuynh hướng yêu đồng tính. Con chỉ có thể nói, người con đang yêu là một cậu thanh niên, hơn nữa, là con theo đuổi cậu ta. Cậu thanh niên này rất đơn thuần, cũng rất có cốt khí, trước khi gặp con, có rất nhiều kẻ có tiền theo đuổi nhưng cậu ấy không chịu. Cậu ấy chấp nhận con, yêu con, là hạnh phúc của con. Chúng con bên nhau đã hơn một năm, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nhận tiền của con. Cho tới bây giờ, dù bị người ta gây khó dễ, mất việc làm, không còn thu nhập, cậu ấy vẫn kiên trì dùng tiền để dành của mình, không để con chăm sóc, bao dưỡng.”

Anh nói đến đây, thần tình lạnh xuống, liếc Y Lâm một cái. Ông bà Cao lập tức hiểu, nhưng không biết phải nói gì. Bà Cao lo lắng: “Kiến Quân à, dù cậu ta là một người tốt, nhưng…. con với nó…. như vậy, nếu bị người ta biết, sẽ bị đàm tiếu đó. Thiên Thiên cũng sẽ bị người ta chửi rủa.”

Ba Cao nhíu chặt hai hàng lông mày, lắc đầu: “Kiến Quân, ba mặc kệ mày có lý do gì, việc này ba không đồng ý. Y Lâm nói đúng, vì sự nghiệp của mày, vì danh dự Cao gia, vì Thiên Thiên, mày cân nhắc lại đi.”

Cao Kiến Quân nhàn nhạt cười: “Ba, mẹ, con có người ngoài không, người đó như thế nào, kỳ thực đều không quan trọng. Cuộc hôn nhân này con nhất định phải ly. Con với Y Lâm đã không còn tình cảm gì nữa, con hiểu, cô ấy cũng hiểu. Cuộc hôn nhân này không thể vãn hồi rồi. Y Lâm, cô hận tôi thì cứ nhắm vào tôi là được, đừng tổn thương người khác. Cậu ấy chưa từng phá hoại gia đình chúng ta, là chúng ta phá hủy nó. Trước mặt ba mẹ, tôi nói lại một lần nữa, Y Lâm, tôi xin lỗi cô, điều kiện ly hôn cô cứ đưa ra, dù cô muốn gì, tôi đều đưa cho cô.”

Ông bà cao nghe con trai nói thế, cũng hiểu được anh nói có lý. Dù người bên ngoài Cao Kiến Quân là ai, tất cả đều là một chuyện khác, hôn nhân của anh đã không thể cứu vãn nổi nữa. Cao Kiến Quân với Y Lâm liên thủ tạo dựng nên một đại tập đoàn trị giá triệu bạc, trong lòng hai ông bà, cả hai đều không phải người tầm thường, không ai có thể quyết định thay cho họ được. Ông bà Cao liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì.

Trong mắt Y Lâm phun ra lửa giận, cắn răng nói: “Nếu như tôi muốn toàn bộ tài sản của anh thì sao?”

“Tôi đưa cô.” Cao Kiến Quân không chút do dự.

Y Lâm cười nhạt: “Còn muốn toàn bộ cổ phần của anh.”

“Tôi cũng sẽ đưa cô.” Cao Kiến Quân thành khẩn nói. “Y Lâm , nếu như tôi từ chức chủ tịch ở tập đoàn Minh Châu, cô tự tin có thể ngồi được không? Có thể lãnh đạo tập đoàn phát triển vững bước hay không?”

“Đó là chuyện của tôi.” Y Lâm lạnh lùng nhìn anh. “Không có anh, trái đất không quay được sao?”

“Đương nhiên không phải.” Cao Kiến Quân nhìn cô một hồi rồi thật bình tĩnh gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ đem tất cả cổ phần đều cho cô, cô cứ để luật sư của cô viết giấy ly hôn đi. Cứ viết hết điều kiện của cô ra, tôi ký tên.”

END 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.