Nương Tử Ngoan Ngoãn Để Ta Ăn

Chương 12: Hỡi người quan lại nơi cao




Mùa thu ở thành phố này cũng như mùa xuân, trôi qua rất nhanh, mùa đông càng nhanh đến hơn.

Cây ngô đồng ven đường đã bắt đầu rụng lá, cây chỉ còn lại những cành khô trụi lủi, thân vươn về phía bầu trời âm u, làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Thế nhưng, trong quán bar, việc làm ăn đang náo nhiệt, bên trong khắp chốn đều là ấm áp cùng vui cười.

Thẩm An Ninh ngồi bên cây đàn điện tử, tự hát tự ca, tiếng ca càng thêm trong trẻo êm tai, không chứa một chút tạp chất, kỹ xảo cũng càng thêm thành thạo. Hiện tại, cậu thanh niên chìm đắm trong tình yêu này càng lúc càng trở nên hấp dẫn, tựa như một khối ngọc ấm áp, đẹp đẽ.

“Từ khi người đi trái tim tôi mòn mỏi

Ngô đồng trắng xóa theo gió tan tác bay xa

Cánh hoa rơi rụng giống như tình người

Trong gió đông lạnh lẽo phiêu bạt



Bất giác nước mắt rơi rơi

Tình yêu nồng nhiệt xưa đó nay đâu rồi, ly nhân hỡi?.



Thương nhớ đêm từng đêm

Những đớn đau nghiệt ngã.

Những kỷ niệm vương vấn xưa vụn vỡ.

Chỉ còn tôi đơn côi hoảng loạn với bóng đêm.



Hồ điệp có hoa bầu bạn.

Cô nhạn sánh vai cùng bay lượn.

Đêm khuya nhân tĩnh mình ai bàng hoàng.



Khi ngọn gió xưa đem trở về tấm thiệp hồng chia sớt niềm vui.

Khép chặt hàng mi, xót xa không dám quay lại nhìn.



Vẫn hiểu chọn khắp cành sương chẳng chịu yên, giờ đây là hối tiếc?.

Tịch mịch sa đất lạnh lùng, nỗi nhớ gửi về đâu?”(1)

Những bài ca cậu hát ở quán bar đều là những bài ca đang thịnh hàng, lâu lâu cũng có người lẩm nhẩm hát theo.

Đang trong lúc vui vẻ, bỗng nhiên có tiếng người ồn ào, sau đó là tiếng đập ly quăng chén với tiếng đập bàn ầm ầm như sấm, giữa sân nhất thời đại loạn.

Bảo vệ cùng quản lý đều vội vã chạy ra.

Mấy gã say sinh sự, quán bar nào cũng có việc như thế. Thẩm An Ninh cũng nhìn quen, cứ tiếp tục ca, dịu dàng nói một tiếng “Cám ơn” với khách rồi sau đó xuống sân khấu.

Đây là show diễn cuối cùng trong ngày hôm nay của cậu, cậu cũng không định ở lại, chuẩn bị về nhà. Mới vừa đi tới cửa, có người nhân viên chạy lại nói với cậu: “Trần quản lý tìm cậu đó, cậu tới phòng trực ban tìm anh ta.”

Thẩm An Ninh gật đầu, liền xoay người đi tới phòng trực ban, an tĩnh ngồi ghế.

———————-

Một lát sau, quản lý trẻ đi đến, âu phục đứt nút, cravat cong vẹo, nhìn qua có chút chật vật. Hắn thở hổn hển, cầm lấy ly nước trên bàn mà uống một hơi, sau mới đỡ mệt.

Thẩm An Ninh đã hiểu ra điều gì đó, an tĩnh ngồi ở trên ghế, mỉm cười nhìn về phía hắn.

Quản lý khụ một tiếng, ôn hòa mà nói: “An Ninh, tôi rất thích cậu. Cậu hát giỏi, lại chuyên nghiệp, nhưng giữ mình trong sạch, ở nghề này rất hiếm gặp. Chúng ta hợp tác rồi đã hai năm hơn, không chỉ rất nhiều khách tới nghe cậu hát mà cả ông chủ cũng vẫn khích lệ cậu, chúng tôi cũng mong có thể hợp tác với cậu.”

Thẩm An Ninh với anh quản lý này có quan hệ cũng rất tốt, lúc này liền cười cười khoát tay, thoải mái: “Ông chủ với khách ủng hộ thôi, Trần ca quá khách khí rồi.”

