Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 6: Bài hát đó




Quá trình quay bộ phim mới cuối cùng đã tới phần hậu kỳ, sau khi biết chân tướng Lăng Lang bắt đầu âm thầm đối đầu với Phong Hạo, cậu thả lão đối thủ bị cầm tù dưới hầm giam ngầm, hai người nội ứng ngoại hợp gây cho Phong Hạo không ít phiền toái, nhưng những phiền toái này toàn bộ đều bị Phong Hạo thủ đoạn cường đại giải quyết.

Phong Hạo rốt cục đã phát hiện người đứng đằng sau phá rối, hắn giải quyết lão đối thủ, đem Lăng Lang cầm tù trong biệt thự, bên ngoài biệt thự chính là vách núi, dưới vách núi là biển khơi vô tình, là nơi trong phần một bộ phim Lăng Lang đã vì bảo toàn tính mạng cho Phong Hạo, chấm dứt sinh mệnh của mình.

Lăng Lang sắm vai một nhân vật mà tính cách ở phần hậu kỳ, trung kỳ cùng đầu phim hoàn toàn bất đồng, cậu từ một tên lưu manh vô lại, thích chiếm tiểu tiện nghi nhưng lại là một thiếu niên thanh xuân dào dạt, trong vòng một đêm biến thành tính cách âm u, không từ thủ đoạn nào báo thù người, cuối cùng khi bị Phong Hạo cầm tù thì quyết tâm đã như tro tàn, không còn niềm vui sống.

Ba giai đoạn, ba tính cách hoàn toàn bất đồng, vừa muốn cho người ta cảm nhận vân nhưỡng chi biệt*, lại muốn ngầm thể hiện ý thiên ti vạn lũ** thống nhất, dù sao từ đầu tới cuối, cậu vẫn là cùng một người, cậu có tình cảm với Phong Hạo, dù bị cưỡng chế đè nén lại thì tình cảm đó vẫn tồn tại.

*Vân nhưỡng chi biệt: Mây và đất khác biệt, ý chỉ sự khác biệt rõ ràng

*Thiên ti vạn lũ : Ngàn tơ vạn sợi, nghĩa là muôn hình vạn trạng.

(Đoạn này ý là phải thể hiện được sự khác biệt nhưng vẫn thống nhất)


Lăng Lang vừa có cơ hội sẽ vùi đầu vào nhân vật mình đang diễn, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, nhảy nhót chuyển hoán giữa ba loại tính cách, mỗi khi như vậy, Phong Hạo chính là đối tượng luyện tập tốt nhất của anh, hắn dõi theo ánh mắt anh, lúc tràn ngập nóng rực sùng bái, lúc bao hàm hận ý mãnh liệt, khi lại như chứa đựng tuyệt vọng tựa tro tàn, Phong Hạo chỉ cần nhìn thoáng qua anh, liền biết ngay anh đang tập diễn đến giai đoạn tính cách nào.

“Anh lúc đầu nghĩ thế nào mà muốn làm diễn viên?” Phong Hạo một bên cọ rửa cái chén, một bên hỏi Lăng Lang đang chờ ở cửa phòng bếp thuận tiện lại lấy hắn ra luyện tập.

"Mắc mớ gì tới ngươi, " Lăng Lang lạnh lùng trả lời.

Phong Hạo hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn anh một cái, Lăng Lang tựa như lúc này mới ý thức được đối thoại vừa rồi có vấn đề, dần dần thoát ra khỏi nhân vật.

“Thực xin lỗi,” anh nói, tiếp theo liền phản xạ có điều kiện trả lời câu hỏi vừa rồi của Phong Hạo, “Là bởi vì trước đó…”

"Thích xem phim phải không?" Phong Hạo thay anh nói xong, "Đừng lấy đáp án anh dùng đối phó công chúng nói lại cho tôi, tôi có xem tạp chí.”

Lăng Lang trầm tư, “Bởi vì tôi, tôi… Tôi trước đó vô cùng thích xem những bộ phim cổ trang hoặc thời kỳ kháng chiến, hơn nữa điểm chú ý cũng không giống với người khác.”

“Khi xem đã tưởng tượng chính mình diễn phải không?” Phong Hạo nở nụ cười, "Xem ra suy đoán của tôi không sai, vai diễn trong vở 《dũng giả vĩnh sinh 》kia hẳn cũng là anh tranh thủ được đi.”

Lăng Lang không phủ nhận, “Nhưng… Lúc tôi diễn kịch thì rất vui vẻ, khi vừa xuống sân khấu lại có tâm lý phủ nhận chính mình vô cùng mãnh liệt.”

“Tựa như sau khi cao trào liền không muốn làm tình nữa phải không?”

