Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 17




Thần Hi cung, bên trong đông điện, Tô Mộ Tịch tựa đầu trên vai Hiên Viên Hạo Thành. Nước mắt của nàng ướt đẫm bả vai hắn, Hiên Viên Hạo Thành cười khổ, hắn không ngờ Tịch nhi sẽ khóc như này: “ Tịch nhi, đừng khóc, nhất định sẽ tìm thấy Minh Nguyệt. Nếu không tìm thấy, chúng ta sẽ bắt lão quốc sư tới đây để hắn tìm giúp chúng ta, hắn sẽ có biện pháp.” Có lẽ đây là số mệnh của Minh Nguyệt, cũng giống như hắn.

Nghe Hiên Viên Hạo Thành nói vậy Tô Mộ Tịch mới ngừng khóc, hai mắt giống y như mắt thỏ, đáng thương nhìn Hiên Viên Hạo Thành: “ Hạo Thành, chàng nói thật sao? Không gạt ta.” Nàng biết quốc sư có bản lĩnh, nhưng nàng không biết quốc sư có bản lĩnh tìm được người không?

“ Ừm, tất nhiên là thật nên nàng đừng khóc, buổi tối chúng ta còn phải đến Tô gia, đừng khóc…….” Vẻ mặt Hiên Viên Hạo Thành dịu dàng nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng, Minh Nguyệt sẽ không có việc gì.

Tô Mộ Tịch đỏ mặt lau khô nước mắt, hơi hơi thấp đầu, nàng chưa bao giờ khóc lóc mất hình tượng như vậy.Nhất định ngốc tử này đang cười mình.

Thấy bộ dáng này Tô Mộ Tịch thì trong mắt Hiên Viên Hạo Thành bùng lên một ngọn lửa, dục vọng ngủ say hơn một năm nay đã thức tỉnh. Tô Mộ Tịch cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hiên Viên Hạo Thành, mặt đỏ bừng, đẩy Hiên Viên Hạo Thành ra: “ Chàng đừng làm bậy, bây giờ đang là ban ngày.”

Hiên Viên Hạo Thành cười mờ ám, mạnh mẽ áp Tô Mộ Tịch dưới thân: “ Tịch nhi, chúng ta cần cố gắng một chút, nói không chừng lúc Minh Nguyệt trở về sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội……” Nói xong liền hôn lên môi Tô Mộ Tịch. Màn che bên giường lay động, trên giường xuân sắc tràn đầy. Hoa Ngữ đứng ở ngoài của nghe được tiếng động bên trong thì đỏ mặt kêu những người khác lui xuống trước, chính mình đóng cửa lại rồi cũng rời đi.

Đêm hôm sau, Nghênh Tương cung đèn đuốc sáng trưng, tất cả chúng tướng sĩ đều có mặt ở đây. Hiên Viên Hạo Thành ngồi bên cạnh Tô Mộ Tịch còn Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt ngồi ở phía trên, ca múa bắt đầu, Hiên Viên Vinh Hi cầm ly rượu lên hướng Tô Hoành Diệp nói: “ Lý lão tướng quân, Tô tướng quân, trẫm kính các ngươi một ly, trẫm rất cảm tạ các ngươi đã toàn lực phối hợp với Thành nhi, chiến thắng lần này không hề dễ dàng.”

Lý lão tướng quân và Tô Hoành Diệp nghe được lời Hiên Viên Vinh Hi nói thì cũng cầm ly rượu của mình đứng lên: “ Chúng thần không dám, trung thành với hoàng thượng là việc hạ thần nên làm, hoàng thượng nói vậy chúng thần không dám nhận.” Hai người nói xong liền uống cạn ly rượu.

Hiên Viên Vinh Hi giống như vô tâm nói: “ Tô tướng quân không cần khách khí, giao binh phù cho ngươi cũng là vì giang sơn này.” Tin thắng trận từ biên quan truyền về, có không ít các đại thần trong triều dâng tấu, có phải nên giao một nửa binh quyền cho Tô Hoành Diệp. Nếu Tô Hoành Diệp không phải người Tô gia thì việc này không thành vấn đề. Nhưng Tô Hoành Diệp lại là trưởng tử của Tô gia, trải qua chuyện ở thiên lao thì địa vị của Tô gia ngày càng lớn hơn. Vì tương lai của triều đình Hiên Viên, hắn làm hoàng đế cũng không thể không đề phòng.

