Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y

Chương 20




Tất nhiên Trương Thế Nhân không biết ở trên ngọn núi Thần Tuyền cách Diễn Võ Trường hơn ba mươi dặm có mấy vị đại nhân vật có tu vị nghịch thiên đang làm một chuyện kinh thiên động địa. Dẫu rằng chuyện này tuy không ảnh hướng sâu xa như chuyện vào mười một năm trước, nhưng chỉ cần nó được truyền bá ra thế gian, hiển nhiên sẽ nhấc lên một cơn sóng gió ngập trời.

Đương nhiên, Trương Thế Nhân cũng hoàn toàn không biết chuyện mười một năm trước là chuyện thế nào. Trên thực tế, dân chúng càng không biết sự kiện kia.

Sở dĩ nói sự kiện kia có ảnh hưởng sâu xa là vì nếu như không có những hành động bao la đến mức không màng tính mạng, Đế quốc Đại Nam rộng lớn đã không có cảnh thái bình như bây giờ. Không có ai biết cái giá của sự kiện kia là bao nhiêu tính mạng con người, đặc biệt là khi những người này đều là những lãnh tụ có địa vị cùng tu vị cực cao trong giang hồ.

Năm đó, bọn họ vì Đại Nam mà xuất hành, một trận chiến mà máu nhuộm cát vàng. Thế nhưng mà tên của bọn họ lại nhất định không thể xuất hiện trên sử sách, cũng sẽ không được người tán dương.

Không chỉ dân chúng, có rất nhiều đại nhân vật cũng không biết chuyện này.

Tuy chuyện tình trên núi Thần Tuyền hôm nay không có cách nào đánh đồng với sự kiện năm đó, nhưng bản chất lại không kém bao nhiêu.



Trương Thế Nhân đang hết sức chăm chú cho việc tỷ thí cùng đối thủ.

Đây là một hồi khảo hạch cuối cùng, biểu hiện trước đó của hắn có thể dùng hai chữ “kinh diễm” để hình dung, cho nên hắn tự nhiên không muốn trở thành tấm đá kê chân cho kẻ khác ở thời khắc cuối cùng này.

Vậy nên dù cho hắn có biết rõ rằng có đại sự phát sinh trên núi Thần Tuyền, hắn cũng sẽ tập trung toàn bộ tâm thần làm tốt chuyện hắn nhất định phải làm tốt. Và rất hiển nhiên, đó là chỉ trừ khi sự kiện kia không làm ảnh hưởng đến sự an toàn tính mạng của hắn.

Sau bốn vòng tỷ thí, trên các võ đài đã không còn có bao nhiêu người. Ngoại trừ những người bị đánh bại, còn có rất nhiều người tự nhận bản thân không có thực lực để tiếp tục tranh giành đã rất lý trí lựa chọn bỏ cuộc.

Vốn tưởng rằng khảo hạch sẽ kéo dài thật lâu, nhưng ngoài dự liệu của phần lớn người, chưa tới một canh giờ mà nó đã sắp đến hồi kết thúc. Điều này là cho những vị đại nhân vật ngồi ở phía trên xem cuộc chiến thoáng thở dài một hơi.

Tỷ thí tuy đặc sắc, nhưng không ít người trong số họ không có hứng thú gì với loại hành vi bạo lực này.

Nhất là mấy vị Đại học sĩ đang cố gắng nhẫn nại ngồi ở kia.

Bây giờ còn không đủ hai mươi người đứng ở trên võ đài lớn giữa sân.

Chỉ cần đánh một trận nữa, danh sách mười thí sinh đạt thành tích ưu tú sẽ sinh ra.

Trương Thế Nhân đạt được năm điểm ưu tú cho năm môn khoa văn, thành tích ba cái khảo hạch khoa võ trước đó chưa có công bố, cho nên chính hắn cũng không rõ rốt cuộc hắn sẽ cầm được thành tích thế nào. Song hiện tại hắn biết chỉ cần hắn kiên trì xong một vòng tỷ thí nữa, hắn sẽ đạt được điểm ưu tú cho cái khảo hạch cuối cùng này.

Ở thời điểm này, Trương Thế Nhân quyết không cho phép có người ngăn cản hắn tiến tới.