Trần quản lý thở dài: “Có kiên trì đương nhiên là tốt, nhưng dễ gặp phiền phức. Gần nhất, mỗi lần cậu tới hát đều có người tới sinh sự, tôi nghĩ cậu cũng đã hiểu. Buổi chiều nay, có đại ca trên giang hồ tới đây nói, hy vọng ông chủ nể mặt đại ca mà đừng mời cậu hát nữa. Cậu cũng biết, chúng tôi là ngành buôn bán, sợ nhất có người tới gây chuyện, khách không dám tới. Họ gây sự như thế, cậu cũng thấy đó, cứ như vậy, chúng tôi cũng không chịu được. Cho nên, ông chủ xác thực không thể tiếp tục ký hợp đồng nữa, hy vọng cậu có thể thông cảm cho nỗi khổ của chúng tôi.”

Thẩm An Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, em hiểu. Trần ca anh không cần nói nữa, từ ngày mai em sẽ không đến nữa đâu.”

“Cảm ơn cậu.” Trần quản lý thở dài một hơi. “Ông chủ đã nói rồi, cậu tới Bộ Tài vụ lấy tiền công đi.”

“Vâng.” Thẩm An Ninh đứng dậy.

Trần quản lý thân thiết nói: “An Ninh, cẩn thận một chút. Tôi không biết cậu rốt cuộc chọc ai, nhưng có thể nhịn thì nhịn một chút, chúng ta thân cô thế cô, đấu không lại bọn họ, có thể sống yên ổn là được.”

“Em hiểu, cảm ơn Trần ca.” Thẩm An Ninh quay đầu lại cười cười với hắn, rồi lập tức mở rộng cửa đi ra.

——————-

Thủ quỹ mỗi ngày đều làm việc, phải đợi tới khi đóng cửa kiểm tra doanh thu, có đôi khi công việc bận quá cũng có lúc ra quán phụ một tay. Thẩm An Ninh đẩy cửa phòng tài vụ, thủ quỹ đã tính đủ tiền công cho cậu, viết cả hóa đơn, để cậu ký tên rồi lập tức đưa tiền.

“Ông chủ nói, tiền này không trả thuế, ông chủ sẽ trả cho cậu.” Thủ quỹ là cháu gái ông chủ, đối với Thẩm An Ninh luôn luôn có thiện cảm, lúc này liền cười cười giải thích, sau đó lại hỏi cậu. “Sao cậu không hát ở đây nữa vậy?”

“Trong nhà có chuyện, phải đi về một chuyến, thuận tiện ở với ba mẹ mấy ngày.” Thần tình Thẩm An Ninh rất bình tĩnh, dáng cười trên mặt rất nhẹ nhàng, dùng một cái cớ rất cũ. “Vì đi lâu nên ngưng hợp đồng, đỡ phiền đến công việc của quán.”

“À, thế à.” Thủ quỹ cười gật đầu. “Vậy lúc về nhớ tới hát nữa nhé.”

“Ừ.” Thẩm An Ninh đáp một tiếng rồi tạm biệt thủ quỹ, đi ra ngoài.

Ven đường đậu đầu xe taxi, cậu tùy tiện vẫy một chiếc, nói địa chỉ nhà mình, ngồi vào xe rồi im lặng.

—————–

Đó là quán bar thứ ba sa thải cậu, lý do nơi nào cũng như nhau. Đối phương hoàn toàn nói rõ muốn bắt chẹt cậu, chỉ là có người ra lệnh, không thể thương tổn đến cơ thể cậu. Cậu cũng không nói một chữ với Cao Kiến Quân, trở lại luôn luôn là một An Ninh hồn nhiên vui vẻ, nhìn không ra chút ủy khuất nào. Cậu không muốn Cao Kiến Quân áy náy với cậu, lại càng không muốn anh về nhà ầm ĩ với vợ. Cậu hiểu cảm giác của cô lúc này, cho nên vẫn nhẫn nại nhượng bộ, hy vọng như vậy có thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng cô.

Lễ Giáng Sinh sẽ đến rất nhanh, khắp chốn đều giăng đèn kết hoa, nhất là tại đây, khu giải trí tập trung nhiều quán bar như thế này, đêm càng khuya càng náo nhiệt. Thẩm An Ninh nhìn những bóng đèn chớp lóe muôn mày lướt ngang qua cửa xe, bỗng nhiên nhớ tới lễ Giáng Sinh năm ngoái.

Cũng là thời điểm gần đến Giáng Sinh như bây giờ, những chỗ ăn chơi giải trí trong thành phố đang đông đúc, ca sĩ chạy show cung không đủ cầu. Cậu chạy show đến mệt chết, một đêm chạy biết bao nhiêu show, không hề nghỉ ngơi. Đêm trước Giáng Sinh, cậu sốt cao, ngay cả cơm đều ăn không vô, chỉ có thể uống nước, lại còn chạy thêm 6 show nữa, về đến nhà là té xỉu, ngày thứ hai cũng chỉ tự mình giãy dụa vào bệnh viện truyền nước biển.