“Tôi không có cách nào đối mặt với bản thể của mình, cảm thấy mình thực dơ bẩn.” Lăng Lang hạ mi mắt, tựa hồ tiến nhập giai đoạn sám hối không còn lưu tâm đến xung quanh, “Sau khi diễn xong, tôi rốt cục không thể tiếp nhận bất cứ bình luận gì liên quan đến nó, tôi thiêu hủy VCR (Video Cassette Recorder: băng ghi hình), lưu lại hình chụp trên báo, giấu ở nơi không ai thấy, tôi nghĩ làm vậy có thể giết chết một mặt khác của bản thân mình.”

Lăng Lang hiếm khi nói một đoạn dài như vậy, Phong Hạo lẳng lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối không lên tiếng, “Thế nhưng mỗi lần tôi có thêm một cơ hội diễn xuất như thế, tôi lại nóng lòng muốn thử, sau đó về đêm lâm vào chán ghét chính mình, tuần hoàn không dứt, không ngừng trầm trọng thêm, cho đến cuối cùng không còn lối thoát.”

Phong Hạo đợi trong chốc lát, thấy Lăng Lang không có ý muốn nói tiếp, mới nói, "Cho nên, lần anh ở nhà tôi xem đĩa ghi hình, chính là lần đầu anh quay đầu nhìn lại nó sao?”

Lăng Lang gật đầu, "Phải."

“Cùng tôi một chỗ đóng phim, anh cũng có loại cảm giác này sao?"

Lăng Lang ánh mắt lóe lên, chậm chạp không nói.

Phong Hạo đem cái chén cuối cùng thả lại lên kệ, “Như vậy tốt hơn, anh không cần lúc nào cũng phải đưa ra câu trả lời, chỉ cần anh nguyện ý nói ra, đã tốt lắm rồi.”

Hắn đến bên cạnh, xoa nhẹ lên tóc anh, “Tuy tôi thích Kim Mao im lặng, nhưng đôi khi tôi sẽ không để ý nếu anh nhiều lời một chút, nhất là những chuyện thế này, giữ lâu trong lòng sẽ làm chính mình cảm thấy thống khổ.”

Lăng Lang thở một hơi dài nhẹ nhõm, đoạn đối thoại ngắn này khiến thể xác cùng tinh thần anh đều thả lỏng, từ sau khi rời đi Mạc tiên sinh, anh đã rất lâu chưa từng cùng người khác chân chính nói chuyện với nhau.

“Đến đây,” Phong Hạo hướng phía phòng khách, Lăng Lang đuổi theo sau, “Anh đã có hứng thú với diễn xuất đến thế, chúng ta đối diễn một lần lời thoại ngày mai đi.”

Lăng Lang rốt cục một lần nữa gặp được Kim Mao, từ hôm nay trở đi, bộ phim trở về chủ đề vượt ngục, Lăng Lang hết lần này đến lần khác cố gắng từ nơi Phong Hạo giam cầm thoát ra ngoài, nhưng mỗi lần đều kết thúc bằng thất bại.

Mỗi lần trốn đi bị bắt trở về, Phong Hạo đều hung hăng trừng phạt cậu, nhưng Lăng Lang vẫn như cũ chưa từng bỏ cuộc, lại tìm cách tạo ra cơ hội chạy trốn tiếp theo.

Lời thoại của cậu càng ngày càng ít, bởi vì cậu với Phong Hạo hầu như đã không còn lời nào để nói, đến cuối cùng cậu hoàn toàn dùng ánh mắt và ngôn ngữ thân thể để diễn. Cậu phải đeo xiềng xích, thừa nhận đánh đập bạo lực, nhưng cừu hận làm ánh mắt cậu bảo trì vẻ sắc bén, cậu vẫn là một con người.

Kim Mao là nhu tình cuối cùng của Phong Hạo đối với Lăng Lang, để tránh cho Lăng Lang quá khó chịu khi bị cầm tù một mình ở biệt thự, hắn thông qua người khác đưa Kim Mao đến cho cậu.

Kim Mao trở thành bằng hữu tốt nhất trong những ngày cuối cùng của sinh mệnh Lăng Lang, chỉ khi cùng nó một chỗ cậu mới có thể cười, cũng chỉ có những lúc này, người ta mới lờ mờ nhìn ra trên người cậu bóng dáng thiếu niên ngày xưa.

Những khi hoàng hôn mặt trời lặn, Lăng Lang luôn cùng Kim Mao ghé vào bên cửa sổ, hai sinh mệnh màu tóc giống nhau cách chấn song cùng nhau ngắm nhìn mặt trời chậm rãi biến mất nơi cuối biển.