Tô Hoành Diệp nghe xong thì hai mày khẽ nhíu lại. Xem ra ngày mai khi lâm triều hắn phải nói rõ mọi chuyện cho hoàng thượng. Hắn không lưu luyến quyền thế, hắn chỉ muốn cả nhà được bình an. Tô Mộ Tịch cũng nghe ra ý của hoàng thượng, cúi thấp đầu, vui mừng trên mặt biến mất, quả nhiên hoàng thượng đã bắt đầu đề phòng Tô gia, nàng cần nói cho phụ thân biết. Hiên Viên Hạo Thành lôi kéo tay Tô Mộ Tịch, nàng ngẩng đầu cười với hắn, nàng hiểu được, sau khi lấy lại tinh thần hỏi: “ Hạo Thành, ai đã cứu đại ca ta, ta phải tự mình đến cảm ơn hắn.”

“ Tịch nhi, việc này cũng thật khéo, không phải ngày hôm qua nàng bảo thân thể không khỏe để ta một mình đến Tô phủ sao?” Nghe hắn nói, Tô Mộ Tịch cấu nhẹ một cái lên eo hắn, hắn còn dám nói, hôm qua nếu không phải tại hắn thì mình sẽ không đến được Tô gia sao? Tô Mộ Tịch trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành: “ Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hiên Viên Hạo Thành chỉ chỉ người ngồi bên cạnh Tô Hoành Diệp: “ Hắn chính là người đã cứu đại ca, nhưng cũng thật trùng hợp, tại yến tiệc ngày hôm qua ở Tô gia thì Tam ca cũng nhận ra hắn chính là nông phu đã cứu mình, hắn đúng là đại ân nhân của Tô gia.”

“ Thật vậy sao, hắn tên là gì?” Tô Mộ Tịch liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh Tô Hoành Diệp, ừm, là một người có khí phách không giống nông phu như lời Hạo Thành đã nói.

Nhìn bộ dáng kích động của Tô Mộ Tịch thì mặt Hiên Viên Hạo Thành tối sầm: “ Tịch nhi, người ta đã thành thân rồi, hắn cũng rất yêu thê tử của mình.” Vẻ mặt Hiên Viên Hạo Thành không được tự nhiên, hắn ghen tị.

Tô Mộ Tịch hiểu được vì sao Hiên Viên Hạo Thành nói vậy. Khẽ cười: “ Chàng nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ muốn tự mình đến cảm ơn hắn, dù sao cũng phải biết tên người ta. Không thể kêu này nọ được, như vậy rất không lễ phép.”

“ Triệu Thiên Vân…….” Hiên Viên Hạo Thành nói xong thì quay đầu sang phía khác, tuy hắn hiểu được vì sao Tịch nhi muốn biết tên hắn ta nhưng hắn vẫn rất khó chịu.

Tô Mộ Tịch cũng không để ý đến hắn, cầm ly rượu đi đến trước mặt Tô Hoành Diệu và Triệu Thiên Vân, lên tiếng nói: “ Triệu tướng quân, ta mời ngươi một ly, cám ơn ngươi đã cứu đại ca và tam ca, Tô Mộ Tịch vô cùng cảm kích. Sau này nếu Triệu tướng quân có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, chỉ cần Tô Mộ Tịch ta có thể làm thì quyết không từ chối.”

Triệu Thiên Vân chưa kịp nói gì thì Tô Hoành Diệu đã nhảy dựng lên vỗ vỗ bả vai hắn lớn tiếng nói: “ Thiên Vân, ngươi hãy nhớ kĩ lời này của muội muội ta, về sau có chuyện gì khó khăn cứ tìm đến nàng.”

Triệu Thiên Vân cầm ly rượu lên uống cạn: “ Vi thần nhớ rõ lời nói của hoàng tử phi.” Lúc này Triệu Thiên Vân không để lời nói của Tô Mộ Tịch trong lòng nhưng không lâu sau thì thực sự cần đến sự giúp đỡ của nàng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ Tịch vừa giúp Hiên Viên Hạo Thành mặc triều phục vừa hỏi: “ Hạo Thành, hôm nay phải xử lí chuyện của Mạc Quốc đúng không?” Không hiểu sao Tô Mộ Tịch có cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, giờ lòng nàng rất hoang mang rối loạn.

