Editor: Nguyetmai
Trong lều vải giữa trung tâm nơi đóng quân, Hàn Tiêu nhìn bản kế hoạch trên bàn, đang ra sức suy tư làm sao để phát huy hết ưu thế của các game thủ.
Lúc này hạn mức tuyên bố nhiệm vụ của anh cũng đã tăng lên một chút, hạn ngạch thưởng cho nhiệm vụ đơn đã lên tới 60000 điểm, thế nhưng so với mức tuyên bố nhiệm vụ cấp C là 80000 điểm thì vẫn còn kém một ít, tổng hạn mức mỗi ngày là gấp bảy lần con số hạn mức đơn lẻ, nói cách khác mỗi ngày anh có thể phát thưởng 420000 điểm kinh nghiệm cho các nhiệm vụ. Anh phát hiện nếu muốn tăng hạn mức thì cách đơn giản nhất chính là mở ra trận doanh, xoát thiện cảm, cấp độ đều là thuận theo tự nhiên, còn độ truyền thuyết lại chỉ có thể gặp chứ khó lòng cầu được.
Hạn mức thưởng cũng không cần tiêu tốn điểm kinh nghiệm của chính mình.
Nhiệm vụ xây dựng thành phố lớn như vậy, hạn mức của một mình anh chỉ như muối bỏ biển, thế nên Hàn Tiêu vẫn luôn nghĩ cách khắc phục, anh quyết định phương pháp tuyên bố nhiệm vụ là phân chia các phương diện kiến thiết phế tích Khôi Thiết thành nhiều mảng, an bài một người phụ trách, game thủ có thể tới chỗ người phụ trách nhận công tác (nhiệm vụ), nhờ thế sẽ không cần tiêu hao hạn mức nhiệm vụ của anh.
Thành lập khu tị nạn thứ ba chính là một nhiệm vụ chủ tuyến, anh có thể bố trí nhiệm vụ cho game thủ thì theo lý thuyết các NPC khác cũng có thể.
"Cách này hẳn là có thể giải quyết hạn chế về mức thưởng, nhưng vấn đề là các NPC khác không có bảng thông tin như mình, có điều nếu đã ở trong đội ngũ xây dựng thành phố thì việc tuyên bố nhiệm vụ hẳn là cũng không có vấn đề gì."
Để các NPC khác thế chỗ anh tuyên bố nhiệm vụ là vì tránh việc mức thưởng của bản thân anh bị hạn chế, hơn nữa cũng có trợ giúp với nhiệm vụ của chính anh, bởi anh nhận được nhiệm vụ là loại nhiệm vụ tổng hợp, thế nên kết quả cuối cùng khi game thủ xây dựng thành phố cũng chính là kết quả nhiệm vụ của anh. Nhiệm vụ của hai bên khác biệt bắt nguồn từ sự khác biệt về thân phận đôi bên, Hàn Tiêu là người chịu trách nhiệm chính của khu tị nạn, đây cũng là ưu thế của anh.
Đột nhiên anh lại có ý tưởng mới, nếu lần sau lại gặp nhiệm vụ cỡ lớn thế này thì có thể dùng cách y hệt, sử dụng ưu thế NPC của bản thân, sau khi mối quan hệ trận doanh lên mức cao cấp rồi biến thành bên tuyên bố nhiệm vụ, mượn lực lượng game thủ để hoàn thành mục tiêu.
"Cứ thế này mình chỉ cần quản lý người phụ trách là có thể quản lý toàn cục, an tâm làm ông chủ nhàn nhã rồi. Thời gian rảnh rỗi còn có thể dùng để chế tạo máy móc, chuyên tâm vào yêu cầu chế tạo năm món trang bị chuyển nghề."
Hàn Tiêu thầm gật gù, vừa có thể làm nhiệm vụ chủ tuyến lại vừa có thời gian tự mình phát triển, quả thực là hoàn hảo mà.
Hơn nữa đây cũng không phải là bẫy game thủ, họ cũng có thể làm nhiệm vụ, có được lợi ích, để họ tham gia xây dựng thành phố còn có thể gây dựng lòng trung thành, đợi khu tị nạn dựng lên rồi những người tham gia đều sẽ có cảm giác thành tựu, sẽ nảy sinh cảm giác tự hào "đây là thành phố mà game thủ chúng ta tự mình xây dựng lên".
Hai bên đều thắng!
Hàn Tiêu đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.
"Có lẽ có thể biến khu tị nạn này trở thành chủ thành của game thủ, chuyện này sẽ gia tăng hiệu quả với sức ảnh hưởng của mình, mỗi người tới khu tị nạn sẽ đều nhìn thấy tên mình!"
Định ra các chi tiết xong anh triệu tập một số cán bộ lãnh đạo của đội công trình và đội hộ vệ, bắt đầu họp bàn.