Lăng Lang bắt đầu toàn bộ lời nói đều là nói với Kim Mao, mỗi lần nói là nói liên tục vài giờ, nhưng ai nghe cũng không hiểu cậu đang nói gì. Bác sĩ tâm lý Phong Hạo gọi tới đề nghị hắn đưa Lăng Lang đi tiến hành trị liệu chính quy, nhưng Phong Hạo vẫn như cũ bất vi sở động. (không làm ra hành động gì)


Lăng Lang bề ngoài lạnh như băng, đối với động vật nội tâm lại phá lệ mềm mại, rất nhanh sinh ra cảm tình với Kim Mao, Kim Mao cũng thích theo anh cùng ngồi đợi, nhưng trừ nhân viên huấn luyện, nó cũng chỉ phục tùng khẩu lệnh của Phong Hạo.

“SIT.” Phong Hạo ra lệnh một tiếng, Kim Mao ngoan ngoãn ngồi xong, Lăng Lang cũng thiếu chút theo phản xạ mà quỳ xuống.

“Tôi bảo nó ngồi, nó sẽ không có phản ứng.” Lăng Lang có chút bất mãn, rõ ràng người ở chung với nó nhiều nhất mỗi ngày chính là mình.

“Xem ra nó coi anh thành đồng bạn, mà coi tôi là chủ nhân của nó.” Phong Hạo cười đáp.

“Cậu không phải chủ nhân của nó.”

Phong Hạo nhìn chung quanh một chút thấy không có người, cực nhanh vuốt ve đầu anh, “Anh tội gì ăn dấm chua* của một con chó chứ?”

*Ý chỉ ghen

Lăng Lang sửng sốt nửa ngày, mới ý thức được câu kia của anh nguyên bản ý là Phong Hạo không phải chủ nhân của Kim Mao mà nhân viên huấn luyện mới đúng, lại bị Phong Hạo xuyên tạc thành tranh đoạt tình nhân, lập tức dở khóc dở cười.

“Xem này,” Phong Hạo lấy từ túi trước ra một cái bánh quy dùng cho chó, Kim Mao vừa nhìn thấy ánh mắt liền tỏa sáng, cái đuôi đã quét động trên mặt đất.

“FREEZE*.” Phong Hạo lại hướng Kim Mao hạ một mệnh lệnh, Kim Mao được nghiêm chỉnh huấn luyện lập tức toàn thân yên lặng, không chút động đậy, như một pho tượng.

*Nghĩa là “đóng băng”.

Phong Hạo đem cái bánh quy cẩn thận đặt trên sống mũi Kim Mao, Kim Mao không chuyển mắt nhìn chằm chằm nó, trang nghiêm biến thành thèm khát, nước miếng cũng chảy xuống, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

Lăng Lang thật kinh ngạc với lực nhẫn nại của nó, đến tận khi Phong Hạo nói “OK” nó mới khẩn cấp cúi đầu, đem cái bánh quy vừa trượt xuống đất làm thịt, lại đòi hỏi Phong Hạo thưởng thêm một cái nữa.

“Cái này huấn luyện rất khó, không phải con chó nào cũng làm được.” Phong Hạo giải thích, “Dù chúng biết nhẫn đến cuối cùng sẽ nhận được hai cái bánh quy, cũng chưa chắc có thể chịu được sức hấp dẫn của cái bánh quy thứ nhất.”

Lăng Lang thừa nhận đối với một con chó mà nói, đây quả thật là rất khó.

"Anh thì sao? Anh làm được chứ?" Phong Hạo đột nhiên chuyển hướng Lăng Lang, cười hỏi.

Lăng Lang cảm giác chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục.

Bắt đầu diễn. Lăng Lang hôm nay tâm tình khó được không tệ, cậu nói với Kim Mao bằng thứ ngôn ngữ nhân loại không thể hiểu, Kim Mao qua tay nhân viên huấn luyện ư ử đáp lời, Lăng Lang lại nói vài câu, Kim Mao gâu gâu về một tiếng, một người một chó cứ như vậy nói chuyện với nhau không hề áp lực.

Phong Hạo đẩy cửa vào, ánh vào mi mắt chính là cảnh tượng này, trời chiều khiến tóc họ vốn cùng màu với mặt trời ửng lên một tầng ánh sáng màu hoàng kim, hắn trong một thoáng như bị rực rỡ làm chói mắt.

Khi phát hiện trong phòng có thêm một người, thản nhiên tươi cười trên mặt Lăng Lang trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, thái độ cậu trước sau biến hóa chọc giận Phong Hạo, hắn cho là trong lòng đối phương, mình còn không sánh bằng một con chó. �

Hắn một phen xách cổ áo Lăng Lang lên, khiếng xiềng xích trên chân cậu phát ra tiếng vang nặng nề.

“Cười cho ta.” Hắn vô lý ra lệnh.

Lăng Lang lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt như căn bản không hề có người này.

"Ta nói cười cho ta, " hắn âm ngoan ra lệnh thêm một lần.