Mà người ngăn cản hắn lúc này có tên là… Thôi Bình Châu.

Thôi gia ở Bác Lăng xứng đáng với danh hào thế gia nhất lưu của Đại Nam. Nhưng Thôi Bình Châu lại không phải là cháu đích tôn của gia chủ Thôi gia. Thế nên địa vị của hắn ở trong gia tộc cũng không được xem là cao.

Một đời thế hệ trẻ của Thôi gia còn chưa có hoàn toàn lớn lên, vì vậy hắn mới có cơ hội đứng ở trong Diễn Võ Trường mà đại biểu gia tộc xuất chiến.

Có lẽ ở trong mắt rất nhiều người, thậm chí ở trong mắt của phần lớn mọi người, cuộc thi của Kinh Võ Viện chỉ là một cuộc thi lớn. Tuy nhiên ở trong mắt các thế gia của Đại Nam, đây không khác gì một cuộc chiến tranh. Nói một cách chính xác hơn là cuộc chiến mà các gia tộc so đấu về thực lực và nội tình. Đây cũng là sân khấu mà các thế gia khoe khoang vốn liếng của mình với người ngoài, cũng là chiến trường triển lộ thực lực cho đối thủ và minh hữu của mình thấy.

Thôi Bình Châu không phải tài tuấn trẻ tuổi đứng đầu Thôi gia, vì thế hắn càng khát khao thông qua cơ hội lần này để tăng lên địa vị của hắn trong gia tộc.

Vì lẽ ấy, hắn lựa chọn Trương Thế Nhân.

Năm nay Trương Thế Nhân có biểu hiện đặc biệt chói mắt chỉ là một cái lý do khiến hắn chọn Trương Thế Nhân làm đối thủ, một cái khác mới là điều làm cho hắn hạ quyết tâm.

Khi đi đến trước mặt Trương Thế Nhân, biểu hiện của Thôi Bình Châu rất bình tĩnh, lạnh nhạt. Cũng không biết sự tự tin của hắn do đâu mà có, vì dù gì Trương Thế Nhân lúc này đã có thực lực làm cho các thí sinh phải kiêng kỵ.

- Có phải rất ngạc nhiên khi ta lựa chọn ngươi?

Thôi Bình Châu hỏi Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu, khẽ cười nói:

- Có lẽ có rất nhiều người đều chọn ta, mà ngươi là người hạ quyết tâm nhanh nhất.

Thôi Bình Châu cười cười:

- Ngươi rất thông minh, cái thông minh khó mà có được.

Trương Thế Nhân không có khiêm tốn, hắn nhìn qua mặt của những thí sinh khác bên cạnh một lượt, mỉm cười:

- Có lẽ có không ít người đang ảo não, đang tự trách rằng tại sao lại để cho ngươi đoạt trước.

- Bởi vì bọn họ thật sự không có nắm chắc được quyết tâm, ta cũng giống vậy thôi.

Thôi Bình Châu như là nói thật:

- Tuy rằng ta và ngươi có xuất thân bất đồng, nhưng ta xác thực rất bội phục ngươi. Ta biết cái giá của việc một đệ tử hàn môn đi tới hôm nay chỉ sợ so với cái giá mà ta bỏ ra còn phải gấp mấy lần. Đương nhiên, cũng không thể nào phủ nhận và chối bỏ thiên phú hơn người của ngươi. Vậy nên việc ta lựa chọn ngươi đó không chỉ bởi vì biểu hiện chói mắt của ngươi ở trong cuộc thi lần này. Nguyên nhân chủ yếu càng ở chỗ… ta vẫn cảm thấy ngươi là người yếu nhất trong số những người còn lại ở đây.

Hắn dang tay ra, nói:

- Thật có lỗi, ta nói chuyện có chút trực tiếp. Tuy rằng trước đó không lâu ngươi đánh bại Tạ Phù Diêu, nhưng mà sau khi ta suy nghĩ cẩn thận, ta vẫn cảm thấy hắn đáng sợ hơn ngươi chút ít. Vì ngươi đã dùng toàn lực, mà hắn tuyệt đối sẽ không dùng toàn lực trong cuộc thi này. Ngươi là người thông minh, cho nên ngươi cũng biết ta không cố ý làm thấp ngươi đi, cũng không cố ý nâng Tạ Phù Diêu lên. Ngươi hẳn cũng nhận ra hắn là người thông minh, hẳn cũng hiểu được vì sao hắn biết mình nên biểu hiện thế nào là đủ.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng:

- Ta biết, ta cũng hiểu rõ.

