Editor: Waveliterature Vietnam
Không ai có thể rõ hơn Cung Tu rằng trái tim của người đàn ông đó đang một lúc suy yếu, lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng… Quen biết một thời gian, hắn thực sự không đành lòng nhìn người bạn của mình chết đi, thậm chí còn không có ai nối nghiệp.
"Anh đang uy hiếp tôi."
Bạc Dạ Bạch hờ hững hỏi ngược lại, làm hiện ra khí chất thanh cao.
"Bạch, những điều khác của anh tôi không quan tâm, nhưng chuyện này… nhất định phải như vậy!"
Cung Tu nhắm mắt nói chuyện này.
Dù cho không động vào thì giữ người ở lại bên mình cũng được, để anh ta ở Giang Trạch một mình không có người hầu hạ, anh ta thật sự không yên tâm!
Căn bản, Bạc Dạ Bạch không hề muốn để tâm tới, đưa mắt đảo quanh, đột nhiên dừng lại ở một cô gái.
So với những cô gái ở đây, cô ấy không mặc sườn xám, đứng sau cùng dựa vào cánh cửa, ánh sáng mờ mịt không rõ cho lắm.
Nhưng mái tóc dài nhẹ nhàng che trước ngực, chói mắt, đặc biệt và thật đẹp đẽ.
Đột nhiên đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, xoay chân dưới một cái, đứng đối diện với các cô gái, thật khiến người ta không thể đoán ra được chút tâm tư nào.
Thấy vậy Cung Tu có chút kinh ngạc, lẽ nào phản ứng này của anh là vì đã thay đổi chủ ý, trong lòng nhẹ nhàng thả lỏng.
Tuy rằng có cảm giác tiếc nuối, nhưng đối với người viết thư là An An, về căn bản anh ta không có lưu luyến gì.
Chẳng qua đã quyết định chọn thì cũng nên coi như đây là một việc tốt, huýt sáo một hơi lạ thường:
"Bạch, như vậy mới đúng! Cứ việc chọn đi, chỉ cần anh có lòng, nếu nhóm này không được thì còn có nhóm khác, kiểu gì cũng có…"
Ở đằng sau trong khi Cung Tu vẫn đang còn lải nhải điều gì thì Bạc Dạ Bạch vẫn không hề đáp lại, mà dừng chân trước một cô gái.
Trì Vi cúi đầu, nhìn thấy điều đó, đột nhiên thân thể đơ cứng.
Bạc Dạ Bạch… Lẽ nào anh ta đã phát hiện ra mình.
Cho dù không loại trừ khả năng này thì Trì Vi vẫn cứ hy vọng mình may mắn, lặng lẽ an ủi bản thân, đừng để lộ ra kẽ hở!
Cuối cùng vừa mới nghĩ như vậy thì đột nhiên bên tai cô một giọng nam vang lên.
"Ngẩng đầu."
Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, tiếng nói vẫn nhè nhẹ mà lành lạnh như mọi khi.
Nghe vậy, Trì Vi như trở thành một con đà điểu, cảm thấy không phải gọi mình nên không thèm ngẩng đầu.
Thấy vậy Cung Tu nhíu mày, ngay cả những cô gái còn lại cũng nghiêng đầu nhìn, cùng nhau thể hiện một sự đố kị.
Đúng là có cơ mưu, rõ ràng đang muốn dùng "Vờ tha bắt thật" để thu hút sự chú ý của anh ta!
"Xuân Giang Thu Dạ dạy ngươi phép tắc như vậy sao."
Thật hiếm khi thấy Bạc Dạ Bạch có hứng thú như vậy, mà nhất lại là đối với một cô gái không chịu hợp tác nên Cung Tu đành nhịn không lên tiếng.
Ngược lại Bạc Dạ Bạch nhìm chằm chằm vào cô gái với mái tóc dài, đăm chiêu nói: "Cô ấy, không cần phép tắc."
Vì không hiểu hết được ý tứ của Bạc Dạ Bạch nên nhất thời Cung Tu ngẩn ra, tiếp tục nghe anh ta nói: "Không phải người của nơi này, hà cớ gì phải có phép tắc."
Ngừng nói, nhìn thấy cô gái đang lừa mình dối người vẻ mặt Bạc Dạ Bạch hơi thu lại theo đó vạch trần thân phận của cô ta.
"Cô nói xem nào, đại tiểu thư."
Trong nháy mắt nghe người đàn ông gọi tên "Đại tiểu thư" đôi mắt sáng của Trì Vi như xẹt qua một tia chớp điện.
Căn bản cũng phải cân nhắc đến tình cảnh khó xử của bản thân hiện giờ, bất ngờ bị người khác nhầm lẫn là người mới, cùng với mấy cô gái này tiến vào nơi này làm lựa chọn cho anh ta.
Vốn đang định sau khi thoát khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này thì chính thức ra tay ngăn cản để anh ta không gặp được Trì An!
Ai lại ngờ anh ta đột nhiên nhận ra mình, thật không chỉ có lúng túng… Mà lại càng khó xử hơn!
Việc đã đến nước này nếu không đối đầu thì cũng sẽ không còn một chút đường lui nào.
"Đại tiểu thư.Cái gì đại tiểu thư!"
Đầu tiên là nghi ngờ, sau đó suy nghĩ lại thì Cung Tu cảm thấy thật hoảng sợ.
Lẽ nào… Cô ta là đại tiểu thư Trì Gia.
Hắn còn chưa từng nghe quan Bạc Dạ Bạch gọi ai là "Đại tiểu thư"… Nhưng nếu ở thành phố này, anh ta chỉ mới tiếp xúc với cái gọi là "Đại tiểu thư" ấy, khẳng định là Trì Vi.
Chỉ là, làm sao… Trì Vi lại xuất hiện ở nơi này. Chưa kể còn trở thành người của Xuân Giang Thu Dạ nữa chứ!