"Lưu Hướng đâu rồi, sao không tới họp?" Hàn Tiêu nhìn lướt qua các thành viên đang có mặt.
Trong nháy mắt mọi người không kịp phản ứng, có một người dè dặt lên tiếng: "Ngài điều anh ta đi gặp những người lang thang mà..."
"Nói nhảm, chẳng lẽ tôi quên được chắc?" Hàn Tiêu trừng mắt, trước khi mọi người kịp phản ứng đã hắng giọng một cái rồi nghiêm mặt nói: "Từ số không bắt đầu kiến tạo khu tị nạn là một công trình cực lớn, tôi đã phân chia bản kế hoạch thiết kế thành mười ba hạng mục, đây là tài liệu, bao gồm kiến thiết, thăm dò... Mỗi hạng mục đều sẽ có người phụ trách riêng, mục tiêu của tôi là mau chóng hoàn thành bản kế hoạch xây dựng, tốt nhất là có thể rút gọn thời gian lại trong vòng một tháng."
"Chúng ta không có nhiều nhân công như vậy, dù tính cả những Dị Nhân bên ngoài cũng không đủ..." Có người nói.
"Chuyện này không cần để ý, trước sau gì cũng sẽ đủ nhân công thôi." Hàn Tiêu gõ bàn, nhấn mạnh một lần nữa: "Rõ cả rồi chứ?"
Mọi người đành phải gật đầu, thật ra thì thời gian một tháng là quá gấp, nhưng nếu do lãnh đạo trực tiếp yêu cầu thì họ chỉ có thể cố gắng hết sức, nếu không kết quả sẽ rất tệ. Tuy trông Hàn Tiêu có vẻ ôn hòa nhưng không ai quên anh là chiến lực cực mạnh của tổ chức, là một sát thủ huyền thoại, hiện nay đứng số một trên bảng xếp hạng sát thủ.
Hàn Tiêu tuyên bố tên những người phụ trách, trong đó không có Hoàng Dự.
Ngược lại Hoàng Dự càng mừng vì không cần làm gì, dù có tới mấy nghìn Dị Nhân tìm đến nhưng chung quy vẫn chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Hoàn thành hình thức kiến thiết ban đầu trong vòng một tháng là chuyện không thể nào, khu tị nạn thứ ba cuối cùng cũng chỉ có thể xây lên từng bước, tiêu hao mấy tháng để hoàn thành tất cả các hạng mục. Tới lúc này khu tị nạn đầu tiên đã hoàn thành từ lâu, bản thân hắn là trợ thủ, cũng chẳng được lợi ích gì mấy, thế nên cũng không định ra tay hỗ trợ.
Hoàng Dự đã đem chuyện Dị Nhân đến trợ giúp Hàn Tiêu báo lại cho Bennett, ông rất bình tĩnh, không có ý kiến gì với chuyện này hết, từ đó có thể nhận ra Bennett rất tin tưởng Hắc U Linh, quan hệ của cả hai vô cùng tốt. Hoàng Dự cũng hiểu nguyên nhân Bennett điều hắn tới làm trợ thủ cho Hàn Tiêu, chính là vì chọn một trợ thủ có khả năng làm việc giúp bạn mình.
"Đều tại mình quá xuất sắc." Hoàng Dự bất đắc dĩ thở dài.
Cuộc họp kết thúc, Hàn Tiêu đã bàn giao rõ ràng công việc của các ban ngành, cuối cùng sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị hẳn, thế rồi anh trầm giọng nói: "Những gì cần nói đều nói cả rồi, giờ trước mắt có nhiệm vụ rất khẩn cấp, nhất định phải làm ngay."
Thấy sắc mặt Hàn Tiêu nghiêm túc thế nên ai cũng hồi hộp theo.
Nhìn quanh bốn phía, Hàn Tiêu nghiêm giọng bảo: "Trước tiên phải đề tên khu tị nạn, nhớ phải viết tên tôi lên đấy."
Vẻ mặt căng thẳng của mọi người lập tức sụp đổ.
...
Người phụ trách các hạng mục rời khỏi nơi đóng quân, dựa theo chỉ thị của Hàn Tiêu, tổ chức nhân thủ một cách gọn gàng rành mạch, game thủ đợi từ lâu nhanh chóng ào tới, dựa vào ý thích cá nhân mà lựa chọn các công việc khác nhau, mở ra các nhiệm vụ xây dựng thành phố khác biệt.
Phế tích Khôi Thiết bị chia làm năm khu vực theo các phương hướng, vừa nhìn là biết ngay, nhiệm vụ cấp cho game thủ cũng được phân chia theo từng khu vực.