Khi hắn dùng một quyền đánh bay Tạ Phù Diêu, một giáo sư của Kinh Võ Viện nói đó có chút mạo hiểm. Chu Xuân Thu đáp lại: “Một thắng vừa đúng, một thua vừa đúng, làm gì có cái mạo hiểm gì”. Vào lúc đó, Chu Xuân Thu đã nhìn thấu bản chất của trận đối chiến có bề ngoài trông giống như rất kịch liệt kia.

Tạ Phù Diêu rất mạnh.

Hắn sở dĩ thua dưới tay Trương Thế Nhân là vì từ khi bắt đầu hắn đã muốn thua.

Danh khí của Tạ Phù Diêu có lớn hơn nữa, thì hắn cũng chẳng qua là đệ tử của một thế gia đã bắt đầu xuống dốc. Sau khi Đại Nam lập quốc, địa vị của gia tộc hắn như nước sông mỗi ngày một rút, đến đời cha hắn thì thậm chí đã không còn ai có thể làm được chức quan Tứ Phẩm trở lên. Đối với một đại gia tộc có thể hô mưa gọi gió ở tiền triều mà nói, đây đúng là một cái bi ai.

Cũng chính vì vậy, Tạ Phù Diêu được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng.

Có lẽ vì như vậy… Tạ Phù Diêu càng nên đem hết toàn lực để leo lên thứ hạng cao nhất trong cuộc thi của Kinh Võ Viện mới đúng. Song trên thực tế, nếu quả thật hắn làm như vậy, hắn mới là kẻ ngu.





Thế gia hiện tại của Đại Nam, những kẻ chiếm cứ địa vị chủ lưu đã sớm không phải là những đại gia tộc có bàn tay to ở tiền triều. Những cái thế gia mới phát sau này chưa từng buông tha việc chèn ép những gia tộc rất huy hoàng thời tiền triều. Bọn họ tất nhiên nhất định không cho phép những cái thế gia… cũ kia có cơ hội cưỡi lên đầu mình một lần nữa.

Mặt khác, vì giang sơn xã tắc vững chắc, Hoàng đế tuy không có làm ra hành động bài xích người của thế gia tiền triều một cách rõ ràng, nhưng nhất định sẽ dùng thời gian dài làm cho họ triệt để rời khỏi võ đài của lịch sử. Những gia tộc như Tạ gia, Vương gia ở Giang Nam có thể còn có một chỗ cắm dùi trong triều đình khi Đại Nam vừa mới lập quốc. Nhưng mà sau trăm năm, thời gian dần qua thì gia tộc họ rơi xuống tam lưu, lại qua tiếp vài chục năm, có lẽ sẽ triệt để xuống dốc.

Ở thời điểm này, một người gách vác lấy trách nhiệm chấn hưng gia tộc, Tạ Phù Diêu muốn biểu hiện mình, muốn làm cho Hoàng đế nhìn thấy tài năng của mình, nhưng hắn tuyệt đối không thể làm ra hành động khiêu khích với những thế gia mới phát.

Vì vậy, hắn lựa chọn đối thủ là Trương Thế Nhân…

Tuy ở ngoài cổng chính Diễn Võ Trường, hắn xuất thủ với nhiều người, kéo nhiều người vào chiến đoàn, thậm chí bao gồm con trai của Đại tướng quân Tả Võ Vệ là Ngu Khiếu, kể cả Bùi Sơ Hành Bùi gia, kể cả Thôi Bình Châu… Và bao gồm luôn một vị giáo sư của Kinh Võ Viện.

Song, không thể nghi ngờ rằng mục tiêu của hắn là Trương Thế Nhân!

Sở dĩ hắn kéo nhiều người vào chiến đoàn là do hắn muốn biểu hiện mình. Mà bại dưới tay Trương Thế Nhân, hắn cũng là cố ý hòa hoãn.

Làm náo động, nhưng phải có chừng có mực.

Đây là một cái chừng mực rất khó nhận biết, tuy nhiên Tạ Phù Diêu đã làm không tệ.

