Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 26: 26: Con Người Anh Ta Tốt Bụng Như Vậy Sao




Editor: Waveliterature Vietnam

Băng Khôi với Dương Quang nhìn, thật ra sớm đã nghe dì Trần nói qua, mẹ còn trẻ như thế, đẹp như thế. Mẹ đương nhiên nên kết hôn, có một người đàn ông yêu cô.

Những điều này mặc dù bọn họ không hiểu, nhưng trước giờ cũng không quá phản đối.

Bởi vì trước giờ chưa xảy ra, vì thế không lo lắng.

Nhưng bây giờ, mẹ dường như đã thích một người đàn ông, giống như việc thứ đồ vật yêu thích nhất bị cướp đi, Băng Khối và Dương Quang không thể nào phớt lờ được.

"Đây là chuyện của mẹ."

Hai đứa biểu cảm rất cực khổ, mặc dù nói hai đứa đều có vài sở thích giống nhau, nhưng mà tính cách không giống nhau. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai đứa biểu cảm giống nhau, không nhịn được cười.

Cô giơ tay ra, xoa đầu hai đứa trẻ.

"Các con yên tâm, nếu như các con không đồng ý, mẹ sẽ không kết hôn nữa."

Đây cũng coi như sự bảo đảm với hai đứa, cũng để cho hai đứa khỏi đau lòng. Cô mãi mãi đặt hai đứa ở vị trí thứ nhất, tình cảm của bản thân, đặt ở vị trí thứ hai.

Nghe lời của Mạc Thanh Yên, sắc mặt hai đứa tốt hơn nhiều, chứng tỏ cô rất yêu hai đứa.

Ngày thứ hạ, cô đưa hai đứa đi học sau đó đến công ty. Hợp tác của Dư Tú chính thức bắt đầu, tiếp theo cô sẽ rất bận. Vì thế đến công ty rất sớm, sau đó họp

Cứ đến buổi sáng là rất bận, đến buổi trưa trừ cô ra ai cũng tan làm, cô vẫn ở công ty xem tài liệu, đến chiều cô vẫn phải đến hiện trường quan sát một lượt.

Nhưng không phát hiện cửa bị đẩy ra, thân hình cao to thanh tú bước vào, giống như chú chim nhỏ bị người đuổi cất cánh bay lên, cô mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô quỷ quái.

Hai tay ôm lấy gáy anh, "Sao anh lại đến?"

Lệ Đình Tuyệt sắc mặt tối lại, ôm cô trên ghế sô pha, bản thân ngồi xuống. Còn cô ngồi trên đùi anh, cô cười ngọt ngào.

"Ây, Lệ Đình Tuyệt, người ta nói với anh đấy."

Lệ Đình Tuyệt mới thưởng cho cô một ánh mắt, "Đã mấy giờ rồi, em vẫn còn làm việc."

Tiểu nha đầu này mà kẻ cuồng công việc, từ khi anh quen cô, anh mới biết. Vì thế gọi điện thoại cho cô không ai bắt, vì thế gọi cho thư ký của cô, nghe Trần Ngư nói, cô vẫn đang làm việc không cho ai làm phiền.

Anh mới trực tiếp đến, còn mang theo bữa trưa.

Mạc Thanh Yên ngập ngừng đầu lưỡi, "Lại là buổi tối, ban ngày không có việc gì."

Sau đó quay đầu nhìn xuống thứ bên dưới, thơm vào mặt anh một cái.

"Cảm ơn, em đang đói đây."

Thơm xong cô liền chuẩn bị ăn. Lệ Đình Tuyệt lại ôm lấy eo cô không buông, cô chỉ có thể quay đầu lại.

"Rất đói, anh bỏ ra đi."

Khuôn mặt xinh đẹp toàn sự đắc ý, miệng nhỏ mỉm cười, làm nũng với anh.

Lệ Đình Tuyệt nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, miệng hướng lên, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

"Không đủ."

Mạc Thanh Yên hiểu những lời anh nói. Buổi tối hôm qua không thỏa mãn, ai đó không vui, bây giờ cố ý làm khó cô.

Vì thế cười nhẹ, ghé sát môi. Sau đó nhẹ mút một cái, sau đó miệng nhỏ bị môi anh bao phủ, hai con người thở rất gấp, mở miệng ra, quấn lấy lưỡi đối phương.

Càng hôn càng mãnh liệt, hơi thở của Lệ Đình Tuyệt càng ngày càng mạnh, quay người để cô ở trên người, tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay nóng rực như là bàn là điện vậy.

Nhưng mà hai người rất nhanh nắm bắt không ngừng, bụng không ngừng kêu lên.

Lệ Đình Tuyệt dừng lại, cắn mạnh vào môi cô, "Em đói rồi, mau đi ăn trước đi."

Mạc Thanh Yên mặt đỏ lên, nhìn thấy ngực anh cao thấp nhấp nhô, vừa nãy cô cảm thấy bản thân như bị chết đuối vậy, cảm giác rất mãnh liệt. Thì ra thích một người, thì luôn muốn trao cả bản thân cho người ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.