Sau khi nhận được nhiệm vụ một đám game thủ lập tức thành lập đội ngũ ngay tại chỗ, tìm người cùng nhau làm nhiệm vụ, buổi tối mà nơi này còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Công việc quan trọng đầu tiên là xua đuổi dã thú, dọn dẹp phế tích, sau đó mới có thể tiến hành phần việc xây dựng cơ bản, lấy sân thể dục làm trung tâm, các đội ngũ game thủ bắt đầu tản ra, phân tán đến từng khu vực trong phế tích Khôi Thiết.
Tiếng súng liên tục vang lên, dã thú sống trong phế tích Khôi Thiết cũng không ít, game thủ nhờ thế có rất nhiều cơ hội chiến đấu.
Các nhiệm vụ xây dựng này có thể làm đi làm lại, hơn nữa phần thưởng rất nhiều, mà bảng thông tin còn gợi ý game thủ đang tham gia xây dựng khu tị nạn thứ ba, sau khi thành công sẽ được thưởng rất nhiều điểm kinh nghiệm, bởi vậy họ lại càng thêm hăng hái.
Khu tị nạn Hắc U Linh thứ ba, tên của thành phố này có ba chữ "Hắc U Linh", ấn tượng của game thủ đối với Hàn Tiêu càng thêm sâu sắc.
Khu tị nạn treo tên một người lên, nghe vào tai cực kỳ có thể diện.
Tối đầu tiên game thủ đã dọn sạch một khu vực cực lớn, hiệu suất khiến người của Mạng Ngầm đều phải kinh ngạc, tốc độ này tương đương với mười nghìn nhân công cùng hoạt động rồi!
Game thủ đều là siêu năng giả, vì thế năng lực làm việc được gia tăng rất nhiều, hơn nữa còn có bảng thông tin trợ giúp nên lúc làm nhiệm vụ cũng dễ hiểu hơn, tính mục đích vô cùng rõ ràng.
Trong lúc game thủ và đội công trình làm việc hăng say thì Hàn Tiêu nhận được điện thoại của Phong Nguyệt, trước đây anh để lại nhiệm vụ sau khi tới Level 20 thì đi tìm mình cho cô, thế nên khi nhớ ra, anh liền đưa cô vào trong nơi đóng quân.
Sau một thời gian không gặp, Phong Nguyệt tò mò đánh giá xung quanh, Hàn Tiêu thuận tiện gọi cả ba người kia tới, anh chuẩn bị cấp cho bốn người này một số nhiệm vụ riêng.
Cả bốn lốp dự phòng rốt cuộc đã gặp nhau, dựa vào năng lực hiện tại của Hàn Tiêu thì bồi dưỡng cả bốn người là việc rất đơn giản, Cuồng Đao và Hạo Thiên kiếp trước là hai đại thần chuyên nghiệp, hiện tại một người đã thành cơ võ giả, một là hệ võ đạo; Phong Nguyệt kiếp trước là một trong những cơ giới sư đầu tiên quật khởi thành công, còn Bánh Bao Đánh Chó lại là chủ kênh video nổi tiếng.
Bốn người này đều có khả năng riêng, có thể giúp đỡ anh những việc khác nhau, lúc này họ đang đứng trước mặt Hàn Tiêu, yên lặng đánh giá đối phương.
Phong Nguyệt là nữ game thủ duy nhất thế nên nhận được đãi ngộ khá tốt, ba người kia đều gật đầu chào cô, chứng tỏ thiện ý.
"Ôi, đáng yêu quá."
Phong Nguyệt nhìn chằm chằm Hạo Thiên, ánh mắt sáng bừng lên, bộ dạng khát khao như thể muốn ăn sống nuốt tươi hắn vậy.
Trán Hạo Thiên vã đầy mồ hôi, hắn đứng thẳng tắp không động đậy, mắt trợn trừng nhìn Phong Nguyệt tung tăng nhào vào lòng mình... nói đúng ra là nhào vào bé gấu mà hắn đang ôm, vừa xoa vừa nắn, yêu thích không rời tay.
Từ đầu tới cuối bé gấu vẫn cứ lơ nga lơ ngơ, liên tục rụt vào lòng Hạo Thiên, còn tiện cắn ngón tay Phong Nguyệt rồi nhẹ nhàng gặm mấy cái nữa.
"Á, moe chết mất!"
Mắt Phong Nguyệt sáng lên, tình mẹ trào ra, ngẩng đầu năn nỉ: "Đại thần, cho tôi ôm một cái được không?"
"Lần sau ăn nói rõ ràng chút." Mặt Hạo Thiên cứng đờ, vội vàng giao bé gấu cho Phong Nguyệt rồi lùi lại mấy bước, như thể trút được gánh nặng.