Lăng Lang sắc mặt vẫn như cũ không chút thay đổi.

Thẹn quá hoá giận, Phong Hạo liền bóp chặt cổ họng cậu, lực trên tay càng lúc càng lớn cơ hồ muốn đẩy người trước mặt vào chỗ chết, cuộc đời hắn bất kính thiên địa, không sợ quỷ thần, chỉ có hai người từng cho hắn cảm giác thất bại bất lực, mà hai người đó lại cố tình mang cùng một khuôn mặt, khuôn mặt này như thể sinh ra để làm khắc tinh của hắn, khiến hắn hận không thể vĩnh viễn xóa bỏ.

Lăng Lang tùy ý hắn chận yết hầu mình, không chút giãy dụa, thậm chí tựa hồ thực chờ mong cứ chết đi như vậy, Kim Mao phẫn nộ bổ nhào qua bảo hộ chủ nhân. Bị hắn đá một cái ngã bay thật xa, giãy dụa ngồi dậy không nổi, lo lắng kêu ô ô.

Khi Lăng Lang hấp hối, Phong Hạo rốt cục ý thức được mình đang làm gì, buông lỏng tay, cả người Lăng Lang ngã xuống trên đất.

Phong Hạo nheo lại mắt, gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ tâm lý.

Vô luận bác sĩ hỏi gì Lăng Lang cũng không chịu nói, sau khi kiểm tra toàn bộ tình trạng của Lăng Lang, bạo gan một lần nữa đưa ra yêu cầu Phong Hạo đưa cậu đi tiếp nhận trị liệu, lại vẫn như cũ bị cự tuyệt không còn đường sống.

“Lần trước anh nói cậu ta mắc chứng trầm uất, tôi tặng cậu ta một con chó.” Thanh âm Phong Hạo lãnh khốc vô tình, mặc cho ai nghe cũng cảm thấy e ngại.


“Bây giờ mỗi ngày cậu ấy nói chuyện với chó, anh lại nói cậu ta có triệu chứng tâm thần phân liệt?”

Tầm mắt Phong Hạo dừng trên người Kim Mao đang vất vả phủ phục tiến lại tựa bên người Lăng Lang, “Nếu đã vậy, chi bằng đem nguồn gốc bệnh tâm thần phân liệt giết đi, để cậu ta quên đi uất ức.”

Lăng Lang mãnh liệt trừng lớn mắt, ý thức được hắn muốn làm gì, liều lĩnh đem Kim Mao bảo hộ sau người, Kim Mao tựa hồ cũng cảm nhận được sát khí đến từ Phong Hạo, nức nở lùi về phía sau.

Phong Hạo bước từng bước qua, dồn Lăng Lang cùng Kim Mao vào góc, không còn đường lui.

Lăng Lang rốt cục mở miệng, đã quá lâu không dùng ngôn ngữ nhân loại, thanh âm cậu trở nên đông cứng, “Không…thể…được…”

Phong Hạo có tai như điếc, hắn móc súng lục ra, cách không nhắm ngay đầu Kim Mao, Lăng Lang không chút nghĩ ngợi chắn trước mặt nó.

"Không... thể..." Cậu lặp lại một lần.

Phong Hạo cũng cuối cùng mở miệng, hắn nói đúng ba chữ.

"Cười một cái."

Lăng Lang trầm mặc, Phong Hạo cũng không động, hai người cứ như vậy một cao một thấp không tiếng động giằng co, trong đó một người còn đang giương súng nhắm ngay đầu người kia.

Tựa hồ đã trải qua một đời, khóe miệng Lăng Lang nhếch lên một độ cong không thể nhận ra, sau đó từng chút, từng chút cong lên thêm, đến tận khi tạo thành nụ cười lạnh lẽo xinh đẹp nhất trên thế giới này.


"Không bằng chúng ta đi thử một chút đi, ngồi." Hai người đã từ phim trường về đến nhà, Phong Hạo cư nhiên vẫn còn nhớ đến chuyện đã hỏi Lăng Lang ban ngày kia.

Lăng Lang trong một ngày chỉ số thông minh bị vũ nhục hai lần thuận theo quỳ xuống.

"Không được động, " Phong Hạo hạ xuống mệnh lệnh thứ hai.

Lăng Lang nguyên bản cũng không có động.

“Cứ coi như anh có hứng thú với bánh quy của chó, tôi cũng không có biện pháp đặt nó trên mũi anh.” Phong Hạo tâm tình vui vẻ cùng anh đùa giỡn, “Chi bằng đổi sang một thứ anh thấy hứng thú đi, thứ gì có thể rèn luyện lực nhẫn nại của anh đó.”

Hắn tiến về trước một bước, lấy ra khí quan của mình, đặt tại môi Lăng Lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.