Việc này, cậu chưa bao giờ nói với ai cả, ba mẹ nghe xong chỉ thêm lo, Chân Mạch thì còn đang ở Bắc Kinh, dường như cũng bệnh nặng một hồi, tâm tình rất tệ, nên cậu cũng không nói gì về mình.

Cố gắng mà qua, cuối cùng cũng cố đến bây giờ.

Nghĩ vậy, tâm tình cậu cũng dần tốt lên.

So với lúc đó, bây giờ cậu sống tốt hơn nhiều lắm. Nhà cửa ấm áp, có Cao Kiến Quân mỗi ngày chờ cậu về, quan tâm đến cậu, làm cơm cho cậu, luôn luôn thương cậu, yêu cậu, quan tâm cậu, cho cậu thêm nhiều, nhiều, nhiều vui sướng với lòng tin. Không những thế, còn có Trịnh Nam thành tâm huấn luyện cho cậu, thay cậu ghi âm, tìm nhạc sĩ viết ca khúc cho cậu, hy vọng có thể viết ra một bài ca thích hợp nhất với cậu.

Dù bây giờ cậu nghĩ cuộc đời khó khăn, áp lực trong lòng cũng rất lớn, sự nghiệp có trở ngại khá lớn, có đôi khi tâm tình uể oải nhưng cậu tin, đó không phải là kết cục mà là một thời gian tràn ngập hy vọng, có thể đây là một bắt đầu mới.

—————-

Xuống xe taxi, cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình, tâm tình cũng vui lên, đuôi lông mày khóe mắt đều là tiếu ý.

Vừa đẩy cửa ra, liền thấy Cao Kiến Quân đang dọn dẹp đồ, đem một cái mền mỏng nhét vào ba lô, cậu có chút giật mình, chạy tới xem anh đang làm gì, hiếu kỳ hỏi: “Anh làm gì vậy? Muốn đi ra ngoài đóng quân dã ngoại sao? Giờ là mùa đông đó.”

“Anh biết giờ là mùa đông, cho nên mới đem cái này theo.” Cao Kiến Quân hôn cậu một cái rồi mỉm cười. “Hai ngày nay anh bận quá, suýt nữa quên. Anh phải đi Lộ Châu tham gia lễ đặt móng xây trường tiểu học Hy Vọng. Nó ở trên núi cao, cho nên mang theo để ngừa vạn nhất. Em rảnh không? Đi với anh đi! Đại khái buổi tối ngày mai thì về.”

“Đi nha.” Thẩm An Ninh sảng khoái gật đầu. “Về trễ chút cũng không sao, ngày mai em cũng nghỉ.”

Cao Kiến Quân biết ngày nghỉ của cậu cũng không cố định, vừa nghe thế liền mừng rỡ: “Vậy em đem theo 2 bộ đồ dày dày một chút, chúng ta lập tức đi ngay.”

Thẩm An Ninh hài lòng đi tìm cái áo lông trong tủ quần áo ra, sau đó lại thay một cái quần jean dày rồi cùng anh ra cửa. Dù sao trong lòng cậu cũng đang phiền muộn, vừa lúc đi ra ngoài giải sầu.

Đây là lần đầu tiên Cao Kiến Quân với Thẩm An Ninh đi xa nhà, cảm thấy vui vẻ cực kỳ.

Núi rừng tối mịt, vắng vẻ, hàn khí bức người, thỉnh thoảng có tiếng chim thú kêu lên, trong bóng đêm đen tối càng tăng thêm phần quỷ bí.

Hai người ngồi ở trong xe, Mercedes băng băng chạy trên đường núi, bỗng nhiên cả hai có một loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.

Cao Kiến Quân vươn tay, kéo Thẩm An Ninh đã hơi lạnh vào lòng, siết chạy cậu vào vòng tay ấm áp của anh.

END 28

Mục lục 

(1) Trích lời bài hát “Tịch mịch sa châu lãnh” (寂寞沙洲冷) – Steven Chou

Nguồn nhạc: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tich-Mich-Sa-Chau-Lanh-Li-Xiao-Chun/ZW67WC6O.html

Nguồn lời: http://thuynguyetvien.wordpress.com/2011/11/17/t%E1%BB%8Bch-m%E1%BB%8Bch-sa-chau-lanh/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.