Ở trong cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện, nếu như hắn một ngựa tuyệt trần xông tới hạng cao nhất, hắn đương nhiên sẽ làm cho Chu viện trưởng chú ý, thậm chí cả bệ hạ đều phải chú ý. Nhưng… cũng không có gì bàn cãi khi những thế gia mới phát kia cũng sẽ chú ý tới hắn.

Nếu cường đại đến mức áp đảo mọi người, như vậy thì… những cái gia tộc mới phát kia làm sao có thể để cho hắn tiếp tục đi về con đường huy hoàng? Thật vất vả mới đè những thế gia tiền triều xuống, họ sao có thể để cho những thế gia tiền triều có hy vọng phục hưng?

Thế nên nếu Tạ Phù Diêu thật sự áp đảo tất cả mọi người, có lẽ không tới ba năm, hắn sẽ biến mất, vĩnh viễn biến mất.

Bởi vậy, Chu viện trưởng mới nói một câu: “Thua vừa đúng”.

Tạ Phù Diêu hắn dùng thân phận một kẻ bị bại làm người chú ý, còn có cái biểu hiện nào càng hoàn mỹ hơn sao?

Riêng hành động hắn khiêu khích giáo sư, đó nhìn như vô lễ, nhưng thực tế, nó mới là biểu hiện sự kiêu ngạo chân thật nhất. Có lẽ đưa mọi người vào chiến đoàn là kế hoạch của Tạ Phù Diêu, nhưng giáo sư Mực Vạn Vật hẳn là cái ngoại lệ. Tạ Phù Diêu khiêu chiến Mực Vạn Vật vì Tam sư huynh của hắn đã đánh bại cái đệ tử vô cùng ưu tú của Mặc Khê Uyển này vào nhiều năm trước kia. Mà hắn, hắn không hi vọng bản thân hắn làm thanh danh của Tam sư huynh mà hắn tôn kính rơi xuống.

Thôi Bình Châu nghĩ thông suốt điểm này, hắn xác định Tạ Phù Diêu tuyệt đối không thể hiện ra toàn bộ thực lực. Và hắn cũng nhìn thấy biểu hiện lúc đó của Trương Thế Nhân. Do đó, qua cân nhắc, hắn cảm thấy Trương Thế Nhân đã dốc toàn lực.

Vì những lý lẽ trên, trong lúc người khác còn do dự, Thôi Bình Châu đã đi tới trước mặt Trương Thế Nhân.

- Trước đó ta và ngươi cùng làm một chuyện giống nhau.

Thôi Bình Châu cười cười, nói:

- Không có giao thủ cùng đối thủ cường thế, nên hiện tại ai trong hai người chúng ta cũng không hơn đối phương về mặt thể lực.

Trương Thế Nhân chậm rãi vươn tay, nói một chữ:

- Mời.

Thôi Bình Châu đáp lễ:

- Ngươi sẽ có kinh hỉ.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, nhưng ở lúc hắn còn chưa hiểu được ý tứ lời nói của Thôi Bình Châu, Thôi Bình Châu đã lao đến.

Hai chân Trương Thế Nhân tách ra, thân hình đứng vững giống như đang ngồi trên lưng ngựa, hai đấm đưa tới trước ngực chặn lại đòn đá xéo của Thôi Bình Châu.

Trong chớp mắt khi Thôi Bình Châu rơi xuống đất, thân thể của hắn ngửa ra sau một cái, theo độ nghiêng mà nổ ra một quyền về mặt Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân lần nữa đón đỡ.

Nhân cơ hội này, Thôi Bình Châu thong dong quay người đối mặt chính diện với Trương Thế Nhân, đánh ra một quyền rồi lại một quyền.

Quyền pháp của hắn chỉ dùng một chữ là có thể hình dung, đó chính là “nhanh”.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, hắn đã đánh ra ít nhất sáu mươi quyền. Quyền nhanh đến mức chỉ nhìn thấy ảnh chứ không nhìn rõ quyền nào mới thật sự là công kích. Quyền trước đó lưu lại hư ảnh còn chưa biến mất thì quyền sau đó đã đánh tới. Mặt khác, mỗi một quyền đều bí mật mang theo nội kình.