“ Ừm, tuy chúng ta bắt được vua cũng đồng thời là công chúa của Mạc quốc nhưng bọn họ vẫn còn có vương tử có thể kế thừa ngôi vị nên chúng ta không thể gây khó dễ cho bọn họ, phụ hoàng cũng không nhẫn tâm nhìn thấy cảnh triều đình Hiên Viên lại xảy xa chiến tranh.” Hiên Viên Hạo Thành vừa nói vừa ôm Tô Mộ Tịch vào lòng.

“ Ta biết, giải hòa thì có thể chứ đừng lại hòa thân, nhất là lại có liên quan đến chàng. Chàng biết là Tô Mộ Tịch ta sẽ không bao giờ chung chồng với nữ nhân khác. Nếu chàng dám lấy công chúa kia thì ta liền bỏ chàng.” Tô Mộ Tịch không phải là đứa ngốc, ngày ấy nàng và Hạo Thành ôm nhau, ánh mắt của công chúa và Mạc vương nàng hiểu rất rõ.

Ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành kỳ lạ nhìn Tô Mộ Tịch một lúc lâu rồi mới nghiêm túc nói: “ Tịch nhi, nàng ghen.” Thật ra thì Hiên Viên Hạo Thành không lo lắng đến vấn đề này, giờ việc mà hắn để ý thì hôm nay đúng là ngày tròn một năm hắn ăn thảo dược, hắn càng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình? Hi vọng hậu quả không lớn, đừng để Tịch nhi phụ hoàng và mẫu hẫu phải đau lòng vì hắn.

Cần Chính điện, Mạc vương Mạc Thái đứng ở giữa điện, hành lễ với Hiên Viên Vinh Hi xong thì đứng im. Hiên Viên Vinh Hi nghĩ một chút rồi mở miệng: “ Mạc vương, ngươi khởi binh xâm chiếm nước ta khiến hai nước xảy ra chiến tranh, bây giờ ngươi biết tội chưa?”

Sắc mặt Mạc Sâm có chút khó coi nhưng người thắng làm vua thua thì làm giặc nên chỉ có thể cúi đầu: “ Mạc Sâm biết tội.”

Giọng nói của Hiên Viên Vinh Hị lạnh lùng vang lên: “ Trẫm thả ngươi về, chuyện còn lại ngươi biết nên làm như thế nào rồi đúng không?”

“Mạc Sâm biết, Mạc Sâm sẽ trả lại những vùng đã chiếm của triều đình Hiên Viên, và hơn mười thành trì khác làm lễ vật bồi thường. Sau khi rời triều đình Hiên Viên thì Mạc Sâm sẽ kí vào văn thư. Còn nữa, ta sẽ gả nữ nhi ta sủng ái nhất Mạc Thái cho Thành hoàng tử, từ nay về sau Mạc quốc sẽ không bao giờ gây chiến với triều đình Hiên Viên, hòa bình giữa hai nước tồn tại mãi mãi.” Mạc Sâm ôm ngực hành lễ.

Nhóm người Tô Thanh Hiệp nghe vậy thì đồng thời ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành nhướn mày, Tịch nhi đoán đúng rồi, đang chuẩn bị lên tiếng thì Hiên Viên Vinh Hi đã nói trước: “ Ý của Mạc vương rất tốt nhưng chuyện hòa thân thì bỏ qua đi, chỉ cần ngươi kí vào văn thư sau này sẽ không xâm phạm lãnh thổ triều đình Hiên Viên thì có thể quay về Mạc quốc. Nam nhi nhà Hiên Viên suốt đời chỉ yêu một nữ nhân không cần ba vợ bốn nàng hầu, đứa con trai này của trẫm và hoàng tử phi của nó rất yêu thương nhau, nếu hòa thân chỉ sợ công chúa Mạc vương sủng ái nhất sẽ chịu uất ức, ngươi hãy chọn một dũng sĩ Mạc quốc cho nàng thì hơn.” Hiên Viên Vinh Hi nghe Mạc vương nói như vậy thì cũng có chút dao động nhưng cũng chỉ nhất thời giật mình thôi. Hắn đã thấy nha đầu Tịch nhi kia vì Thành nhi mà làm rất nhiều chuyện. Tuy hắn đề phòng thế lực Tô gia quá lớn nhưng hắn không chia rẽ tình cảm của Thành nhi và Tịch nhi.