Bánh Bao cũng bu lại, giơ tay trêu chọc bé gấu, bé gấu vừa ngốc vừa moe, phản ứng luôn chậm một chút, tay gấu đầy thịt cứ cố đẩy ra cái tay to đang xoa bóp mông mình. Cuồng Đao bên cạnh không hề chớp mắt, hắn luôn nhìn chằm chằm Hàn Tiêu, bộ dạng nghiêm túc như sẵn sàng đợi bất cứ mệnh lệnh nào được đưa ra.
"Được rồi, thôi nào, đừng trêu gấu của tôi nữa."
Hàn Tiêu vội hắng giọng cắt ngang mấy người kia rồi nói: "Tôi đang xây dựng khu tị nạn, mấy người cũng tới giúp đỡ đi."
Nói xong anh giao thêm nhiệm vụ cho bốn người, hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định của từng hạng mục là có thể nhận được phần thưởng thêm.
Game thủ khác không có đãi ngộ thế này, cả bốn game thủ ở đây đều là người nhà, thế nên Hàn Tiêu mới có thể dốc lòng đào tạo như thế.
Đương nhiên bốn người không có ý kiến gì, nhận nhiệm vụ xong là đi ra ngoài làm ngay, chỉ có Phong Nguyệt ở lại, cô dè dặt hỏi: "Tôi có thể học kỹ năng được không?"
Hàn Tiêu gật đầu, mở ra bảng thông tin cho cô xem, anh có thể truyền thụ kỹ năng cho bốn game thủ này bất cứ lúc nào, ngoại trừ năng lực át chủ bài dùng khi khẩn cấp thì những thứ khác đều có thể mang ra để kiếm thêm kinh nghiệm.
Phong Nguyệt cũng đi theo con đường cơ giới sư, có thể coi như đệ tử để bồi dưỡng, cô là game thủ giải trí, thích lối chơi kiểu đời sống bình thường, đào tạo thành trợ thủ sẽ rất có lợi cho anh về sau, Hàn Tiêu cũng không keo kiệt, hơn nữa anh còn rất có thiện cảm với Phong Nguyệt.
Kiếp trước, khi Hàn đại kỹ sư vẫn là một tay mơ, anh cũng từng lựa chọn hệ cơ giới ở phiên bản 1.0, cũng từng trải qua chuỗi PK toàn thua, từng cực kỳ thất vọng với hệ cơ giới, nếu không phải vì yêu thích thì khi đó anh đã đổi ID rồi. Trong giải đấu chuyên nghiệp 3.0, Phong Nguyệt lần đầu tiên tham dự thi đấu trở thành ngựa ô*, là tín hiệu cho thấy cơ giới sư sẽ quật khởi, cũng khích lệ Hàn Tiêu rất nhiều, khi còn trẻ anh cũng từng có thời gian là fan của Phong Nguyệt.
* Ngựa ô bắt nguồn từ các trường đua ngựa, nói về những con ngựa không ai quan tâm nhưng lại bất ngờ giành giải nhất.
Sau này kỹ thuật của anh càng lúc càng thuần thục, chậm rãi trở thành cao thủ đại biểu cho hệ cơ giới, dù không phải tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng truyền thuyết về Hàn đại kỹ sư vẫn cứ vang danh trên giang hồ, diễn đàn game thủ thường xuyên có bài thảo luận về những cao thủ qua đường nếu tham dự thi đấu chuyên nghiệp thì sẽ có cấp bậc ra sao, Hàn đại kỹ sư chính là một đề tài không có hồi kết.
Hàn đại kỹ sư càng ngày càng mạnh, nhưng Phong Nguyệt lại như sao chổi, để lại một nét bút quan trọng trong sự kiện thời đầu của trò chơi rồi nhanh chóng xẹt qua chân trời và biến mất, cô chỉ tỏa sáng ở phiên bản thứ ba và thứ tư. Dù sao Phong Nguyệt cũng xuất thân từ game thủ giải trí, trình độ PK tăng lên rất thong thả, không phải ai cũng có hứng thú và khắc khổ nghiên cứu game như Hàn đại kỹ sư.
Đến các phiên bản sau Phong Nguyệt gần như mai danh ẩn tích trên các đấu trường chuyên nghiệp, nghe nói cô kết thúc hợp đồng với câu lạc bộ chủ quản, vầng hào quang của cô chỉ còn lại trong trí nhớ của những game thủ đời đầu.
Phong Nguyệt trước mặt xinh xắn đáng yêu, khó có thể lồng ghép vào bóng người chém giết bốn phương trên sàn thi đấu chuyên nghiệp năm xưa, nhìn cô gái đang rối rắm lựa chọn kỹ năng trước mắt, tâm trạng Hàn Tiêu có phần phức tạp.
"Lần này không biết sẽ ra sao đây?"
Có cánh bướm làm thay đổi nội dung cốt truyện như anh, tương lai của Phong Nguyệt không biết có thể giống như kiếp trước, chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn hay không?