Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 35: Lục đạo luân hồi viêm




Chương Hiểu cố trấn tĩnh bản thân nhưng sự khó chịu cứ như cơn lũ nó dâng lên dữ dội. Cô lại nôn, đây là lần thứ ba rồi. Nói thật, cô không muốn bước vào đó chút nào cả nhưng cô biết đó là nhiệm vụ cũng là trách nhiệm của mình. Cô không phải là cảnh sát nhưng cô là người có thểhiểu rõ hung thủ nhất và chức trách của cô là lôi hắn ra ánh sáng và chịu tội trước pháp luật.

Một chiếc khăn tay chìa ra trước mặt cô. Nó màu xám và cũng đẫm mùi hoa nhài. Cô cầm lấy, mùi hương từ chiếc khăn làm dạ dày cô dễ chịu. Có thể lúc khác cô sẽ đối nghịch với Trình Ngạn THâm nhưng bây giờ cô rất cảm ơn hay nói đúng hơn là cảm động. Cô đangbấu víu chút cảm giác ấm áp này để vượt qua. Dù nó rất ngu xuẩn nhưng biết làm sao đây.

Không biết anh còn nhớ hay đã quên, cô vốn rất sợ máu, sự bình thản hằng ngày chẳng qua cũng là lâu ngày rồi quen. Nhưng có những điều một khi đã trở thành bản năng từ mãi mãi không thay đổi được.

-Em sao rồi?

Anh ngồi xỏm xuống, đưa tay lên vuốt má cô, ánh mắt trìu mến, đầy ấp tình cảm làm Chương Hiểu cảm thấynhư quay lại hồi đại học. Lần đầu tiên bước vào nhà xác, côcảm thấy rất đáng sợ nhưng cô không nôn như các bạn. Cô cố nhịn để rồisau đó, trong những bữa ăn chỉ cần thấy thịt heo là cô chạy nhanh ra ngoài. Lúc ấy, anhđi ngang qua ,đưa cho cô một chiếc khăn tay và xoa đầu cô:

- Cố lên.

Đó là lần đầu tiên cô gặp anh.

Cô gượng cười, cố lách mình ra khỏi cánh tay anh, cô sợ mình sẽ dựa dẫm vào đấy.Và kết cục chỉ là vực sâu muôn trượng.

-Không sao, có thể chịu được.Đi thôi

-Có thể đi thật chứ?

-ừh. Sao anh lôi thôi quá vậy...

- Được rồi... Anh đưa tay xin hàng, mỉm cười nói.

- Mời, cô giáo Chương.

Hành động của hai người rơi vào mắt một người con trai khác. Anh cũng cầm một chiếc khăn tayvà rồi lặng lẽ cất nó vào trong túi, quay đi.

Chương Hiểu quay lại hiện trường và bắt đầu vào công việc thư ký hờ cũng như quan sát nạn nhân để đưa ra phác họa chân dung tội phạm của mình.

-Đầu tiên, tôi gọi chú hề là nạn nhân A. Thi thể nạn nhân chỉ có phần đầu là bộ phận của người thật, tất cả các bộ phận còn lại đều làm bằng silicon. Hai thành phần này được lắp ráp lại nhờ một đường may khá tỉ mỉ ở vị trí dưới cổ. Phương pháp may tương tự như những pháp y đối với việc bảo quản sát hiến tặng. Đầu tiên, hung thủsẽ cắt rời phần đầu ra khỏi thi thể nạn nhân. Tiếp theo là ngâm đầu nạn nhân vào dung dịch sinh lý đặc biệt chuyên sử dụng cho nhà xác gọi là dung dịch hỗn hợp Forman dehit và phenol. Sau đó, biểu bì da người sẽ rất dễ tách nếu cótác độngcơ học bên ngoài bên ngoài. Đó cũng là lúc hung thủ lột đi lớp da trên người nạn nhân. Sau đó, hắn sẽ nối phần đầu người và thi thể làm bằng silicon bên dưới bằng mười đường chỉ xung quanh cổ thông qua lớp da vừa mới lột ra ấy.

-Chương Hiểu, em nói cho tôi biết tại sao phải lột da rồi may lại?

-Làm sao tôi biết chứ. Cô nói ngông. Trình Ngạn Thâm quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt nổi rõ sự nghiêm nghị

-Ừ, thì đây là việc phài làm khi tiếp nhận một thi thể. Vì cần phải bơm hóa chất vào đông mạch cảnh để hóa chất có thể tuần hoàn khắp cơ thể. Trong một số trường hợp, hóa chất không lưu thông tốt thì cần lột lớp da ra rồi tiêm hóa chất vào. Còn ở đây chắc là còn vì để ráp nối cho chính xác phần đầu vào nữa.

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi mỉm cười nói tiếp.

-Kỹ thuật này đòi hỏi sự khéo léo và am hiểu nhất định về giải phẫu và kỹ thuật ngoại khoa. Hơn nữa, theo như đường may trên cổ nạn nhân có thể thấy được kỹ thuật của người này không tệ. Quan trọng nhất cũng là manh mối mang tính định hướng là phần silicon bên dưới khá nhẹ. Silicon bình thường để làm cơ thể người sẽ có thể trọng tương đối bằng khoảng 1/3 trọng lượng người trưởng thành. Nhưng ở đây, nó chỉ khoảng 1/2 nên có thể thấy nó là sản phẩm đặc chế . Và theo như tôi biết, trên thế giới có khoảng 10 công ty có thể làm ra được chất lượng này. Chúng nó được sử dụng chủ yếu cho y học nghiên cứu chuyên sâu và ứng dụng làm robot tiên tiến. Đó cũng là lý do mà sợi dây không đứt.

- Vết thương chí mạng là gì? Chươn Hiểu lên tiếng.

- Không biết. Hiện tại, trên đầu nạn nhân không có bất kỳ vết thương nào nên muốn biết được nguyên nhân chết thì rất khó. Trừ khi tìm được phần xác còn lại, nhưng tôi nghĩ nó cũng chắc không còn nguyên vẹn hơn nữa, thi thể đã được xử lý nên việc xét nghiệm gần như bằng không.

- Vậy phải ghi làm sao?

Nói thật, anh nói cái gì thì cô đều hiểu nhưng ghi lại là một vấn đề khác. Cô đâu phải là thư ký pháp y hiện trường.

-Tùy em vì em viết báo cáo mà. Anh không nhìn cô, chỉ tập trung vào cái xác

-Gì chứ. Trình Ngạn Thâm... Tiếng kêu của cô rất lớn nên thu hút tất cả mọi người. Ai cũng quay đầu nhìn cô

-Sao vậy , bác sĩ Chương. Diệp Lan lên tiếng hỏi

-ẶC, không, không có gì đâu, mọi người tiếp...tiếp tục đi.

- Tiếp theo, Chương Hiểu, em nghĩ là đến ai?

- Cô gái trong phòng ngủ đi. Cô gái ấy chắc sẽ có nhiều manh mối hơn. Vẻ mặt cô bỗng thay đổi và rồi...

-Không. Chương HIểu như hét lên... Cô lao ra khỏi căn nhà.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.