Nghe xong lời của Hiên Viên Vinh Hi thì mọi người thở phão nhẹ nhõm. Lại không nghĩ đến Mạc Thái không phục, nàng đã thấy hoàng tử phi kia, nàng tốt hơn bản thân mình chỗ nào chứ? Người như vậy không xứng với một dũng sĩ như Thành hoàng tử: “ Hoàng thượng, vì sao không để ta gả Thành hoàng tử, nói không chừng Thành hoàng tử rất muốn lấy ta làm phi.” Mạc Thái nói xong thì chờ mong nhìn Hiên Viên Hạo Thành. Nàng tin không người nam nhân nào có thể không rung động trước sắc đẹp của nàng.

Mạc Thái nói xong thì tất cả mọi người của triều đình Hiên Viên đều nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái. Lập tức trên mặt mọi người lộ ra vẻ thất vọng, đúng là công chúa man di, một chút rụt rè e thẹn cũng không có, người như vậy sao có thể sánh bằng Thành hoàng tử phi trí dũng song toàn của bọn họ.

Hai mắt Hiên Viên Hạo Thành chưa từng nhìn nàng, nghe lời Mạc Thái nói thì càng khinh thường, giọng nói không to nhưng rất rõ ràng: “ Bản hoàng tử đã làm gì khiến cho công chúa Mạc Thái hiểu lầm, nhân cơ hội này ta nói rõ luôn. Cả đời này Hiên Viên Hạo Thành ta chỉ có một thê tử là Tô Mộ Tịch. Những người khác chỉ là người qua đường thôi.”

Mạc Thái biến sắc. Đúng vậy, một đường từ biên quan đến đây Thành hoàng tử cũng không thèm nói với nàng một câu thì sao có thể thích nàng? Mạc Sâm liếc nhìn Mạc Thái rồi hành lễ với Hiên Viên Vinh Hi: “ Đa tah hoàng thượng đã lo lắng, Mạc Sâm cũng không muốn nữ nhi duy nhất phải gả đến một nơi xa như vậy.”

“ Vậy thì Mạc vương hãy đến dịch quán nghỉ ngơi trước đi! Văn thư ta sẽ cho người mang tới sau.”

Sau khi Mạc Sâm và Mạc Thái rời đi, Tô Hoành Diệp vẫn đứng im : " Hoàng thượng, thần có việc muốn khởi tấu. "

" Nói……. " Ánh mắt Hiên Viên Vinh Hi chợt lóe.

" Trải qua trận chiến ở Ngọc Môn Quan, thần đã lực bất tòng tâm, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn cho thần từ quan về nhà tĩnh dưỡng. " Qua trận chiến với Mạc quốc thì ít nhất vài thập kỉ nữa triều đình Hiên Viên sẽ không xảy ra chiến tranh, nên hoàng thượng cũng không cần một người cầm một nửa binh quyền của mình trong tay. Đạo lý này hắn biết, hoàng thượng cũng biết, hắn nói như vậy là cho hoàng thượng một đường lui.

Hiên Viên Vinh Hi nói mấy câu, thái độ Tô Hoành Diệp vẫn kiên quyết, cuối cùng Hiên Viên Vinh Hi cũng gật đầu đồng ý, triều thần thì âm thầm bội phục Tô Hoành Diệu, có thể từ bỏ quyền lực lớn như vậy để về tĩnh dưỡng.

Sau khi xử lí xong chuyện của Tô Hoành Diệp, không biết đại thần nào là người khởi xướng. Cuối cùng tất cả các đại thần đều đồng loạt quỳ xuống muốn Hiên Viên Vinh Hi lập Hiên Viên Hạo Thành làm thái tử. Hiên Viên Vinh Hi khó xử nhìn thoáng qua Hiên Viên Hạo Thành. Nếu Thành nhi vĩnh viễn như bây giờ thì ngôi vị hoàng đế này tất nhiên là của hắn nhưng Hiên Viên Vinh Hi không quên Hiên Viên Hạo Thành chỉ có thời gian một năm, tương lai sao có thể kế vị.

Hiên Viên Hạo Thành chỉ thấy choáng váng đầu, giọng nói của các đại thần càng lớn thì đầu càng choáng váng. Sau đó Hiên Viên Hạo Thành ôm ngực phun ra một ngụm máu lớn rồi ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.