Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 18: 18: Đối Với Mọi Thứ Của Cô Anh Đều Không Hề Quan Tâm Đến




Editor: Nguyetmai

"Papi, anh trai mà ba nói đang ở đâu vậy?

Anh Bảo vẫn chưa quên hôm qua Hoắc Vân Thâm đã nói sẽ dẫn cô bé đến tìm anh trai chơi.

"Con sẽ nhanh chóng nhìn thấy anh trai thôi."

Hoắc Vân Thâm dẫn theo con gái đi tìm cháu mình là Lục Khiêm Thành.

Ở trong vườn liễu của nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Thâm tìm thấy Lục Khiêm Thành và Đường Phi Mặc, con trai của Đường Diệc Sâm, đang chơi với nhau.

Hai bé trai đang nằm nhoài trên bàn đá mà chơi đấu bài.

"Thành Thành!"

Hoắc Vân Thâm gọi một tiếng, Lục Khiêm Thành nghe thấy thì xoay đầu lại, cậu bé nhìn thấy cậu mình dẫn theo một cô bé đến đây thì kinh ngạc trợn tròn mắt lên.

Anh Bảo không chỉ nhìn thấy Lục Khiêm Thành mà còn phát hiện Đường Phi Mặc cũng ở đây.

Cô bé không quen biết Lục Khiêm Thành, thế nhưng lại vô cùng thân thuộc với Đường Phi Mặc.

Không cần Hoắc Vân Thâm giới thiệu, cô bé đã trượt xuống từ đùi của anh, hí ha hí hửng chạy tới, vừa chạy vừa vui vẻ gọi: "Anh Phi Mặc."

"Anh Đào!"

Đường Phi Mặc thấy Anh Bảo đến, lập tức quăng bài trong tay mình đi mà chạy ra đón.

"Này, Đường Phi Mặc, cậu không chơi nữa sao?"

Lục Khiêm Thành đang chơi hăng say, đối với hành vi "làm phản" của bạn mình thì tỏ vẻ rất khó chịu.

"Anh Đào, sao em lại đến đây?" Đường Phi Mặc ngạc nhiên và vui mừng hỏi.

"Em đi cùng với papi em."

Anh Bảo xoay người nhìn Hoắc Vân Thâm.

"Chú Hoắc là papi của em sao?" Đường Phi Mặc càng kinh ngạc hơn.

"Ừ đó, đây chính là papi vô địch và lợi hại nhất của em."

Anh Bảo nghiêm túc gật đầu, trong lòng vô cùng tự hào.

Lục Khiêm Thành nghe thấy cô bé nói Hoắc Vân Thâm là papi của mình, cậu bé buồn bực hỏi chen vào: "Đó là cậu của tôi, tại sao lại là papi của em chứ? Em là ai hả? Đầu củ cải từ đâu đến vậy?"

Lục Khiêm Thành khá cao, cậu bé nhìn xuống Anh Bảo từ trên cao nên cảm thấy đầu của Anh Bảo rất thấp, lại còn có một đôi chân ngắn, giống như củ cải mọc từ đất mãi không thấy cao lên.

Bị người ta mắng là đầu củ cải, Anh Bảo rất không vui.

Cô bé chống nạnh, ngửa đầu trả lời một câu: "Anh mới là đầu củ cải, cả nhà anh đều là đầu củ cải!"

Lục Khiêm Thành: "..."

Thật là một cái đầu củ cải lợi hại!

Hoắc Vân Thâm nghe thấy Anh Bảo cãi lại, suýt chút nữa thì cười ra nước mắt.

Đứa con gái này của anh rất có bản lĩnh, không ai có thể dùng lời nói mà tùy tiện làm khó cô bé được.

Đường Phi Mặc thấy hai người không hòa thuận thì vội vàng giới thiệu: "Lục Khiêm Thành, mình giới thiệu cho cậu, em ấy không phải là đầu củ cải, em ấy tên là Anh Đào, là cô dâu nhỏ của mình."

Anh Bảo quay khuôn mặt nhỏ qua, nghi ngờ hỏi: "Anh Phi Mặc, cô dâu nhỏ có nghĩa là gì?"

Đường Phi Mặc lanh lợi nở nụ cười, giải thích: "Có nghĩ là em là công chúa nhỏ của anh, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em. Lúc chơi đóng vai gia đình, em có thể làm cô dâu nhỏ của anh."

"Ồ." Anh Bảo gật gù, tỏ vẻ hiểu rõ.

Lục Khiêm Thành: "..."

Người kinh ngạc nhất vẫn là Lục Khiêm Thành.

Bình thường đều là Lục Khiêm Thành chơi với Đường Phi Mặc, bọn họ mới là bạn tốt của nhau. Bây giờ bỗng nhiên nghe thấy cậu ta nói cậu ta có cô dâu nhỏ, cái tên này dám lén lút quyến rũ một em gái nhỏ sau lưng mình sao?

Hoắc Vân Thâm ở bên cạnh nở nụ cười cảm khái.

Thằng nhóc nhỏ như vậy mà đã biết tán gái, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.

Anh chợt phát hiện ra mình thật là kém, ngay cả một đứa trẻ 7 tuổi mà cũng không bằng!

Sau đó, Anh Bảo ở trong nhà lớn của nhà họ Hoắc chơi với hai người anh nhỏ.

Đợi đến lúc chạng vạng, Hoắc Vân Thâm chuẩn bị dẫn Anh Bảo rời khỏi nhà họ Hoắc để chạy đến phim trường đón Hứa Hi Ngôn.

Anh Bảo đã thân với hai người anh nhỏ, chơi vô cùng vui vẻ, không nỡ chia tay.

"Papi, lần sau con còn có thể chơi với anh Thành Thành và anh Phi Mặc không?"

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.