Hóa nguyên khí thiên địa thành quyền kình, độ mạnh thế nào thì cũng có thể tưởng tượng ra.

Trương Thế Nhân một mực phòng ngự trong bị động, hắn kiên trì đến quyền thứ chín mươi thì bắt đầu lui về phía sau. Dưới sự ra quyền càng lúc càng nhanh của Thôi Bình Châu, bước chân lui về phía sau của Trương Thế Nhân mỗi lúc một lớn.

Thoạt nhìn, Trương Thế Nhân tựa hồ không có một chút thời gian phản kích. Hắn đang không ngừng lui về phía sau, tuy rằng chặn được toàn bộ quả đấm của Thôi Bình Châu, nhưng cứ tiếp tục như vậy, ai cũng không biết một giây sau hắn có bị một quyền đánh bại khi sơ hở hay không.

Tốc độ ra quyền của Thôi Bình Châu quá nhanh, người bình thường tuyệt đối sẽ không thể với tới, đây chính là ưu điểm của việc thân thể được cải tạo sau mỗi lần tu vị tăng lên.

Vừa lúc này, những người ngồi trên Điểm Tướng Đài xem cuộc chiến gần như mở to hai mắt cùng lúc.

Di Thân Vương Dương Dận thậm chí không nhịn được hé miệng phát ra một tiếng kinh hô trầm thấp, trong ánh mắt đều là kinh ngạc.

Vị nữ giáo sư có đôi mắt tuyệt mỹ nhưng quỷ dị dường như phản ứng nhanh hơn mọi người một chút. Ở trước khi Di Thân Vương Dương Dận thấp giọng hô vài giây, sắc mặt của nàng có chút biến đổi, nhưng rất nhanh thì khôi phục bình tĩnh.

Chu Xuân Thu hơi hơi híp mắt, nhìn xem Thôi Bình Châu với thế bức người cùng Trương Thế Nhân đang từng bước lui về phía sau. Khóe miệng lão giật giật, cũng không biết là có chút thỏa mãn với biểu hiện của người nào.





Trương Thế Nhân từng bước lui về phía sau, hắn không có phát hiện, cũng không thể phát hiện theo thời gian trôi qua, ở mặt đất cách sau lưng hắn không xa xuất hiện biến hóa. Một lượng bùn đất lớn vậy mà tự bay lên, đứng ở giữa không trung trong giây lát thì thay đổi hình dạng, biến thành một cây côn rất thẳng. Chẳng thể nghi ngờ, trong khi thay đổi hình dạng, lượng bùn đất kia cũng đã trở nên cứng rắn.

Sau khi cây côn này thành hình, nó lơ lửng giữa trời, có chút run run, chỉ về hậu tâm Trương Thế Nhân.

Phù Sư!

Không ai từng nghĩ tới việc Thôi Bình Châu dĩ nhiên là một vị Phù Sư có tu vị không tầm thường!

Vì vậy, những người nhìn thấy màn này đều khiếp sợ. Họ khiếp sợ không phải bởi vì Thôi Bình Châu là một vị Phù Sư, mà là khiếp sợ ở chỗ Phù Sư thế mà có thể có được chiến lực mạnh mẽ như vậy!

Phải biết từ trước tới nay Phù Sư luôn không thích hợp cận chiến. Bọn họ có tinh thần lực cường đại, có thể khống chế nguyên khí thiên địa, chuyển hóa nó thành vũ khí, so với việc chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nội kình của võ giả thì đây là thủ đoạn càng thêm khiến người ta khó phòng bị. Song bởi vì Phù Sư chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành vật ngoài thân, cho nên một khi bị địch nhân tới gần thì họ gặp phải ác mộng!

Những đòn quyền dũng mãnh đã nhanh chóng tuyên cáo rằng mặc dù Thôi Bình Châu là Phù Sư, nhưng hắn cũng không e ngại cận chiến!

Trương Thế Nhân lui thêm ba bước, cự ly này cách cây côn đang trôi nổi không tới nửa mét. Vào thời điểm này, khóe miệng Thôi Bình Châu không khỏi nhếch lên, ánh mắt bỗng mở to!

Cái cây côn kia đột nhiên bắt đầu chuyển động, nó hung hăng đập vào sau lưng Trương Thế Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.